Túc Vương Thiên Tuế

Chương 1




Một khe sâu len lỏi giữa hai ngọn núi tạo thành một con đường, mà việc trông coi ở đây cũng bị xem nhẹ nên nạn trộm cướp càng ngày càng gia tăng.

Hôm nay, một đoàn lữ hành lại bất hạnh bị đánh cướp.

Cùng lúc ấy, Tống Vi Lương đang ngồi trong xe ngựa.

Nói thật, nàng cảm thấy cha có thể nghênh ngang đi trên đoạn đường này mà đến bây giờ mới bị cướp đã là một kỳ tích. Điều nàng muốn nói là bọn cướp này thật tinh mắt! Sau bao nhiêu năm tháng chờ đợi mỏi mòn, năm nay, cha rốt cuộc đã được điều đến kinh thành nhậm chức ở trong cung như ước nguyện. Nếu có thể lựa chọn, Tống Vi Lương thà ở lại Ích châu. Cha thật không sáng suốt, lấy tài trí của cha chỉ có thể đảm nhiệm chức quan địa phương bình thường, hơn nữa lại có thể độc bá một phương, tham ô nhận hối lộ,làm trung gian kiếm lời đút túi, nay vào kinh, dưới chân thiên tử, nào có thể ung dung tự tại như xưa.

Không phải nàng bất hiếu, mà nàng biết nhìn xa trông rộng, lần này cha vào kinh chỉ có thể hình dung bằng hai từ —— nguy hiểm.

Chẳng qua, bây giờ nàng cảm thấy mình suy nghĩ quá nhiều, vấn đề trước mắt là cha có thể dẫn cả nhà bọn họ bình an qua nơi này hay không.

"Tiểu thư, làm thế nào bây giờ?"

Ghé mắt qua khe cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nha hoàn Hồng Mai quay đầu, vẻ mặt kinh hoàng hỏi nàng, Tống Vi Lương thành thật nói: "Không biết."

Bất kể thế nào trong tình huống này đều không tới lượt nàng giải quyết, cha cùng gia đinh mới là những người các nàng có thể trông cậy.

Hồng Mai chẳng quan tâm tới sự thất vọng của nàng, vội vàng quay về phía cửa sổ xe, nhìn ra bên ngoài.

"Tiểu thư, lão gia đang thương lượng với bọn họ."

Dùng tiền mua đường, thì ra chủ ý của cha là vậy, dù sao tài sản của cha phần lớn là tiền tài bất nghĩa, cũng không có gì đáng tiếc. Theo cách nói của cha là tiền chi ra rồi sẽ lại vào, đây cũng là lời tự an ủi của ông mỗi khi xài tiền vì

(cấp) trên.

Nếu chỉ lấy tiền thì tốt, nhưng vừa lấy tiền lại vừa cướp sắc, mà càng nguy hơn nếu bọn cướp có ý giết người diệt khẩu, như vậy sự tình càng thêm nghiêm trọng.

Nghĩ đến đây, Tống Vi Lương không nhịn được mà chau mày, kéo nha hoàn ra, nhoài người về phía cửa sổ. Chỉ thấy bọn cướp huơ huơ đao về phía cha nàng, người lập tức liền lùi ra phía sau gia đinh hộ vệ.

Hỏng bét, xem ra bọn cướp muốn mưu kế giết người !

“Tiểu thư, phải làm thế nào bây giờ?"

"Ta cũng không biết” Nàng nói, bởi vì thật sự nàng không nhìn thấy rõ ràng.

Hồng Mai sốt ruột, kéo tiểu thư nhà mình ra, một lần nữa nhoài người ra cửa sổ xe.

Tống Vi Lương bĩu môi, không tranh đoạt với nàng. Giờ chỉ có thể nghe theo mệnh trời, dù sao nàng cũng chỉ là một tiểu cô nương tay trói gà không chặt, còn có thể làm gì?

"Bọn cướp bắt đầu chuyển cái rương đi." Hồng Mai vừa xem vừa báo cáo.

Bọn họ chỉ cướp tiền? Tống Vi Lương trong lòng nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng chẳng bao lâu sau, nàng chợt nghe thấy tiếng thét chói tai của nữ quyến, tim lại nhảy lên. Chẳng lẽ còn cướp sắc?

"Đại ca, bộ dạng tiểu nương tử này không xấu, mang về cho huynh làm áp trại phu nhân đi." Có người ngang ngược hô.

"Đại tiểu thư bị lôi ra khỏi xe rồi, đang nằm úp sấp ở cửa xe kêu khóc." Hồng Mai thuật lại hoàn toàn hiện trường.

Cha nhiều thê thiếp, nhưng đã cố gắng nhiều năm mà vẫn không sinh được một đứa con trai, chỉ có bảy người tỷ muội các nàng, mà trong các tỷ muội, đại tỷ xinh đẹp nhất, mặc dù không thể nói là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng là tuyệt đại giai nhân. Nữ nhân đều hi vọng mình có vẻ ngoài mỹ lệ, nhưng quá xinh đẹp đôi khi cũng không phải chuyện tốt, giống như bây giờ, bởi vì đại tỷ nàng quá xuất chúng thành ra lại gặp họa.

Điều này làm cho Tống Vi Lương càng thêm khẳng định làm người nhất định phải biết cúi đầu. Về sau trên đầu chỉ dùng một cây trâm là được, quần áo cũng phải giản dị.

"Gì, đại ca ngại nàng ta khóc sướt mướt nhìn thấy phiền ? Bọn đệ tìm người không khóc cho đại ca."

Tống Vi Lương mơ hồ nghe được tiếng đại tỷ thét lên "Tam muội", trong lòng trùng xuống.

"Tiểu thư, không xong rồi." Hồng Mai kích động quay đầu, "Bọn họ đi về hướng xe ngựa của chúng ta."

Lần này bị đại tỷ hại chết rồi. Nàng cười khổ.

Màn xe bị xốc lên, ánh mặt trời chiếu vào, Tống Vi Lương đưa tay che mắt. Người nọ đứng ngược sáng, không thể thấy rõ khuôn mặt, chỉ cảm thấy mười phần cao lớn.

"Đại ca, quả nhiên không giống." Nghe ở khoảng cách gần mới thấy giọng người này vang dội kinh người.

Nàng chau mày.

"Các ngươi không được chạm vào tiểu thư nhà ta." Hồng Mai vừa thấy đối phương muốn bắt tiểu thư, tình thế khẩn cấp, nàng liền lấy thân ngăn cản. Người nọ dễ dàng xách Hồng Mai qua một bên, lại đưa tay túm nàng ra khỏi xe ngựa.

Bị luồng sức mạnh kinh người lôi kéo, Tống Vi Lương thân bất do kỷ [1] ngã bổ nhào về phía trước, thiếu chút nữa là mặt mũi bầm dập. Không đợi nàng định thần lại, người nọ kiên quyết kéo mạnh nàng tới trước một con ngựa .

Tống Vi Lương híp mắt, cố gắng nhìn người ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, nhưng không thể. Hôm nay, ánh mặt trời quá chói chang, phía sau người đối diện là hàng ngàn tia nắng rực rỡ, tránh mắt tìm dò xét của nàng "Dẫn nàng đi."

Lòng nàng trầm xuống.

Sau đó, nàng nghe thấy giọng nói của cha, "Các ngươi không phải chỉ cần bạc sao?"

"Ngươi quên chúng ta là cướp sao?"

Tống Hải Trần nghẹn lời.

, phía sau đoàn xe truyền đến một loạt tiếng vó ngựa nhanh,mạnh mẽ, tất cả mọi người đều không khỏi ngẩn người.

Rất nhanh, đoàn người kia đã tới trước mắt.

Con đường hẹp dài bị bọn cướp cùng đoàn xe Tống gia chen chúc chật như nêm,đoàn người kia căn bản không thể đi qua. Cho nên, dù bọn họ nhắm mắt làm ngơ đối với hành vi cướp bóc của bọn cướp, cũng chỉ có thể dừng tại chỗ không thể tiến lên phía trước được. Tống Vi Lương thoáng đánh giá người mặc áo gấm màu xanh ngọc dẫn đầu đoàn người. Phía sau tên cướp là ánh mặt trời chói chang, mà bản thân nam nhân này cũng mang trên người khí chất rực rỡ thu hút sự chú ý của mọi người. Mặt mày tuấn tú mà mang theo quý khí, dưới mày kiếm là một đôi mắt phượng sâu thăm thẳm như biển, sóng mắt không ngừng lưu chuyển làm cho người ta nhìn không ra nông sâu. Mũi thẳng tắp, môi mỏng mà hồng nhuận, lúc này đang khẽ mím, bờ môi hơi cong lên, vẻ mặt lộ ra vài phần hứng thú như đang xem trò vui. (nghe tả mà muốn quýnh Dương ca)

Nàng không thể không thừa nhận nam nhân này xinh đẹp đến mức làm cho nữ nhân ghen ghét, lại nhìn người hầu đi theo bên cạnh hắn đều cầm đao đeo bội kiếm, liền biết người này không phải nhân vật tầm thường. Chẳng qua,tính khí của hắn cũng thật khác người, người của hắn dẫn theo cứ như vậy thờ ơ lạnh nhạt nhìn bọn cướp tiếp tục khuân vác rương bạc đánh cướp tài sản của người khác.Thời điểm Tống Vi Lương đánh giá hắn, Phượng Liệt Dương cũng chú ý tới nàng đang bị một người đàn ông to lớn kéo.

Tay áo bó sát màu ngọc lục bảo kết hợp với quần trắng dài chấm đất, chân dài thoáng hiện tôn lên vẻ mảnh mai, uyển chuyển của nàng. Quần áo vì trải qua xô xát mà lôn xộn, nhưng trên mặt lộ vẻ thanh nhã, hoàn toàn không có biểu cảm kinh hoàng.

Hai mắt trong suốt như nước mùa thu, ánh mắt lưu chuyển trong đó dường như chứa đầy thiên ngôn vạn ngữ, bộ dạng lại hết sức phục tùng, lại như hương hoa cố che đậy, lại như có cả hai.

Cả người như một làn gió xuân, mềm nhẹ mà làm cho người ta quyến luyến.

Mắt thấy đám người mới tới lại khoanh tay đứng nhìn, khéo quan sát ngôn sắc[2] Tống Hải Trần trong lòng cảm thấy bất lực, trơ mắt nhìn con gái bị tên cướp kéo đi. Ông sợ một khi hành động thiếu suy nghĩ, sẽ không chỉ mất đi một đứa con gái.

"Cha, mọi ngươi nhanh đi đi." Tống Vi Lương nhanh chóng quyết định.

Hắn kinh ngạc nhìn đứa con gái thứ ba.

"Nếu có thể thì hãy để đại tỷ lại làm bạn với con." Câu nói của nàng làm chấn động mọi người.

"Tam muội, sao muội có thể nói vậy?" Tống đại tiểu thư ở cách đó không xa thét chói tai.

Tống Vi Lương nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Bây giờ muội như vậy không phải bởi vì đại tỷ sao? Như vậy về tình về lý muốn tìm người bầu bạn, muội cũng đành phải tìm đại tỷ." Nàng không để ý đến tình nghĩa tỷ muội, không hù dọa đại tỷ chút dù nói gì cũng thật xin lỗi chính mình.(ta hoàn toàn đồng ý với Lương tỷ, mình chết phải kéo người khác chết chung mới vui, huống hồ chính người ta đã đẩy mình vào đường này, Lương tỷ: em ngoan*cười*)

"Cha, chúng ta đi mau, không cần để ý nha đầu thối này."

Tống Hải Trần không để ý tới sự tức giận của con gái cả, vẻ mặt phức tạp nhìn đứa con thứ ba. Trong phủ vẫn luôn không cảm giác được sự tồn tại của nó, nhưng hôm nay đứa con này để lại cho ông một ấn tượng mạnh mẽ.

"Đại tỷ, nếu tỷ không đi, muội đành kéo tỷ xuống nước vậy." Nhìn thấy sự chần chờ của cha, Tống Vi Lương lạnh nhạt nói ra lời uy hiếp, nàng biết đại tỷ nhất định sẽ gấp gáp thúc giục mọi người rời đi. Quả nhiên, Tống đại tiểu thư lập tức bảo người đánh xe nhanh chóng lên đường.

Trước khi đi Tống Hải Trần nhìn đứa con gái thứ ba lần cuối, trong mắt tràn đầy vẻ áy náy.

Đoàn xe Tống gia lập tức lấy tốc độ nhanh nhất mà đi, trong khe núi chỉ còn lại bọn cướp cùng đoàn người Phượng Liệt Dương. Phượng Liệt Dương liếc thấy Tống Vi Lương cười thản nhiên với mình, trong lòng bật cười không khỏi chột dạ. Lúm đồng tiền ẩn hiện, giống như hoa sen nở rộ, rất tươi đẹp.

"Hiện giờ chỉ còn thiếp trong tay họ, chàng vẫn không cứu vị hôn thê của mình sao?" Lời của nàng hơi ủy khuất, mang theo nghi ngờ, càng nhiều hơn là oán giận. Tất cả bọn cướp kinh ngạc.

Hắn bật cười cười ha ha. Người con gái này làm cho hắn cảm thấy hứng thú! Trong nháy mắt, ngựa chạy về phía trước, thậm chí Tống Vi Lương còn không kịp lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cả người liền bay lên trời, trong phút chốc rơi vào vòng tay rộng lớn mà ấm áp.

"Ta ngay cả vị hôn thê của mình mà không cứu được thì thật mất mặt." Hắn nói.

Một tiếng quát khẽ, hắn thúc thật mạnh vào ngựa , mở ra một con đường hẹp giữa bọn cướp. Hơn mười người hầu theo sát phía sau, bay như tên bắn.

Bọn cướp không kịp phản ứng rất nhanh liền bị bỏ lại phía sau, dù sao lúc này rương bạc vẫn quan trọng hơn.

Trả thù! Trả thù trắng trợn! Lấy tốc độ này bọn họ hoàn toàn có thể vượt qua đoàn xe Tống gia, nhưng người đàn ông đáng xấu hổ dẫn thủ hạ của hắn vòng vo trong rừng cây cả ngày, sau đó, bọn họ đành phải ăn ngủ ở trong vùng núi hoang vu,hẻo lánh. Màn đêm màu đen làm nền cho bầu trời đầy sao phía trên, Mặt trăng ngược lại không biết đã trốn tới nơi nào.

Tống Vi Lương dựa lưng vào gốc cây, hai tay vòng qua đầu gối, ngửa đầu nhìn trời, tuy trong lòng lo lắng nhưng trên mặt lại vẫn lạnh nhạt.

Hắn muốn nhìn nàng kinh hoàng luống cuống, không được! Cách nàng không xa, đám người Phượng Liệt Dương đốt đống lửa, nướng thức ăn, rất nhanh mùi thịt lan tỏa trong không khí khiến nàng thèm ăn. Sờ sờ cái bụng phẳng lì, đôi mày thanh tú chau lên. Thật đóiiiiiiii! Sao trên đời lại có nam nhân đáng ghét như vậy ? Sau đó nghĩ lại. Nếu có thể có người như đại tỷ, thì có người như hắn kỳ thật cũng không phải kỳ quái. Hai người này xét trên phương diện nào đó, trông cũng thật xứng đôi. Tống Vi Lương bị ý nghĩ của chính mình làm cho khóe miệng cong lên,lúm đồng tiền như ẩn như hiện.

"Đói bụng mà vui vẻ như vậy sao?"

Nghe tiếng nói,nàng quay ra nhìn, lại thấy nam nhân đáng giận kia cầm hai cái chân thỏ đi về phía mình. Ngay từ đầu nàng đã không dám tự mình đa tình cho là hắn tốt bụng, muốn chia thức ăn cho nàng. Phượng Liệt Dương ngồi xuống cạnh nàng, bắt đầu cắn chân thỏ.

Mùi thịt mê người kích thích thần kinh Tống Vi Lương, cuối cùng bụng đói không chịu nổi phát ra tiếng kêu “Cô lỗ", làm nàng xấu hổ vô cùng.

"Nói cho ta biết tên, cái chân thỏ này sẽ là của nàng."

Nàng rất khí thế ngoảnh mặt sang một bên, "Thánh nhân có nói, uy vũ không thể khuất phục, phú quý bất năng dâm [3], nghèo hèn không thể di, chỉ là chịu đói mà thôi, ta còn chịu đựng được."

Phượng Liệt Dương hứng thú nhướng mày, đem một cái chân thỏ đưa tới trước mặt nàng."Nàng thật kiên quyết?"

Không, nàng rất không kiên định, nhưng mà, không muốn nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của hắn, nên đành chịu đựng.

"Ta chỉ hỏi tên nàng thôi còn chưa bắt nàng lấy thân báo đáp mà nàng đã sợ vậy sao?" Lời nói của hắn mang một chút nghiền ngẫm. Cho tên chẳng khác nào dán nhãn, đến lúc đó nàng nghĩ không muốn trả nợ cũng khó, cho nên không thể nói.

Tống Vi Lương không cho rằng mình chuyện bé xé ra to, theo quan sát của nàng, chỉ sợ nam nhân này có lai lịch phức tạp, nói trắng ra là nàng không thể đụng vào. Nhưng trong lúc vạn bất đắc dĩ nàng đã trêu chọc hắn rồi, bây giờ đành phải cố gắng không dây dưa với hắn nữa."Vì sao nàng không cho ta biết tên?" Hắn dụ dỗ.

Trong lòng nàng hừ lạnh một tiếng. Chờ bị ngươi bắt lại rồi sàm sỡ nữa sao? Không nên hỏi nàng tại sao, trực giác nói cho nàng biết, nam nhân này nhất định sẽ làm như vậy.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

[1] bất đắc dĩ,không thể tự mình quyết định

[2] thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt

[3] không bị tiền bạc cám dỗ

Mắt Phượng Liệt Dương lóe lên, duỗi cánh tay kéo cổ của nàng, hắn rõ ràng cảm giác được thân mình nàng cứng ngắc, khóe miệng bật cười khẽ nhếch."Nương tử, vi phu đút cho nàng." Hắn đem miếng chân thỏ đã gặm trên tay phải của mình đưa đến bên miệng nàng. Tống Vi Lương không nghĩ tới hắn có thể vô sỉ đến trình độ này. Không, phải nói là nàng đã nghĩ quá tốt về hắn, một người có thể thờ ơ lạnh nhạt nhìn bọn cướp đánh cướp người khác, vốn đã chẳng phải người lương thiện. Cho nên hắn làm như bây giờ,chỉ là lại một lần nữa chứng minh, hắn không phải người tốt thôi.

Thịt ngay bên miệng nhưng nàng lại không thể ăn, điều này làm cho nàng rất căm tức, quay mặt, "Ngươi. . . . ."

Hắn thừa dịp nàng há mồm đem chân thỏ nhét vào miệng, làm nàng tức giận nhìn chằm chằm, trong lòng hắn mừng rỡ. Sau đó đem thịt thỏ rút về, một lần nữa đưa đến bên miệng mình, cắn đúng chỗ dính son môi của nàng.

Mặt Tống Vi Lương đỏ bừng. Nam nhân này. . . . .

Phượng Liệt Dương cười ha hả. Nàng xấu hổ, buồn bực xen lẫn tức giận như thế lại có vẻ đáng yêu hơn so với lúc nàng bình tĩnh, nhã nhặn, lịch sự,vẻ mặt sinh động hơn nhiều, cũng làm hắn có hứng thú hơn. Bên cạnh đống lửa, nhóm người hầu từ đầu đến cuối chưa từng nhìn về phía bên này, tuân thủ bổn phận.

Đốm lửa nhỏ nhấp nháý, lửa trại hừng hực, trong lúc sao và ánh lửa chiếu rọi, giai nhân trước mắt có vẻ càng thêm ngon miệng (tiêu =.=). Bờ môi kia dính mỡ, gần trong gang tấc; mắt hạnh phản chiếu ánh lửa bập bùng như dải ngân hà lượn sóng, đáy lòng hắn trào dâng cảm xúc. Trong vô thức, Phượng Liệt Dương thu cánh tay lại, cả người tiến gần nàng.

Hai đôi môi chạm vào nhau, hắn nhấm nháp vị ngọt ngào cùng tê dại đến từ hai cánh môi anh đào (*tung hoa* hôn rồi, hôn rồi).

Mùi máu tươi nhàn nhạt lan ra trong khoang miệng, hắn cứng rắn cạy mở răng của nàng, thăm dò vào giữa chơi đùa qua lại. Tống Vi Lương vừa sợ vừa giận, giãy dụa kịch liệt, bất đắc dĩ hai người bẩm sinh thể chất khác biệt, sức mạnh kém xa, làm nàng không thể thoát ra được. Khi hắn buông ra, nàng không chút do dự đánh.

"Bốp " Tiếng động giòn vang trong đêm yên tĩnh trở nên đặc biệt chói tai.

Phượng Liệt Dương thản nhiên nhìn nàng chậm rãi cong khóe môi, thấy trong mắt nàng lộ ra vẻ kinh hoàng, từng chữ từng chữ nói ra: "Nữ nhân, ta nhớ kỹ hương vị của nàng rồi, cũng nhớ kỹ một tát này." (vừa ăn cướp vừa la làng này bà con). Có khí chất thanh cao như hoa sen, tính tình lại như lửa, cắn môi hắn,sau đó lại cho hắn một cái tát, đủ cay độc! Người đàn ông này, làm cho người ta không rét mà run.

Tống Vi Lương hối hận vì đã đánh hắn, nàng không biết một người đàn ông không có nhân tính sẽ trả thù mình như thế nào, lòng nàng nháy mắt chìm xuống đáy cốc.

Trong lúc nàng không biết làm sao, Phượng Liệt Dương cúi sát gần môi nàng, cười lui về sau, lấy một cái chân thỏ nhét vào tay nàng, trở về bên cạnh đống lửa.

Nàng cúi đầu nhìn thịt thỏ trong tay, mặt biến sắc, trong lòng hỗn loạn, hoang mang lo sợ. Sự tình sao lại thành thế này? Nghe thấy đằng sau có tiếng động, Phượng Liệt Dương quay đầu nhìn, ánh mắt nhìn ra phía xa,bỏ chân thỏ trở lại bên người Tống Vi Lương.

Nàng cuộn mình, cằm đặt trên đầu gối, kinh ngạc nhìn mặt cỏ dưới chân, cả người thoạt nhìn hơi cô đơn, cũng lộ ra vài phần điềm đạm đáng yêu.

Thủ hạ của hắn thấy miệng hắn bị cắn xước da. Mèo hoang đã bị khiếp sợ không nhỏ nha. Ánh mắt Phượng Liệt Dương biến đổi. Đối với nữ tử dù núi Thái Sơn có sụp đổ mặt cũng không đổi sắc,lúc nào cũng thong dong trấn định, hắn càng muốn nhìn những cảm xúc khác của nàng.

Không những không thấy chán mà hắn càng ngày càng có hứng thú đối với nàng.

Một lần nữa hắn cầm một miếng thịt nướng, đứng dậy đi về phía nàng

Một cái đùi gà xuất hiện trước mặt, Tống Vi Lương làm như không thấy, mi mắt cũng không thèm chớp, tiếp tục nhìn mặt cỏ.

"Giờ vẫn không chịu nói cho ta biết tên của nàng sao?" ngồi bên cạnh nàng, Phượng Liệt Dương cảm thấy người nàng nháy mắt cứng ngắc rồi co rúm lại, nhưng không thấy nàng cử động.

Không thể nghi ngờ nàng là nữ tử thông minh, mặt ngoài biết không thể trực tiếp chống đối hắn, nàng trầm mặc nhưng cũng không nhận lệnh, có đôi lúc coi thường mới là phản kháng mạnh mẽ nhất.

"Nàng không muốn nói cũng được, chẳng qua ta không cách nào cam đoan sẽ không có hành vi khác với nàng."

Đây là uy hiếp, Tống Vi Lương hiểu, cho nên dù không cam lòng, nhưng cũng không còn lựa chọn nào khác.

“Tống Vi Lương”

“Vi Lương?" Trong mắt của hắn hiện lên sự kinh ngạc, rồi sau đó khẽ cười.

"Tên rất hay." Hắn tên Liệt Dương, nàng gọi Vi Lương, hai cái tên giàu ý vị biết bao. (anh tự sướng ah)

Rất hay sao? Nàng không cho là vậy. Mẫu thân nàng từng nói, lúc đầu tên nàng cùng tỷ muội đều chứa chữ "Vay", gọi Vay Lương, kết quả lúc ấy có tiểu thiếp được sủng ái nói đùa với cha nàng, “Vay lương vi lương, là hơi chút ôn lương” [4], chỉ sợ tương lai bị nhà chồng bắt nạt, cuối cùng tên của nàng đổi thành Vi Lương.

Vi Lương, Vi Lương, có đôi khi nàng thật nghi ngờ đấy cũng là tên người ư? Rất không may, đây thật là tên người, hơn nữa còn là tên nàng.

"Không muốn biết tên ta là gì sao?" Hắn một bên đem chân gà bỏ vào trong tay nàng, một bên không chút để ý hỏi.

"Giúp người không mong được báo đáp, từ trước đến nay là khí phách người quân tử." Nàng châm chọc.

Không bao giờ gặp lại , cần gì phải biết tên họ của đối phương? Đàn ông nguy hiểm như hắn, nàng nhất định phải tránh thật xa.

"Ta Phượng Liệt Dương chưa bao giờ cho mình là quân tử." Không nghĩ đến hắn ngang ngược như vậy, thản nhiên thừa nhận chính mình không phải là quân tử. Tống Vi Lương bị lời nói thẳng thắn của hắn làm cho hơi kinh ngạc. Giờ nghĩ lại,người như hắn, luôn làm trái với đạo lí mới gọi là bình thường, nàng không nên ngạc nhiên.

"Ta cũng không nghĩ sẽ tích thủy chi ân sẽ lấy dũng tuyền tương báo [5] " Nàng cũng nói rõ cho hắn biết, nàng sẽ không lấy thân báo đáp, ít nhất sẽ không chủ động.

"Ta đây trước giờ chưa từng hy vọng xa vời." Nữ tử vừa thông minh mà nội hàm, vừa sắc bén lại giảo hoạt, thú vị.

"Giống nhau, giống nhau." Nàng ngoài cười nhưng trong không cười.

"Ăn đi, cho dù muốn cùng ta đấu võ mồm, cũng phải có sức mới được." Tuy rằng hắn không thương hương tiếc ngọc, nhưng nàng không giống với mọi người, hắn sẽ phá lệ một lần.

"Cảm ơn đã nhắc nhở." Nhìn chân gà trong tay, nàng chậm rãi đưa lên miệng ăn.

Không có sức lực thì không suy đoán sáng suốt được, cho nên ăn no mới là việc ưu tiên hàng đầu.

Sau khi ăn xong, nàng không thể không để ý đến vấn đề ngủ được.

Ăn ngủ ở nơi hoang vu, đối với Tống Vi Lương mà nói thật là thể nghiệm mới lạ.

Nhưng bên cạnh có đàn ông, dù mới hay lạ bên trong cũng đều ẩn chứa nguy hiểm.

Nhìn những người hầu kia như tùy ý nghỉ tạm nhưng nàng phát hiện ra bọn họ hình thành một lưới bảo vệ an toàn, mà nàng và người đàn ông bên cạnh là trung tâm được bảo vệ.

Tống Vi Lương không nhịn được thở dài trong lòng. Kỳ thật đối với nàng nguy hiểm nhất chính là người đàn ông này.

"Buồn ngủ chưa?"

Nàng cảnh giác nhìn hắn.

"Không buồn ngủ." Có hắn bên cạnh, nàng không thể an tâm mà ngủ.

"Vừa hay ta cũng không buồn ngủ, " đây cũng là ý muốn của Phượng Liệt Dương lúc này, "Chúng ta trò chuyện đi."

Nàng vẫn nên ngủ thì tốt hơn."Kỳ thật ta có hơi mệt mỏi."

Hắn nghiền ngẫm, cười, "Nhanh vậy sao?"

"Đúng." Nàng mặt không đổi sắc gật đầu.

"Vậy nàng ngủ đi." Trong mắt của hắn chợt lóe tinh quang, có vẻ như đang xem trò vui.

Tuy rằng Tống Vi Lương căn bản không dám ngủ, nhưng mà đã nói như vậy thì vẫn phải giả vờ. Bất đắc dĩ, nàng đành phải tìm chỗ bằng phẳng cạnh đống lửa nằm xuống, chỉ mong sẽ không bị cảm lạnh.

Phượng Liệt Dương biết nàng giả bộ ngủ, nhưng hắn vẫn không vạch trần nàng, ngược lại đầy hứng thú ngồi một bên.

Theo thời gian chậm rãi trôi qua, hô hấp của nàng cũng đều đều.

Hắn biết nàng đang ngủ.

Cuối mùa xuân, ban đêm vẫn còn hơi lạnh, ánh mắt Phượng Liệt Dương dừng bên cạnh đống lửa kia, nhìn bóng hình xinh đẹp. Nàng ngủ không được an ổn lắm, cả người cuộn thành cái kén nhỏ.

Ánh mắt hơi trầm xuống, hắn cởi áo khoác trên người xuống, đi tới phủ lên người nàng.

Tống Vi Lương thấy ấm áp, lông mày dần dần giãn ra, Phượng Liệt Dương cong khóe môi.

Trong số tất cả nữ tử mà hắn đã gặp, nàng không phải xinh đẹp nhất, nhưng không thể nghi ngờ là đặc biệt nhất.

Ở bên nàng bình yên giống như làn gió xuân lướt nhẹ qua, ấm áp mà không lưu lại dấu vết, khắc sâu ấn tượng trong lòng mọi người.

Nàng nhìn qua dường như nhu nhược lại có ý chí kiên cường, cho dù hắn cố ý làm khó dễ, nàng cũng chưa từng thật sự yếu thế. Người như vậy đùa mới thú vị. Khóe miệng của hắn dâng lên một chút ý cười xấu xa.

"Vương gia."

Nghe tiếng gọi nhỏ của thủ hạ, nháy mắt con ngươi hắn thu lại nụ cười, xoay người rời đi.

"Lên đường." Thủ hạ kia ngẩn ra, ánh mắt không kìm được rơi xuống người đang ngủ say bên cạnh đống lửa.

"Vị cô nương này. . . . ." Hắn không rõ tâm ý chủ nhân, không dám liều lĩnh phỏng đoán.

"Chuyện của bổn vương khi nào thì đến lượt ngươi quan tâm?" Giọng nói Phượng Liệt Dương hơi lạnh lùng.

Người hầu lập tức câm như hến, không dám nói nhiều.

Trước khi lên ngựa, hắn quay đầu nhìn Tống Vi Lương, thích thú cười nói: "Bổn vương cũng nên lưu lại cho nàng tín vật."

Người hầu run lên, lui về phía sau mấy bước.

Khi ánh nắng sáng sớm dừng ở trên mặt, Tống Vi Lương chậm rãi mở mắt.

Đợi cho nàng nhìn rõ ràng hết thảy trước mắt, không khỏi giật mình.

Cách đó không xa, đống lửa tỏa ra làn khói nhẹ, như đã hoàn thành sứ mạng của mình.

Tống Vi Lương thở dài một hơi nhẹ nhõm. Nói thật, Phượng Liệt Dương cho nàng cảm giác áp bách quá lớn. Lúc cúi đầu, nàng lại thất thần. Trên người nàng khi nào thì có cái áo khoác này? Phía sau vang lên tiếng động làm nàng giật mình, vừa quay đầu đã nhìn thấy một con ngựa lớn toàn thân trắng như tuyết,chỉ có một dúm lông màu đen ở gáy đang thở phì phò, dùng móng trước đào bới trên mặt đất.

Điều làm nàng kinh ngạc là ngựa này lại không bị buộc trên cây? ! Nàng nghĩ đây có khi là ngựa Phượng Liệt Dương cưỡi. Áo khoác, ngựa để cưỡi, hắn có lòng tốt như vậy sao? Ý nghĩ này khiến nàng run lên.

Hắn để lại cho nàng áo khoác coi như có ích, nhưng để một con ngựa. . . . . Tống Vi Lương không nói gì nhìn trời. Nàng căn bản không cưỡi ngựa được, không bằng để cho nàng chút bạc.

Bây giờ, toàn thân nàng từ trên xuống dưới trừ bỏ trên đầu vài món trang sức, tìm không ra thứ gì đáng giá. Chẳng lẽ muốn nàng cưỡi con ngựa này, không, nàng thậm chí còn không dám tới gần con ngựa kia, không có đồng nào làm sao vào kinh? Tống Vi Lương không nhịn được cau chặt mày. Thật phiền toái!!!!

Nàng chưa bao giờ một mình ra ngoài, nhất là với tình hình trước mắt, nam nhân kia thật quá đáng ghét! Nhìn ra bốn phía, theo bản năng nàng ôm chặt áo khoác trong lòng.

Khu vực này cạnh rừng cây, ai có thể khẳng định sẽ không có dã thú xuất hiện?

Nàng lùi một bước về phía sau, con ngựa phát ra tiếng kêu, nàng giật mình nhảy ra bên cạnh.

"Ta không muốn làm gì cả, ngươi cũng không cần làm ta sợ." Nàng cẩn thận nhìn chằm chằm con ngựa cao lớn kia, lui từng bước về phía sau. Tống Vi Lương dường như có ảo giác, ánh mắt con ngựa kia nhìn nàng cũng có vẻ khinh thường. ( tội Lương tỷ, đến cả ngựa cũng khinh)"Ngươi ngươi. . . . . Ngươi không cần đi theo ta, mọi người đều nói ngựa quen đường cũ, ngươi đi tìm chủ nhân của mình đi." Nàng vừa nói, vừa tiếp tục lùi lại, sau đó xoay người bỏ chạy. Nàng chạy một hơi rất xa, đến khi xác định ngựa không đuổi theo, mới dừng lại thở.

Sau khi hô hấp đã bình thường, nàng tính tìm hướng để đi thì đằng sau truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Tống Vi Lương kinh ngạc quay đầu, rất nhanh liền thấy con ngựa trắng kia chạy về phía nàng.

Trong nháy mắt, nàng quên mất phản ứng, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

Ngựa chạy vội tới trước mặt nàng, ngửa đầu phát ra một tiếng hí dài.

Nàng bị dọa ngồi bệt trên đất, sắc mặt trắng bệch nhìn nó.

Không nghĩ tới, con ngựa kia dụi đầu vào ngực nàng, có vẻ như đang lấy lòng. Mấp máy môi, nàng thử mở miệng: "Ngươi muốn cùng ta đi sao?"

Ngựa cúi đầu đào mặt đất.

Con ngựa này thật thông minh. Tống Vi Lương bình tĩnh lại, sắc mặt khôi phục vẻ bình thường.

Xem ra, phải dắt con ngựa này đi cùng.

Bất đắc dĩ, nàng đứng dậy, mờ mịt nhìn chung quanh, hơi mơ hồ không rõ Đông Nam Tây Bắc.

Cần phải tìm người hỏi, nghĩ nghĩ, nàng chần chờ cầm lấy dây cương, xác định con ngựa vô cùng nghe lời, nàng mới hoàn toàn thả lỏng.

--- ------ ---

[1] bất đắc dĩ,không thể tự mình quyết định

[2] thăm dò ý tứ qua lời nói và sắc mặt

[3] không bị tiền bạc cám dỗ

[4] người tốt hiền lành

[5] đại khái ý chị ấy không muốn lấy thân báo đáp anh >”