Tung Hoành Đại Thiếu

Chương 1: Y Y hệ thống




Một căn phòng trọ nơi nào đó.

Quân Đại Soái tiêu sái múa may những ngón tay trên bàn phím, động tác mượt mà như nước chảy mây trôi, trong miệng gào thét liên tục..

- Nhanh nhanh.. Ăn Baron, ăn baron..

- Đang ra, đang ra.. Ui mẹ nó, thằng Rengar..

Ngồi ở bên cạnh, một tên đồng bạn lúc này hoảng hốt, luống cuống bấm hết tất cả mọi thứ có thể, tuy nhiên không thể thay đổi hậu quả là màn hình xám xịt. Hắn thở dài, buông chuột ra, nhỏ giọng lẩm bẩm.

- Con mẹ nó, mày đánh yasuo support còn không chịu đi theo bảo kê tao.. cái thằng óc lợn này..

Quân Đại Soái vờ như không nghe thấy, ánh mắt vẫn tập trung chuyên chú nhìn vào màn hình. Tuy nhiên, với một tên Yasuo phút 30 chỉ có một món dao điện thì có thể làm nên trò trống gì.

Rất nhanh sau đó, màn hình hắn cũng trở nên xám xịt. Trên bảng điện tử hiện lên chỉ số KDA 0/17/5.

Team xanh mất baron, nhanh chóng không có sức chống cự, dễ dàng bị đội bạn càn quét phá hủy tất cả mọi thứ. Các loại âm thanh chửi bới liên tục vang lên, khung chat náo loạn cực độ.

- Chơi thế đủ rồi, nghỉ thôi.

Quân Đại Soái thuần thục khoe thông thạo, rồi thoát ra trò chơi, tắt đi máy tính.

Hắn tràn đầy thất vọng, nhìn về phía thằng bạn đang thở dài ngán ngẩm.

- Mày không chết lẻ là win rồi, tạ thế bố mày sao mà gánh được.

- ??:D??

Tên bạn đen mặt.

Gánh!

Gánh con mẹ nó chứ!

Đang muốn mở miệng khẩu nghiệp, đã thấy Quân Đại Soái nhảy lên giường ôm lấy điện thoại, hắn liền từ bỏ.

Dù sao, cũng không phải lần một lần hai, trường hợp này cũng đã quen rồi a.

- Mày lại đọc truyện yy à, ngủ sớm đê mai còn lên trường.

- Oke oke, mai nhớ gọi tao.

Quân Đại Soái gật gù cho có lệ.

Ngủ sớm? Nói đùa gì chứ, không thấy hôm nào hắn cũng đọc truyện đến hai ba giờ sáng hay sao.

Cày truyện đã là một thói quen, là một phần sinh hoạt thiết yếu của hắn rồi, một ngày không cầm lấy điện thoại cày vài chục chương truyện, hắn ngủ không ngon a.

Bỗng nhiên, cái điện thoại Samsung trong tay Quân Đại Soái vừa sạc vừa dùng nóng bừng bừng lên, ""bùm"" một phát nổ tung.

Không kịp kêu lên một tiếng mả mẹ nó, ý thức của hắn dần dần lâm vào hắc ám, hư vô tĩnh mịch.

- Đại thiếu gia tỉnh rồi..

- Nhanh nhanh, đi gọi gia chủ và phu nhân.

...

Đột nhiên bên tai vang lên các loại âm thanh ồn ào huyên náo, Quân Đại Soái miễn cưỡng mở mắt ra.

Đập vào mắt hắn là một tên lão giả gầy còm, râu tóc bạc phơ ăn vận cổ trang, đang bắt lấy cổ tay hắn. Phía sau đứng đấy một đám người, có già có trẻ, dẫn đầu là hai vị trung niên phu phụ sang trọng, ánh mắt hòa ái nhìn lấy hắn.

"Đây là... xuyên qua??"

Quân Đại Soái rất nhanh đoán được tình huống, không ngờ nằm đọc truyện như thường lệ thôi cũng tùy tiện xuyên qua được.

Cái này cũng không hiếm lạ, thế đạo bây giờ xuyên qua như chó chạy ngoài đường, rất dễ dàng bắt gặp. Chỉ là, thật không ngờ bản thân hắn cũng là một thành viên trong đó, không biết tiền kiếp hắn là vị đại năng nào, giải cứu mấy lần thế giới để mà có được đãi ngộ như vậy.

Rất tốt, rất tốt!

Hệ thống đâu, tuyệt thế công pháp thần bảo bí tịch đâu, xuất hiện nào mấy cưng..

Quân Đại Soái đang nhắm mắt tự nhủ, trước giường lão giả kia đã buông tay hắn ra, vuốt vuốt chòm râu, gương mặt dương dương tự đắc.

- Không phụ lòng hai vị, lão phu chỉ cần giở chút tài mọn đã cứu chữa được công tử.

Nói rồi, lão còn không quên lim dim mắt hưởng thụ, chờ lấy những lời ca tụng tán dương từ đám người.

Quân Đại Soái nghe được, mười phần ngứa mắt.

Lão già chảnh chó, tài mọn cái con khỉ, nếu không phải bổn Đại Soái xuyên qua, nằm trên giường lúc này đã là một cái thi thể.

Đại khái đoán được tình hình, biết hai người trước mắt ắt hẳn là phụ mẫu của ""mình"", Quân Đại Soái liền giả trang ra một ánh mắt mơ hồ, ngơ ngác hỏi.

- Đây là đâu.. Các người là ai...

Nghe hắn nói thế, đối diện đám người bắt đầu lộn xộn lên.

- Tống đại sư, cái này là thế nào?

- Con ta làm sao?

Được gọi là Tống đại sư cũng đầy đầu ngơ ngác, toát mồ hôi hột.

Hỏi hắn, hắn biết hỏi ai.

Vốn dĩ các đại phu nổi tiếng trong thành đều đã được Quân gia chủ mời đến chữa trị, tuy nhiên thúc thủ vô sách. Bản thân hắn cũng miễn cưỡng bị gọi tiến đến khám bệnh, không ngờ không hiểu thấu may mắn cứu tỉnh được đại thiếu Quân gia.

- Khụ, có khả năng.. mất trí nhớ a.

Nói rồi, lo lắng Quân gia chủ nóng giận trở mặt, vội vã thu thập đứng lên.

- Đột nhiên nhớ ra trong nhà có việc, hai vị, Tống mỗ cáo từ.

Ban thưởng gì đó, vàng bạc gì đó, không cần cũng được. Sớm tránh xa nơi thị phi này là tốt nhất, ai biết Quân đại thiếu gia ngoài mất trí còn có ẩn tật nào nữa không, dù gì hắn cũng chỉ là mèo mù vớ cá rán, may mắn cứu tỉnh được người ta, hoàn toàn không phải chân tài thực học..

Phụ nhân kia không để ý lão rời đi, trong mắt rơm rớm nước, ngồi xuống đầu giường nắm lấy tay Quân Đại Soái.

- Sao lại thế được, Soái nhi con ta..

Nam tử trung niên hơi khẽ cau mày, giọng nói cố gắng bảo trì trầm ổn.

- Được rồi, còn sống là tốt rồi. Quân nhi, hai ta là phụ mẫu của con. Con nghỉ ngơi trước đi, có gì cần biết cứ hỏi Tiểu Liên.

Nói rồi hắn đỡ lấy phụ nhân đi ra căn phòng, phía sau đám người mặc dù còn chút tò mò vẫn lục tục nối đuôi đi ra, để lại Quân Đại Soái cùng với một tiểu cô nương mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt khả ái xinh đẹp.

"Nhìn quy cách này, có vẻ gia thế của bản thân không tệ a!"

Quân Đại Soái ngẫm nghĩ, nhìn thấy tiểu cô nương lo lắng nhìn mình, mỉm cười hỏi.

- Em là Tiểu Liên? Yên tâm, ta không có việc gì, chỉ là đầu óc có hơi loạn, tạm thời mất trí thôi.

- Dạ, thiếu gia. Ngài khát nước không?

Nghe hỏi thế, Quân Đại Soái mới phát hiện ra quả thật có chút khát, còn có đói a.

Thấy hắn gật đầu, Tiểu Liên cô nương cẩn thận rót một chén nước, đưa đến cho hắn, nhu hòa ngồi xuống bên cạnh. Đôi mắt đen láy nhấp nháy không ngừng tò mò nhìn hắn.

Bộ dạng khả ái đáng yêu, tuy nhiên lúc này đây Quân Đại Soái không có tâm tư để ý, bởi vì bên trong đầu hắn lúc này đã vang lên âm thanh mà hắn chờ mong nãy giờ.

" Ting, Y Y hệ thống khởi động thành công"

" Đã khóa chặt ký chủ, hoàn thành số liệu"

Âm thanh mềm mại, dễ chịu tựa như nữ giới.

Quân Đại Soái tràn đầy mộng bức.

"Y Y hệ thống, cái quỷ gì đây? "

Người khác hệ thống tên đều trâu bò, cái gì mạnh nhất võ đế, siêu cấp tông môn, đến phiên hắn, làm sao chỉ có hai chữ y y.

"Y Y hệ thống tổng hợp vô vàn thần kỹ bí tịch công pháp gì đó từ các vị diện trong y y giới, ký chủ yên tâm, bảo đảm trâu bò."

Nghĩ ra gì đó, Quân Đại Soái dò hỏi:

" Y Y giới, mẹ nó, không phải nói trang truyện y y đấy chứ?"

"Đúng vậy, y y giới tổng hợp tạo nên từ vô số đại năng giả, phất tay có thể tạo ra vô số vị diện, vô số sinh linh cường đại."

Quân Đại Soái ngơ ngác, không ngờ, cái trang truyện bình thường hắn hay vào xem lại có gốc gác trâu bò như vậy, nói thế mấy tên tác giả gì đó đều là đại năng giả hết sao?

Đại năng giả?

Sáng tạo thế giới?

Không phải chỉ là một đám rảnh rỗi, ham mê viết truyện thôi sao??

"Chậc, gì cũng được, hệ thống, mở ra số liệu ta xem."