Túng Sủng Nhất Thiên Kim Hoàng Hậu

Quyển 2 - Chương 1: Công chúa hai quốc gia




Tây Hạ:

Hôm nay là một ngày đặc biệt, là ngày mà hoàng đế của bọn họ sẽ thành thân với Đông Hán công chúa, tuy rằng nghe nói công chúa này không tài đức lại vô mạo, nhưng vấn đề này cũng không quan hệ lắm với bọn họ, bởi vì chỉ cần có náo nhiệt để xem là được rồi.

Nhưng lúc nhìn đội ngũ hai quốc gia đi tới Hoàng thành, thì tất cả đều trợn tròn mắt, một bên là Đông Hán, một bên là Bắc Lương, vì sao đội ngũ hai quốc gia lại đồng thời đi vào?

“Làm sao vậy?” Một thanh âm ôn nhu từ trong đội ngũ Bắc Lương truyền ra, dễ nghe tựa như chim hoàng oanh, làm cho người ta nhịn không được đoán xem bộ dáng của chủ nhân thanh âm này.

Một tướng quân giục ngựa đi lên phía trước xe ngựa: “Khởi bẩm công chúa, là đội ngũ của chúng ta gặp đội ngũ của Đông Hán.”

“Nga?” Theo tiếng nữ tử nghi hoặc, màn xe ngựa bị xốc lên, lộ ra một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, nhìn bộ dáng cũng có thể đoán đó là công chúa.

“Ngươi nói xem Bắc Lương công chúa sao cũng đến? Hơn nữa lại là ở phía sau?”

“Không phải bọn họ cũng muốn hòa thân với Tây Hạ chúng ta chứ?”

“Người ta đã đem công chúa đưa tới cửa rồi, hòa thân là cái chắc!”

“Bất quá công chúa này cũng rất được…”

“Nhưng là…”

Không để ý mọi người nghị luận, công chúa kia đứng ở trên xa viên, làn váy hoa lệ phân tán nhìn về phía đoàn xe Đông Hán: “Bản Cung là Tây Lương đại công chúa Triệu Phi Tuyết, hôm nay có hân hạnh gặp mặt Đông Hán công chúa, không biết công chúa có thể bước ra không?”

Nhu nhược nhưng không yếu đuối, trong khiêm tốn lại lộ ra ôn nhuận, hữu lý mà không đường đột, mọi người lập tức rất có hào cảm với vị công chúa Bắc Lương này.

“Bắc Lương công chúa này không chỉ có bộ dạng đẹp mắt mà ngay cả tính tình cũng thật tốt, không biết Đông Hán công chúa có bộ dáng gì?”

“Nào có thể so a? Nghe nói Định Quốc công chúa gì đó chỉ là chi nữ của đại thần, hơn nữa không tài không đức, ngu ngốc xấu xí.”

“Nữ tử như vậy cho dù là ta ta cũng không cần, vậy mà Đông Hán cư nhiên còn lấy để gả đi, hừ, thật không biết xấu hổ mà!”

Những lời nghị luận nhất thời làm cho Triệu Phi Tuyết hư vinh tăng vọt, tiếp tục nói: “Đông Hán công chúa không đáp ứng với Phi Tuyết là xem thường Phi Tuyết sao?”

Lãnh Nguyệt ở đội ngũ phía trước giờ phút này mới lộ ra mặt lạnh làm cho người ta sợ hãi: “Bắc Lương công chúa xin thận ngôn…” Lời còn chưa nói xong đã bị một thanh âm đánh gãy, nhìn người bước từ trong xe ngựa ra, Lãnh Nguyệt hận không thể lập tức tiến lên giết nàng ta!

“Phi Tuyết công chúa nói quá lời!” Tư Đồ Văn Thiên một thân giá ý đỏ thẫm bước ra, đây chính là bộ giá y Thiên Thanh Hoàng mặc ngày đó: “Đông Hán công chúa Tư Đồ Văn Thiên có lễ!”

“Ai cho ngươi đi ra?” Thanh âm Lãnh Nguyệt lạnh như hàn băng, hắn thiên phòng vạn phòng lại không ngờ tới ở thời khắc cuối cùng lại bị nàng ta chui ra phá hỏng! Lúc này nếu để cho người khác thấy nàng ta thì Thiên Thanh Hoàng phải làm sao bây giờ? Nhớ tới phân phó, Lãnh Nguyệt thầm nghĩ muốn ra tay giết người, nhưng hiện tại nàng ta đã xuất hiện trước mắt mọi người, cho nên không thể động thủ.

Tư Đồ Văn Thiên gợi lên một chút đắc ý: “Lãnh hộ vệ đừng quên bản cung là công chúa, thỉnh chú ý ngữ khí!”

Tư Đồ Văn Thiên đắc ý, hơn nữa là rất đắc ý, từ lúc rời trạm dịch không lâu nàng ta đã phát hiện Thiên Thanh Hoàng có điều dị thường, nhưng do sự bảo hộ của Lãnh Nguyệt cho nên một góc áo cũng không chạm được. Chờ đợi mãi rốt cục ban nãy nàng ta mới có cơ hội vào xe ngựa, phát hiện cái gọi là Thiên Thanh Hoàng cư nhiên là do một nha hoàn giả trang, cho nên trong nháy mắt nàng ta đã biết thời cơ đang tới.

Nếu Thiên Thanh Hoàng không ở đây, vậy nàng ta sẽ là công chúa duy nhất, chỉ cần làm cho tất cả biết người gả đến Tây Hạ là nàng ta chứ không phải Thiên Thanh Hoàng, thì vị trí hoàng hậu kia chắc chắn sẽ là của nàng ta, không ai có thể thay đổi được.

Triệu Phi Tuyết nhìn người đi ra thì hơi sửng sốt, ánh mắt hiện lên hận ý dừng ở trên mặt Tư Đồ Văn Thiên: “Không phải nói là Định Quốc công chúa sao? Sao đột nhiên lại biến thành ngươi?”

Tư Đồ Văn Thiên cười khẽ: “Có cho danh hiệu công chúa thì cũng không phải phượng hoàng, chỉ có chân chính công chúa mới xứng với người có thân phận như Hạ Hoàng mà thôi! Vì biểu đạt thành ý của hai quốc gia, người được chọn tất nhiên là bản cung!”

Triệu Phi Tuyết bất mãn nhíu mày, cũng không cãi lại, hừ một tiếng: “Chúng ta đi!”

Tư Đồ Văn Thiên không tranh cãi tiếp, chỉ vung tay lên: “Khách ở nơi xa tới nhường đường cho bản công chúa!”

“Tư Đồ Văn Thiên này quả nhiên dám coi mình là chủ nhân của Tây Hạ!” Hiên Viên Địch khinh thường hừ lạnh, tư thế chủ nhân kia là bày ra cho ai xem?

Trong tửu lâu, mấy người vây quanh ngồi trên một cái bàn phía trước cửa sổ, một màn vừa nãy hoàn toàn bị bọn họ xem vào trong mắt, Goyard khinh thường nhìn Hiên Viên Địch: “Vậy sao chủ nhân như ngươi còn ở nơi này?”

Hiên Viên Địch ủy khuất mếu máo: “Ta muốn đi cùng Hoàng tẩu a! Nếu như chỉ có một mình ta, khẳng định sẽ bị hoàng huynh đánh chết!”

Goyard chỉ chỉ xe ngựa của Tư Đồ Văn Thiên: “Hoàng tẩu ngươi đây!”

“Nàng ta cũng xứng?” Hiên Viên Địch khinh thường miết miệng: “Hoàng tẩu của ta chỉ có một, ta mặc kệ đám a miêu a cẩu này!”

“Tiểu thư nhà ta không phải Hoàng tẩu của ngươi, còn chưa có gả đâu!” Hoan Hỷ bất mãn.

Hiên Viên Địch hừ hừ: “Dù sao sớm hay muộn cũng đều là Hoàng tẩu của ta, ta chỉ nhận có một Hoàng tẩu này!” Thái độ kiên quyết!

“Hừ!” Hoan Hỷ tức giận trừng mắt, quay đầu không nói lời nào.

“Được rồi! Đi thôi!” Thiên Thanh Hoàng lạnh nhạt từ chỗ ngồi đứng lên.

Hiên Viên Địch hậu tri hậu giác hỏi: “Đi đâu?”

Hoan Hỷ tức giận đá lưng hắn: “Ngu ngốc! Đương nhiên là đi hoàng cung a!”

“Thật sự?” Hiên Viên Địch nhất thời vui vẻ nhảy dựng lên, nói cách khác là nhiệm vụ của hắn đã hoàn thành? Không cần bị hoàng huynh đe dọa nữa?

Goyard đối với bộ dáng ngây ngốc này tỏ vẻ không nói gì: “Còn không mau đuổi theo!”

Cước bộ của bọn họ tự nhiên nhanh hơn so với đoàn xe dài kia, cho nên chớp mắt đã đến đại môn cửa Tây yên tĩnh.

“Là ai? Sao lại dám xông vào cửa cung?” Một binh sĩ cầm trường thương quát.

Hiên Viên Địch nhảy ra: “Ngươi không có mắt sao, ngay cả ta cũng không nhận ra?”

“Ngươi là ai? Sao ta phải biết ngươi? Còn không mau đi đi, cẩn thận ta bắt ngươi lại!” Binh lính kia khinh thường nói, đả kích nghiêm trọng lòng tự trọng của Hiên Viên Địch, khiến hắn lập tức ngập lửa: “Ta là Hiên Viên Địch, là thất hoàng tử của các ngươi! Ngay cả thất hoàng tử mà cũng không biết, ngươi muốn chết có phải không?”

Nếu là người bình thường nghe xong khẳng định sẽ bị dọa sợ, nhưng binh lính kia lại như trước một bộ ngươi nói dối: “Ngươi nói ngươi là thất hoàng tử thì chính là thất hoàng tử sao? Ta ở đây thủ vệ lâu như vậy, mỗi lần thấy thất hoàng tử đều là bị túm trở về, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói thất hoàng tử sẽ tự mình chạy về!”

“…” Nghe vậy, mọi người đều hết chỗ nói, Hoan Hỷ cùng Goyard ngưng cười, thân mình không khống chế được run run,còn Hiên Viên Địch lại tức giận đến mức thượng khí không tiếp hạ khí.

“Ha ha ha ha!” Goyard rốt cuộc nhịn không được bật cười: “Khó trách người ta không biết ngươi… Ha ha ha…”

Thiên Thanh Hoàng cũng nhịn không được cong khóe môi, Hiên Viên Địch này quả thực chính là kẻ dở hơi nhất, nhìn hắn sắp giơ chân, Thiên Thanh Hoàng rốt cục mở miệng: “Trên người ngươi không gì để chứng minh thân phận sao?”

Hiên Viên Địch ngẫm lại, lắc đầu: “Có, nhưng không mang, ta ném trong cung rồi, hơn nữa mỗi lần xuất môn ta đều bị túm trở về, cho nên căn bản không cần mang.”

Thiên Thanh Hoàng không nói gì, chuyện như vậy mà còn nói không đỏ mặt.

Ở thời điểm mọi người đang hết đường xoay xở thì một thanh âm bỗng vang lên: “Xảy ra chuyện gì?”

Nghe tiếng, Thiên Thanh Hoàng nở nụ cười, không nghĩ tới ở nơi này còn có thể gặp người quen cũ.

“Tướng quân, là có người giả mạo thất hoàng tử!” Binh lính kia chạy đến cáo trạng.

Đợi cho người nọ đi tới, Thiên Thanh Hoàng nhẹ nhàng gật đầu: “Không nghĩ tới lại gặp ở đây, Chung tướng quân!”

Chung Hách thấy Thiên Thanh Hoàng thì nhất thời sửng sốt, vừa định há mồm lại ngừng, sau đó nhìn về phía Hiên Viên Địch: “Tham kiến thất hoàng tử!”

Hô! Rốt cục cũng có người biết hắn! Hiên Viên Địch có một loại xúc động muốn khóc: “Chung tướng quân miễn lễ!”

Dưới ánh mắt tiểu binh kia trợn mắt há hốc mồm, Chung Hách nhanh chóng đón bọn họ đi vào, trên mặt tất cả đều là cung kính: “Hoàng Thượng đang ở ngự thư phòng chờ!”

Hiên Viên Địch đi ngang qua tiểu binh kia, hung hăng liếc mắt một cái: “Tiểu tử! Chờ đó cho bổn hoàng tử!”