Tui Bị Quỷ Bám Càng

Chương 11: Tôi vừa mới thấy một mỹ nữ giống y hệt Lận tổng




Dịch: Erale

Beta: Cúc kiên cường

Trương Thiếu Dĩnh đang dẫn người truy bắt kẻ tình nghi thì nhận được điện thoại của Trương Tiện Ngư, nói hung thủ đang ở nhà cậu, hắn có chút bối rối cảm thấy khó tin. Nhưng mà Trương Tiện Ngư chắc chắn sẽ không hãm hại hắn, lúc này mới dẫn người đuổi tới.

Hung thủ bị Trương Tiện Ngư trói chặt lại, bấy giờ cậu mới nhìn rõ khuôn mặt hắn, lập tức cảm thấy vô cùng quen mắt, nghĩ đi nghĩ lại mới nhớ ra đây chẳng phải người đến cửa hàng tiện lợi mua thuốc lá lúc nửa đêm sao. Cậu còn cảm thán bàn tay với khuôn mặt của đối phương có chút không hài hòa nữa.

Hóa ra đối phương đã sớm chú ý tới cậu, còn tới cửa hàng để thám thính tình hình. Chắc là từ sau lần giao thủ kia hắn đã bắt đầu chú ý tới, có thể lo lắng cậu làm hỏng việc, cũng có thể là từ nguyên nhân khác, hắn tính toán mấy ngày rồi mới tìm tới cửa, muốn giải quyết cậu ở trong mộng.

Đúng vậy, bắt đầu từ khi hung thủ bước vào cửa, tất cả những việc Trương Tiện Ngư trải qua đều là mộng cảnh.

Thực lực của ác quỷ bám vào trên người hung thủ cũng không cường đại lắm, nhưng nó lại có khả năng xâm nhập vào mộng cảnh, ác quỷ phối hợp với hung thủ xâm nhập vào mộng cảnh người bị hại, liên tục hành hạ đối phương ở trong mộng, khiến họ nhầm tưởng những điều xảy ra là sự thật, sau khi hành hạ tinh thần nạn nhân tới mức không thể chịu nổi nữa, hung thủ liền dễ như ăn cháo giết bọn họ trong thực tại.

Bảo sao hung thủ có thể dễ dàng giết chết một người như vậy, ngay cả chút động tĩnh cũng không có, bởi vì những người này đã bị giết chết ở trong mộng trước rồi.

Trương Tiện Ngư nhớ tới câu hát quái dị trong giấc mộng, tiểu quỷ kia có lẽ đang ám chỉ điều này.

- ------

Trương Thiếu Dĩnh nhanh chóng chạy tới, thấy người nằm trên đất thì lấy ảnh ra đối chiếu, đúng là người bọn họ tìm, hắn mới phất tay ra hiệu, "Lập tức đưa người đi."

Bởi vì Trương Tiện Ngư cũng là người bị hại nên đi theo để lấy lời khai.

Lược bỏ bớt chi tiết đấu với hung thủ trong mộng, Trương Tiện Ngư chỉ nói đối phương đã từng tới cửa hàng tiện lợi của cậu mua thuốc lá, sau đó đêm nay đột nhập vào nhà, cầm dao truy sát.

Con dao giải phẫu này cũng bị đem đi, Trương Tiện Ngư nghĩ tới bàn tay được chăm sóc vô cùng tốt của gã, đoán chừng đối phương là bác sĩ.

Nhưng mà cậu chỉ đi theo lấy lời khai, Trương Thiếu Dĩnh cũng không tiện tiết lộ thông tin, bởi vậy suy đoán của cậu không thể chứng thực. Lấy lời khai xong xuôi thì trở về nhà.

"Hôm nay cám ơn cô, không ngờ cô lại có bản lĩnh như vậy."

Trương Tiện Ngư sóng vai rời cục cảnh sát với Lận Vô Thủy, nhớ tới lúc đó cô nàng không do dự che chắn cho mình, cảm thấy lúc trước mình đúng là có cái nhìn vô cùng phiến diện, không khỏi có chút thẹn thùng. Nhất là mấy ngày gần đây, cô nàng cũng không nhõng nhẽo như trước, còn vô cùng tận tình chu đáo, Trương Tiện Ngư nghĩ thầm lần này mình mắc nợ người ta, lần sau nhất định phải trả nợ mới được.

Lận Vô Thủy đắc ý tới vểnh cả đuôi, sau đó thận trọng nói: "Sau này anh đừng đuổi tôi đi là được."

Trương Tiện Ngư sững sờ, theo bản năng hỏi mình muốn đuổi người ta đi lúc nào, sau đó lại nhớ đến cuộc nói chuyện ở cửa với Trương Thiếu Dĩnh, nhất thời lúng túng biện giải: "Hôm đó ở cửa...cô nghe thấy hết?"

"Tôi không cố ý nghe trộm, là do hai người không đóng kỹ cửa thôi." Lận Vô Thủy nhíu mày, thẳng thắng thừa nhận.

Trương Tiện Ngư đỏ mặt, chân tay luống cuống giải thích: "Không phải...tại lúc đó chúng ta còn chưa thân...."

Lận Vô Thủy bắt được trọng điểm, thuận theo thăm dò, "Thế bây giờ thân hả?"

Trương Tiện Ngư không chút do dự gật đầu, khóe miệng tươi cười có chút trẻ con, "Đương nhiên, trừ anh Thiếu Dĩnh thì cô chính là người bạn đầu tiên của tôi ở Giang Thành."

"Thế còn tạm được." Lận Vô Thủy vô cùng đắc ý, xem ra hôm nay hắn dứt khoát ra tay là đúng đắn.

Hai người trở về nhà thu dọn đồ đạc hỗn loạn, sau đó mới đi nghỉ ngơi.

- --------

Cuộc sống quay lại quỹ đạo lúc trước, lực lượng cảnh sát bắt được hung thủ lúc đêm khuya, không kinh động tới quá nhiều người, cho nên người trong tiểu khu cũng không biết hung thủ đã từng quay lại tòa nhà số ba và bị tóm.

Đợi khi lực lượng cảnh sát thông báo đã bắt được hung thủ về quy án thì đã tầm nửa tháng trôi qua.

Trong khoảng thời gian đó Trương Thiếu Dĩnh bận tới không ngóc đầu lên được, thỉnh thoảng hắn vẫn kể khổ với Trương Tiện Ngư qua wechat, nói tinh thần gã hung thủ này có vấn đề, hắn liên tục lẩm bẩm với không khí, bọn họ phải mời bác sĩ tâm lý tới hỗ trợ, làm công tác tư tưởng rất nhiều lần, đối phương mới chịu nhận tội.

Cậu đoán không sai, đối phương đúng là một bác sĩ ngoại khoa.

Hung thủ tên Vương Phóng, vốn là bác sĩ ngoại khoa của bệnh viện Giang Thành, nhưng trong một lần chữa trị, do xảy ra sự cố khiến bệnh nhân chết trên giường phẫu thuật, hắn lại là bác sĩ mổ chính nên phải chịu 80% trách nhiệm. Lần đó gây ra động tĩnh không nhỏ, cuối cùng sau khi Vương Phóng và bệnh viện bồi thường gia quyến bệnh nhân xong thì bị khai trừ khỏi bệnh viện.

Vương Phóng cũng vì sự cố này mà mất hết của cải, vợ hắn cũng ly hôn rồi dẫn đứa con đi mất, sự cố chữa bệnh gây ra tai tiếng quá lớn, sau khi bị đuổi việc thì không chỗ nào tuyển hắn nữa, áp lực và phẫn hận lâu dài làm tâm lý hắn vặn vẹo. Hắn bắt đầu căm ghét những gia đình êm ấm hạnh phúc, muốn khiến tất cả đều bất hạnh như mình.

Đây là do lực lượng cảnh sát suy luận từ chứng cứ phạm tội và hoàn cảnh của hung thủ. Nhưng Trương Tiện Ngư đoán việc Vương Phóng giết người chắc chắn không thể thiếu việc ác quỷ kia dụ dỗ.

Nhưng do mấy thứ này không khoa học nên không thể nói với cảnh sát được. Chỉ cần hung thủ có thể quy án nhận trừng phạt thích đáng, oan ủi linh hồn người chết là được rồi.

Nghĩ tới đây, Trương Tiện Ngư nhớ ra còn một tiểu quỷ lang thang trong căn nhà này. Đúng lúc hôm nay Ngô Thủy không ở nhà, cậu suy nghĩ một chút, bày một trận pháp đơn giản thử chiêu hồn. Hiệu quả ban ngày chắc chắn không được như buổi tối, nhưng mà buổi tối Ngô Thủy ở nhà sẽ dễ bị lộ, nên tốt nhất là làm luôn bây giờ.

Hoàng phù chậm rãi cháy, Trương Tiện Ngư nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ phụ, một lúc sau, khuôn mặt nhỏ bé trắng bệch len lén nhìn ra ngoài từ trong khe cửa.

Trương Tiện Ngư cố gắng thu lại khí tức trên người, hiền lành nói: "Ra đi, đừng sợ."

Tiểu quỷ hơi do dự, nhẹ nhàng lách qua khe cửa. Nó cúi thấp đầu, trên người chằng chịt vết thương kinh khủng, Trương Tiện Ngư nhớ tới sự việc xảy ra trong mộng cảnh, biết nó đã từng gặp phải chuyện tàn khốc cỡ nào, cậu vươn tay xoa xoa đầu thằng nhóc, hiền lành nói: "Hung thủ giết em đã bị cảnh sát bắt rồi, chẳng mấy nữa sẽ bị đưa ra tòa xét xử." Đang nói thì nhận ra đứa trẻ có thể không hiểu được ý nghĩa của việc xét xử, cậu đổi một cách diễn đạt khác: "Người xấu hại chết gia đình em sẽ sớm bị trừng phạt."

Tiểu quỷ ngẩng đầu lên, tròng mắt đen sì dường như có chút thần thái, Trương Tiện Ngư hỏi, "Em cứ vậy ở lại dương gian cũng không ổn, anh đưa em đi đầu thai nhé?"

Hồn phách của cha mẹ nó có lẽ đã bị ác quỷ kia cắn nuốt, chỉ còn lại mình nó, đã vậy chẳng bằng đi đầu thai sớm, không phải lưu lạc dương gian nhớ đến những thống khổ phải chịu khi còn sống.

"Cảm ơn anh." Tiểu quỷ do dự một lúc, gật gật đầu, khuôn mặt trắng bệch nhỏ nhắn cố gắng nặn ra một nụ cười.

Trương Tiện Ngư cười cười với nó, sau đó chậm rãi niệm tụng kinh văn siêu độ. Nến trắng hai bên lư hương lập lòe, lá phù cháy tỏa ra khói trắng, hồn phách đứa trẻ dần nhạt đi trong tiếng tụng kinh siêu độ, cuối cùng biến mất.

"Kiếp sau đầu thai vào một gia đình tốt."

- -----

Trước khai giảng một tuần, Trương Tiện Ngư rốt cuộc nhận được tiền thưởng ngày nhớ đêm mong. Trương Thiếu Dĩnh đệ đơn xin, bởi vì cậu cung cấp manh mối quan trọng giúp phá án, lại bắt được hung thủ, tiền thưởng ước chừng ba mươi ngàn.

Trương Tiện Ngư ôm khư khư bọc tiền Trương Thiếu Dĩnh đem tới. Kiếm tiền thật là dễ!

Trương Thiếu Dĩnh cũng biết cậu không dư dả gì, nhìn bộ dạng vui mừng hớn hở của cậu cười nói: "Lần này có thể an tâm một chút rồi."

Trương Tiện Ngư gật đầu như gà mổ thóc, trong lòng thầm tính toán cách kiếm tiền sau này, cái khác không nói chứ bắt quỷ là nghề của cậu rồi!

Có mỗi ba mươi ngàn tệ mà đã vui đến thế. Lận Vô Thủy ở bên cạnh nhìn hai người nói chuyện, bĩu môi trông cái bộ dáng vui đến nhảy cẫng lên của Trương Tiện Ngư, mình gửi một lần hai mươi vạn mà sao không thấy thằng nhóc này vui như vậy, lại còn bắt hắn nhận lại tiền.

Trương Tiện Ngư không biết trong lòng hắn đang nghĩ điều gì, sau khi cất tiền cẩn thận thì mời hai người đi ăn lẩu.

Bởi vì gần khai giảng nên cậu đã xin nghỉ việc ở cửa hàng tiện lợi, còn mấy ngày thì ở nhà nghỉ ngơi, đợi tới ngày trả phòng, đi khai giảng. Nếu như Lận Vô Thủy biết cậu có ý định này, chắc sẽ giận dỗi không thèm ăn lẩu nữa.

Ba người lượn lờ gần trung tâm Giang Thành, Trương Tiện Ngư vừa nhận lương lại có tiền thưởng, hào phóng dẫn hai người đi ăn HaiDiLao Hotpot(*).

(*)HaiDiLao Hotpot: là một chuỗi nhà hàng lẩu được thành lập tại Tứ Xuyên, Trung Quốc vào năm 1994. Đến trung mà k đi ăn thử thì hơi phí =)))

Cuối tuần người tới HaiDiLao Hotpot ăn xếp thành hàng dài, bọn họ vừa mới ngồi xuống khu chờ thì Lận Vô Thủy nghe thấy giọng nói quen thuộc.

"Từ lúc Lận tổng chơi trò mất tích, tôi chả bao giờ được tan làm trước tám giờ...."

Lận Vô Thủy hoảng loạn quay đầu, phát hiện ra trợ lý Lâm Minh của hắn đang ngồi ở bàn đằng sau, mấy người trai gái ngồi một bàn, có giám đốc điều hành lẫn cả nhân viên bộ phận khác, chắc là được nghỉ thì tụ tập liên hoan.

Lâm Minh còn đang mải nói xấu Lận tổng bóc lột tàn ác như địa chủ, nào biết người hắn đang mắng chửi ngồi ngay phía sau. Nói một hồi, cảm giác lạnh gáy ùa lên, hắn thò tay xoa xoa cổ, nhìn xung quanh một cái, thầm nghĩ chắc không đen đến mức chạm mặt Lận tổng đâu nhỉ?

Lận Vô Thủy: ha ha:)

Lận Vô Thủy mặt đen sì cúi thấp cái đầu cao quý của mình xuống, vuốt mái tóc dài che hơn nửa mặt. Tuy rằng lúc này hắn rất muốn nhảy ra tạo bất ngờ cho thằng nhãi trợ lý đó, nhưng nghĩ tới cách ăn mặc của mình hiện tại.....Lận Vô Thủy đành âm thầm nhớ kỹ mấy câu này của trợ lý.

Trợ lý đáng thương còn không biết mình cả ngày cần cù chăm chỉ tăng ca, đến tối lại đụng ngay Lận tổng mặt lạnh thù dai.

Số của Lâm Minh xếp trước bọn họ nên vào trước. Bọn người Lận Vô Thủy còn cách mấy số nữa, hắn thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù ăn vận như này cũng chẳng sao, nhưng mà để cấp dưới nhìn thấy thì lại khác.

Dù sao người thì ai mà chả cần sĩ diện.

Nhưng mà hắn còn chưa thả lỏng được mấy thì cảm giác được một ánh mắt nóng rực soi về phía mình. Lận Vô Thủy nhạy bén phát hiện Lâm Minh đang ngây ngốc nhìn mình.

Lâm Minh:??? Gương mặt của mỹ nữ này sao giống ông chủ nhà mình thế.

Lận Vô Thủy:....

Lận Vô Thủy mặt không cảm xúc quay đi, để lại cho trợ lý một cái gáy sang chảnh cao quý.

Đồng nghiệp đi cùng nhìn thấy Lâm Minh bê bát gia vị đứng đực mặt ra bèn vỗ vai hắn, "Lâm Minh? Bị bắt mất hồn rồi à?"

Lâm Minh không bình tĩnh nổi, ngơ ngơ ngác ngác bê bát quay về chỗ ngồi, nửa ngày mới tỉnh lại. Hoảng sợ nói: "Má ơi, tôi vừa mới thấy một mỹ nữ giống y hệt Lận tổng luôn."

_______________________

Cúc: Thương bạn nhỏ trợ lí quá:v nói xấu sau lưng ông chủ nhưng ếu ngờ là ông chủ đứng ngay sau lưng mình cmnl:))) mà anh Thủy anh có sĩ diện hả anh:)) sao lúc anh ăn bám em Cá, giả gái tiếp cận con nhà người ta sao êm không thấy sĩ diện của anh nó xuất hiện???