Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em

Chương 14: Câu chuyện tuổi trẻ (01)




Ngày 20 tháng 1 vào lúc tám giờ tối tại Helsinki*.

* Helsinki (thủ đô Phần Lan)

Cố Lan Sinh mặc một chiếc áo khoác mới, mang theo mái tóc được xử lý gọn ghẽ, đứng trước cửa phòng ban quản lý trường học bấm chuông, đến vào lúc này mục đích là anh muốn chứng minh cho họ thấy anh thực sự là một người học sinh luôn coi trọng trách nhiệm.

Ngày thứ ba Cố Lan Sinh trở về Helsinki, bạn cùng phòng với anh tên là John mới xuất hiện, trong một tuần qua, John vẫn đến ở tại nhà bạn gái mới.

John hỏi anh, Murmansk thế nào.

Cố Lan Sinh trả lời cũng được.

"Có phải đó là nơi có rất nhiều cô gái xinh đẹp phải không?" John hỏi anh, dường như anh ta cảm thấy rất hứng thú với vấn đề này.

"Murmansk có một cảng tên là Kola, và cảng Kola này quanh năm không đóng băng, mọi người quản lý ở đấy gọi nó là cảng không đóng băng." Cố Lan Sinh trả lời.

"Mình hỏi cậu là nơi đó có cô gái nào xinh đẹp không?"

Anh xoa cằm dưới và nói: "Cảng nằm ở vị trí tọa độ cực Bắc là nơi duy nhất quanh năm không đóng băng."

Cảng không đóng băng, Cố Lan Sinh không biết tại sao thời gian gần đây anh thường xuyên lướt qua cái danh xưng này.

Anh không có ấn tượng gì lắm đối với cảng ở Murmarsk này, nhưng trái lại, dường như cái cảng không đóng băng quanh năm này đã dần dần rõ ràng trong đầu anh, rất rõ ràng...

Không, không phải, sở dĩ anh nhớ mãi không quên đối với cảng này là bởi vì vụ tai nạn xe kia.

Trong vụ tai nạn xe đấy đã làm chết một thanh niên tên là Đỗ Lập Tân, vị thanh niên trẻ tuổi đấy lại là một người Châu Á, hơn nữa bọn họ lại cùng tuổi.

Vụ tai nạn xe tại cảng Kola đã để lại xôn xao không nhỏ đến khu vực nghiên cứu ở Helsinki, rất nhiều du học sinh đều đang theo dõi tiến triển của vụ việc này, tin tức mới nhất là dân chúng Murmansk cùng các đoàn thể du học sinh đối với việc có thể đem thủ phạm gây tai nạn ra trước công lý đã không còn bất kì hy vọng gì, hiện tại mạng Internet vẫn yên ả lắm.

Giống như chú Aminu có nói rằng "Người có tiền đụng chết một người cũng chẳng khác nào giống như con người khi đâm chết một con nai."

Nói đến chú Aminu, đáng nhắc tới hơn là, ngày hôm qua, từ Victor mà Cố Lan Sinh biết được tin gia đình chú Aminu đã trở về Moskva, gia đình chú ấy đi rất gấp.

"Ông ấy ngay cả tiền lương hưu cũng không cần luôn rồi, giá nhà thì lại thấp, một ít đồ dùng nội thất thì cho hàng xóm, bình thường chú Aminu là một người rất keo kiệt, hơn nữa mình nghe nói, ông ấy mua nhà ở Moscow, vợ chú Aminu ngã bệnh lại không có công việc, hai đứa bé đều đi học, họ lại không có tiền, làm sao bỗng nhiên có tiền mà mua nhà ở Moscow, mà nhà ở Moscow lại không hề rẻ." Victor nói mang chút buồn bực.

Victor cũng gửi một bộ đồ làm bếp đến cho chú Aminu.

---

Ngày thứ tám trở lại Helsinki, sáng sớm Chủ Nhật.

Cố Lan Sinh đã thấy một tiêu đề tin tức đến từ trang chủ của cộng đồng du học sinh lớn nhất ở Helsinki: Người gây ra vụ tai nạn xe ở cảng Kola đã ra đầu thú vào rạng sáng nay.

Cục cảnh sát ở Murmansk đã công bố tin tức đầu tiên này trêи Website Games, thủ phạm gây tai nạn đến từ nơi nào; tên thật là gì đều không tiết lộ.

Ba ngày sau, tám giờ sáng, tại viện tòa án Murmansk, một số phóng viên đổ xô chạy đến cửa tòa án chụp hình: một thiếu niên tóc đen, mắt đen được bao quanh bởi một vị luật sư, đi ngang qua bức tượng nữ thần công lý.

Trong số các phóng viên có hai người mang dép vội vã chạy tới, bọn họ đang ngủ thì trực tiếp nhận được điện thoại của lãnh đạo gọi tới: thủ phạm gây ra tai nạn xe ở Kola hôm nay mở phiên tòa, thời gian mở phiên tòa dự định là lúc 7h30" sáng.

Nhanh như vậy!

Họ cầm lấy áo khoác và camera, dép cũng chưa kịp đổi, lái xe đến cửa tòa án, một bên vừa mở cửa xe một bên vừa chạy vừa đeo thẻ chứng nhận phóng viên, chạy tới trước cửa tòa án, có rất nhiều người đang đứng trêи đường, theo bản năng nghề nghiệp bọn họ đứng ở trong đám người chuẩn bị tinh thần tìm được mục tiêu rồi, sẽ cầm lấy máy ảnh, cùng máy quay video, chiếc máy ảnh nhắm thẳng vào một thiếu niên được bao quanh bởi một nhóm đông người.

Người thiếu niên đi qua máy ảnh của họ.

Đáng tiếc là, bởi vì vấn đề về góc độ, cùng với việc nhân viên của tòa án hoặc cố ý hoặc vô ý che chắn đi, máy ảnh cùng với máy quay của họ chỉ có thể chụp được một nửa bên mặt của người thiếu niên.

Bầu trời thoáng nhìn qua xám xịt kinh sợ.

Các phóng viên chỉ có thể cầm máy ảnh đưa mắt nhìn người thiếu niên ngồi trêи xe cách họ hơn mười mét, ba chiếc xe cũng không quay đầu lại, nhìn đến khi ba chiếc xe biến mất, nhân viên tòa án mới thu dọn hàng rào chắn.

Khoảng thời gian đó, có thể so sánh với các vấn đề đối ngoại.

Vấn đề là, đây là tòa án.

Thay vì nói đây là mở phiên tòa, tốt hơn hết nên nói đó chỉ là chạy theo hình thức mà thôi.

Mười giờ tối, chính phủ Murmansk đã tổ chức một cuộc họp báo.

Người đại diện phát ngôn nói: Chúng tôi đã hoàn thành phiên tòa xét xử vụ tai nạn xe hơi ở cảng Kola vào ngày 18 tháng 1 dưới sự giám sát của các nhân chứng có liên quan, người gây ra vụ tai nạn bởi vì chưa đủ 18 tuổi nên được tha tội, thủ phạm đã để lại một văn bản để đảm bảo, sẽ thu được một bài học kinh nghiệm sau vụ tai nạn này.

Người phát ngôn cũng tiết lộ đã hòa giải sự việc giữa người gây tai nạn và gia đình của nạn nhân.

Sự việc như vậy, còn có thể nói gì.

Vài giờ sau, một số phương tiện truyền thông chính thống ở Marmansk đã viết trêи trang đầu rằng: người thiếu niên tóc đen lặng lẽ đi ngang qua bức tượng nữ thần công lý, khuôn mặt lạnh lùng.

Đến lúc này, vụ án tai nạn xe tại cảng Kola tới đây là kết thúc.

Có một bài báo nói trong vụ tai nạn xe hơi này, cùng ngày, phóng viên đã quay được một video dài năm mươi sáu giây trong tòa án và số lượng xem video vượt quá 100 triệu chỉ trong ba ngày, lượng phát lại vẫn tăng.

Không ít người nhìn đoạn video này và tái diễn lại, tái diễn lại đoạn video này đa số là các bạn gái trẻ tuổi, đây là tại sao chứ? Về sau một số người nói không ra lời, một số người ấp úng, một số ít người nghĩ nó rất đơn giản như là: mỹ cảm.

Mỹ cảm?

"Mặc dù không nhìn rõ được đường nét ngũ quan, nhưng mỗi động thái của cậu ta giống như là nghệ thuật đường phố, đặc biệt là lúc cậu ta đi qua bức tượng nữ thần công lý, tôi hoàn toàn có thể đánh giá cao tiêu đề được chọn bởi giới truyền thông, mặt mũi lạnh lùng, một màn kia làm cho người khác liên tưởng đến ban đêm của các vì sao, tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch tuyệt đẹp đang cúi đầu khẽ hôn người hâm mộ, đặt dưới chân là những bông hồng đỏ." Một nữ sinh của một học viện hí kịch chậm rãi nói.

Những lời của nữ sinh viên trường hí kịch này khiến cho nhiều cô gái biểu hiện sự bất ngờ: thì ra là như vậy, đúng, đó chính là mỹ cảm.

Ừ, mỹ cảm. Nghe thật giống một sự việc, nhưng các cô gái phải miễn cưỡng thừa nhận từ trong lòng.

Những chiếc xe hơi sang trọng hàng chục triệu nằm trong những tòa nhà được xây dựng tuyệt đẹp, đoàn luật sư được vây quanh bởi đám đông, cùng với việc đối đáp kinh sợ nhìn thoáng qua khác hẳn với những tưởng tượng tốt đẹp của các thanh niên.

Họ quên mất mấy ngày trước, họ còn đang trêи mạng thao thao bất tuyệt bày tỏ sự không hài lòng đối với việc kẻ gây ra chuyện đã bỏ trốn.

Bây giờ, họ đương nhiên có thái nghi ngờ đối với lập trường những gì người ta nói: "Anh ta vẫn còn là trẻ vị thành niên, hơn nữa, chẳng phải là anh ta tự ra đầu thú sao? Anh ta đã thật lòng thú tội, còn có người nhà của nạn nhân cũng đã tha thứ cho anh ta, chúng ta còn có lý do gì để giữ anh ta lại mà không buông tha."

Điều này cũng đúng.

Cố Lan Sinh cũng đã xem qua đoạn video chàng thanh niên đi ra khỏi tòa án, anh không chỉ xem nó một lần và anh cũng chẳng đánh giá cao cái gọi là vẻ đẹp đó.

Lần đầu tiên anh nhìn thấy cậu ta, anh có một chút chấp thuận với các cô gái, hình dáng mảnh mai lúc đi qua bức tượng nữ thần công lý đúng là ung dung tuyệt đẹp, thoạt nhìn một chút cũng không giống người đã bị giam giữ mấy ngày; lần thứ hai nhìn qua, Cố Lan Sinh bắt đầu cảm thấy hình ảnh cậu ta giống như đã từng quen biết.

Lần thứ ba nhìn qua, trong lòng thoáng xuất hiện một cái ý nghĩ, để xác thực ý nghĩ kia, Cố Lan Sinh nhìn lại mấy lần, nhưng cuối cùng anh vẫn không thể hiểu được, thoạt nhìn hình dáng người phía bên ngoài tòa án cùng với người thiếu niên khúc côn cầu trêи băng rất giống nhau.

Sau đó, Cố Lan Sinh liền phủ nhận những suy nghĩ trong lòng: "Lần này, không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy được"

Trêи thế giới này người giống người rất nhiều, với lại, không thể có chuyện trùng hợp như vậy được, sự trùng hợp này có thể so sánh với việc, bạn chỉ cần ra khỏi cửa hàng, thì một thiên thạch đều có thể cơ hội rơi xuống đầu.

Có lẽ, khi tai nạn xe hơi xảy ra, thiếu niên khúc côn cầu trêи băng có thể đang ở trêи tòa nhà băng của mình cùng với chiếc cốc G.

Cuối tháng 2, Cố Lan Sinh nói chuyện với Victor, về chàng trai trong vụ tai nạn xe ở cảng Kola dường như đã quên hết mọi thứ, anh rất vui khi đề cập đến việc anh có cơ hội đến St.Petersburg để biểu diễn.

Có vẻ như, thành phố đã quên mất người sinh viên Trung Quốc tên là Đỗ Lập Tân.

Rạng sáng, Cố Lan Sinh mở tủ lạnh ra, John rất thích đặt thuốc lá ở trong tủ lạnh, thuốc lá ngoại này được biết đến là của bạn cùng phòng với anh.

Cố Lan Sinh cầm nửa gói thuốc trở về phòng, từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển sách, làn khói thuốc lượn lờ trong không gian.

Tiêu đề của quyển sách là "Chuyện lạ Benjamin Barton", mở sách ra trang bốn mươi bảy, bức ảnh trông giống như một đứa trẻ nghịch ngợm đang nằm lặng lẽ trêи trang giấy.

Đem bức ảnh đặt dưới ánh đèn màu da cam, lặng lẽ ngắm, lặng lẽ quan sát, thời gian lặng yên không một tiếng động.

Mây khói tản đi.

Ngón tay anh sờ nhẹ hình ảnh cô bé ở trong tấm ảnh, từ trán đi xuống, dừng lại ở chiếc môi đang mím thật chặt, nói: lần thứ tư.

Đây là lần thứ tư anh xem, còn có sáu lần, mà anh lại quên mất.

Đem tấm ảnh trả lại trang bốn mươi bảy, nhìn lại một lần nữa người trong tấm ảnh hai bàn tay kia nắm thật chặt, anh khép sách lại.

Còn có sáu lần, mà anh quên mất.

Thời gian trôi qua thật nhanh.

St. Petersburg và Helsinki là hai vùng lân cận nhau, cả hai thành phố đều có một nên văn hóa húc côn cầu trêи băng mạnh mẽ, hai thành phố đều có tiếng tăm lừng lẫy về đội ngũ nghề nghiệp húc côn cầu, khi Cố Lan Sinh thông qua đài truyền hình Helsinki liền thấy đội húc côn cầu Nga đã liên kết bảo vệ được vương miện trở thành nhà đương kim vô địch và đội St. Petersburg đã đánh mất cơ hội đạt được chiêc cúp vô địch lần này.

Bỗng anh chợt nhớ ra, một năm đã trôi qua rồi.

Năm ngoái vào lúc này, anh đang ở Murmansk.

Lịch sử lại tương tự như thế, vẫn là tòa nhà khúc côn cầu ở Murmansk, và đội bóng thi đấu với đội St. Petersburg cho UEFA Cup vẫn là đội Moscow, chỉ có điều, lần này người Moscow là người cười sau cùng, năm ngoái tiền đạo người Moscow, anh hùng số một của đội trong UEFA Cup lại thường xuyên để bị phạt, lần này, anh ta không tiến vào khu vực bị phạt một lần nào.

Tiền đạo người Moscow đang tiếp nhận phỏng vấn khó nén được kϊƈɦ động, khi được hỏi lúc đấy làm thế nào mà không để một lần nào tiến vào khu vực bị phạt, anh ta hướng về phía máy quay tỏ ý yên lặng, nói: "Đây là bí mật của tôi."

Cố Lan Sinh tắt tivi đi.

Anh nghĩ, anh biết được bí mật này.

Tháng 2 là một trong những tháng lạnh nhất ở Helsinki. Không khí lạnh lẽo chưa bao giờ thấy vào đầu tháng 2 đã bao trùm toàn bộ miền Bắc Âu, với những đợt khí lạnh mang tuyết rơi nhiều.

Ngày 3 tháng 2 năm 2013.

Gần 5h tối, Cố Lan Sinh điều chỉnh hệ thống sưởi ấm của ngôi nhà lên mức cao nhất, trong nhà bếp trà gừng đen đã được nấu chín, bánh bao Bắc Kinh trong lò vi sóng cũng vừa nóng lên.

Tất cả những điều này đều là dành cho cư dân mạng đến từ Bắc Kinh.

Theo thông tin từ bạn gái Việt Nam của John cung cấp: người cư dân mạng đó có tên là Lý Cường, lái một chiếc xe cải tiến từ Bắc Kinh qua Kazakhstan, sau đó thông qua Novosibirsk tới Helsinki, cuộc hành trình đi gần hàng ngàn dặm vậy cũng chỉ dành cho một mục đích, dọc đường khi dừng tại mỗi thành phố đều tìm kiếm một người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với anh ta.

Trong năm mươi tám ngày qua, người cư dân mạng đấy đã tìm thấy chín người có cùng họ tên với mình trong mười ba thành phố.

Cố Lan Sinh ở Helsinki chính là người thứ mười sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm. Vì mục đích này anh ta đã ở lại trong thành phố này tám ngày.

Phương pháp tìm người của Lý Cường rất đơn giản, anh ta đã đăng thông tin lên mạng xã hội thông qua diễn đàn du lịch, thông qua những người bạn nhiệt tình trêи mạng cùng hỗ trợ tìm ra người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, lợi dụng thời gian này, giải thích cùng với người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm rằng, đem địa chỉ liên hệ của họ để lại, rồi hẹn mười năm sau cùng nhau trao đổi tin tức về cuộc sống cho nhau.

Hành động này có vẻ rất lý tưởng, nhưng trong mắt Cố Lan Sinh, điều này với việc tự mình chuốc lấy rắc rối không khác biệt là mấy.

Thời gian Lý Cường ở Murmansk không mấy thuận lợi, những người sinh ra cùng ngày cùng tháng cùng năm với anh ta không thấy xuất hiện, anh ta chỉ có thể ở nhờ trong nhà của một du học sinh người Trung Quốc, sinh viên này thông qua tin nhắn được đăng trêи mạng đã tuyên bố sẽ tìm ra người sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với anh ta.

Hai ngày trước Cố Lan Sinh đã xem thấy tin tức này, nhưng anh chẳng muốn để ý tới, nếu như đối phương mà là con gái, có thể anh sẽ cân nhắc, báo cho đối phương biết anh chính là mục tiêu đang được tìm kiếm.

Lý Cường nghe tên cũng biết là nam giới, và cũng chỉ có những người quá thừa nội tiết hormone mới có thể làm được chuyện như vậy, lái xe từ Bắc Kinh đến Helsinki, dọc đường đại đa số đều ăn uống ngủ đại trêи xe.

Đúng rồi, nghe nói còn muốn đi Đan Mạch, và trạm cuối là Na Uy.

Cuối cùng, John đã phản bội anh để làm hài lòng người bạn gái Việt Nam của anh ấy, bạn gái du học sinh Việt Nam của John và Lý Cường là có mối quan hệ bạn bè.

Vì để cho Cố Lan Sinh và Lý Cường chung sống hòa thuận, giữa trưa John liền chuyển đến ở nhà bạn gái Việt Nam của anh ấy, người anh em này thậm chí quyết định hết mọi thứ mà không nói với anh, sắp xếp thời gian gặp mặt cho anh và người cư dân mạng Bắc Kinh.

Gặp nhau lúc năm giờ.

Được rồi, sống ở đâu thì theo phong tục ở đó.

Hơn nữa, đối phương là người da vàng, cũng tóc đen mắt đen, vì thế Cố Lan Sinh đã chuẩn bị trà gừng để lạnh, cân nhắc đến việc người Bắc Kinh thích ăn bánh bao, anh còn gọi điện thoại đến nhà hàng Trung Quốc làm bánh bao đưa tới.

Năm giờ, chuông cửa vẫn chưa vang lên.

Đến trễ tới năm giờ hai mươi phút tiếng chuông mới vang lên.

Cố Lan Sinh mở cửa.

Thế nào nhìn qua, anh tưởng người đứng ngoài cửa là ông lão râu tóc bạc phơ.

Người đứng ngoài cửa được phủ kín chỉ hở đúng đôi mắt, bông tuyết đọng trêи đầu trêи bao tay và cả trêи bờ vai.

Liếc nhìn qua, anh ta trong tưởng tượng có chút chênh lệch, người đứng ngoài cửa thoạt nhìn đầu rất nhỏ, chiều cao khoảng 1m63.

Thân thể nhỏ như thế mà lại lái xe từ Bắc Kinh tới Helsinki sao?

"Lý Cường?" Cố Lan Sinh hỏi một câu thăm dò.

Người ngoài cửa liền gật đầu.

Thân phận chính xác, nhìn thân thể nhỏ như vậy mà không bị khí lạnh Seberia quét đi cũng coi như là vô cùng may mắn.

Liếc nhìn ra cửa, không có chiếc xe cải tiến nào, trêи tuyết đọng ngoài cửa còn lưu lại dấu chân.

Tựa như nhìn thấu được tâm tư của anh, người đứng ngoài cửa nói: "Chiếc xe bị hỏng."

Thì ra là do xe hỏng.

Đợi một chút.

Cố Lan Sinh cảm thấy có chút không đúng.

"Anh nói lại lần nữa." Lần này hỏi, Cố Lan Sinh đã dựng thẳng lỗ tai để nghe lại.

"Xe của tôi bị hỏng." Đối phương gia tăng âm thanh trả lời.

Rõ ràng rành mạch.

Này! Là một cô gái tại sao lại gọi là Lý Cường? Cố Lan Sinh trong lòng thầm mắng một câu, sau đó... Trong vô thức, anh lùi về sau một bước, kéo dài khoảng cách với người ngoài cửa khoảng hai bước chân.

Ở khoảng cách này có thể làm cho Cố Lan Sinh nhìn thấy rõ đôi mắt của người đang đứng ngoài cửa kia.

Có phải, đôi mắt ấy được kẻ với màu xanh lam?