Tướng Công, Tạo Phản Đi!

Chương 19: Nạp mỹ




Cho dù La Thụy Đình không hiểu lễ tiết, nhưng ở nhà người khác đại náo như vậy cũng thấy hơi ngượng ngùng, bằng lòng đi theo Liễu Minh Nguyệt vào trong khuê phòng của nàng rửa mặt chải đầu.

Vóc người Liễu Minh Nguyệt nhỏ nhắn thanh thoát, thấp hơn so với nàng ta một chút, đáng mừng là vài ngày trước đó nàng vừa may một loạt quần áo mới rộng rãi hơn, nàng ta mặc vào cũng rất phù hợp.

La Thụy Đình hấp tấp xông đến, ngay cả nha hoàn hầu hạ cũng không mang theo người nào, chỉ có hai vị ca ca đi theo phía sau châm ngòi thổi gió, nay nàng ta mới thấy xấu hổ, bởi bên cạnh không có ai hầu hạ.

Từ trước đến nay Hạ Huệ là nha hoàn ổn trọng, đương nhiên đã chuẩn bị tốt tất cả các vật dụng dùng để rửa mặt chải đầu, tiếp đó hầu hạ La Thụy Đình rửa mặt thay quần áo, đạm tảo Nga Mi[1], sau một lúc lâu ép buộc cũng xong, mới có thể ngồi xuống uống chén trà nóng do Liễu Minh Nguyệt đưa tới.

Đối với vị La sư tỷ này, thật ra thì Liễu Minh Nguyệt vẫn rất thích. Vì đã trải qua việc nhìn thấy con người nham hiểm như Trầm Kỳ Diệp, giáp mặt xưng hô tỷ muội, nhưng sau lưng lại tặng cho nàng một đao mà không hề nương tay chút nào, sau khi nàng tỉnh ngộ thì rất thích dạng nữ tử như La Thụy Đình, yêu ghét rõ ràng, vui cười tùy tâm, ngay thẳng trong sáng, có thù oán gì thì cứ giáp mặt nói rõ, khinh thường việc đâm sau lưng người khác.

Nhưng mà vì chuyện của Tiết Hàn Vân, đã nhiều ngày nàng thường xuyên thấy hổ thẹn, dù thế nào vẫn cảm thấy có lỗi với La Thụy Đình. Nhưng chuyện hôn nhân đại sự, dù sao cũng không thể bởi vì La Thụy Đình mà lại tái diễn hiềm khích giống như kiếp trước cùng với phụ thân. Huống hồ quan trọng nhất là, cho dù La Thụy Đình có si mê Tiết Hàn Vân đến thế nào, nhưng Tiết Hàn Vân lại không hề có một chút tình yêu nam nữ nào đối với La Thụy Đình, điểm này, Liễu Minh Nguyệt nàng có thể khẳng định.

“Tiểu nha đầu, có phải bây giờ trong lòng ngươi đang rất đắc ý hay không? Có phải ngươi vẫn luôn chê cười ta hay không?”

La Thụy Đình đang cầm trà nóng, lông mi thoáng rũ xuống, che khuất thần sắc cô đơn và buồn rầu trong mắt, giọng điệu đau khổ tự giễu cợt mình.

Liễu Minh Nguyệt vỗ vỗ bả vai nàng ta, cổ vũ tinh thần: “Sư tỷ nói gì vậy? Hàn Vân ca ca không cưới tỷ, là huynh ấy không có phúc khí. Huynh ấy là người vừa chất phác vừa không thú vị như đầu gỗ, ngoại trừ chuyện luyện chữ  tập võ, không có việc gì thì chỉ biết ôm lấy quyển sách nghiền ngẫm, sao xứng để sư tỷ chờ đợi huynh ấy như vậy? Tương lai ai gả cho huynh ấy sẽ phải buồn chết…” Sau khi nói ra cả một tràng dài, trong giây lát nàng mới kịp phản ứng… Trong tương lai người sẽ buồn chết không phải là mình còn gì?

Nhất thời gương mặt nàng nóng lên như phát sốt.

La Thụy Đình náo thì cũng náo rồi, khóc cũng đã khóc rồi, biết mọi chuyện không thể vãn hồi được nữa, tiếp đó lại nghe thấy Liễu Minh Nguyệt nói cả một tràng dài những lời an ủi, không khỏi “Xì” cười thành tiếng, trợn trắng liếc mắt nhìn nàng một cái: “Ai dạy ngươi nói những lời như vậy, đã được lợi còn muốn ở trước mặt ta khoe mẽ à!” Nàng ta khụt khịt cái mũi, thương cảm không thôi, cố gắng điều chỉnh tâm tình, rõ ràng ở trong lòng vẫn còn khúc mắc.

Liễu Minh Nguyệt hô to oan uổng, cuối cùng cũng tìm được người có thể kể hết lòng mình, lôi kéo nàng ta kể khổ: “Tỷ tỷ, tỷ không biết đó thôi, ngay cả muội cũng mới biết chuyện này cách đây một ngày…” Sau đó đem toàn bộ chuyện Liễu Hậu làm thế nào để thiết kế việc tiểu định giữa nàng và Tiết Hàn Vân kể cho La Thụy Đình nghe, tiếp đó La lão gia tử tìm tới cửa, nàng mới biết hóa ra phía sau còn có chuyện như vậy.

Khó trách ngày đó thần sắc của Hàn Vân ca ca khi nhìn nàng trông không giống ngày thường, chẳng lẽ… Trong lòng nàng vừa động…

Bình thường nàng không để ý hắn lắm, nhưng nay nghĩ kỹ lại, từ cái ngày nàng đeo chiếc tiểu khóa ngọc kia, trong thần sắc của Tiết Hàn Vân hình như có một loại tình cảm vui sướng khó giải thích, hắn đối với nàng…

Tim Liễu Minh Nguyệt đập rộn ràng, lại liên tưởng tới kiếp trước, càng nghĩ càng cảm thấy thật bất khả tư nghị[2].

Nàng đối với Tiết Hàn Vân luôn tồi tệ đến mức có thể nói là chẳng tốt đẹp gì, không lý nào hắn lại động tâm với nàng… Tất nhiên là do nàng đã suy nghĩ nhiều!

Ngồi bên cạnh La Thụy Đình, trong đầu Liễu Minh Nguyệt đột nhiên lại xuất hiện suy nghĩ như vậy, cả người trở nên đờ đẫn. Bị La Thụy Đình cầm lấy cánh tay dùng sức nhéo một cái, nàng hét thảm một tiếng, mới hồi phục tinh thần lại.

“Sư tỷ muốn bóp chết muội à?”

“Ở trước mặt ta, không được nghĩ tới người khác đến xuất thần…” La Thụy Đình thấy rõ ràng là tinh thần của nàng không có ở đây, quơ quơ nắm tay uy hiếp ở trước mặt Liễu Minh Nguyệt.

Đáng giận không phải là chuyện nha đầu này đã tiểu định với Tiết Hàn Vân, dù sao từ trước đến nay quả thật nàng ta chưa bao giờ nhìn thấy trong mắt Liễu Minh Nguyệt có cảm tình nam nữ với Tiết Hàn Vân… Mà tức nhất là, đừng ở trước mặt của mình mà tơ tưởng đến Tiết Hàn Vân chứ… Rất đau lòng người đó nha!

—— huống chi người ta là danh chính ngôn thuận tơ tưởng!

La Thụy Đình thấy tiểu sư muội như vậy, đủ loại tư vị xông lên đầu.

Trong đám tỷ muội nàng ta quen biết chỉ có một mình Liễu Minh Nguyệt là gầy yếu mảnh mai như vậy, nhìn tới nhìn lui thế nào cũng chỉ thấy tính trẻ con ngây thơ một đoàn. Ánh mắt tiểu sư muội quá mức thuần khiết và vô tội, nếu là nữ tử nhà khác nàng ta còn có khả năng kéo qua một bên hung hăng đánh cho một trận, đáng tiếc cấp độ vũ lực của nàng ta và Liễu Minh Nguyệt chênh lệch quá lớn, cho dù có đánh một trận, người ngọc với da thịt oánh nhuận trong suốt thế này, chỉ sợ bị nàng ta đánh rồi sẽ không đứng dậy nổi…

Kết quả cuối cùng đương nhiên là đi theo một phương hướng vô cùng quỷ dị.

Tỷ muội hai người nhắc tới Tiết Hàn Vân thì trên mặt ai cũng đều thấy ngượng ngùng, nhưng mà thật sự lại không có biện pháp nào bởi vì việc này mà ghét cay ghét đắng đối phương, cả đời không qua lại với nhau nữa là không được. Ngược lại, đối với đối phương đều mơ hồ có ý vui vẻ thay cho nhau, dứt khoát ngồi ở một bên suy nghĩ thay cho đối phương.

La Thụy Đình ngại Liễu Minh Nguyệt là thiên kim tiểu thư của phủ Tướng quốc được nuông chiều sinh hư, thể chất gầy yếu hư nhược, thân kiều thịt quý, chịu không nổi nửa điểm khổ cực, bông hoa nhỏ trong nhà ấm nên ngây ngốc ở nhà thì hơn còn mưu toan muốn đi luyện võ để mạnh mẽ làm gì không biết…

Liễu Minh Nguyệt thì ngại La Thụy Đình thô lỗ như nha đầu thôn dã, làm việc không theo một khuôn mẫu nào, đều là đệ tử do Thư sư phó đào tạo ra, sao nàng ta nửa điểm dáng vẻ tiểu thư khuê các cũng không học được, vậy mà còn chạy đến nhà người khác khóc nhè…

Lúc đầu Hạ Huệ nhìn hai người các nàng giương cung bạt kiếm, vô cùng kinh hồn táng đảm, nào biết mới nửa ngày hai người bọn họ lại bình thường trở lại, thần sắc trên mặt càng thêm hòa hoãn, dây đàn căng cứng trong lòng Hạ Huệ cũng dần dần thả lỏng. Trước đó trong mắt La Thụy Đình tràn đầy lệ khí, nàng ta quả thực sợ vị tiểu thư con nhà võ tướng này sẽ giơ quyền đấu võ… Tiểu thư nhà nàng làm sao mà chịu nổi, chỉ sợ sẽ bị người ta đánh chết.

Nếu đơn giản chỉ bàn về công phu miệng lưỡi, hai La Thụy Đình cũng không phải đối thủ của Liễu Minh Nguyệt.

Ngược lại sau khi Hạ Huệ giúp La Thụy Đình cẩn thận trang điểm thì cho rằng, trong gương mặt anh khí của nàng ta cũng hàm chứa ý nhu hòa của nữ tử, lúc đầu La Thụy Đình bi phẫn quá mức, về sau lại bắt đầu thấy nhàm chán, tự mình soi gương ngắm dáng vẻ của mình, chỉ cảm thấy rất là thích bộ dáng xinh đẹp thế này, quay đầu lại thảo luận với Liễu Minh Nguyệt xem nên mặc loại trang phục nào, gắn trâm cài nào, đeo vật trang sức nào thì phù hợp, những vấn đề về phục sức, váy áo linh tinh của nữ nhân thôi không đề cập tới.

Kiếp trước Liễu Minh Nguyệt vô cùng say mê những vấn đề này, xiêm y trang sức trong cung của nàng ở kiếp trước cũng có thể xem là đứng nhất nhì, nhắc đến việc này có đạo lý rõ ràng, không phát giác ra nàng đã đem vị Đại sư tỷ này dạy dỗ đến nỗi gật gù như gà mổ thóc —— vừa nghe vừa gật đầu.

Nàng càng cảm thấy La Thụy Đình như vậy rất đáng yêu, vươn móng vuốt ra xoa nhẹ mấy cái trên đầu La Thụy Đình. La Thụy Đình không đề phòng bị Liễu Minh Nguyệt nhỏ hơn mình một tuổi bất ngờ tập kích, nhưng nhìn lại thì thấy vẻ mặt nàng tràn đầy yêu thương, nàng ta chỉ cảm thấy cả người đều dựng tóc gáy, “Tiểu nha đầu dám làm loạn trên đầu ta à!” Sao đó nhào lên nhéo lỗ tai của người đang ngồi trên tháp, hảo hảo mà chà đạp một chút, đầy mặt đắc ý…

La Thụy Đình khóc lớn mà đến, cười to mà về, mặc dù trong lòng đau đớn, nhưng nàng ta là một nữ tử tiêu sái phóng khoáng, khi đã hiểu rõ là vô vọng, thì không còn quấn quýt si mê gì nữa, chỉ đem tình ý ngày xưa đều chôn chặt tận đáy lòng.

Chẳng những là La lão gia tử và hai huynh đệ La gia, mà ngay cả Liễu Minh Nguyệt và Tiết Hàn Vân, tất cả đều thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.

Từ đó về sau Liễu Minh Nguyệt vẫn như cũ đến La gia tập võ rèn luyện thân thể, chỉ thấy thân thể mình dường như tốt lên rất nhiều, đầu tháng 11, có không ít người đều cảm nhiễm phong hàn không được khỏe, còn nàng thì vui vẻ, nửa điểm khó chịu cũng không có.

Liễu Hậu thấy vậy, càng phát giác được suy nghĩ lúc trước của mình muốn nữ nhi đi học võ là vô cùng chính xác, chẳng những thân thể của nữ nhi đã trở nên khoẻ mạnh, mà ngay cả tính tình cũng càng ngày càng sáng sủa lên không ít, cho dù là tính khí thích bộp chộp nóng nảy lúc trước cũng biến mất tăm mất tích, mà ngay cả sổ mũi hắt hơi cũng không có, nay trên dưới Liễu phủ hễ nhắc tới Đại tiểu thư, đều là đầy mặt ca tụng… Bây giờ Liễu Minh Nguyệt nàng không còn thích ép buộc người ta nữa.

Tuy rằng mọi người trong nhà bếp âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà không có ai đôn đốc, bọn họ cảm thấy tay nghề bị thụt lùi đi không ít, không khỏi thương cảm rầu rĩ hơn.

Trong tất cả mọi người, duy chỉ có một mình Tiết Hàn Vân là trong lòng không được tự nhiên.

Từ khi La Thụy Đình đại náo một trận rồi bỏ đi, La lão gia tử và Lâm đại nho cũng trở về nhà mình, đã gần một tháng trôi qua, sớm tối gì, Liễu Minh Nguyệt chẳng những không hề đến làm ầm ĩ với hắn, còn có vài lần hắn nhìn thấy tản bộ ở trong vườn, xa xa nhìn thấy hắn cũng tránh mặt không gặp…

Liên Sinh nhìn hai bên đại sảnh Tây Khóa viện tràn ngập những vật trang trí nhỏ, tinh xảo thú vị, tất cả đều do Tiết Hàn Vân thuận tiện mua về lúc hết phiên trực trở về nhà.

Lúc mới bắt đầu hắn cũng kinh dị không thôi, sau lại suy đoán, đây tất nhiên là thiếu gia cố ý mua để chờ Đại tiểu thư đến đòi đây mà… Qua một tháng, mấy thứ này dần dần tăng nhiều, nhưng lại không thấy bóng dáng của Đại tiểu thư đâu, trong lòng Liên Sinh cũng không khỏi rầu rĩ không thôi, âm thầm suy nghĩ, rất muốn mở cửa ngóng trông tiểu thư kiêu ngạo xông tới, chẳng nói chẳng rằng lấy hết mấy thứ này đi…

Chứ cứ cái đà này, không bao lâu sau đại sảnh chắc chắn sẽ bày biện tràn đầy… Tới lúc đó thiếu gia còn không lôi đến tiểu khố phòng à…

Đợi cho đến lúc tuyết đầu mùa buông xuống, Đại tiểu thư Phó Cẩm Tâm của Hậu phủ An quốc đã gả đến phủ Thành quốc công mở tiệc chiêu đãi hảo tỷ muội ngày xưa tảo tuyết pha trà[3], Liễu Minh Nguyệt lại có cơ hội gặp được Trầm Kỳ Diệp.

Từ ngày nàng và La Thụy Đình ở chung hòa hợp, lại cùng một đám các sư huynh đệ La gia và bọn tỷ muội của bọn họ lui tới thân mật, trong bất tri bất giác đã cách xa khỏi Trầm Kỳ Diệp một chút. Giờ phút này Trầm Kỳ Diệp đang tiến thoái lưỡng nan, nhưng ở trước mặt Liễu Minh Nguyệt vẫn cố giữ lấy bộ mặt bậc thầy cuộc sống mà xuất hiện, loại tình huống như vầy ả ta cũng chẳng vui vẻ gì mà kể cho Liễu Minh Nguyệt nghe.

Đợi cho đến khi Liễu Minh Nguyệt nghe được tin tức, cũng là ở phủ Thành quốc công.

Ánh mắt của bọn tỷ muội đi cùng nhìn Trầm Kỳ Diệp có chút khác thường, nàng chào hỏi với bọn họ một tiếng, giữa yến tiệc, Hoàng Sầm Diệp đi thay quần áo, trong lúc hạ nhân của phủ Thành quốc công lui ra ngoài, nàng ta đứng ở giữa vụng trộm nói cho Liễu Minh Nguyệt biết, nghe nói trong cung để lộ ra tiếng gió, chỉ sợ năm sau Trầm Kỳ Diệp sẽ phải tiến cung.

Trong lòng Liễu Minh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, tươi cười đầy chân tình tha thiết, nhỏ giọng nói: “Đây không phải là chuyện tốt sao?” suy nghĩ một lát lại nói tiếp: “Lúc nãy ở đại sảnh muội thấy Trầm tỷ tỷ hình như có chút buồn bực, hay là chưa ai nói tin này cho tỷ ấy biết.”

Ánh mắt của Hoàng Sầm Diệp loe lóe, kêu thiếp thân nha hoàn ra ngoài canh cửa, mới mở miệng nói: “Chẳng qua, lần này nghe nói người tiến vào Đông cung không phải chỉ có một mình Trầm tỷ tỷ đâu, còn có Ôn Thanh Dung nữa…”

Thân phận của Ôn Thanh Dung như thế nào, ai cũng đều biết, tuy ả là thân chất nữ của Ôn hoàng hậu, nhưng tính cách ả lại quá mức ương ngạnh, thật ra thì rất khó tạo được sự vui vẻ cho Tư Mã Sách.

Hoàng Sầm Diệp lắc đầu, cười thần bí: “Chỉ riêng một Ôn Thanh Dung mà thôi, đối với bối cảnh sau lưng vững chắc của nàng ta, Trầm tỷ tỷ cũng có thể sắp xếp được. Ngay cả Thái tử phi và mấy vị cơ thiếp của Đông cung, tốt xấu gì Trầm tỷ tỷ cũng có thể ganh đua được, chẳng qua… Còn có một vị… Vị này cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ…”

“Vị nào?” Liễu Minh Nguyệt chấn động.

Tư Mã Sách này cũng quá tự tung tự tác đi, một lần nạp cả ba cơ thiếp.

Huống hồ thời gian những người này tiến cung vậy mà sớm hơn kiếp trước một năm rưỡi, trong đầu nàng cố gắng hồi tưởng lại một phen, thật sự nghĩ không ra năm đó ngoại trừ nàng và Trầm Kỳ Diệp, đồng thời tiến cung còn có vị tiểu thư con nhà quan lớn quyền quý nào, đáng để cho Hoàng Sầm Diệp thần bí như vậy.

Chú thích:

[1]: ám chỉ vẻ đẹp chuẩn mực của người con gái.

[2]: chẳng hiểu ra sao.

[3]: dọn dẹp sạch sẽ tuyết và thưởng trà.