Tuổi Thanh Xuân (Cảm Ơn Đã Luôn Ở Đây)

Chương 36




Rời khỏi siêu thị điện máy với một xấp to tài liệu mà Việt đã mất cả buổi để năn nỉ quản lý cung cấp, cậu lái xe thẳng về trường bàn giao cho nhóm trưởng. Thời gian làm nghiên cứu khiến cậu bận tối mặt, chẳng mấy khi rảnh rỗi để suy nghĩ lung tung. Nhiều khi về đến nhà chỉ kịp ăn bữa cơm rồi đặt lưng xuống giường ngủ ngay. Người ta chẳng nói khi tình cảm không được thuận lợi thì vận may sẽ đến trong những chuyện khác, cậu cảm thấy câu này không hề sai. Đề án của cả nhóm đang đi vào những công đoạn cuối cùng, nếu không có gì phát sinh thì sẽ hoàn thành trước thời hạn một tuần. Dù không chắc chắn sẽ có giải nhưng đó là nỗ lực của cả nhóm nên ai nấy đều rất phấn khởi.

- Đây là toàn bộ tài liệu chúng ta cần. – Việt đặt chúng lên bàn.

- Vất vả cho cậu rồi. – Trưởng nhóm vỗ vai cậu.

Tiếng chuông điện thoại vang lên trong túi Việt. Cậu nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, do dự một lúc rồi ra ngoài nhận cuộc gọi. Đầu dây bên kia vừa nghe tiếng cậu liền lo lắng hỏi thăm.

- Cậu đang bận gì sao?

- Ừ, mình đang làm nghiên cứu khoa học nên thời gian này tương đối bận rộn. Cậu đang làm gì vậy?

- Mình vừa thăm Tuấn mới về đến nhà. – Vy ở bên kìa bĩu môi, cậu ấy bận đến mức không có thời gian gọi điện cho cô suốt cả tuần liền. Có khi nào bây giờ cậu ấy sắp sửa quên luôn mặt mũi của người bạn gái là cô đây không?

- Vậy sao? – Giọng cậu nhàn nhạt. – Cậu ấy vẫn ổn chứ?

- Đã không có gì đáng ngại rồi nhưng nhà cậu ấy muốn để cậu ấy ở lại để chăm sóc tốt hơn. Hôm nào cậu có thời gian, chúng mình cùng đi thăm Tuấn nhé?

- Ừ.

Nói xong cậu lại im lặng. Cái giọng điệu nhàn nhạt không quan tâm này của Việt khiến cô lúng túng không biết nên nói gì nữa. Cậu ấy đang giận cô sao? Nhưng hình như nghĩ lại, hơn một tuần rồi họ không có liên lạc thì cậu giận cô được cái gì cơ chứ? Vy dè dặt hỏi dò:

- Cậu đang giận mình sao?

- Không có. – Việt vuốt mặt đầy mệt mỏi. – Cậu đừng suy nghĩ lung tung. Bây giờ mình có việc, chúng ta nói chuyện sau nhé.

Tắt điện thoại, trong lòng Việt lại trở nên nặng nề. Cậu tự trách bản mình dùng giọng điệu đó để nói chuyện với cô nhưng lúc đó trái tim không tự chủ mà để lộ những chiếc gai đã nén chặt xuống từ rất lâu rồi. Từ ban công tầng hai nhìn xuống sân trường là cả một không gian rộng lớn, giờ phút này, đứng trong không gian ấy, cậu cảm thấy mê man, rối loạn không biết con đường phía trước cậu nên đi tiếp như thế nào nữa.

- Việt! Bây giờ bọn tớ định tổng hợp tài liệu luôn. Cậu đi cả ngày chắc mệt rồi, trưởng nhóm bảo cậu có thể về nghỉ đấy.

- Mình không sao, về nhà cũng không có gì làm, chi bằng ở đây giúp các cậu.

- Có được không đấy?

- Vào thôi, cậu lằng nhằng cái gì lắm thế?

Cuộc họp của bọn họ tan muộn hơn so với dự kiến. Lúc Việt bước ra ngoài cổng trường, bầu trời đã nhập nhoạng tối. Cậu ngước nhìn những mảng tối, sáng đan xen nhau, trong lòng mang theo cảm giác gì đó không rõ ràng. Kì thực bóng tối không đáng sợ như người ta vẫn nghĩ, đáng sợ hơn chính là khung cảnh lúc này. Chẳng có gì rõ ràng, tất cả cứ tạo cho người ta sự mờ mịt, hoang mang vô định cho con đường phía trước, cũng có lẽ bởi vì trong bóng tối đã xác định trước nên luôn có đèn soi sáng…

Cậu hờ hững nhìn sân trường mỗi lúc một vắng, chợt bắt gặp bóng người quen thuộc ngồi trên ghế đá. Người đó thấy cậu liền đứng lên, chủ động tiến lại.

- Cuối cùng thì cậu đã chịu ra ngoài rồi!

- Ơ… cậu đang chờ mình hả Linh?

Linh không trả lời, ném cho cậu một ánh mắt xem thường. Đó không phải là chuyện tất nhiên sao? Cô chờ cậu đến nóng ruột, vừa thoáng thấy bóng đã vội vàng đứng dậy chỉ sợ cậu lướt qua mình mà không để ý đến. Thật may mắn vì cuối cùng đã đợi được cậu rồi!

- Cậu có việc gì gấp sao? – Cậu nhìn đồng hồ, thời gian đã muộn như vậy, không biết cô ấy đã chờ cậu bao lâu rồi.

- Không có việc gì gấp cả, chỉ là muốn gặp cậu thôi. Chúng ta cùng đi về nhé.

Việt gật đầu, cả hai bước đi bên nhau trong im lặng rồi không hiểu vì sao, cậu nhìn cô mỉm cười. Nụ cười đó làm trái tim Linh hẫng đi một nhịp. Cô ngại ngùng đưa mắt sang hướng khác nhưng cơ thể lại không tự chủ được, lén lút nhích lại gần cậu hơn.

- Cậu cười gì vậy?

- Không có gì. – Nụ cười hiếm hoi trong mấy ngày qua hiện diện xua tan đi sự mệt mỏi trên gương mặt cậu. – Đột nhiên mình cảm thấy có người chờ mình thật sự rất tốt.

- Nếu cậu muốn… - Linh có chút ngập ngừng. – Thì mỗi ngày mình sẽ đều đợi cậu mà. Tất nhiên là những ngày mình còn ở Việt Nam.

Cô liếc nhìn cậu, hồi hộp chờ đợi câu trả lời. Đôi khi cô tự cảm thấy mình rất ngốc, biết rõ cậu chỉ coi mình là một người bạn nhưng vẫn tham lam muốn được ở gần cậu hơn nữa. Dù biết tất cả những gì mình đang làm đều chỉ là công dã tràng nhưng rốt cuộc vẫn không nén nổi mà điên rồ một phen.

Việt không trả lời, cậu vò đầu và đột nhiên nói:

- Chờ đợi một người thật không dễ dàng gì!

- Nếu như vậy thì đừng để mình chờ lâu nhé, mình sẽ coi như cậu đã đồng ý rồi.

- Dù sao cũng cảm ơn cậu rất nhiều.

.

.

.

Lại một ngày nữa trôi qua, Vy ngồi trong lớp ngẩn ngơ nhìn điện thoại, bật lên, không có thông báo mới rồi lại tắt đi. Cô thở dài thu dọn sách vở đứng dậy, bên ngoài, Hà đã đứng chờ cô từ rất lâu rồi. Nhìn thấy cô bạn, Vy uể oải giơ tay chào, bộ dạng không có một chút tinh thần. Nhiều chuyện cứ bất ngờ xảy ra xung quanh cô khiến cô không thể nào hiểu được tỉ như Việt đột nhiên biến mất, đến một lần nhắn tin hay gọi điện cũng không có, thậm chí mấy lần cô cố tình đi ngang qua nhà cậu vẫn không thấy cậu đâu. Thì ra Hà Nội rộng đến mức muốn gặp một người cũng thật là khó khăn… và còn cả hành động kì lạ của Tuấn gần đây nữa. Cô không phải là đứa thần kinh thô đến mức không nhận ra được điều gì. Ừ, thì có nhận ra sự thay đổi đấy nhưng mà… có phải là cô đang tự mình đa tình không? Cũng có thể cậu ấy đối với ai cũng như vậy! Nhớ đến câu nói của Duyên lúc trước, cô lắc đầu, tự xua tan những điều nhảm nhí đang quanh quẩn trong đầu óc.

- Này, bà làm sao thế? Tự nhiên lắc đầu kinh vậy? Không sợ chóng mặt à?

- Không có gì đâu! Lắc đầu cho máu lưu thông lên não ấy mà!

- À, lớp bà đã thông báo lịch đi quân sự chưa hả? Cuối tuần đi rồi, tự dưng bị hồi hộp á!

- Tôi thì chả thấy gì hồi hộp cả, lên đó thiếu thốn đủ thứ cho mà xem, đừng vội cười trước không lại khóc đấy!

- Biết là thế nhưng mà đảm bảo sẽ vui lắm cho mà xem, được ở bên mấy đứa bạn tối ngày…

- Vâng, ở-bên-mấy-đứa-bạn!

Vy nhấn mạnh mấy chữ, ánh mắt nhìn sang ngang ánh lên vẻ thú vị. Hà ngơ ngác quay đầu lại, vừa thấy người nào đó đang đi cách họ không xa liền thu lại tầm mắt, coi như không thấy gì, trăm ngàn lần mặc kệ. Cậu ta chỉ là không khí, chỉ là không khí thôi mà. Dù cậu ta có ở đó cũng sẽ không làm ảnh hưởng đến tâm trạng chờ mong chuyến đi quân sự, bởi vì, không biết là lí do gì nhưng cô có cảm giác chuyến đi lần này cực kì thú vị!

Khánh nhác thấy bóng Hà từ xa, chân vô thức đi chậm lại một chút. Rốt cuộc cảm giác dù cố gắng thế nào vẫn không thay đổi được hiện thực là Hà không ưa cậu nên vò đầu chán nản, mặc kệ mà vượt qua bọn họ. Khoảnh khắc Khánh bắt kịp Hà và Vy, cậu trộm liếc Hà rồi ngoảnh mặt đi. Hành động đó của cậu làm cô bất ngờ, cứ nghĩ cậu ta sẽ lại lằng nhằng một lúc… bởi vậy có chút hụt hẫng trong lòng. Không phải là hụt hẫng, chỉ là ngạc nhiên thôi! Xì, ai thèm chứ, cô mới không thèm nhìn mặt cậu ta ấy! Đúng là không thể yêu thương nổi mà!

- Bây giờ còn sớm về nhà chán lắm, ra cafe ngồi đi? Rủ cả cái Ngọc nữa! – Hà ngoắc tay Vy, hồ hởi kéo cô đi.

- Không được, tôi bận rồi, để hôm khác nhé?

- Lại đi hẹn hò chứ gì. – Hà lườm cô khinh thường. – Đồ trọng sắc khinh bạn!

- Là hẹn hò thì đã tốt rồi. – Vy thở dài, cảm thán. – Tôi đến bệnh viện.

- Lại thăm Tuấn? Tôi bảo thật nhé, bà có thấy là bà đến đó hơi nhiều rồi không?

- Một tuần ba lần. – Vy yếu ớt giơ tay đếm. – Tất cả do tôi mà ra, tôi chỉ là muốn chịu trách nhiệm thôi mà!

- Trách nhiệm cái đầu bà ấy! Ừ, thì là do cậu ta giúp bà nhưng cũng không cần chịu trách nhiệm nhiệt tình như thế chứ? Mà nhắc mới nhớ, dạo này hình như tôi không gặp Việt?

- Tôi cũng vậy. – Vy cúi đầu. – Cậu ấy đang bận làm nghiên cứu khoa học gì đó… có lẽ vậy…

- Bận đến mức không gặp nhau được cơ á? Thật sự hết nói nổi với bà. Thôi chuyện của bà, tự lo đi, tôi về!

Mang theo tâm trạng nặng nề, Vy rảo bước trên đường đến bệnh viện. Đứng trước cửa phòng Tuấn, cô điều chỉnh lại sắc mặt, cố nở nụ cười tươi mà gõ cửa vào. Cô vốn không giỏi khống chế tâm trạng nên sự phiền muộn vẫn hiện rõ rệt trên gương mặt cô. Lúc cô bước vào, Tuấn đang loay hoay làm gì đó với mấy quân bài trước mặt, thấy cô, cậu cười tươi, vẫy cô lại gần.

- Cậu biết bài Tarot không?

- Mình có nghe nói, hình như bói bài này thiêng lắm đúng không? Cậu biết bói sao?

- Mình có biết một chút, trong nhà mình có người xem bói rất giỏi nên mới biết sơ qua.

- Cậu là con trai mà cũng hứng thú với bói toán ấy hả? – Vy ngạc nhiên. – Vậy xem giúp mình với.

Tuấn cười cười, thu mấy lá bài đang trải ra, nhìn cô chăm chú.

- Cậu muốn hỏi về vấn đề gì?

- Ừm… chuyện tình cảm đi. – Cô buột miệng nói rồi chợt nhận ra mình lỡ lời nhưng cũng chẳng rút về được nữa, đành ngậm miệng chờ đợi.

Tuấn không nói gì, thu mấy lá bài trên bàn lại rồi xếp chúng lại, bắt đầu lật từng lá bài. Ngay con bài đầu tiên được lật lên, cậu nhìn nó thật lâu, bỗng nhiên cảm thấy do dự.

- Sao vậy? – Cô hồi hộp hỏi. – Có gì xấu lắm à? Không sao đâu, cứ nói đi mà.

- Lá bài này cho thấy chuyện tình cảm của cậu đang gặp trắc trở, có người đến cũng có người đi, nếu không cẩn thận…

- Hả?

- À chắc là mình xem lầm rồi, hì hì, cậu thông cảm, mình là dân nghiệp dư mà.

Nhìn sắc mặt Tuấn, cô đoán được lá bài ắt hẳn rất xấu. Bỗng nhiên nhớ đến “cuộc chiến tranh lạnh” không lí do đang tồn tại giữa cô và Việt, mặt Vy tái đi, tâm tình lại chùng xuống.

- Sao thế? Nghe xong rồi mất hứng à? Mình xin lỗi, mình thật sự không biết xem đâu, làm cậu buồn rồi.

- Không… không sao cả mà. Đúng rồi, bao giờ cậu sẽ xuất viện?

- Có lẽ là tuần sau.

- Vậy thì mình sẽ không kịp đón cậu ra viện rồi. Tuần sau mình đi quân sự mất rồi. Một tháng lận đó!

- Ồ, vậy thì nếu có dịp mình sẽ nhất định đến thăm cậu.

- Không cần, không cần đâu mà. – Cô liên tục xua tay. – Không đón được cậu ra viện mà còn bắt cậu đi đường xa thăm mình, như vậy không tốt đâu.

- Là mình tự nguyện mà. – Vy cúi xuống, né tránh ánh mắt đầy hàm ý của cậu. Bên tai lại nghe thấy những lời cậu nói. - Thật sự lần này nằm viện mình cũng xem như là không lỗ vốn. Cậu thường xuyên đến đây, mình rất vui, thật đấy! Cũng thật là lạ, mấy năm học với nhau bây giờ mình mới nhận ra, mình…

- Tuấn à! – Vy đột ngột ngắt lời cậu. – Mình… mình chợt nhớ còn có việc… mình… mình đi trước đây.

Vy hoảng hốt gần như bỏ chạy ra khỏi bệnh viện. Tâm trí cô trở nên bấn loạn. Câu cuối cùng cậu nói, là ý đó phải không? Là lời nói mà cô đã từng chỉ dám nằm mơ mới dám nghĩ đến. Lời nào mà cô từng vẽ ra viễn cả đó hàng trăm hàng ngàn lần để rồi khi trở về hiện thực lại chỉ dám đứng ở một góc mà ôm nỗi phiền muộn. Nhưng… đã trễ mất rồi! Vì sao lại là lúc này? Vì sao lại không sớm hơn? Cô hoang mang bước lên chiếc xe bus mới dừng lại đến khi nhận thức được đã thấy mình ở trước cổng đại học Bách khoa, cứ như vậy, rối rối loạn loạn mà đi tìm Việt.

- Việt!

- Chờ mình lâu chưa? Linh?

- Cũng chưa lâu lắm. Hôm nay hình như cậu tan sớm hơn thường lệ?

- Ừ, cũng không có việc gì nữa mà.

Linh cười híp mắt vui vẻ, chờ đợi Việt đã trở thành một thói quen hằng ngày của cô, một thói quen quá sức đáng yêu. Dường như nó không chỉ trở thành thói quen của cô mà ngay cả Việt, giờ đây cậu thật thoải mái, thật tự nhiên cùng cô tan học trong ánh mắt mờ ám của đám bạn cùng lớp. Cô không biết cậu cảm nhận thế nào nhưng… cô thực sự hưởng thụ những ánh mắt đó đấy!

- Này, hôm nay cậu có việc gì không?

- Không có!

- Vậy chúng ta đi ăn phở nhé? Lúc ở bên Úc, mình cực kì thèm phở Hà Nội luôn. Lần này về mới ăn được có mấy lần, vẫn chưa đã thèm.

- Ok! Mình cũng hơi đói rồi nhưng mà hôm nay mẹ mình lấy xe máy đi làm rồi, đành đi xe bus nhé?

- Thế thì càng tuyệt mà!

Hai người vui vẻ đi bộ ra trạm xe bus trước cổng trường. Hôm nay có lẽ là một ngay may mắn, vừa ra đến nơi, chiếc xe họ cần đi xuất hiện và đang chậm rãi tiến lại. Việt mở cặp tìm ví tiền, có ý muốn giành phần mua vé cho cả Linh. Cô bạn không đồng ý, ngăn cậu lại.

- Này, đừng có mà làm thế nhé! Bạn bè với nhau cả, cậu chịu đi với mình thì mình phải trả tiền chứ!

- Ai lại để con gái trả tiền, có vài nghìn bạc thôi, để mình đi.

- Vậy thì lát nữa ăn, cấm cậu tranh phần trả tiền đấy nhé! Nói trước rồi!

- Ơ…

- Xe đến rồi, lên đi!

Chiếc xe bus chở Vy tăng tốc, vượt lên trước một chiếc xe bus khác. Cô ngơ ngác xuống xe, ánh mắt giáo dác nhìn xung quanh, cứ như vậy mà xốc nổi đến đây, cô thậm chí còn không biết cậu đang ở đâu. Nhưng hôm nay cũng có lẽ là một ngày may mắn với cô, may mắn vì gặp ngay cậu ở trạm xe bus.

- Việt!

Nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình, theo phản xạ cậu quay lại. Vy? Vy… Linh cũng nhìn thấy Vy đến, cô mím môi bước vội lên xe, một tay bám lấy tay kéo cậu lên cùng. Ngay trong giờ phút đó, đối diện với ánh mắt thúc giục của Linh cùng vẻ mặt vui mừng của cô, cậu… ngoảnh mặt đi. Cửa đóng lại. Chiếc xe đi mất.