Tướng Công Mười Bốn Tuổi

Chương 49: Năm tháng điên cuồng




Tôi trơ mắt nhìn Thảo Hồ cắt da thịt Liệt Minh Dã, tiếng vật sắc cắt thịt trong động âm u vô cùng chói tai.

“A. . . . . .” Liệt Minh Dã mặc dù cắn áo choàng nhưng vẫn rên ra tiếng, hai tay nắm chặt rơm dưới người.

Thảo Hồ dần dần cắt sâu hơn, đầu mũi tên đâm vào quá sâu nên sau khi cắt anh tay phải dùng tay tách thịt, đưa nhíp vào trong thịt tìm kiếm, gắp đầu mũi tên ra.

Liệt Minh Dã đau chân trái run lên bần bật, máu loãng cũng từ miệng vết thương tuôn ra. Khuôn mặt cậu ta đã trắng bệch, cơ bắp giật giật, cắn chặt hàm răng, có thể nghe rõ tiếng răng cắn áo choàng.

Tôi không nhìn nổi nữa, quay mặt nhìn ra cửa động, tay cầm đuốc run rẩy không ngừng.

Cậu ta chỉ hừ một tiếng, sau liền im bặt. Tôi liếc nhìn sang chỉ thấy cậu ta híp mắt nhìn chằm chằm đỉnh động, mồ hôi trên mặt tuôn như suối, sắc mặt cũng trắng đến nỗi không còn giống người!

Tôi nắm chặt tay phải đặt trước ngực, tiếng kẹp và tiếng thở dốc dồn dập của cậu ta cứ quanh quẩn trong động tối. Không thuốc tê, không dụng cụ y tế hiện đại, cứ thế mà cắt thịt lấy tên, tôi không tưởng tượng nổi sẽ đau đến mức nào chứ?

Dường như rất rất lâu sau lại giống như chỉ là một cuộc phẫu thuật bình thường, khi Thảo Hồ hô to một tiếng “Lấy được rồi.” Ta quay ngoắt lại, đầu mũi tên lạnh như băng nhiễm máu loãng “cạch” một tiếng rơi xuống đất, miệng vết thương vỡ ra thật khủng khiếp!

Thảo Hồ lau qua mồ hôi trên trán, nhanh chóng xử lý miệng vết thương, băng bó. Khi tất cả kết thúc thân thể căng cứng của Liệt Minh Dã đột nhiên mềm nhũn, khớp hàm cắn chặt cũng từ từ nới ra, hơi thở cũng không dồn dập dọa người nữa.

Thấy thế, tôi rút áo choàng từ trong miệng cậu ta ra, trong miệng cậu ta và trên áo choàng cũng có máu, có thể thấy được cậu ta cắn chặt đến mức nào! Vẻ mặt cậu ta đờ đẫn, ánh mắt tan rã, mí mắt run run giật giật, đầu nghiêng về một bên.

“Thiếu gia!” Tôi sợ hãi gọi, trong lòng mới vừa thở phào nhẹ nhõm lại căng lên như dây đàn!

Thảo Hồ bắt mạch cho cậu ta, một lát sau dời tay, đặt mông ngồi trên cỏ, vẻ mặt nghiêm nghị dần thả lỏng, vừa lau mồ hôi vừa nói, “Đừng hoảng sợ, chỉ là đau đến hôn mê thôi.”

Nghe vậy, hai chân tôi mềm nhũn ngã ngồi xuống đất, tay cầm đuốc cũng buông thõng xuống đùi. Tôi nhìn chằm chằm Thảo Hồ một lúc lâu, sau đó run rẩy đưa đuốc cho anh ta, còn mình thì lau mồ hôi trên mặt cho Liệt Minh Dã, cũng cởi áo choàng dưới người cậu ta, nhẹ nhàng đắp lên người.

“Lăng cô nương, mau lau mặt đi, mặt cô toàn là máu.” Thảo Hồ cầm một đoạn băng gạc đưa cho tôi. Được anh ta nhắc, tôi mới nhớ mình giờ cũng rất nhếch nhác. Tôi cầm lấy băng gạc, đi ra cửa động thấm tuyết chà lau, băng gạc trắng noãn nhuộm thành màu đỏ. Có thể lau hết máu trên mặt, nhưng máu phun lên tóc và trên áo thì không thể nào lau được.

Thảo Hồ tách miệng Liệt Minh Dã cho cậu ta ăn hai viên thuốc màu trắng, vừa đặt lọ thuốc về rương anh ta ngẩng đầu nhíu mày hỏi, “Lăng cô nương, vì sao hai người lại ở đây? Trên đùi Phó soái trúng tên. . . . . .” Anh ta chỉ hỏi đến đây.

Tôi ngồi trên đống rơm, nắm chặt băng gạc nhuốm máu kể lại đầu đuôi cho anh ta.

Nghe xong, anh ta nhìn tôi ta một lúc lâu mới đột nhiên hỏi một câu, “Phó soái đắc tội với ai à?”

Anh ta hỏi trúng suy nghĩ trong lòng tôi. Đầu tháng tám ám sát dùng kịch độc, kẻ mặc đồ đen đâm Liệt Minh Dã trọng thương, cứ ngỡ cậu ta không qua khỏi, không ngờ lại được Thảo Hồ cứu. Hiện giờ sau hơn năm tháng lại bị đuổi giết, hai lần cách nhau xa như vậy, vì sao? Là tỉ mỉ sắp đặt? Hay là trong khoảng thời gian này kẻ mặc đồ đen kia có chuyện cản trở?

Đầu tháng tám chưa điều tra được gì về kẻ ám sát, chỉ từ Thảo Hồ mới biết được kịch độc đến từ Tây Vực. Khi Hoàng thượng tuyên Liệt Minh Dã vào cung hỏi về chuyện ám sát, hai người đều mẫn cảm với Tây Vực, rút cuộc Tây Vực này đang cất dấu điều gì?

Tôi không nghĩ ra. Lần này tránh được tử kiếp, không biết tương lai còn xảy ra chuyện gì nữa, những ngày bình yên trong mơ của tôi chắc cũng mất rồi. . . . . .

“Lăng cô nương, Lăng cô nương.” Thấy tôi nghĩ đến xuất thần, Thảo Hồ khẽ đẩy đầu vai tôi. Tôi hoàn hồn, không tiếp tục đề tài này nữa, “Huynh thì sao? Vì sao lại ở đây?”

Anh ta không lập tức trả lời, mà nghiêng người sang phải, xốc áo choàng lên lấy một cái túi tiền bằng vải xanh từ bên hông, mở ra, lấy một đóa hoa trắng noãn từ trong ra, nói, “Ta lên núi hái nó, nó tên ‘Hàn Minh Tử’, chỉ sinh trưởng trong rừng sâu núi thẳm, giữa hè và trời đông giá rét mới nở hoa.” Nói xong, anh ta đưa bông hoa cho tôi.

Tôi đón lấy, nhìn ngắm đóa hoa bình thường không có gì lạ này, nó không khác gì hoa dại ven đường, lại nở rộ khi trời nóng nhất và lạnh nhất, thật đặc biệt!

“Đừng nhìn nó bình thường, nó chữa sốt và mệt mỏi rất tốt đấy! Vừa nãy ta đã cho phó soái ăn hai viên thuốc bào chế từ loại hoa này.” Anh ta vừa nói vừa vuốt ve ‘Hàn Minh Tử’ trong túi, yêu thích không buông tay.

Tôi gật đầu, đặt ‘Hàn Minh Tử’ vào trong túi. Tôi thật may mắn khi quen biết người tinh thông y thuật như anh ta, trình độ và kiến thức y thuật của anh ta sợ là đã sớm đạt tới đỉnh cao! “Cái động này cũng do huynh phát hiện?” Tôi suy nghĩ, lại hỏi.

“Ừ, bốn năm trước tình cờ phát hiện, lên núi hái thuốc khi mệt mỏi ta đều đến đây nghỉ chân, đống rơm này cũng đổi rất nhiều lần rồi.” Anh ta vừa nói vừa vỗ nhẹ rơm phía dưới, đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, chớp đôi mắt xinh đẹp thần bí nói, “Cô biết không, ta ở trong núi còn từng cứu Thất gia một mạng!”

Thần kinh toàn thân tôi khi nghe thấy hai chữ “Thất gia” đều căng lên, kinh ngạc trợn tròn mắt hỏi lại: “Ở đây? !”

“Đúng, chính là sơn động này!” Anh ta gật đầu, ánh mắt nhìn ra cửa động, suy nghĩ cũng bay xa rồi. . . . . .

Từ những gì cậu ta kể lại, tôi biết được Đức Thân Vương ba năm trước không biết vì sao té xỉu lạnh cóng ở trong núi này, may mắn gặp Thảo Hồ đi hái thuốc, cũng ở trong động này nhặt về được cái mạng. Sau khi Đức Thân Vương tỉnh dậy lấy lý do báo ơn cứu mạng giữ cậu ta ở lại Sướng Viên, cũng cung cấp dược liệu cho cậu ta. Hai người quen biết từ đó, chớp mắt đã ba năm.

Nghe xong, tôi cúi đầu không nói, mặc dù chỉ Thảo Hồ kể lại nhưng tôi cũng nghe ra sơ hở. Thứ nhất, vì sao Đức Thân Vương tới đây? Sao lại cố ý té xỉu? Thứ hai, vì sao anh ta đối xử tốt với Thảo Hồ như vậy? Thảo Hồ muốn gì cũng cho. Như vậy. . . . . . Rất không hợp lý!

Nhưng tôi cũng chỉ nghĩ trong lòng không nói ra, chỉ coi như được nghe kể chuyện, nghe xong thì để trong lòng.

Thảo Hồ dường như có hơi mệt mỏi, không ngừng dụi mắt, dụi nhẹ vài cái rồi nói với tôi, “Ta buồn ngủ quá, muốn ngủ một lát, động này rất kín, đám người kia không tìm thấy đâu. Cô cũng nghỉ một chút, tắt đuốc đi là được.”

“Ừ.” Tôi đáp, tắt đuốc. Anh ta nằm xuống ngủ ở bên cạnh Liệt Minh Dã, tôi lại không ngủ được. Không phải không tin anh ta, mà vì ở chốn rừng sâu thế này thực khó mà yên tâm!

Tôi ngồi trên đống rơm nhìn cửa động, sắc trời đã tối, xuyên qua ba gốc cây to ngoài động có thể thấy được những bông tuyết rơi lất phất trên bầu trời. Tuyết trắng noãn, càng khiến hình dạng cây cối trở nên rõ ràng, đêm tối như mực giống như quái vật giương nanh múa vuốt canh giữ trước cửa động không cho kẻ thù xông vào!

Trong bóng tối tôi ngồi ôm chân, tỳ cằm lên đầu gối, thần kinh căng thẳng lúc bị truy bắt được thả lòng, giờ mới cảm thấy huyệt thái dương đau đớn, dường như tất cả mạch máu đều đang giật giật.

Trong lúc hoảng hốt có người khẽ đẩy đầu vai tôi, bên tai truyền đến tiếng gọi khẽ, “Lăng cô nương. . . . . . Lăng cô nương. . . . . .” Tôi giật mình tỉnh lại, chợt nhận ra mình đã thiếp đi từ lúc nào chẳng hay.

“Đừng ngồi, nằm xuống nghỉ tạm đi.” Thảo Hồ chống tay dịch sang bên cạnh để chừa ra một khoảng trống.

Tôi díp cả mắt, mơ hồ đáp một tiếng, nằm xuống ngủ. . . . . .

Giấc ngủ này rất sâu, tỉnh lại thấy cả động đen ngòm.

“Cô tỉnh rồi?” Giọng nói hơi khàn của Thảo Hồ truyền đến.

“Ừ.” Tôi đáp một tiếng, chống người ngồi dậy. Tôi cảm thấy khát nước, đứng lên đi ra ngoài, lấy tuyết từ trên nhánh cây bỏ vào miệng.

Bên ngoài rất tối, cho dù tuyết trắng phủ kín đất cũng không sáng lên chút nào, nhìn xa mờ mờ ảo ảo chỉ nhìn gần thì còn khá rõ ràng.

Gió nổi lên, thổi vào trong động. Liệt Minh Dã hôn mê, cậu ta bị thương không chịu nổi gió lạnh, tôi đành ngồi ở chỗ chân cậu ta chắn gió. Thấy thế, Thảo Hồ lập tức cởi áo choàng xuống choàng lên người tôi.

Tôi hơi sửng sốt, rồi sau đó cảm kích nói, “Cám ơn!” Anh ta thực sự rất tinh ý.

“Ha ha, không cần khách khí.” Anh ta gãi gãi gò má, dập tắt cây đuốc.

Tôi vuốt ve áo choàng mềm mại dày dạn, trên đó vẫn còn giữ nhiệt độ cơ thể của anh ta. Trong lòng tôi ấm áp, có thể có được một người bạn tri kỷ như vậy quả là chuyện khiến người ta hạnh phúc!

Đang nghĩ tới đó, gió lạnh đột nhiên biến mất. Tôi ngẩn ra, chờ giây lát, vẫn không thấy gió. Quay đầu nhìn về phía cửa động, lại phát hiện cửa động tối như mực. Tôi lập tức vươn tay về phía bóng tối . . . . . . Nhưng lại sờ vào lồng ngực một người!

“Thảo Hồ!” Tôi kinh ngạc hô, tôi chắn gió cho Liệt Minh Dã, anh ta lại chắn cho tôi!

“Thân thể cô còn cần điều dưỡng, ta là đàn ông, thân cường thể tráng, không sợ gió.” Anh ta nói như chuyện đương nhiên, không hề cảm thấy có gì không ổn.

“Huynh. . . . . .” Tôi nói được một chữ thì dừng lại, vội vàng cởi áo choàng trả lại cho anh ta, cũng nói, “Mặc thêm vào!”

Anh ta lại trả cho tôi, vẫn là câu nói kia, “Thân thể cô còn cần điều dưỡng, ta là đàn ông, thân cường thể tráng, không sợ gió.”

Thấy thế, tôi nhíu mày, nắm chặt áo choàng trầm giọng nói, “Hoặc là để tôi khoác áo choàng cho huynh, hoặc là huynh sang bên cạnh nghỉ tạm, chọn đi.”

“Cô. . . . . .” Lần này đến lượt anh ta nghẹn lời, đôi mắt xinh đẹp trong bóng đêm tràn ngập sự khó hiểu.

“Để tôi chắn gió cho thiếu gia là được rồi, huynh đi ngủ đi, bằng không tôi sẽ băn khoăn.” Tôi thở dài, mặc lại áo choàng.

“Chúng ta là bạn, vì sao phải phân chia rõ ràng như vậy?”

Tôi không nói gì, cúi thấp đầu xuống. Thấy tôi mãi mà không đáp, anh thở dài không giằng co với tôi nữa, trở lại chỗ nằm xuống.

Tôi ngẩng đầu nhìn bóng tối. Có lẽ anh ta cảm thấy không có gì, nhưng tôi thì không. Anh ta hết lần này đến lần khác cứu mạng tôi, giờ lại để anh ta chắn gió, vậy còn ra thể thống gì? Tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo (1), phần ân tình này một ngày nào đó tôi chắc chắn sẽ trả cho anh ta!

(1) Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: ân nghĩa nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp.

Trời tối đen như mực, ngoại trừ tiếng gió tuyết thì không còn âm thanh nào khác, một đêm bình an. Trời sáng hẳn, tầm buổi trưa Thảo Hồ, ra ngoài dò xét.

Tôi nắm tuyết trong lòng bàn tay làm tan, lấy đầu ngón tay dính nước tuyết khẽ bôi lên đôi môi khô ráp của Liệt Minh Dã. Sắc mặt cậu ta đã khá hơn hôm qua, cơ thể của cậu ta cũng đã khôi phục chút độ ấm, đan dược của Thảo Hồ thật linh nghiệm, chỉ có điều cậu ta vẫn chưa tỉnh.

Bên ngoài tuyết đã ngừng, tôi ngồi bên chăm sóc cậu ta. Ước chừng hai canh giờ sau, Thảo Hồ trở về, trước ngực căng phồng giống như nhét cái gì, trên người dính tuyết.

“Tình huống bên ngoài thế nào?” Ngoại trừ cái túi trước ngực anh ta thì đây là điều tôi quan tâm nhất.

“Ta đã cẩn thận xem xét xung quanh, không thấy bóng dáng đám người đó. Đêm qua gió tuyết lớn như vậy, sợ là bọn chúng trốn ở đâu đó tạm tránh gió.” Anh ta vừa rồi vừa cho tay vào trong ngực, lấy đống túi từ trong ngực ra đặt trên đống rơm, trong túi là những quả tròn màu tím đen!

“Màu quả này. . . . . .” Tôi chỉ vào một quả to, thật đặc biệt, làm người ta không dám khen tặng!

“Ha ha, quả này tên ‘Tử Lí Hồng’, cuối thu ra quả đến khi rét đậm thì chín. Không có độc, dùng để ăn.” Vì để tôi yên tâm, anh ta cầm lấy một quả lau trên áo, há miệng cắn một miếng giòn tan.

“A, đỏ!” Tôi kinh ngạc nhìn, vỏ trái cây đen tím, thịt quả lại đỏ hồng bắt mắt!

“Nếm thử đi, rất ngọt đó!” Anh ta cầm lấy một quả nhét vào trong tay tôi, ý bảo tôi nếm thử.

Tôi chưa bao giờ ăn thử quả dại trong rừng, thấy anh ta ăn ngon miệng như vậy cũng thấy thú vị, lau lau một quả há miệng ăn thử. Khi nếm được vị tươi ngọt tôi thầm khen, “Thực ngọt! Thực giòn!”

“Ha ha, ngon không?”

“Ừ, rất ngon!” Tôi dùng sức gật đầu, không thể không thừa nhận loại quả nhìn thì kinh khủng mà lại ngon đến thế! Có thể là vì trái cây thật sự rất thơm, có thể là vì đói lâu, chỉ cảm thấy miếng nào cũng thật ngon!

Đúng lúc này Liệt Minh Dã hôn mê đã lâu có động tĩnh, tiếng rên rỉ khàn khàn từ cuống họng trào ra.

Nghe tiếng, hai chúng tôi đều ngừng ăn nhìn cậu ta, chỉ thấy cậu ta nhíu hai hàng lông mày hơi lắc đầu, cánh môi khẽ mở ra.

Thấy thế, tôi mừng rỡ, lập tức từ ngồi chuyển sang quỳ bò về phía cậu ta, vui sướng gọi, “Thiếu gia. . . . . .”

Cậu ta mở mắt, lông mi chớp liên tục, sau vài lần mí mắt hoàn toàn mở ra. Cậu ta yên lặng nhìn tôi, dùng giọng nói khàn khànđáp lại, “Lăng. . . . . . Tiêu Lạc. . . . . .”

Cậu ta tỉnh tôi vui mừng khôn xiết, buông trái cây đã một nửa đứng dậy chạy ra ngoài, ôm tuyết từ trên nhánh cây về.

Cậu ta hiểu được ý tôi, há miệng. Uống hai vốc tuyết, cổ cũng dễ chịu hơn, giọng nói cũng không khàn khàn như trước nữa, “Hiện giờ là canh mấy rồi?”

“Hôm sau, giờ Mùi (từ 13 giờ đến 15 giờ).” Tôi đáp.

Nghe vậy, cậu ta nhắm mắt, cổ họng nuốt xuống một ngụm nước bọt, một lát sau mới hỏi, “Tình huống bên ngoài thế nào?”

“Không thấy những người mặc đồ đen đâu cả.”

Cậu ta gật đầu, hai tay âm thầm siết chặt. Thấy thế, tôi bỗng hiểu ra, quay đầu nói với Thảo Hồ, “Chúng ta rời khỏi nơi này thôi.”

Anh ta “Ừ” một tiếng, ăn nốt trái cây còn dở, đeo rương thuốc rồi cùng tôi nâng Liệt Minh Dã dậy.

Chân chạm đất tác động đến miệng vết thương, Liệt Minh Dã kêu rên nhưng không nói gì, hai mắt nhìn thẳng cửa động, kiên quyết muốn đi. Mặc dù cậu ta hôn mê lâu, nhưng sau khi tỉnh lại vẫn hiểu rõ mình nên làm cái gì trước!

Ba chúng tôi đều biết bây giờ thừa dịp những kẻ mặc đồ đen mỏi mệt rời đi là tốt nhất. Thảo Hồ rất quen thuộc địa hình nơi này, muốn chạy trốn không phải là vấn đề!

Đúng như tôi nghĩ, có Thảo Hồ dẫn đường, không đến nửa canh giờ liền rời khỏi rừng ra đến đường lớn. Suốt chặng đường chúng tôi đi nhanh hết mức có thể, sau khi vào thành mới an tâm. Thảo Hồ đưa hai chúng tôi về đến Liệt phủ mới cáo từ rời đi.

Cả đêm không về, khiến cả phủ sốt ruột. Liệt Minh Dã đã từng gặp chuyện nên người trong phủ vô cùng sốt ruột, e cậu ta lại gặp bất trắc. Hiện thời cậu ta bị thương trở về, làm người ta vừa mừng vừa sợ.

“Quản gia, đi theo ta.” Liệt Minh Dã khẽ đẩy tôi ra, vẻ mặt u ám, giọng điệu lạnh lùng.

“Lăng cô nương, cô đi nghỉ tạm đi, để ta chăm sóc thiếu gia.” Quản gia cười nhẹ, đỡ lấy Liệt Minh Dã.

Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Liệt Minh Dã thật lâu sau mới gật đầu với quản gia. Tôi hiểu hai người họ muốn nói cái gì, xoay người trở về Lan Uyển.

Hạ nhân đưa nước ấm tới để tôi lau người, tắm rửa, xong xuôi tôi lên giường nằm. Trở lại Liệt phủ không cần lo lắng sợ hãi nữa, tôi có thể an tâm ngủ. . . . . .



Bảy ngày sau. . . . . .

Tôi bưng trà sâm đi vào Trúc uyển. Khi đi tới trong viện tôi bỗng dừng lại, bởi tôi nghe thấy tiếng vỡ từ trong phòng Liệt Minh Dã truyền ra!

“Xoảng!” Nghe tiếng, tôi nhíu mày.”Xoảng!” Lại thêm một tiếng nữa, theo đó là tiếng gầm phẫn nộ của Liệt Minh Dã, “Đáng chết, quả nhiên là lũ dư nghiệt đó!”

Hai chữ “Dư nghiệt” làm tôi căng thẳng, mắt cũng trợn tròn, đã tìm được kẻ mặc đồ đen rồi sao? ! Nghĩ vậy, tôi vội vàng bước về phía cửa phòng. Tôi đến trước cửa, đúng lúc quản gia từ trong đi ra, ông ta đứng đối diện với tôi, vẻ mặt nghiêm túc, không nói gì liền rời đi.

Bước vào trong phòng, chỉ thấy Liệt Minh Dã đưa lưng về phía tôi, tay phải nắm tay đặt lên bàn hơi run rẩy, hơi thở dồn dập mà bất ổn, ẩn nhẫn đè nén.

Tôi đặt trà sâm ở trên bàn, ánh mắt quét một vòng trên mặt đất, ấm trà, chung trà đều ném vỡ vụn.”Những kẻ mặc đồ đen là ai?” Sau một lúc lâu, tôi mở miệng nhẹ giọng hỏi.

Cậu ta không trả lời ngay lập tức mà từ từ cúi thấp đầu xuống, một lát sau nâng lên, xoay người nhìn tôi. Đau giận đan xen trong mắt cậu ta làm tim tôi siết lại, lông mày bất giác nhíu chặt.

Cậu ta nhắm mắt lại, giang tay ra ôm tôi vào lòng, vùi đầu vào cần cổ tôi. Tôi không vội thúc giục cậu ta trả lời, mà nâng tay vỗ hắn lưng cậu ta, chờ đợi.

Cậu ta ôm ta thật lâu, lâu đến mức hai chân tôi đã mỏi nhừ mới khàn khàn thấp giọng nói, “Nước Kim La ở Tây Vực vọng tưởng thôn tính Long Triều mở rộng lãnh thổ. Bốn năm trước phụ thân phụng hoàng mệnh lên đường dẹp loạn. Nhiều năm chinh chiến, quốc khố trống không không có quân lương, Hoàng thượng lệnh cho Đức Thân Vương thu thập bạc và lương thực trong dân gian cung cấp cho tiền tuyến. Phụ thân năm lần bảy lượt thúc giục triều đình mau chóng đưa quân lương tới. Lương thực cho sáu mươi vạn đại quân càng ngày càng ít. Phụ thân chờ mãi lương thảo vẫn không tới. Đại quân ngày ngày đói khổ lạnh lẽo ăn không đủ no, thảo dược cũng dần cạn kiệt, tướng sĩ bị thương không được cứu chữa ôm hận mà chết. Quá đói, đại quân hái rau dại, hái cỏ; rau dại và cỏ hết thì cắn vỏ cây, ăn binh thư; vỏ cây, binh thư cũng hết, chỉ có giết ngựa uống máu duy trì sự sống. Phụ thân vẫn không đợi được lương thảo, sáu mươi vạn đại quân cứ giảm dần, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm vốn chẳng còn sức chiến đấu, mà Hoàng thượng lại không ngừng thúc giục phụ thân quyết chiến với Kim La. Bị buộc đến đường cùng, phụ thân suất lĩnh tất cả tướng sĩ còn lại liều chết ác chiến với Kim La. Các tướng sĩ như nổi điên đẫm máu giết địch, xé da thịt trên người tướng địch nhét vào miệng nuốt sống, khắp nơi là máu, khắp nơi là máu thịt. Phụ thân bị thiết kỵ giẫm lên không còn thi cốt, mấy chục vạn đại quân bị diệt toàn quân, ác chiến khiến Kim La thương nặng, Kim La Vương chết trên chiến trường. Tướng công của Mục tỷ tỷ là quan tiên phong của phụ thân, sau khi huynh ấy hộ tống ta về Hoàng Thành cũng chết vì vết thương quá nặng không được chữa trị. Mục tỷ tỷ khi đó đang mang thai, cái chết của huynh ấy khiến Mục tỷ tỷ động thai khí, thai nhi trong bụng cũng không giữ được . . . . . Ta vĩnh viễn không bao giờ quên được ngày đó. . . . . . Vĩnh viễn không bao giờ quên được ngày đó. . . . . .”

Ban đầu cậu ta chỉ dùng giọng điệu trần thuật kể lại cho tôi, nhưng càng kẻ càng không khống chế nổi cảm xúc, cuối cùng đã khóc không thành tiếng, thân thể kịch liệt run rẩy đã tiết lộ sự yếu ớt và bi thương của cậu ta. Tôi nghe câu chuyện sa trường tàn khốc máu tanh, nước mắt không khống chế được trào ra. Lúc cậu ta kể xong tôi cũng òa khóc, trong chớp mặt ôm chặt lấy cậu ta.

Tôi đã hiểu, đó là một âm mưu! Là âm mưu một tay Đức Thân Vương bày ra! Lương thảo rất quan trọng với đánh trận, mà hắn lại hiểm độc lừa trên gạt dưới, một mặt lừa gạt Hoàng thượng đưa lương thảo, một mặt lại không chuyển lương thực đến tiền tuyến. Cho dù lão tướng quân hết lần này đến lần khác viết tấu chương thúc giục thì có ích gì? Không phải đều bị Đức Thân Vương giữ lại sao!Đức Thân Vương cố tình đưa sáu mươi vạn đại quân và lão tướng quân vào chỗ chết! Hắn cố tình ! Cố tình!

Liệt Minh Dã khóc, giống như một đứa bé lạc đường bị thương không tìm thấy chỗ dựa, cậu ta dựa lên đầu vai tôi, nước mắt từng giọt từng giọt rơi trên cần cổ tôi như đốt cháy da thịt tôi, khiến trái tim tôi đau xót! Cuối cùng cậu ta cũng khóc ra, thù hận chôn dấu dưới đáy lòng hóa thành nước mắt trào dâng. Rút cuộc tôi có thể hiểu vì sao cậu ta hận Đức Thân Vương như vậy, bởi vì Đức Thân Vương không chỉ chết phụ thân cậu ta, còn hại chết mấy chục vạn mạng người! Rút cuộc tôi cùng biết vì sao cậu ta luôn áy náy với Mục Liễu Nhứ, Mục Liễu Nhứ vì cậu ta mà mất tướng công, tuổi trẻ đã thủ tiết, còn mất đi cốt nhục của cô ấy và vong phu! Rút cuộc tôi cũng biết vì sao cô ấy lại bảo mình cũng từng làm mẹ, biết vì sao khi Tiểu Thương Sí bị bệnh cô ấy lại thấp thỏm lo âu, hóa ra là vì cô ấy đã phải nếm trải nỗi đau mất mát ấy! Vậy 22, 23, 24 hàng tháng cô ấy rời phủ là vì bái tế vong phu? Tôi không dám tưởng tượng, trong những nam tháng điên cuồng kia Liệt Minh Dã đã điên cuồng sống sót như thế nào! Kẻ mặc đồ đen ám sát cậu ta hóa ra là dư nghiệt Kim La, vì báo thù cho Kim La Vương chết trận, cha nợ con trả!

Liệt Minh Dã chỉ nói về phụ thân cậu ta, mà chưa từng nhắc tới mẫu thân, tôi lại không dám hỏi, sợ xé rách vết thương của cậu ta!

Lão tướng quân vì Thiên Vận Long Triều lập biết bao công lao, cuối cùng lại rơi vào kết cục bi thảm bị kẻ gian hãm hại, thậm chí còn không tìm được thi thể! Ông ấy huy hoàng cả đời, dũng mãnh cả đời, lại vẫn trở thành vật hi sinh cho tranh giành đen tối hủ bại trong triều đình! Vẫn không thoát khỏi những kẻ điên cuồng ấy! Sáu mươi vạn mạng người tan thành mây khói trong chớp mắt chỉ vì Đức Thân Vương!

Trái tim tôi kịch liệt co lại. Đẩy hơn mười vạn người vào chỗ chết, không chỉ Liệt Minh Dã hận Đức Thân Vương mà cả tôi cũng hận hắn! Đức Thân Vương quá tàn nhẫn! Hắn không phải người, là súc sinh, không bằng heo chó!!!