Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em

Chương 43: Gả cho anh đi (Thượng) (2)




Qua Việt Tú sờ sờ cái ót, nhanh chóng quay đầu, tầm mắt cùng lúc chạm với Marian.

Quả nhiên người phụ nữ da đen này đang nhìn trộm cô.

Chống nạnh, nói: "Dì à, cháu chỉ có thể cho rằng vì cháu quá mức xinh đẹp khiến dì không thể khống chế được đôi mắt của chính mình"

"A......" Marian há miệng thở dốc.

"Chẳng lẽ không phải sao?" Chống nạnh, hóp bụng, ưỡn ngực.

Marian đánh giá cô một lần từ trêи xuống dưới, nhìn ngực rồi lại nhìn mặt, nói: "Đúng vậy, cô rất giống cô gái quảng cáo cà phê mà ta từng xem"

cô gái quảng cáo cà phê?

Marian lại lần nữa thao thao bất tuyệt, nói khi còn trẻ có đến một thành phố, trêи tủ kính của một quán cà phê có dán một poster có hình một cô gái tóc dài, đen nhánh ở ban công uống cà phê, lần đầu tiên, Marian biết hóa ra trêи thế giới này còn có người con gái xinh đẹp như vậy.

Những lời này còn tính là xuôi tai.

Nhưng---------

"Thành thật mà nói, bây giờ ta xem lại cô gái trong poster đó, cô ấy khẳng định sẽ không xinh đẹp như lần đầu tiên gì nhìn thấy" Marian lại nói.

Đây đúng là một người phụ nữ thẳng tính, Qua Việt Tú quyết định không để ý tới bà nữa.

Bia bị đem cho ngựa uống rồi, có lẽ cô nên suy xét lời nói của Tống Du Liệt, về phòng thay quần áo, bộ cô đang mặc vừa kỳ quặc vừa không thoải mái.

Túi giấy mà Tống Du Liệt mang về nằm chỏng chơ trêи sàn nhà, một chiếc áo ngực dây mỏng thuần một màu lộ ra khỏi túi, nhìn thế nào cũng khiến người khác suy nghĩ miên man.

Vuốt vuốt gương mặt, bước nhanh về phía trước.

Mới vừa nhặt túi giấy lên, liền nghe được Marian hỏi lúc nãy cháu và cậu chủ làm gì?

Lúc nãy cô và Tống Du Liệt làm gì?

Cô nghĩ lại

Nghĩ thế nào cũng là do cô vì hai chai bia mà hăng say cãi nhau với anh, cãi nhau thế nào mà đến chỗ góc tường, Tống Du Liệt cùng cô thật thật giả giả nói một hồi, những lời đó khiến mặt cô đỏ như trái táo.

Sau đó...Marian lại tới, sau đó, nhân lúc cô không để ý, giật lấy 2 chai bia, còn nói với cô là đem cho ngựa uống.

Tên mưu mô, Qua Việt Tú ngầm mắng một câu.

Mà một màn này, trong mắt Marian liền trở nên khác hẳn, cũng đúng, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng ôm ấp không sinh ra liên tưởng mới là lạ.

Nhìn vẻ mặt chờ mong của Marian, Qua Việt Tú quyết định thỏa mãn cô.

Xoắn xoắn tóc, ra vẻ hồi tưởng lại: "Lúc nãy cháu đang thử quyến rũ chủ nhân ngôi nhà này, nếu thành công, có lẽ cháu sẽ được làm ít việc lại"

"A..." người phụ nữ da đen trừng mắt, há miệng, sau đó khép lại, vẻ mặt tự tin, "Vậy nhất định cô sẽ không thành công"

"Tại sao?" Qua Việt Tú hơi hiếu kỳ.

Marian giả vờ nghiêm túc(*): "Khuôn mặt cô tuy đẹp, dáng người cũng được, nhưng cậu chủ gặp không thiếu phụ nữ xinh đẹp, ta đoán, xuất phát từ lòng tốt nhất thời, cậu chủ mới đem cô về từ một clb đêm nào đó"

(*) từ gốc: 煞有其事: sát hữu kỳ sự

Câu lạc bộ đêm?

Cũng đúng, cái đức hạnh của cô rất dễ khiến người khác liên tưởng đến câu lạc bộ đêm.

"Kiểu người như cô ta gặp nhiều rồi, tưởng rằng mình có chút ít nhan sắc và dáng người là có thể cùng người có tiền phát sinh nhân duyên gì đó, nếu may mắn thì có thể sinh được đứa con, mỗi tháng quang minh chính đại có một ít tiền trợ cấp, nếu xui thì còn vớt vác được một ít phí chia tay." Marian dùng tay mô tả "Ta nói cho cô biết, cô không cần phải diễn trước mặt cậu chủ, cậu ấy và những kẻ có tiền không giống nhau, cho dù cô có cởi sạch thì cũng thay đổi được gì, cậu chủ chỉ xứng đôi với những cô gái tốt đẹp, tâm hồn cao thượng thôi"

(Để sau này xem thế nào =))))) )

Ý nói vừa nhìn đã biết cô là loại con gái không có tâm hồn cao thượng?

Qua Việt Tú nhướng mày.

Marian có vẻ như đã ý thức được lời nói của mình hơi quá đáng, ấp úng bổ sung: "Tôi...tôi không có ý khinh thường cô, tóm lại, tóm lại, chỉ có cô gái tốt nhất trêи đời mới xứng đôi với cậu chủ, không...phải nói là người có thể chạm được trái tim của cậu chủ chính là cô gái tốt nhất trêи đời, tôi tin tưởng ánh mắt của cậu chủ, còn nữa...nếu ai muốn làm hại cậu chủ, Marian sẽ dùng nồi trực tiếp đập vào đầu họ"

Khi nói câu cuối cùng cứ nhìn chằm chằm cô.

Qua Việt Tú theo bản năng sờ sờ đầu, không chừng sẽ có một ngày Marian sẽ lấy nồi đập vào đầu cô.

Cầm túi giấy, Qua Việt Tú rời khỏi phòng ăn.

Cầu thang được thiết kế theo kiểu gấp lại, ở giữa có một không gian hình vuông, không gian đó được trải bằng thảm handmade, trải dài từ sàn đến cửa sổ sát đất.

Cửa sổ sát đất được chia thành nhiều ô vuông, từ mỗi ô vuông đều có thể nhìn thấy người thanh niên đứng trước chuồng ngựa.

Người đàn ông đó đang an tĩnh nhìn một người đàn ông da đen tắm rửa cho ngựa, sau lưng anh ta là một gốc cây bồ đề.

Cành lá của bồ đề tươi tốt, ánh sáng lúc giữa trưa mang màu vàng rực rỡ, ánh nắng bị tàn cây cắt thành những mảnh nhỏ, giống như ánh trăng phản chiếu lên vảy cá, ánh nắng lác đác chiếu lên người anh. Rõ ràng là anh chưa làm gì cả nhưng không biết tại sao, một cảnh bình thường như thế này lại khiến cô có chút hoảng hốt.

Đâu phải là cô không quen anh đâu.

Khuôn mặt đó cô đã nhìn từ nhỏ đến lớn, tại sao lúc này lại nhìn không chớp mắt? Hơn nữa......

Nhẹ nhàng chạm vào một góc nào đó trong lòng, hơn nữa, càng nhìn, mọi tức giận càng tan biến, hơn nữa, càng nhìn càng cảm thấy lười biếng, muốn tìm một chỗ nước cạn, phơi nắng.

Nghĩ trăm lần cũng không nghĩ ra, Qua Việt Tú chậm rãi bước đi, bước lên hai bậc, tạm dừng, lại không nhịn được quay đầu lại xem.

Bóng dáng của anh vẫn như cũ trong ô vuông, cao lớn rắn rỏi.

Không thể cứ ngắm vậy được, sẽ trễ việc thay quần áo của cô mất.

Quần áo trong túi giấy chủ yếu là đơn giản, có một bộ màu đỏ lựu, có một thời gian, Qua Việt Tú rất thích mặc quần áo màu đỏ lựu.

Trong lòng Qua Việt Tú có một bí mật, mỗi phút mỗi giây cô đều ngụy trang bản thân trở thành người bình thường, đỏ lựu, đỏ cà chua, đỏ dưa hấu, những màu này có thể khiến cho sắc mặt cô thoạt nhìn sẽ hồng hào hơn.

Trong rất nhiều màu đỏ, đỏ lựu khiến cô vui vẻ nhất.

Cầm áo sơ mi màu đỏ lựu tiến vào phòng tắm.

Tắm rửa xong, mặc áo sơ mi màu đỏ lựu, đi đến gương toàn thân, màu áo sơ mi còn tính là được, còn lại là quần jeans, quần thụng mặc ở nhà và váy dài, Qua Việt Tú chọn váy dài.

Hình như đã lâu rồi cô chưa mặc váy dài.

Chính xác hơn là đã lâu rồi cô không chăm chút cho bản thân, Cố Lan Sinh nói, cho dù cô có trang điểm đẹp đến mấy, trong mắt của những người đàn ông châu phi, cô cũng là một con cá hố thôi.

Ngắm bản thân trước gương.

Cô không phải là một con cá hố, làm thế nào để hấp dẫn ánh mắt của đàn ông, làm thế nào để khiến họ đến gần, làm thế nào để khiến đàn ông lấy túi cho cô, làm thế nào để đàn ông mời cô ăn cơm, kịch bản có rất nhiều, hơn nữa 95% dễ như trở bàn tay.

Áo sơ mi đỏ lựu buộc ngang eo, lộ ra một nửa vòng eo, váy dài là kiểu dáng mà phụ nữ châu Phi thích, phần hông, phần đùi thiết kế cho những cô nàng mảnh mai, từ đầu gối đi xuống xếp ly, váy dài đến chân.

Nghe nói mặc loại váy này đi trêи đường, mười người đàn ông sẽ có chín người quay đầu lại.

Qua Việt Tú mặc váy vào.

Sau khi mặc váy xong, cô lại nghĩ, nơi này chỉ có 1 hộ gia đình, cô đi đâu để tìm người đàn ông quay đầu lại nhìn cô đây? Nơi này thật ra có 2 người đàn ông, một người là chồng của Marian, người còn lại là Tống Du Liệt.

Xìiii --

Theo làn váy thướt tha, Qua Việt Tú rời khỏi phòng, hay là đi đến chỗ gần đây đi dạo, không chừng sẽ đụng phải một hai người đàn ông.

Bước xuống cầu thang, đi ra phía cửa, mới vừa đi vài bước đã bị Marian gọi lại.

Marian nhìn cô lắc đầu, biểu tình tràn ngập: "Thu lại dáng vẻ câu lạc bộ đêm kia của cô đi"

Cười với Marian, màu son đủ kiều diễm chưa?

Marian cười haha nói, cậu chủ đã đi làm rồi.

Tống Du Liệt đi làm rồi? Qua Việt Tú sờ sờ đôi mày đang nhíu lại của mình.

Nhíu mày làm gì? Cô mặc bộ này cũng đâu phải để cho Tống Du Liệt xem.

Với cả, tiếng cười của người phụ nữ da đen này khó nghe chết đi được, làm mất cả hứng đi tản bộ của cô.

Qua Việt Tú quyết định về phòng ngủ.

Marian đứng chặn ở lối đi lên cầu thang.

Marian cho rằng bà cần phải phổ cập một số kiến thức cho người tạm thời tiếp quản công việc của bà, vì thế tốn gần 1h đồng hồ, nói toàn bộ từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.

Nếu người phụ nữ da đen này biết một tiếng vừa rồi đều là tốn công vô ích thì có bị chọc tức điên không nhỉ?

Qua Việt Tú cũng không biết đêm nay sẽ nghĩ ra biện pháp gì, nhưng mặc kệ là gì, kết quả cũng chỉ có một: cô sẽ không đảm nhận công việc của Marian.

Dọn dẹp nhà cửa cho anh ta?

Ý tưởng này của Tống Du Liệt thật là buồn cười.

Gương mặt tươi cười, miệng liên tục đồng ý.

Thoát khỏi Marian, trở lại phòng, quần áo cũng lười thay, ngã đầu xuống gối liền ngủ

Loáng thoáng, có tiếng bước chân đi lên đi xuống, tiếng bước chân này vừa nghe liền biết là Marian, tiếng bước chân ngừng ở trước phòng cô, tiếng đập cửa vang lên.

Che lỗ tai lại.

"Thịch thịch thịch"

"Cô còn chưa dậy ư?"

"Cậu chủ sắp về rồi, cô xuống đây phụ làm bữa tối" để cô phụ làm bữa tối? Thật buồn cười.

Che lỗ tai lại, tiếp tục ngủ.

Chỉ chốc lát sau.

"Thịch thịch thịch."

Thở ra một hơi, từ trêи giường ngồi dậy.

"Cậu chủ đã về rồi"

Cậu chủ đã về liên quan gì đến cô? Cào cào tóc, lại vùi mình trong ổ chăn.

Tiếng bước chân xa dần.

Qua Việt Tú thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người một cái, mặt vùi vào gối, nửa mộng nửa tỉnh, tiếng bước chân lên lầu lại vang lên, lại nữa...vò vò đầu trong ổ chăn.

Tiếng mở cửa vang lên.

Mẹ nó! Người phụ nữ da đen muốn kéo lỗ tai cô phải không? Muốn kéo cô đi phục vụ Tống Du Liệt phải không?

Tiếng bước chân đi lại trước giường cô.

Túm chặt gối đầu, khi bước chân dừng lại, đột nhiên xốc chăn lên, hung hăng ném gối vào người đang đứng trước giường kia. Mới nửa đường thì bị giữ lại, lực phản lại khiến cô xíu chút nữa là ngã xuống đất.

Sức lực của Marian không lớn như vậy.

Ngẩng đầu.

Quả nhiên, là Tống Du Liệt.

Gối đầu bị Tống Du Liệt lấy đi, anh lại nhíu mày.

Cơ thể hơi lùi lại, ánh mắt liếc về phía Tống Du Liệt, tay túm chặt một góc gối, nhẹ nhàng kéo một cái, gối không xê dịch chút nào.

"Tôi muốn ngủ thêm chút nữa" nói xong lại kéo một cái, gối như cũ không xê dịch chút nào

"Tôi buồn ngủ" vuốt vuốt tóc, ngẩng đầu, nhìn.

Cô thật sự buồn ngủ.

Mặt Tống Du Liệt không biểu cảm.

"Tôi thật sự buồn ngủ mà" tay làm động tác thề, giọng nói nho nhỏ "tôi cũng không quên chuyện đã hứa với anh"

Mặt Tống Du Liệt vẫn không biểu cảm.

"Marian không phải còn chưa đi sao? Chờ bà ấy đi, tôi sẽ làm như những gì đã hứa, dọn dẹp nhà cửa cho anh" giọng nói càng thấp, "Tống Du Liệt, tôi thật sự buồn ngủ, anh cũng biết tính chất công việc của tôi mà, đã rất lâu rồi tôi chưa có một giấc ngủ an ổn"

Một lát sau.

Ánh mắt anh rơi ở ngoài cửa sổ, hỏi: "Ở ký túc xá của tổ cứu viện cũng không hả?"

ký túc xá của tổ cứu viện? Sao Tống Du Liệt biết cô ở ký túc xá của tổ cứu viện? Nói đến tổ cứu viện----

Nghĩ đến giường ngủ còn không đủ nửa thước kia, da đầu cô liền tê dại: "Sao có thể? Nghiêng người liền rơi xuống đất, anh cũng biết rồi đó, tư thế ngủ của tôi không tốt..."

Cùng với câu nói không được đại não xử lý, không biết tại sao, bàn tay túm chặt gối trở nên vô lực.

Buông tay ra, vuốt vuốt tóc, lần này không phải vuốt tóc sau lưng mà là vuốt tóc trước mặt.

Nửa bên mặt bị tóc che khuất, đôi mắt lặng yên chuyển hướng ra ngoài cửa sổ.

Thật yên tĩnh.

Yên tĩnh như vậy, nhưng trong lòng lại không thấy chán ghét.

Một lúc sau.

"Rất buồn ngủ hả?" anh hỏi.

"Ừm" cô đáp

Cuối cùng, Tống Du Liệt cũng đi rồi.

Ý tứ chính là người phụ nữ da đen sẽ không đi gõ cửa phòng cô nữa,không bắt cô phụ làm bữa tối đúng không? Qua Việt Tú nhìn ra cửa sổ, nghĩ nghĩ.

Chắc là vậy phải không?

Cô rất buồn ngủ, hiện tại nên nằm xuống đánh một giấc nữa, Qua Việt Tú nghĩ, cũng không biết tại sao mà tay chân lại không động đậy, sắc trời ngoài cửa sổ toàn màu xám, rất nhanh sẽ tối.

Cũng không biết qua bao lâu rồi, lại có tiếng bước chân lên cầu thang

Tiếng bước chân này làm Qua Việt Tú luống cuống tay chân.

Luống cuống tay chân làm cái gì? sửa sang lại tóc.

Tiếng mở cửa vang lên, đôi mắt nhìn chằm chằm

Lần này là Marian.

Là Marian, tay lười nhác buông xuống.

Marian thở phì phì đem khay đồ ăn đặt mạnh xuống bàn, nói cậu chủ bắt cô phải ăn xong bữa tối mới được ngủ. Đúng rồi, trước khi ngủ phải đánh răng nữa.

Ngửi được mùi đồ ăn, Qua Việt Tú mới phát hiện mình kỳ thật rất đói bụng. Chẳng trách tại sao cô không muốn động đậy tay chân, bởi vì đói bụng nên không có sức lực.

Sau khi nghĩ thông suốt, Qua Việt Tú trong lòng thoải mái không ít.

Marian đi được vài bước, lại quay lại.

Đứng trước giường, tay chống nạnh: "Tôi đoán, cô lại giả vờ đáng thương với cậu chủ phải không? Nhất định ở trước mặt cậu chủ khóc sướt mướt phải không? Tôi khuyên cô vẫn là nên thu hồi nước mắt đi, cậu chủ cũng không thèm để ý cô đâu"

Phải vậy không? Nhướng mày.

Người phụ nữ da đen lên đây thở phì phì, lại mang cục tức rời đi.

Tay nghề của Marian thật sự không tệ, rong biển đậu ăn với cơm, vừa mới mẻ vừa ngon miệng, phi-lê cá ăn kèm với soup rau xanh, phi lê cá ăn vào còn cảm giác được vị chanh nồng đậm.

Ăn một miếng phi lê cá, cầm lấy điều khiển từ xa, mở ra TV.

Mấy tòa soạn báo Nam Phi chắc là người bận rộn nhất thế giới, có quá nhiều chuyện xảy ra trêи đại lục này, toàn là chuyện lớn nữa chứ.

Ăn sạch cơm, húp nữa bát soup rau.

Qua Việt Tú liền nhìn thấy một mẩu tin tức trêи TV: hai tiếng trước, có người phát hiện một thi thể ở vườn chuối, rất nhanh đã xác nhận được người này chính là tình nguyện viên của tổ chức Y tế Thế giới (WHO) được phái đến Tswane, người này tên là.....

Đặt chén soup lại trêи bàn, đôi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình TV

Màn hình TV hiện ra tên người đã chết: Đoạn Nhiên

Đoạn Nhiên đã chết.

Không lâu trước đây cô còn gọi điện cho anh ta.

Cố Lan Sinh quen Đoạn Nhiên ở Helsinki, anh ta bay đến Johannesburg vẫn do Cố Lan Sinh đón, bọn họ cùng nhau đến Tswane, Cố Lan Sinh đã trở, Đoạn Nhiên lại không thể.

Là không thể về được, vĩnh viễn.

Qua Việt Tú lảo đảo rời phòng.

Tống Du Liệt ăn bữa tối tại phòng ăn, Marian đang ở bên cạnh thu dọn, cô xuất hiện làm Tống Du Liệt buông ly nước, Marian cũng ngừng tay.

Dưới tầm mắt của Tống Du Liệt, Qua Việt Tú mới phát hiện bản thân không mang giày, nhưng lần này cô không quản được nhiều vậy, đi nhanh về phía trước: "Tống......"

"Mang giày đàng hoàng vào" Tống Du Liệt lạnh lùng nói, ngữ khí và khí thế đều làm Qua Việt Tú nhớ tới Qua Hồng Huyên.

Thỉnh thoảng, cô cũng sợ người đàn ông được gọi là cha kia.

Mang giày đàng hoàng.

Cô nói với anh: "Tống Du Liệt tôi phải đi gặp anh ấy"

TV ở phòng ăn cũng đang chiếu đoạn tin tức về Đoạn Nhiên

Tin tức này còn nói đến sự kiện " 4 bác sĩ không biên giới của tổ cứu viện bị bắt cóc" ồn ào hai ngày này, hiện tại 4 người đã an toàn trở về, đến nỗi người chết ở vườn chuối kia bước đầu được giám định nguyên nhân cái chết là do di dân phi pháp, trước mắt, cảnh sát đang triển khai điều tra vụ việc này.

Hiện tại, không cần cô phí lời, Tống Du Liệt đã đoán được "anh ấy" trong miệng cô là ai.

"Cho tôi mượn xe đi, tôi có thể tự lái xe được"

Tống Du Liệt cầm lấy ly nước, uống một ngụm, nói: "Đừng quên, em hiện tại không có bằng lái."

Đúng vậy, đúng vậy, cô hiện tại không có bằng lái, ngày đó, bằng lái và hộ chiếu, giấy chứng nhận thân phận đều bị Tống Du Liệt giao cho người đàn ông da trắng kia.

"Tôi..." Vỗ trán, lại vung tay trong không khí "tôi phải đi gặp anh ấy"

"Là cái người bạn rất tốt của em ư?" âm thanh va chạm của ly với mặt bàn làm Marian quay người lại, mắt nhìn thẳng.

"Tống Du Liệt......" bàn tay đang múa may giữa không trung bắt gặp đôi mắt lạnh lẽo lại suy sụp hạ xuống "Hoặc anh gọi cho tôi một chiếc xe"

"Qua Việt Tú, hiện tại em đang ở khu vực radar tên lửa chống đạn đạo, cũng là khu vực không thể gọi taxi ở Nam Phi nhất, cho dù em trả 1p 100 USD thì cũng không tài xế taxi nào dám chở em"

Ồ thì ra là đang cậy mạnh với cô.

Cố gắng lục lại cách ngày xưa cô từng đối phó với Tống Du Liệt, làm mặt lạnh: "Tống..."

"Tôi đưa em đi" Nhàn nhạt nói một câu.

Hm?...... anh muốn đưa cô đi, đưa cô đi gặp Cố Lan Sinh?

Cũng được.

lục lại cách ngày xưa cô từng đối phó với Tống Du Liệt thôi để sau đi

Tương lai còn dài, tương lai còn dài.

Không nhìn cô một cái, Tống Du Liệt bảo Marian tắt TV đi.

Phòng ăn chỉ còn lại tiếng va chạm dao nĩa rất nhỏ, người đang dùng cơm không nhanh không chậm, bò Mỹ nướng chín vừa được cắt thành ba miếng, bên trêи rắc một ít tiêu, trêи đĩa còn lại hai miếng, cầm lấy ly nước, uống một ngụm nhỏ, buông ly xuống, nhưng không cầm dao nĩa mà kêu Marian cất rượu nho.

"Lát nữa cháu muốn lái xe" Tống Du Liệt nói với Marian.

Cuối cùng anh còn nhớ là mình phải lái xe.

Qua Việt Tú đứng ở một bên, mắt trông mong chờ Tống Du Liệt ăn hết hai miếng thịt nướng kia.

Tống Du Liệt từ nhỏ đã tiếp thu xã giao lễ nghi, bạn đừng mơ anh ấy sẽ để lại miếng thịt vụn nào, đừng nói là thịt vụn, đến hạt mè cũng không có.

Nhưng Tống Du Liệt lại chậm chạp không cầm lấy dao nĩa, anh đang xem đồng hồ.

Qua Việt Tú há miệng thở dốc: "Tống......"

"Về phòng thay một bộ quần áo khác đi."

"Hả?"

Ánh mắt dừng trêи đồng hồ liếc qua cô, chậm rì rì nói: "Qua Việt Tú, em muốn trang điểm hoa hòe lộng lẫy, sau đó nói với người bạn tốt của em "đây đúng là một tin tức xấu" hả?"

Bên cạnh là tủ đựng chén bát, trêи đó phản chiếu bộ dáng hiện tại của cô, áo sơ mi chỉ một nửa, lộ ra vòng eo dưới ánh đèn chói lóa rực rỡ, váy dài càng phác họa bờ ʍôиɠ cong nhìn không sót thứ gì.

Trang điểm như vậy chỉ thích hợp đi khiêu khích đàn ông.

Đúng vậy, Tống Du Liệt nói đúng.

Tống Du Liệt cầm lấy dao nĩa.

"Tôi còn dùng cơm 10p nữa, 10p này cũng đủ để em về phòng chuẩn bị đấy" dừng một chút, tăng thêm ngữ khí, "Cần tôi cho lời khuyên về cách ăn mặc hả? Qua Việt Tú, em đây là đang muốn biểu đạt "đây là một tin tức xấu", không phải đi ôn chuyện với bạn cũ"

Tống Du Liệt, lời này có ý gì?

Cô đi gặp bạn, chứ làm gì phải đi ôn chuyện với bạn cũ chứ?

Thôi được, thôi được.

Tương lai còn dài, tương lai còn dài. Lẩm nhẩm trong miệng, Qua Việt Tú rời phòng ăn.