Tướng Công Chết Trận Đã Trở Lại

Chương 22-1: Hôn hôn môi nhỏ(1)




Sau đó Thanh Liễu không dám lại hết nhìn đông sang nhìn tây nữa, cúi đầu, bị Lâm Trạm nắm tay đi một mạch đến nhã gian gần cửa sổ.

Đến vị trí ngồi xuống Lâm Trạm mới lưu luyến không thôi nới tay ra, quay đầu hỏi tiểu nhị, “Ở đây của các ngươi có món nào ngon nhất?”

Tiểu nhị lập tức có thứ tự báo một chuỗi tên món ăn.

Lâm Trạm nghĩ nghĩ, nói: “Cho một phần cá sốt, thịt om, tôm chiên sốt nước trà, canh cua đậu hũ, măng om thịt, canh cá hồi rau nhút.” Nói xong nhìn qua Thanh Liễu, lại hỏi tiểu nhị: “Có món bánh ngọt sở trường nào không?”

Tiểu nhị nhanh chóng nói: “Món bánh xốp hoa sen của tửu lâu chúng ta là tuyệt nhất.”

Lâm Trạm gật gật đầu, vứt cho tiểu nhị một khối bạc vụn, “Trước bê bánh ngọt lên, lại thêm một ấm trà.”

Tiểu nhị thu tiền nhanh chóng rời đi.

Lâm Trạm gọi đồ ăn xong Thanh Liễu vẫn còn cúi đầu, thầm nghĩ da mặt vợ hắn cũng mỏng quá đi, có điều hắn thích như vậy.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ vào một chỗ nói với Thanh Liễu: “Nàng xem, gian tú trang ở góc đường kia chính là của nhà chúng ta.”

Thanh Liễu nhìn ra ngoài cửa sổ. Đường cái trên huyện rộng hơn trấn Thanh Bình, ngã tư đường lát đá xanh có thể chứa hai ba chiếc xe ngựa đi song song, hai bên đường đủ các loại cửa hàng, cờ xí chiêu bài đón gió phấp phới làm người ta không kịp nhìn. Trên đường còn có rất nhiều người buôn bán nhỏ bày sạp, dài từ đầu phố này đến đầu phố kia, trên đường ngựa xe như nước, người đi đường chen chúc nhau.

Lâm Trạm chỉ là chỗ xa nhất ở ngã tư đường, từ trên cao nhìn sang gian tú phường đó chiếm diện tích rất rộng, đằng trước là hai ba cửa hiệu, mặt sau còn có một cái sân.

Thanh Liễu nói: “Lát nữa muốn đi kiểm tra sổ sách ở gian tú trang đó à?”

Lâm Trạm gật đầu nói: “Ba gian cửa hàng lâu đời nhất của nhà chúng ta, một gian là tú trang ở trấn trên, còn lại chính là gian tú trang trong huyện này cùng với một nhà võ quán thuộc ngoại ô của huyện, đều có lịch sử trên trăm năm, là cơ nghiệp tổ tông để lại, mấy gian cửa hàng này cha gần như cứ cách ba ngày sẽ đến kiểm tra một lần.”

Trong lúc hai người nói chuyện tiểu nhị bưng một đĩa bánh xốp hoa sen cùng một ấm trà long tỉnh lên. Bánh xốp hoa sen kia làm rất sống động, da ngoài tuyết trắng, tách cánh hoa ra bên trong là nhụy hoa màu phấn hồng, từng đóa được đặt trong đĩa làm người ta không nỡ hạ miệng.

Lâm Trạm gắp một cái đưa cho Thanh Liễu, “Bánh xốp hoa sen của Nã Nguyệt lâu mười năm trước đã rất nổi tiếng, đều nói vị không hề kém Bách vị cư, nàng nếm thử một cái xem.”

Thanh Liễu cẩn thận nhận lấy, nàng chưa từng thấy qua bánh ngọt nào đẹp như vậy, cầm trong tay ngắm một hồi mới cắn một miếng nho nhỏ. Da giòn đến vỡ vụn, vừa vào miệng chính là vị hạt sen thơm ngọt xốp giòn, còn có mùi đậu đỏ nhàn nhạt, nàng không khỏi cắn thêm một miếng, bên trong nhụy quả nhiên là nhân đậu.

Nàng vui vẻ nói: “Đúng là ăn ngon thật.” Thấy Lâm Trạm không nhúc nhích liền lấy một cái đưa đến bên miệng hắn.

Lâm Trạm há miệng nhận, thật ra hắn cũng không thích đồ ngọt, trước đó muốn ăn bánh ngọt phù dung chỉ là vì trêu vợ hắn thôi. Có điều lúc này vợ hắn chủ động đút cho hắn, hắn tự nhiên sẽ không từ chối.

Một cái bánh xốp hoa sen chỉ nhỏ bằng nửa bàn tay, cho Lâm Trạm một phát hết, Thanh Liễu thì cắn từng chút một, rất nhanh cũng ăn xong, nàng lau tay không chuẩn bị ăn nữa.

Lâm Trạm nói: “Không ăn à?”

Mắt Thanh Liễu liếc về phía đĩa bánh, lại lắc đầu, “Không ăn, ăn cơm ngay giờ.”

Lâm Trạm nói: “Bên miệng hơi dính vụn bánh.”

Thanh Liễu theo bản năng lè lưỡi liếm một cái, không liếm được đến nàng lại muốn dùng khăn lau, tay Lâm Trạm nhanh hơn nàng một bước, ngón tay thô ráp chạm đến thịt mềm trên môi, hai người đều sửng sốt.

Thanh Liễu hoảng hốt nhìn hắn một cái lại cúi đầu, vành tai đỏ lên.

Lâm Trạm rút tay về, nhìn ngón tay mình ngẩn người.

Quá mềm mại, vừa mềm vừa non, hắn lớn như vậy còn chưa từng chạm qua chỗ nào non mềm đến vậy. Hắn không khỏi lại nhìn về phía vợ mình, tầm mắt chặt chẽ chăm chú nhìn vào hai cánh môi kia.

Không biết cắn một cái là tư vị gì?

Vợ hắn có lẽ lại muốn khóc thôi.

Nghĩ đến cảnh tượng đó, hắn không hiểu sao lại thấy hưng phấn.

Hai người tế nhị im lặng, mãi đến khi tiểu nhị bưng thức ăn lên.

Năm món ăn một tô canh còn có một phần bánh ngọt, Thanh Liễu vốn lo lắng hai người bọn họ gọi nhiều đồ ăn như vậy sẽ ăn không hết, sau đó phát hiện nàng hoàn toàn lo lắng thừa. Một bàn đồ ăn, trừ nàng ăn một ít còn đâu vào hết bụng Lâm Trạm.

Cuối cùng còn đĩa bánh xốp hoa sen hắn không ăn, bảo tiểu nhị đóng gói.

Hai người xuống dưới lầu trả tiền, trước khi bước xuống cầu thang Lâm Trạm đột nhiên vươn tay ôm eo Thanh Liễu.

Thanh Liễu phát hoảng vội đẩy hắn ra, nhỏ giọng nói: “Huynh làm gì vậy?”

Lâm Trạm nói: “Ta ôm nàng, đỡ phải nàng lại ngã sấp xuống.” Nói xong cũng không cho Thanh Liễu cơ hội phản bác, nửa ôm nửa kéo đi xuống lầu.

Cả người Thanh Liễu bị hắn ôm đi, ở trên bậc thang cũng không dám giãy dụa đành phải cúi đầu theo hắn, đến dưới đại sảnh, ửng đỏ trên mặt nàng đã lan đến cổ, căn bản không dám nhìn đến những người khác.

Lâm Trạm trả tiền, chạy xe ngựa về phía tú trang ở góc đường.

Thanh Liễu theo hắn vào cửa hàng mới phát hiện sân nhỏ phía sau cửa hàng nhìn thấy lúc ở trong tửu lâu hóa ra là một xưởng nhỏ, bên trong có hơn mười vị tú nương đang thêu thùa chăm chú.

Nàng không dám quấy nhiễu các nàng, chỉ nhìn thoáng qua liền lui ra ngoài.

Lâm Trạm đang đối chiếu sổ sách, nàng nhàn rỗi không có việc gì liền lấy từ trong tay áo ra một trang giấy, bên trong là mười sáu chữ hôm nay nàng phải học thuộc, buổi sáng trước khi ra cửa nàng đã sao chép mang theo bên người. Trước mắt không có giấy bút nàng liền dùng ngón tay chấm nước trà rồi viết ở trên bàn.

Chờ Lâm Trạm đối chiếu sổ sách xong, nàng đã biết viết một nửa số chữ.

Lâm Trạm thấy bộ dáng nàng mím môi một viết một vẽ trên bàn rất đáng yêu, tay nhịn không được giơ lên nhéo nàng một cái.

Thanh Liễu cũng bị hắn nhéo thành quen, chỉ nghiêng đầu nhìn hắn một cái nói: “Huynh đối chiếu xong chưa? Chờ ta viết xong chữ này.”

Lâm Trạm đến gần xem thử, là thú trong chữ cầm thú, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười xấu xa, nói: “Nàng biết hai chữ này có nghĩa gì không?”

Thanh Liễu nói: “Đương nhiên biết, cầm là chỉ gia cầm, không phải cầm, thú chính là động vật như heo bò trâu ngựa.”

Lâm Trạm lại nói: “Vậy hai chữ hợp lại thì sao?”

Thanh Liễu kỳ quái nhìn hắn một cái, “Chính là chim bay cá nhảy đó.”

Lâm Trạm thấy trong mắt nàng hoàn toàn là nghiêm túc không khỏi tự giác ngộ, chẳng lẽ là suy nghĩ của hắn rất cầm thú? Hình như vợ hắn thật sự không biết gì cả, xem ra sau này phải dạy nàng biết, nhiệm vụ này rất cấp bách đây.

Hắn dùng ngón tay sờ vết đỏ vừa bị hắn nhéo ra trên mặt Thanh Liễu, nói: “Đúng, chính là chim bay cá nhảy. Đi thôi, ta mang nàng đi dạo.”

Thanh Liễu gấp tờ giấy lại, cẩn thận bỏ vào trong tay áo.

Bên ngoài tú trang chính là đường cái rộng rãi, hai bên cửa hàng san sát nối tiếp nhau, trên đường khắp nơi là tiếng rao hàng của người bán hàng rong.

Lâm Trạm kéo tay Thanh Liễu đi về phía một cửa hàng vải, hắn trở về mấy ngày này thấy vợ hắn hoặc là mặc màu xanh lục không thì chính là xanh da trời, không có bộ nào màu sáng chút, cho nên tính toán mang nàng đi cửa hàng vải chọn hai cây vải về may quần áo.

Thanh Liễu thấy hắn luôn chọn mấy cây vải màu hồng ướm thử lên người mình, lúng túng không ngừng trốn.

Lâm Trạm nói: “Đứng vững để ta xem kỹ cái.”

Thanh Liễu vội vàng nói: “Ta đen không hợp với mấy màu này, hơn nữa quần áo trong nhà rất nhiều, không cần làm nữa đâu.”

Lâm Trạm liền nói: “Ai nói nàng đen, như vậy là vừa. Quần áo này của nàng không tốt, toàn là màu mấy lão thái thái mặc.”

Thanh Liễu có chút bất đắc dĩ, quần áo này theo ý nàng tất cả đều mới, có rất nhiều bộ được làm khi nàng xuất giá, có rất nhiều bộ là sau khi gả tới cắt may, đều bao nhiêu tháng. Do trước thân phận nàng là quả phụ cho nên quần áo hơi đơn giản chút, không nghĩ tới ở trong mắt Lâm Trạm liền thành lão thái thái mặc.

Lâm Trạm thấy nàng không động mới lại hài lòng mỗi dạng thử một lần, thấy hắn ngay cả một cây vải đỏ in hoa to cũng phải lấy qua xem, Thanh Liễu vội nói: “Cái này đỏ quá, ta thấy cây màu hồng vừa rồi kia rất đẹp.”

Lâm Trạm đắc ý nhìn nàng một cái, “Mắt ta chọn, đương nhiên không tệ.” Nói xong trả lại cây vải đỏ trên tay lại cho chưởng quỹ, bảo hắn bọc cây vải lụa màu hồng kia lại, sau đó lại lấy màu vàng tiếp tục ướm lên thân vợ mình.

Thanh Liễu nói: “Mua một cây là đủ rồi mà. Một mình ta mặc không bao nhiêu.”

Lâm Trạm nói: “Ngày ngày chỉ có một màu sắc có gì để xem?”

Thanh Liễu không có biện pháp, cuối cùng không vặn qua được hắn. Có điều mua vải này về cũng có thể chia cho nương cùng đệ muội một cây để may.

Cuối cùng Lâm Trạm mua ba cây vải bằng lụa, một cây màu phấn hồng, một cây màu vàng nhạt, một cây màu tím nhạt. Tóm lại là màu nào cũng sáng.

Trả tiền, Lâm Trạm bảo tiểu nhị trong cửa hàng đưa vải đến tú trang còn mình thì kéo tay vợ đi đến một cửa hàng trang sức.

Thanh Liễu nhìn ra ý đồ của hắn, vội kéo hắn không cho đi.

Hôm nay đã tiêu nhiều bạc lắm rồi, vừa rồi ở trong tửu lâu hắn hết bao nhiêu nàng không nghe rõ, nhưng là nghe thấy lúc chưởng quầy tính tiền nói đĩa bánh xốp hoa sen kia hết sáu mươi tám văn, nàng nghe được líu lưỡi không thôi.

Đĩa bánh xốp hoa sen kia tổng cộng cũng chỉ bảy tám cái, mỗi cái chỉ có vài miếng, tính ra một cái muốn tám đồng tiền, một miếng cũng phải mất mấy văn! Nghĩ đến nàng trước đây một ngày tối đa cũng chỉ có thể bện được một hai túi lưới, một cái túi lưới năm đồng tiền, còn chưa đủ mua nổi một cái bánh xốp hoa sen.

Nàng thịt đau vô cùng, nhưng thấy Lâm Trạm đang vui vẻ, không muốn làm hắn mất vui nên cũng không nói gì.

Vừa rồi mỗi cây vải lụa ít nhất một lượng bạc, cộng lại hết bao nhiêu nàng cũng không dám tính, nhưng là nghĩ sau khi trở về có thể chia cho Tiết thị cùng Cẩm nương nàng liền cắn răng nhẫn nhịn.

Bây giờ thấy Lâm Trạm lại muốn mua trang sức cho mình nàng thật sự không nhịn được, cho dù có tiền cũng không thể tiêu như vậy được.

Lâm Trạm thấy vợ mình không động, kéo cũng kéo không động, xem ra tâm ý nàng còn rất kiên định.

Hắn không muốn dùng nhiều sức kéo đau vợ mình, chỉ phải quay lại nói: “Sao vậy, chúng ta vào xem.”

Thanh Liễu kiên quyết lắc đầu, nói là đi xem, vừa vào liền xài bạc trắng, nàng nói: “Đừng xem, ta có trang sức, đều ở nhà không mang, mua nữa sẽ lãng phí.”

Trước đó khi thành thân do là minh hôn cho nên trang sức Lâm gia đưa đến phần nhiều là bạc, một đôi vòng tay long phượng, một đôi ngân trâm, hai đôi bông tai. Sau này gả vào Tiết thị lại cho nàng một cái vòng phỉ thúy, một đôi vòng tay bạch ngọc, về sau lại dùng đại trân châu Lâm Hồng có được làm cây trâm trân châu, thời gian trước đến lúc làm áo khoác mỏng cho mùa xuân Tiết thị lại sai người đánh cho nàng trọn một bộ trang sức.

Cẩn thận tính ra trang sức của nàng không ít, chính là nàng không mấy ra ngoài cho nên không lấy ra mang.

Lâm Trạm nói: “Trang sức của nàng ta xem hết rồi, đều là kiểu dáng lão thái thái mới mang, khó coi.”

Lại là lão thái thái, Thanh Liễu buồn cười nhìn hắn, nói: “Vậy huynh cứ coi ta là lão thái thái được rồi, tóm lại ta không muốn mua mới.

Lâm Trạm liền có chút buồn bực, vợ hắn rõ ràng mới có mười mấy tuổi, nhìn cách ăn mặc ngày thường của nàng thật sự không giống bộ dáng mười mấy tuổi. Hơn nữa gia huấn nhiều đời truyền xuống của Lâm gia bọn họ chính là có bao nhiêu tiền đều phải tốn trên người con dâu. Ở chỗ cha và đệ đệ hắn đều dùng rất tốt, sao đến chỗ hắn thì không được?

Hắn đau đầu, đột nhiên nghĩ ra vợ hắn không vào hắn có thể lần sau tự mình đến mua mang về cho nàng, vợ hắn dù không muốn cũng phải muốn.

Vì thế hắn gật gật đầu, nắm tay vợ lại muốn đi về phía cửa hàng khác.

Thanh Liễu cũng không dám lại tiếp tục đi dạo với hắn, người này thật sự quá thích tiêu tiền, tuy nói là tiêu trên người nàng nhưng nàng càng thịt đau hơn. Sợ hắn lại muốn mua cái gì, nàng vội vàng tìm cớ thoái thác nói: “Ta đi mệt, chúng ta về tú trang đi, không phải nói còn muốn đi võ quán xem nữa à?”

Lâm Trạm quay đầu nhìn nàng, trong lòng cũng nghĩ cùng vợ đi mua đồ, nàng cái này không cần cái kia không cần, lần sau vẫn là mình trực tiếp mua về thôi.

Hơn nữa hắn còn có rất nhiều đồ muốn mua, son phấn, đầu hoa trang sức, hầu bao khăn thêu đều muốn mang lên người vợ hắn.