Tuổi Trẻ Nồng Nhiệt

Chương 11: Nam nữ thụ thụ bất thân!




"Không phải.. Cái kia, cậu, chờ chút.." Đường Nam Thanh quýnh lên, chút nữa liền đem lời thô tục mắng ra rồi lại lập tức ý thức được mình đang ở trong cái tình huống gì. Nhỏ vội vàng nói:

"Mình bị kẹt trên tường cũng đã một đoạn thời gian, không biết lúc mình nhảy xuống cậu có thể đỡ mình một chút?"

"Cậu chưa nghe câu: "Nam nữ thụ thụ bất thân" à?"

"Chết tiệt, vậy lúc mình bị ngã ở phòng rửa tay cậu còn bế mình lên phòng y tế làm gì?" Cô vừa nói vừa nhìn sang chiếc váy của mình. Chiếc váy không chiều theo ý mà mắc lại vào thanh sắt của hàng rào.

"Chẳng nhẽ thấy chết mà không cứu." Cậu ta khẽ nhếch môi.

Vâng nhỏ sắp chết đến nơi rồi đây, vào lớp đến nơi rồi.. Nhỏ toát mồ hôi lấy hai tay giật giật chiếc váy ra khỏi thanh sắt. Miệng còn vừa nói:

"Vậy rốt cuộc cậu có giúp hay không?"

Vừa nói xong, và nhỏ đã trượt chân, ngã xuống, tay vẫn còn nắm.. chiếc váy..

Á.. Á.. á.. á.. á..

Đó là một thứ tạp tâm. Vì lúc nhỏ ngã xuống với vận tốc vô cùng nhanh làm cho một người nữa không kịp trở tay, cậu ta phải chịu đựng sự va đập không đáng có này!

Sau một hồi lấy lại bình tĩnh, Thanh mở mắt và khiếp đảm khi thấy mình đang đè lên người nào đó. Lúc này, họ gần đến mức có thể cảm thấy được hơi thở lẫn cả từng nhịp tim của nhau. Đôi mắt màu nâu khói trong veo giao với đôi mắt màu đen đặc. Đơ một, hai giây.. như có một sự u mê nào đó không tài nào thoát ra được..

Nam Thanh nhắm mắt nhắm mũi vơ lấy túi đồ thể dục. Không hề biết rằng, trong lúc đó nhỏ đã kéo luôn cả sợi dây chuyền trên cổ Uy Long đi. Sợi dây bây giờ đã kẹt hẳn trong áo của nhỏ rồi. Thanh vội vàng ôm chiếc túi và chạy thật nhanh lên lớp..

* * *Tiết thể dục---- -----

Vân Du kéo tay Nam Thanh đi đến phòng thay đồ nữ chuẩn bị cho tiết thể dục.

Vừa bước vào trong phòng, nhỏ mở chiếc túi đồ thể dục mà mọi người đều được phát. Chết tiệt, bây giờ nhỏ mới phát hiện ra.. hồi sáng.. nhỏ đã cầm nhầm túi đồ của Uy Long. Lúc đó khá vội, chiếc túi lại đều giống nhau.. Điên mất, chẳng nhẽ bây giờ cô phải mặc đồ cậu ta đi học thể dục ư? Rộng như thế này sao mặc được? Hay.. hay là.. nhỏ lẻn vào phòng thay đồ nam rồi lấy cái túi đó.. Da mặt dày thêm một chút chắc cũng không sao. Thanh cầm túi đồ rồi đi đến phòng thay đồ nam..

Nhỏ đứng ngoài cửa, lén lút nhìn vào bên trong xem có người không. Đảo mắt qua lại, hình như không có ai, Thanh luồn vào trong, chuẩn bị tìm chiếc túi. Bỗng, nhỏ bị một lực kéo mạnh, lôi thẳng vào căn phòng nhỏ phía trong phòng thay đồ nam rồi đóng cửa lại. Nam Thanh trợn tròn mắt nhìn người trước mắt, đó là Tống Uy Long.. nhưng có điều, cậu ta đang trong trường hợp không mặc áo! Nhỏ bất giác định la lên thì bị bàn tay của Long bịt lại. Giờ thì nhỏ hiểu tại sao cậu ấy lại lôi mình vào đây rồi! Lũ con trai đang đi vào thay đồ, bọn họ mà biết nhỏ ở đây chắc nhỏ tự tử mà chết quá. Vậy chẳng phải Long đang giúp nhỏ hay sao?

Lúc này, gương mặt Thanh gần cậu ấy tới mức có thể cảm nhận được từng hơi thở, thật sự rất gần. Hai đôi mắt ấy nhìn nhau, rất lâu. Đứng gần thế này, nhỏ mới thấy hết được tướng mạo cậu ta. Không thể kể tới vóc người cao lớn anh tuấn của Long, mái tóc đen nhánh có vài lọn hơi che khuất đôi mắt màu đen đặc đầy bí ẩn kia, tỏa ra ánh nhìn vô cùng ôn nhu, sống mũi cao thẳng. Không thể không công nhận một điều: Cậu ta đẹp trai chết người!

Tiếng lũ con trai bên ngoài bé dần. Thanh bình tĩnh ổn định lại tinh thần, sau đó đổi lại chiếc túi rồi chạy vụt về phòng thay đồ nữ. Còn Uy Long, cậu ta cũng đã nhận ra chiếc túi bị lấy nhầm nên gương mặt vẫn bình thản, không có gì ngạc nhiên lắm.

* * *

Ngày hôm sau..

Cả lớp 11B1 đều đang im lặng ngồi làm bài tập. Bỗng dưng, lớp trưởng Công Khanh bước lên bàn giáo viên gõ mạnh thước rồi nói:

"Sắp đến ngày halloween rồi, lớp nào cũng phải trang trí trên tấm bảng cuối lớp. Việc này từ trước đến nay là của bạn lớp phó văn thể mỹ đúng không? Sao bây giờ trên bảng còn chưa có gì?"

Bạn lớp phó vẫn cắm cúi làm bài tập cho đến khi Khanh nói tiếp: "Hoàng Mỹ!"

Lúc này cô ấy mới vội đứng dậy:

"Dạo này mình làm bài tập nhiều nên quên mất, mai mình sẽ trang trí."

"Cậu biết còn mấy ngày nữa là thầy tổng phụ trách sẽ đi kiểm tra không? Vẽ trong ngày mai? Kịp không? Hay cậu định để cho lớp chúng ta vì cậu mà đạt giải "bét"?" Thiên Ân đột nhiên đứng dậy, nhìn Hoàng Mỹ nói.