Từng Bước Dụ Dỗ Nữ Luật Sư Xinh Đẹp Của Tư Lệnh

Quyển 1 - Chương 15




Nghe được động tĩnh, tim của Nhạc Vân gần như đình chỉ, tâm trạng hồi hộp khiến cho long bàn tay của cô ta đổ đầy mồ hôi, cô lấy dũng khí xoay người lại, nhất thời bị khuôn mặt gần gũi trước mặt làm cô cảm thấy nghẹt thở.

Thảo nào cậu nói, những người con gái muốn gả cho anh có thể lập thành một liên đội, hèn chi cậu nói muốn cô chú tâm cho hội diễn lần này một chút quả nhiên không sai, khó trách người mạnh mẽ như Hứa Di khi gặp anh gò má cũng sẽ phiếm hồng, ngượng ngùng và xấu hổ.

Thời điểm nhìn gần, mặt mày của anh như vẽ, vai rộng, eo hẹp, dáng người tuấn tú, những lời đồn về anh không hề khoa trương chút nào!.

Thấy Nhạc Vân ngơ ngác không nói lời nào, Đan Diệc Thần chậm rãi mở miệng:

“Nhạc tiểu thư, cô tìm tôi có việc gì không?”

Nhạc Vân ý thức được mình hơi thất lễ, nên liền thu hồi tầm mắt, chậm chạp nói: “Trưởng quan, mời anh ngồi, tôi rót cho anh ly nước”

Cô cầm tờ báo lên, dịu dàng ngồi ở trên sofa cúi đầu, trong long lại đang suy nghĩ xem, mình nên nói chuyện gì với anh.

Bất tri bất giác, bầu không khí bỗng trở nên nặng trĩu.

Nhạc Vân len lén ngẩng đầu nhìn anh một cái, đã thấy ánh mắt Đan Diệc Thần chăm chú nhìn vào tiêu đề tờ báo, sắc mặt khó coi tới cực điểm, thấp thoáng còn nghe thấy tiếng nghiến răng của anh.

“Trưởng quan, anh có khỏe không?” Nhạc Vân đánh bạo muốn đưa tay để chạm vào anh, nhưng anh đã đứng phắt dậy, đi ra ngoài.

Nhạc Vân gấp đến độ đuổi theo: “Trưởng quan, anh còn chưa uống trà xong”

Một đêm này, viên cảnh vệ có thể nói là xuân phong đắc ý, nữ thần mà cậu thầm mến nhiều năm- Hứa Di – không chỉ nói chuyện với cậu, thậm chí còn nở nụ cười với cậu, cô cười đến mức ngọt ngào…

Trong lúc anh đang đắm chìm trong ảo tưởng vô tận, thì thanh âm của Đan Diệc Thần lạnh lung vang lên, ngắt giấc mộng đẹp của anh:

“Trở về thành phố”

“Bây giờ sao?”

Viên cảnh vệ nhảy dựng lên, không thể tin được chỉ vào bong đêm thâm trầm ngoài cửa sổ.

Đan Diệc Thần lạnh lung liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Có vấn đề gì không?”

Dĩ nhiên là không thành vấn đề, viên cảnh vệ lo lắng sợ hãi đi chuẩn bị xe, trong đầu Đan Diệc Thần hiện lên hình ảnh Nghê Tiêu giống như con chim nhỏ rúc vào lòng người đàn ông khác, nhất thời tức giận đến đầu muốn nổ tung, anh mới rời đi vài ngày, cô gái này đã không chịu được cô đơn rồi sao?.

Xe nhanh chóng chạy như bay ở trong màn đêm, ai cũng không phát hiện, phía sau còn có một chiếc xe khác bám theo.

Nhạc Vân sốt ruột nhìn chiếc xe Jeep đằng trước sắp biến mất khỏi tầm mắt cô, cô luôn miệng thúc giục:

“Nhanh một chút, đuổi theo chiếc xe kia”

Tài xế lau mồ hôi trên trán, xấu hổ nhắc nhở: “Nhạc tiểu thư,… chiếc xe đằng trước không phải của Đan quân trưởng sao?. Cô xem, cho dù tôi có mười lá gan cũng không dám vượt mặt xe của quân trưởng đâu a”

Nhạc Vân cả giận nói: “Nếu hôm nay ông không giúp tôi đuổi theo chiếc xe kia, một lát lúc trở về nhà, tôi sẽ nói với cậu tôi đuổi việc ông”

Trong lòng cô rất khẩn trương, rõ rang tất cả đang tốt đẹp, vì sao Đan Diệc Thần nói đi là đi?.

Tiếc là Nhạc Vân cô không phải là người dễ dàng bỏ cuộc như vậy, nếu như cô đã nhìn trúng Đan Diệc Thần thì sẽ không để anh đi dễ dàng như vậy, cho dù có phải đuổi đến biệt thự của anh cũng không có vấn đề gì.

Chiếc xe phía trước tựa hồ ý thức được phía sau có xe theo dõi mình, nên chậm rãi dừng lại.

Chỉ thấy viên cảnh vệ từ trên xe nhảy xuống, đi tới trước xe của Nhạc Vân.

Lái xe sợ tới mức cúi người xuống, không ngừng kêu khổ: “Nhạc Vân tiểu thư, là cô bảo tôi bám theo xe của trưởng quan, một lát trở về cô phải giải thích rõ lý do của mình”

Trong lúc nói chuyện thì viên cảnh vệ đã chạy tới ngoài cửa sổ xe, gõ gõ cửa sổ xe, cửa kính chậm rãi hạ xuống, viên cảnh vệ cười, ý bảo Nhạc Vân nhận máy.

Nhạc Vân kinh ngạc tiếp nhận điện thoại, nhất thời liền nghe một giọng nói đang nổi trận lôi đình:

“Vân Vân, con mau trở lại cho cậu”

Là giọng nói của cậu.

Nhạc Vân lắc đầu: “Không được!. Cậu, con sắp vào tới thành phố rồi, con không về đâu”

Mã Trường Thanh ở đầu dây bên kia tức giận đến sắc mặt đỏ bừng: “Tại sao con lại không hiểu chuyện như vậy?. Con có biết chiếc xe con đang dung là xe chuyên dụng của quân khu hay không?. Nếu như có người điều tra được, sẽ nói cậu lạm dụng phương tiện để sử dụng vào việc riêng, tiền đồ của cậu sẽ bị hủy trong tay con, con mau về đây cho cậu.”

Khuôn mặt Nhạc Vân lúc đỏ lúc trắng, hận không thể tìm một vết nứt để chui vào.

Viên cảnh vệ lấy điện thoại lại, lễ độ gật đầu với cô ta: “Làm phiền Nhạc tiểu thư rồi, à đúng rồi, trưởng quan của chúng tôi còn nói, nếu như cô không ngại, hôm nào trưởng quan của chúng tôi sẽ đến nhà họ Nhạc để làm mối cho Nhạc tiểu thư và Hứa đội trưởng.”

Nhạc Vân ngẩn ngơ, viên cảnh vệ đã bước nhanh trở về.

Sao Đan Diệc Thần lại biết chuyện đội trưởng Hứa đang theo đuổi cô?. Nhạc Vân không nghĩ ra, ngay cả viên cảnh vệ ban nãy cũng không nghĩ thông, chỉ có điều anh luôn nghĩ thông một chuyện, không có ai dám trêu chọc thủ trưởng của anh, chọc giận thủ trưởng, hậu quả rất nghiêm trọng

Nghĩ tới nghĩ lui, người có thể năm lần bảy lượt chọc giận trưởng quan chỉ có thể là cô gái ấy thôi.

Rạng sang 2 giờ.

Đan Diệc Thần rốt cuộc cũng về đến thành phố A, viên cảnh vệ đang định chở anh về nhà, thì anh lại thản nhiên nói:

“Đi đến Nghê gia”

Giờ phút này, chỉ sợ Nghê Tiêu đã sớm ngủ rồi.

Viên cảnh vệ há miệng thở dốc, cuối cùng cũng chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh, xe chậm rãi từng ở trước cửa nhà họ Nghê, Đan Diệc Thần rút ra một điếu thuốc, cúi đầu chậm rãi châm lửa.

Dáng vẻ hút thuốc không có chút điêu luyện nào, nhiều lần bị khói thuốc làm sặc đến ho khan, viên cảnh vệ nhìn thấy cũng cảm thấy bực bội, vuốt điện thoại, anh đang nghĩ muốn đánh thức Nghê Tiêu dậy, người phụ nữ không tim không phổi ấy, để cho cô ấy nhìn thấy quân trưởng của anh đối xử với cô ta tốt như thế nào.

“Cậu về nghỉ ngơi trước đi”

Đầu thuốc ở trong màn đêm lấp lóe phát ra hương khói lượn lờ, anh ho một tiếng rồi phân phó nói.

Viên cảnh vệ biết tính cách của Đan Diệc Thần nói một là một, nói hai là hai, cho nên đành phái lung túng nói:

“Quân trưởng, nếu như ngài mệt, thì nên nghỉ ngơi ở trong xe một lát, sang mai tôi sẽ mang bữa sang đến cho ngài”

Một người đàn ông, tại sao lại nói nhiều lời vô nghĩa như vậy?. Đan Diệc Thần trợn mắt nhìn anh ta, anh ta lập tức cong đuôi chạy mất.