Từng Muốn Mặc Thật Đẹp Để Lấy Anh

Chương 37: Đỏ mặt hay mù quáng




Những chuyện này, đối với rất nhiều người chỉ là khán giả, còn đối với Diệp Trạch Nam là nỗi đau như cắt, mà đối với Tống Dư Kiều là cảm động lây.

Diệp Trạch Nam từ nhỏ đến lớn trong sinh hoạt đều có người hầu kẻ hạ, cũng là một người đàn ông có lòng tự ái, đột nhiên xuất hiện đả kích, anh không có nói với Tống Dư Kiều một chữ, chỉ gọi điện bình thường, hành tung càng bí ẩn, Tống Dư Kiều nói muốn đi nghỉ đông, Diệp Trạch Nam lại không muốn đi. Thế nhưng, nơi nào mà gió lại không lùa tường đây?

Tống Dư Kiều xin tạm nghỉ một học kỳ, ở trong tầng hầm ngầm, gặp được Diệp Trạch Nam.

Diệp Trạch Nam nhẫn tâm không gặp cô, cô đứng dưới trời mưa, cô đứng cả một đêm, sau đó sốt cao ròng rã một tuần, bộc phát bệnh viêm phổi phải vào viện.

Sau đó, Tống Dư Kiều liền dựa vào việc Diệp trạch Nam muốn chăm sóc cô, dời vào ở chung với anh, đem tất cả tiền nhà họ Tống cho cô, đưa anh dùng để để làm ăn, để anh làm lại từ đầu một lần nữa, thậm chí cô còn cãi nhau với cha là Tống Dục. 

Diệp Trạch Nam có một lần từ chối sự trợ giúp của Tống Dư Kiều, thậm chí nói chia tay, nhưng Tống Dư Kiều vẫn dịu dàng cười và nói với anh: "A Nam, tôi sẽ không đi! Tôi có thể chịu cam cùng khổ với anh!"

Tống Dư Kiều nhớ rõ ràng, đó là một mùa đông lạnh giá, bởi vì trong tầng hầm không khí ẩm ướt, tay chân của cô đều đông cứng đau nhức, vừa ngứa vừa đau, còn hóa mủ, bản thân cô còn cảm thấy buồn nôn, thế nhưng Diệp Trạch Nam mỗi buổi tối đều sẽ giúp cô rửa sạch, sau đó thoa thuốc, đem cơ thể lạnh lẽo của cô ôm vào lòng, sau đó đùa nói: "Vợ yêu."

Da mặt Tống Dư Kiều mỏng, Diệp Trạch Nam xưng hô vậy trong một năm, sau khi nghe vẫn còn đỏ mặt.

Chỉ có điều qua hai năm cho tới tận bây giờ, gặp mặt lại, không chỉ có đỏ mặt, chỉ có mù quáng.

..................

Tống Dư Kiều nhìn sắc trời ngoài cửa sổ đang từ từ tối, bưng ly cà phê lên truớc mặt uống một hớp, rõ ràng bỏ không ít đường, nhưng khi uống vẫn thấy đắng.

"Vậy sau đó thì sao?" Chu Hải đường nói, "Ba năm, cô 21 tuổi là kết hôn, nhưng năm 20 tuổi thì sao?"

Tống Dư Kiều lắc đầu: "Tôi nhớ không rõ lắm, được nghỉ hè nên quay lại, hình như bắt gặp anh ta làm chuyện gì, cô đột nhiên lắc đầu, muốn nhớ lại những kí ức kia, nhưng không có kết quả, "Sau đó lại đúng lúc cha mẹ ly hôn, tôi theo mẹ tới Canada, ở nơi đó sinh sống hai năm mới về."

Chu Hải Đường lý giải: "Không tới hai năm, Diệp tổng liền thay lòng?"

Tống Dư Kiều cười khổ một cái.

Vấn đề này cô vẫn không biết trả lời như thế nào, Diệp Trạch Nam vẫn để ý trinh tiết của cô, bởi vì trước khi đi Vancouver cô vẫn hoàn hảo, trở về thì tàn lụi, đã bị người ghét bỏ rồi.

Thế nhưng Tống Dư Kiều không cam lòng, tại sao lúc trước lại như vậy, đều giúp đỡ Diệp Trạch Nam, đến bây giờ Diệp Trạch Nam một lần nữa thành tổng giám đốc nhà họ Diệp, liền muốn cô ngoan ngoãn lui về sau? Cô không làm được!

Một buổi chiều, Diệp Trạch Nam mang cô tới cửa cục dân chính, tàn nhẫn bóp lấy cằm của cô: "Cô không phải muốn kết hôn sao?! Bây giờ đi vào, chúng ta liền làm thủ tục!"

Tống Dư Kiều nói: "Được!"

Sau đó, cô được đăng ký thành vợ của Diệp Trạch Nam, không có lễ cưới, không có chúc phúc, cầu phúc, chỉ có đăng kí kết hôn trên giấy tờ, ngoại trừ cục dân chính phụ trách việc đăng ký, không có người chứng kiến bọn họ.