Túng Sủng Kim Bài Yêu Hậu

Chương 27: Tình thâm phụ tử




Có lẽ vì sợ quá dọa người, ngày Uất Trì Hàm Tranh xuất ngục, mẹ đẻ nàng ta không hề tới đón mà chỉ phái một cỗ kiệu với bốn kiệu phu đến.

Uất Trì Hàm Tranh biến sắc, âm lệ nói: “Vì sao chỉ có các ngươi?”

Bốn kiệu phu nghe vậy thì âm thầm xem thường, khinh khỉnh hừ lạnh một tiếng. Ả nghĩ xuất ngục là có thể rửa sạch dơ bẩn trên người mình chắc?Nếu không phải chỉ là đám nô tài, chẳng thể vi phạm mệnh lệnh của chủ nhân, thì có cho tiền bọn này cũng không đến tiếp loại đàn bà hạ lưu đâu!

Lời này đương nhiên không thể nói ra miệng được.

Trong đó, một kiệu phu theo phân phó trả lời: “Hồi Nhị cô nương, di nương bị bệnh nằm trên giường, Đại tiểu thư đang tự mình xuống bếp chuẩn bị đồ ăn.”

Nghe xong lời này, Uất Trì Hàm Tranh mới thoáng thoải mái chút, tâm tính vặn vẹo cũng bởi vậy mà tốt hơn, nhưng đôi mi thanh tú vẫn nhíu lại.

“Vậy Tam công tử đâu?” Thân là đệ đệ ruột mà ngay cả cái mặt cũng không lộ ra hả?

Kiệu phu hơi ngượng nghịu một chút rồi do dự nói: “À ······ Tam công tử đã hai ngày chưa hồi phủ, nói là tới nhà bằng hữu.”

“Hừ, cái loại không tim không phổi!” Uất Trì Hàm Tranh nhướng mày, bất mãn hừ lạnh, tiến vào cỗ kiệu: “Hồi phủ!”

“Dạ. Khởi kiệu!”

Mấy kiệu phu như lấy được đại xá, vội vàng nâng cỗ kiệu bước đi như bay qua đám đông, mãi đến khi đi rất xa rồi họ vẫn còn cảm giác được những ánh mắt hèn mọn châm chọc phóng tới trên người.

Cỗ kiệu dừng ở phủ Hộ quốc Đại tướng quân, Uất Trì Nghiên San đã gọi hết mọi người ra chờ trước cửa, vừa thấy Uất Trì Hàm Tranh hạ kiệu, nàng liền đỏ mắt, nói:

“Cuối cùng đã bình an trở lại, muội muội ủy khuất quá rồi.”

Uất Trì Nghiên San đau lòng nhìn nàng ta, nhận lấy chồi non từ trong tay Khởi Lăng đưa lên, nhúng nước rồi vẩy lên người nàng ta, lại nhịn không được mà nức nở nói:

“Xui xẻo biến đi, hy vọng về sau muội muội tránh xa điều xấu, bình an hạnh phúc khoái hoạt.”

Một câu “Hạnh phúc khoái hoạt” giống như chùy băng nện vào đáy lòng Uất Trì Hàm Tranh.

Mình đã như vậy, hoàng thượng tuyệt đối không cần nữa, còn gì là hạnh phúc khoái hoạt đây? Nhân sinh của mình đã hoàn toàn bị hủy!

Bị hủy! Bị hủy hết rồi!

Nghĩ nghĩ, Uất Trì Hàm Tranh nhất thời lệ khí đầy mặt, dữ tợn nói: “Cút ngay! Không cần ngươi ở đây giả mù sa mưa!”

“Làm càn!” Một luồng chân khí thâm hậu gầm lên khiến khí huyết mọi người chấn động.

Theo hướng giọng nói phát ra, chỉ thấy Uất Trì Văn Cảnh âm trầm đi tới, tầm mắt lợi hại mà lạnh như băng không lưu tình quất trên người Uất Trì Hàm Tranh.

“Nghịch nữ! Ai cho một nha đầu do tiện thiếp đẻ như ngươi lá gan nói chuyện như thế với Đại tiểu thư của Uất Trì phủ? Ngươi cho ngươi là cái thá gì hả?” Uất Trì Văn Cảnh không chút che giấu sự chán ghét của mình, quát lên: “Xin lỗi! Lập tức!”

“Phụ thân ······”

“Câm miệng! Xưng hô này, ngươi không xứng!”

Các loại ánh mắt từ chung quanh phóng tới làm cho Uất Trì Hàm Tranh hận không thể lập tức chui vào một địa động nào đó, nhưng lực sát thương của ánh mắt có mạnh thế nào cũng không thể đả thương người ta bằng lời phụ thân nói.

Từ nhỏ, trong mắt phụ thân vốn không có đôi tỷ muội này, thậm chí một tiếng “Phụ thân” cũng không được gọi.

Mà toàn bộ quan tâm sủng ái phụ thân đều dành cho mình Uất Trì Nghiên San, thời điểm cô ta nằm trong lòng phụ thân làm nũng, bọn họ chỉ có thể chật vật trốn trong góc nhìn.

Hàng năm, đến sinh nhật Uất Trì Nghiên San, phụ thân nhất định tổ chức chúc mừng bốn phía, thậm chí tiêu tốn thời gian cả năm đến kiếm tìm các loại kỳ trân dị bảo khắp nước, hận không thể đem đồ tốt nhất trong thiên hạ đem hết về.

Nhưng còn sinh nhật mình, phụ thân chưa từng nhớ······

Cho nên, ta hận Uất Trì Nghiên San đến chết!

Hận cô ta đoạt đi ánh mắt sủng ái của phụ thân, hận thân phận trưởng nữ, hận cô ta cái gì cũng vĩ đại hơn chính mình, hận tất cả!

Muốn ta cúi đầu xin lỗi con tiện nhân kia? Không bao giờ!

Uất Trì Hàm Tranh tự cho là che giấu cảm xúc tốt lắm, làm sao có thể thoát được tầm mắt đã lăn lộn giữa quan trường hai mươi năm như Uất Trì Văn Cảnh?

Bắt được sự âm ngoan tàn khốc toát ra từ đáy mắt nàng ta, chuông cảnh báo trong lòng Uất Trì Văn Cảnh kêu vang, sát khí hiển hiện!

Ông tuyệt đối không cho phép bất luận kẻ nào xúc phạm tới con gái của mình!

Tinh tế nhận được hơi thở đột biến từ phụ thân, Uất Trì Nghiên San vội bước lên trước ôm lấy cánh tay ông, ôn nhu nói: “Phụ thân xin người bớt giận, tâm tình của muội muội, nữ nhi hiểu mà. Đột nhiên xuất hiện biến cố lớn như vậy······ Phụ thân đừng trách muội muội, được không?”

Thanh âm tuyệt vời của con gái đáng yêu như dương quang ấm áp chiếu vào nội tâm băng hàn, Uất Trì Văn Cảnh nhất thời thu sát khí lại, sủng nịch nhìn nữ nhi, bất đắc dĩ mở miệng:

“Con nha, cứ tiếp tục như thế thì ta thấy mẫu tử ba người bọn họ cũng sắp quên luôn thân phận của mình rồi, cũng quên cả cách phân rõ chủ tớ đến nơi. Hôm nay nó dám làm càn như thế, phụ thân nhất định phải nghiêm trị, coi như là cảnh cáo tâm địa bất chính của kẻ nào đó một chút. Con gái lão tử tuyệt đối không để bất luận kẻ nào khi dễ!”

Một dòng nước ấm áp rót vào đáy lòng, Uất Trì Nghiên San ngọt ngào cười: “Phụ thân, nữ nhi biết người đau lòng, nhưng xin phụ thân tin tưởng nữ nhi được không? Có một số việc, chính nữ nhi có thể xử lý, phụ thân hôm nay bán cho nữ nhi một phần mặt mũi đi mà, tha cho muội muội nhé?”

Uất Trì Văn Cảnh yên lặng chăm chú nhìn nàng một lúc lâu, nói ra một câu hai nghĩa: “Được rồi, bất luận con làm cái gì, phụ thân đều ủng hộ.”

Uất Trì Nghiên San nghe vậy, mắt đẹp nhất thời cười lên cong cong như vầng trăng, “Phụ thân thật tốt!”

“Nha đầu ngốc, ngươi là con gái của phụ thân, phụ thân không tốt với con thì còn với ai vào đây nào?” Uất Trì Văn Cảnh sủng nịch vuốt tóc nữ nhi nhà mình.

Mà một màn phụ từ nữ hiếu trước mắt này lại đâm đau trái tim Uất Trì Hàm Tranh, hai tay nàng ta siết chặt lại, hận ý điên cuồng ăn vào tận xương tủy.

Thấy vậy, Uất Trì Nghiên San âm thầm nhếch môi, rồi trở lại bộ dáng tỷ muội tình thâm nói:

“Muội muội, mau bước qua chậu than. Đã chuẩn bị nước ấm trong phòng đấy, muội vào nhà rồi tắm rửa đi. Tỷ đang đun cháo tổ yến muội thích nhất ở phòng bếp rồi, đợi tắm rửa xong thì có thể ăn ngay.”

Uất Trì Hàm Tranh bị kích thích đã xảy ra biến hóa thật lớn, lại thêm hận ý điên cuồng với Uất Trì Nghiên San, nàng ta khó chịu hừ lạnh một tiếng rồi lập tức vọt qua chậu than, đi vào phủ.

Dân chúng vây xem xung quanh, bao gồm cả hạ nhân trong phủ, thấy vậy thì càng hèn mọn phỉ nhổ nàng ta. Còn hình tượng Uất Trì Nghiên San trong lòng mọi người lại nhảy lên vài bậc nữa, tiếng tán dương vang lên bên tai mãi không dứt.

Hộ quốc Đại tướng quân nghe thế, còn cao hứng hơn cả khi đánh thắng trận trở về, bản tính trẻ con tăng cao, ông vênh cằm đắc ý, bộ dạng rất đáng đánh đòn.

Uất Trì Nghiên San thấy vậy không khỏi buồn cười lắc lắc đầu rồi đỡ phụ thân về phủ trên con đường đá cuội quanh co, nàng bỗng do dự mở miệng:

“Phụ thân, lần này có thể cứu muội muội về, Hữu tướng đại nhân có thể nói là công thần lớn nhất, con nghĩ, có phải nên thiết yến mời ngài ấy tới quý phủ đáp tạ một phen hay không?”

“Sao? Con muốn mời Hữu tướng?” Uất Trì Văn Cảnh hơi kinh ngạc nhíu mày, trầm tư một lát rồi bỗng nhiên kín đáo nói: “Có cần phụ thân hỗ trợ cái gì không?”

Uất Trì Nghiên San sửng sốt, ngược lại khẽ cười: “Tạm thời không cần, phụ thân phụ trách đưa thiếp mời cho người ta là được rồi. Nếu đến lúc đó mà có chỗ cần phụ thân phối hợp, phụ thân cũng đừng làm nữ nhi thất vọng đấy nhé.”

Uất Trì Nghiên San chớp chớp mắt cười, thi triển kiều thái tiểu nữ nhi.

Uất Trì Văn Cảnh cười lớn, vỗ vỗ bộ ngực tinh tráng dày rộng của mình, nói: “Lão phụ thân của con tốt xấu gì cũng là một cái Đại tướng quân, lãnh binh đánh giặc mà không có suy nghĩ thì đánh thế nào được?”