Tương Kiến Hoan

Quyển 2 - Chương 103: Kháng chỉ




Vừa đến đầu xuân, một đợt lá khô cuối cùng trong Hoàng cung Giang Châu theo gió rời cành, từng chiếc lá vàng ươm xơ xác bị gió thổi tung lên, rơi xuống đầy đất. Thời tiết lúc này chợt nóng chợt lạnh, trong cảnh xuân mang theo vài phần ý tứ phiền muộn.

“Vị đại nhân này, thỉnh gỡ kiếm.” Thị vệ Hắc giáp quân ngăn bước Vũ Độc.

Vũ Độc nói: “Ta được Tiên đế cùng Thái tử đặc cách, có thể mang kiếm vào cung.”

Hai người giằng co không nhường, thị vệ đáp: “Tạ tướng quân có lệnh, hiện tại trừ phi do bệ hạ đích thân hạ chỉ, bằng không bất luận kẻ nào cũng không được mang kiếm tiến cung. Lần trước có mặt sứ giả Nguyên quốc là trường hợp đặc biệt.”

“Để hắn vào đi.” Tạ Hựu lên tiếng.

Thị vệ liền lui sang một bên để Vũ Độc vào trong, Tạ Hựu ngoài cười trong không cười nhìn Vũ Độc, khóe miệng của Vũ Độc thoáng nhếch lên, biết rõ Tạ Hựu đã nhìn ra mưu kế của Đoạn Lĩnh. Dù sao theo kế hoạch này, sứ giả Nguyên quốc cũng phải đi bái phỏng Tạ Hựu.

“Yết kiến Bệ hạ?” Tạ Hựu hỏi.

“Vừa từ chỗ Bệ hạ trở về?” Vũ Độc lạnh lùng nói.

Hai người đều là dùng câu hỏi, ai cũng không trả lời ai, lách người lướt qua. Áo khoác của Vũ Độc cài khuy cao đến cổ, Liệt Quang kiếm ẩn hiện dưới lớp vải, một đường đến tận Ngự thư phòng, lúc nãy Trịnh Ngạn đã giúp hắn thông báo trước, vì vậy Lý Diễn Thu vừa nghe động tĩnh đã nói: “Là Vũ Độc? Vào đi.”

Lý Diễn Thu đang lật xem tấu chương nông canh mùa xuân, trước án còn bày một phong ngự chỉ vừa viết xong.

“Trấn Sơn Hà vẫn chưa tìm được.” Lý Diễn Thu nói, “Khanh liền không thể cầm kiếm như trẫm thân lâm đi điều tra việc này, bất quá có ngự chỉ trên tay hẳn cũng không sai biệt lắm.”

“Dạ.” Vũ Độc đáp, nhận ngự chỉ muốn đi, Lý Diễn Thu lại nói: “Chờ một chút, có chuyện hỏi khanh.”

Trịnh Ngạn liền tự giác bước ra ngoài trông cửa, Vũ Độc liếc nhìn Trịnh Ngạn, trong lòng không khỏi kỳ quái. Người này vì sao một hồi canh giữ bên cạnh Hoàng đế, một hồi lại về Đông cung, sẽ không phải bị Thái tử ghét bỏ chứ?

Quả nhiên, Lý Diễn Thu liền mở miệng nói: “Đợi hoàn thành việc này khanh liền tiến cung thôi, khanh đã từng hầu hạ dưới trướng Tiên đế, trẫm phong cho khanh một tước tứ phẩm cùng với quân hàm, có thể mang kiếm tiến cung, tùy thị bên cạnh Thái tử. Trong lúc đốc xúc Thái tử khanh cũng không được hoang phế, qua vài năm nếu đổ được hiếu liêm liền thăng khanh làm Thái tử Thiếu Bảo.”

Thái tử Thiếu Bảo tuy chỉ là chức vị hữu danh vô thực, thế nhưng cũng được liệt vào hàng nhị phẩm, trong nháy mắt hắn liền vượt lên đại bộ phận quan viên, ngồi ngang cùng Tạ Hựu..

Thảo nào, lúc nãy Tạ Hựu nhìn thấy hắn lại trưng ra biểu tình như vậy..

Lý Diễn Thu đợi nửa ngày không thấy Vũ Độc run rẩy hoặc lệ rơi đầy mặt quỳ xuống tạ ơn, giương mắt thoáng nhìn hắn, vốn ngỡ là hắn kích động đến nói không ra lời, nào ngờ Vũ Độc chỉ hơi do dự một chút liền ôm quyền, cúi đầu.

“Thần có thẹn với ủy thác của Tiên đế lúc lâm chung.” Vũ Độc đáp, “Không dám lĩnh chỉ.”

Lý Diễn Thu: “…”

“Là do Thái tử yêu cầu khanh nhập Đông cung.” Lý Diễn Thu thản nhiên nói, nếu Trịnh Ngạn ở bên cạnh nhất định sẽ nhận ra Lý Diễn Thu là đang tức giận, hẳn sẽ ra hiệu cho Vũ Độc cứ đáp ứng đã, không nên tiếp tục bướng bỉnh.

“Thần tính nết bất thường, sợ rằng sẽ làm Thái tử tức giận.” Vũ Độc đáp, “Không dám lĩnh chỉ.”

Lý Diễn Thu để bút xuống nhìn Vũ Độc, ánh nắng bên ngoài rọi vào cửa sổ, có một tia đậu lại trên mặt hắn. Lý Diễn Thu không khỏi cực kỳ kinh ngạc, đến tột cùng là lý do gì khiến người này trở nên can đảm như vậy?

Lý Diễn Thu đột nhiên nở nụ cười, nói: “Vũ khanh nha Vũ khanh.”

Vũ Độc đáp: “Dạ.”

Lý Diễn Thu nhìn thẳng vào Vũ Độc, thân thiết nói: “Trong bốn người các khanh, chỉ duy có ngươi là trẫm nhìn không thấu.”

“Thần một dạ trung tâm.” Vũ Độc nói, “Lại không giỏi ăn nói, nhưng đối với Bệ hạ tuyệt không hai lòng.”

“Chính nhị phẩm đã khiến ngươi chịu thiệt thòi rồi.” Lý Diễn Thu nghiêm túc nói, “Với võ nghệ và mưu lược của ngươi, vốn đã nên là Thái thử Thái Bảo, đáng tiếc vị trí đó hiện giờ đã do Ô Lạc Hầu Mục chiếm lấy, nếu lại kiên quyết không chịu nhập Đông cung, ngươi liền muốn trở về làm một con chim tự do tự tại sao.”

Ngay sau đó, một vật nặng bay đến đập thẳng vào đầu Vũ Độc, mực nước tung tóe khắp mặt hắn. Với thân thủ của Vũ Độc, lúc Lý Diễn Thu ném nghiên mực qua hắn chỉ cần lách người liền tránh được, thế nhưng lại cố ý đứng yên một chỗ, vì vậy mới phải chịu cảnh thế này.

“Quay về đi làm việc đi.” Lý Diễn Thu cười nói, “Vũ khanh có định lực bực này, tương lai lại là một Trấn quốc tướng quân của Đại Trần ta.”

Vũ Độc đưa tay lau mặt, trên cổ đều bị mực nước thấm ướt, len theo bâu áo chảy xuống phía dưới. Vũ Độc khom người nhặt lấy nghiên mực, dùng hai tay dâng lên trước ngự án, quy củ khấu đầu bái tạ, sau đó mới lui ra khỏi Ngự thư phòng.

Trịnh Ngạn vừa thấy nửa bên mặt Vũ Độc đều dính mực giống như đang đeo mặt nạ liền phình bụng cười to ha hả, nào ngờ lại nghe Lý Diễn Thu ở bên trong quát: “Trịnh Ngạn.”

Trịnh Ngạn sắc mặt cứng đờ, vội vàng nhanh chân chạy vào Ngự thư phòng.

Vũ Độc trước hết là vào trong Ngự hoa viên tìm một chút nước rửa mặt, không được bao lâu, sau lưng hắn truyền đến tiếng bước chân đến gần.

“Kế hoạch trước hết tạm dừng vài ngày.” Thanh âm của Lang Tuấn Hiệp vang lên, “Còn có chút việc vẫn chưa điều tra rõ.”

“Ngươi nói dừng là dừng?” Vũ Độc lạnh lùng khiêu khích.

Lang Tuấn Hiệp nheo lại mắt quan sát Vũ Độc, không rõ vì sao trên mặt hắn đều là mực, cũng không hiểu vì sao hắn đã bị dính mực đầy mặt như thế còn lớn lối đến vậy.

Vũ Độc lại tiếp tục rửa mặt, nhìn ảnh phản chiếu dưới mặt hồ xác định độ sạch sẽ, Lang Tuấn Hiệp có lòng tốt nhắc nhở: “Phần cổ vẫn chưa rửa.”

Vũ Độc liền chà chà cổ mình, đáp: “Ngươi có ba ngày.”

Lang Tuấn Hiệp không nói thêm gì, xoay người rời đi, Vũ Độc lại nhìn xuống hồ nước soi soi, sau đó cũng đứng dậy đi mất.

Lúc về đến nhà, Vũ Độc tự nhận đã rửa đến rất sạch sẽ nhưng vẫn khiến Đoạn Lĩnh cười to.

Nước hồ dù sao cũng không soi rõ như gương, nhìn không rõ ràng, Vũ Độc rửa một chốc lại khiến mình giống như một con mèo hoa, hắn đứng giữa sân viện, bị mặt trời mùa xuân chiếu đến không còn chỗ trốn.

“Ha ha ha ha hắc ——” Đoạn Lĩnh căn bản không ngờ được khi Vũ Độc trở về lại biến thành như vậy, cùng với hình tượng buổi sáng lúc ra cửa chính là không cách nào liên lạc với nhau. Kinh ngạc cùng buồn cười hòa trộn khiến y giống như vừa bị điểm tiếu huyệt, cười đến ngã thẳng ra đất không thể dừng được.

Vũ Độc thấy vậy cũng nhịn không được bật cười, hỏi: “Vẫn chưa rửa hết?” Vừa nói vừa dùng tay quẹt ngang gương mặt kiểm tra.

“Ha ha ha ——” Đoạn Lĩnh sắp cười đến rút gân, lại qua một hồi sau mới thở phì phò nói: “Thế nào lại biến thành như vậy?”

Vũ Độc trêu Đoạn Lĩnh, nói: “Chỉ là đang trên đường đi, đột nhiên có một mảnh giấy chưa khô mực bị gió thổi thẳng vào mặt, mực nước phía trên liền đổ xuống.”

Lời giải thích này khiến Đoạn Lĩnh bộc phát cơn cười to lần nữa, chỉ là cảm thấy thật sự quá khó tin rồi, một bên vẫn cười, một bên lại ngọ ngoạy xuống giường giúp Vũ Độc nấu nước rửa mặt. Đoạn Lĩnh càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, chỉ là vừa thấy Vũ Độc hắn liền nhịn không được muốn chọc ghẹo y, bị ném trúng một chút như vậy lại có thể khiến người kia vui vẻ nửa ngày, vẫn là đáng giá.

“Thế nào y phục cũng bị lấm lem vậy?” Đoạn Lĩnh kinh ngạc nói, “Đều ướt cả rồi!”

Vũ Độc xoay trần, tìm một ít bồ kết ra giếng tắm rửa, Đoạn Lĩnh nhìn thấy trên áo khoác, áo ngoài của hắn đều có mực liền mang vào hậu viện giặt.

“Rốt cuộc là chuyện gì?” Đoạn Lĩnh hỏi, “Bị nghiên mực đập trúng?”

Vũ Độc đang muốn trả lời, bên ngoài lại có người đến truyền lời, nói Mục tướng gia muốn gọi Vũ Độc đến gặp mặt. Đoạn Lĩnh định đi theo thì Vũ Độc lại ra hiệu cho y ở nhà chờ, hắn tiện tay cầm lấy một cái áo ngoài khoác lên, bước nhanh đi gặp Mục Khoáng Đạt.

Thời gian gần đây Mục Khoáng Đạt vô cùng bận rộn, ngay cả con trai mình cũng không có thì giờ để ý đến. Lần này y lại cố ý cho hầu cận lui hết, một mình gặp gỡ Vũ Độc, ngay cả Thương Lưu Quân cũng không ở bên cạnh.

Mục Khoáng Đạt châm một ấm trà, tự tay rót cho Vũ Độc..

“Ngay cả chức Thái tử Thiếu bảo cũng dám từ chối.” Mục Khoáng Đạt thong dong nói, “Ngươi đến tột vì chuyện gì mà lo lắng? Trương Sính tiên sinh nói, trên dưới phủ này không ai lọt vào được mắt ngươi, người duy nhất ngươi để bụng cũng chỉ có một Vương Sơn. Từ khi y xuất hiện ngươi liền trở nên biết tiến thoái, cũng sống ra dạng người hơn.”

Vũ Độc không trả lời, cầm chén trà lên nhấp một hớp.

“Nhớ ngày đó, khi ta mang ngươi ra khỏi thiên lao.” Mục Khoáng Đạt vân đạm phong khinh nói, “Ngươi cũng không phải đáp ứng ta như vậy, bây giờ có lời gì muốn nói thì cứ nói đi.”

Vũ Độc suy nghĩ một chút, đáp: “Trong cung ngư long hỗn tạp, không muốn đi.”

“Cái này là lý do chân chính sao?” Mục Khoáng Đạt nói, “Hiển nhiên là không phải.”

Vũ Độc nói: “Như bây giờ, rất tốt.”

“Cái gì rất tốt?” Mục Khoáng Đạt hỏi.

Vũ Độc đặt chén trà xuống nói với Mục Khoáng Đạt: “Thế cục thiện biến, nhân tâm khó dò. Có lúc thứ thay đổi không phải là thời cuộc mà là lòng người, sợ nhất không phải người khác mà là chính bản thân mình. Ta chỉ muốn lưu lại trong phủ, thủ hộ bên cạnh Sơn nhi, nói ta không ôm chí lớn cũng tốt, không biết tiến thủ cũng được, chỉ cần có thể qua một cuộc sống như vậy ta liền thỏa mãn.”

Cả gian thư phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, Mục Khoáng Đạt tự nhiên hiểu được ý tứ của Vũ Độc, một câu này rốt cục đã phong kín tất cả lý do, chuyện xấu duy nhất Vũ Độc đã ôm vào người mình —— vào Đông cung, hắn có thể bảo chứng vĩnh viễn đều cống hiến cho Mục Khoáng Đạt hay không? Cho dù Mục Khoáng Đạt sau này sẽ ở thế đối lập với Thái tử, hắn có thể trước sau như một, giữ lại trái tim ban đầu với Mục gia?

Dùng tiền có thể mua được sự trung thành của một người không? Một nghìn lượng không được, như vậy một vạn lượng thì sao? Có thể sau này khoảng cách của bọn họ sẽ càng lúc càng xa, đây cũng là điều Mục Khoáng Đạt không muốn thấy.

“Ngươi thỏa mãn.” Mục Khoáng Đạt nói, “Vương Sơn không nhất định sẽ thỏa mãn. Vũ Độc, chính ngươi nghĩ rõ ràng, ngươi sẽ không thành gia, nhưng Vương Sơn một ngày vào triều làm quan nhất định phải thành gia. Đến lúc đó, ngươi nên tự xử như thế nào?”

“Nhân sinh trên đời, ngay cả chỉ có thể vui thích trong một thoáng chút cũng là tốt.” Vũ Độc nói, “Y sẽ làm như thế nào, lựa chọn như thế nào, không liên quan gì đến quyết định của ta.”

Mục Khoáng Đạt thở dài, đáp: “Cũng được, từ sớm đã biết tính nết ngươi là như vậy, vốn tưởng rằng mấy hôm nay đã thay đổi không ít, nào ngờ đến ngươi đã gặp phải nước chuyện như vậy, thủy chung vẫn chưa từng thay đổi qua.”

Vũ Độc chắp tay với Mục Khoáng Đạt, lui ra ngoài.

Khi quay về viện tử thì Đoạn Lĩnh đang phơi quần áo, quay đầu nhìn Vũ Độc nói: “Trở về nhanh như vậy.”

Vũ Độc chỉ nhìn Đoạn Lĩnh cười mà không nói lời nào.

“Cười cái gì?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Không có gì.” Vũ Độc bước đến bậc thềm ngồi xuống, ánh mắt trước sau đều không rời khỏi người Đoạn Lĩnh.

Đoạn Lĩnh luôn cảm thấy hôm nay Vũ Độc có điểm không đúng, thử hỏi: “Đã lấy được thủ dụ?”

Vũ Độc suy nghĩ một chút, đáp: “Lấy được, có thể điều động Ảnh đội, bất quá không gấp mấy ngày, đợi ngươi thi hội xong hẳn hành động.”

Đoạn Lĩnh gật đầu, vẫn là nhịn không được nhìn Vũ Độc, trong lúc này y thật sự không thể an lòng, đây là ba ngày quyết định cả mười năm gian khổ học tập, cũng tượng trưng cho… một giai đoạn khác của cuộc đời y đã sắp bắt đầu. Sau khi thi cử, nếu không trúng bảng, y cũng chỉ có thể tiến vào Mục phủ trở thành một gã tham mưu, gọi đến thì đến bảo đi phải đi.

Giống như Trương Sính vậy, tuy rằng đãi ngộ rất tốt thế nhưng lại không thể nói rõ đã làm ra được những thành tích gì, càng hầu như cả đời đều không thể nắm quyền.

Vũ Độc đứng ở bên cạnh bắt đầu thổi địch, trái tim của Đoạn Lĩnh theo đó mà từ từ an định lại.

“Nếu như thi đậu tiến sĩ.” Đoạn Lĩnh đột nhiên nói, “Có thể đáp ứng ta một chuyện không?”

Vũ Độc buông địch xuống, liếc nhìn vào trong phòng một thoáng.

“Chuyện gì?” Vũ Độc hỏi.

Đoạn Lĩnh nói: “Đến lúc đó rồi nói.”

Vũ Độc liền gật đầu, Đoạn Lĩnh phảng phất như đã chiếm được một lời hứa hẹn.

Nếu y đưa ra yêu cầu muốn cùng Vũ Độc… cái kia. Vũ Độc sẽ đáp ứng sao?