Tương Kiến Hoan

Quyển 2 - Chương 51: Mục tướng gia




Đoạn Lĩnh vẫn như trước đây, vừa về đến viện tử liền chuẩn bị bày bàn ăn, ngày hôm nay y được ban thưởng không ít, mà biểu tình của Vũ Độc vẫn là nhàm chán nhìn như trước.

“Nguyệt khảo hôm nay thế nào?” Vũ Độc hỏi.

“Dựa theo phân lượng ban thưởng mà nói, hẳn là không sai.” Đoạn Lĩnh đáp, “Còn ngươi?”

Vũ Độc nói: “Lúc nào ta cũng chỉ là một tên lang trung chỉ biết phối dược, muốn đổi nghề thì quên đi.”

Đoạn Lĩnh nâng một đôi đũa lên khách khí đặt ở trước mặt Vũ Độc, hai người chuẩn bị dùng cơm. Đoạn Lĩnh cười nói: “Trị bệnh cứu người là chuyện ta thích nhất.”

Vũ Độc quan sát Đoạn Lĩnh, nói ra cũng kỳ quái, mặc dù Đoạn Lĩnh thừa nhận mình thực sự muốn bò lên cao thế nhưng Vũ Độc trái lại cũng không cảm thấy thế nào, dù sao việc này cũng là chuyện thường tình của con người, chẳng sợ chân tiểu nhân, chỉ sợ ngụy quân tử. Trong mắt của Vũ Độc, Đoạn Lĩnh có đôi khi thật đáng ghét, có đôi khi lại cực kỳ thú vị, chưa kịp trưởng thành lại suốt ngày suy nghĩ những việc người ta không lường được, nói ra những lời không thể tưởng tượng nổi.

“Sinh thần của ngươi là ngày nào?” Vũ Độc hỏi.

“Đã quên.” Đoạn Lĩnh suy nghĩ một chút, nếu Lang Tuấn Hiệp vẫn cầm giấy chứng sinh của mình, như vậy vị ‘Thái tử’ kia hẳn cũng sẽ dùng ngày sinh thần đó, không thể để lộ. Vì vậy tùy tiện đáp “Hình như là… mồng bảy tháng bảy.”

Vũ Độc nói: “Đã sắp tới.”

“Ngày mai nghỉ?”

“Nghỉ.” Đoạn Lĩnh đáp, phàm là thức ăn Vũ Độc thích ăn y liền ăn ít một chút, còn những món Vũ Độc không đụng đến y liền ăn nhiều hơn. Mà Vũ Độc cũng là ý niệm này, chỉ vì cơm nước và ban thưởng đều là do Đoạn Lĩnh tranh tới, hắn cũng muốn chừa lại chút thức ăn đối phương yêu thích, hai người cứ thế câu nệ tránh đi, trái lại cũng ăn không được bao nhiêu.

“Nếu đã có được ngày nghỉ, vậy ta mang ngươi đi ra ngoài chơi một chút vậy.” Vũ Độc nói.

Đoạn Lĩnh vẫn ra rất muốn đi chơi, còn đang tìm cơ hội ra ngoài một chút. Chỉ là hẹn Vũ Độc thì sợ hắn không đi, tự mình ra ngoài ngộ nhỡ đụng phải Lang Tuấn Hiệp, tuy rằng Lang Tuấn Hiệp không có khả năng nhàn nhã thoải mái ra ngoài đi dạo như vậy, thế nhưng vẫn nên làm ổn thỏa mới tốt.

“Đi chỗ nào chơi?” Thoáng chốc, ánh mắt của Đoạn Lĩnh cũng mang theo tiếu ý.

“Ăn đi.” Vũ Độc nói, “Đừng để dong dài, đợi ta tìm được loại thuốc dẫn tối hậu rồi hẳn bàn đến.”

Đoạn Lĩnh biết Vũ Độc vẫn một mực bận rộn nghiên cứu thuốc cho Mục Khoáng Đạt, thời gian lâu như vậy cũng không phải do Vũ Độc chần chờ mà là do phương thuốc ban đầu Mục Khoáng Đạt giao ra có chuyện. Đây vốn là một loại độc muốn dùng làm độc mãn tính, thế nhưng dược hiệu lại quá mãnh liệt.

Vũ Độc dụng độc là có tâm tư, hắn một không dính đến những thứ tạp nham, ví dụ như mê dược, xuân dược, thạch tín, hạc đỉnh hồng… gì đó là không cần nhắc đến. Hai, không thể để cho người khác tra ra phối phương của mình, bằng không không khỏi đem uy danh đi quét rác. Ba, không thể đơn giản thô bạo đem người trực tiếp độc chết, mà là phải ưu nhã khiến ngươi trúng độc đến chết.

Cái phương thuốc Mục Khoáng Đạt tìm tới ngay cả Đoạn Lĩnh cũng có thể hiểu được, quá dễ bị tra ra. Đặt ở trước mặt Vũ Độc càng là phá hư mỹ cảm, quả thực giống như dùng một cây chùy lớn đánh thẳng vào gáy người khác mưu sát vậy. Đứng trước một cao thủ dùng độc mà nói, làm sao có thể nhẫn?

“Đã tìm được sao? ” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Không có.” Vũ Độc nói, “Đã đọc mấy quyển sách, dường như trong quyển 《 Bản thảo cương mục 》 có mấy vị dùng được, thế nhưng nhất thời không nhớ ra.”

“Ta có chìa khóa thư các trong phủ.” Đoạn Lĩnh nói, “Nếu không hai ta cùng đi tìm sách.”

Vũ Độc suy nghĩ một chút, Đoạn Lĩnh lại sửa lời: “Hay để ta đi xem trước?”

Vũ Độc trầm ngâm thoáng chốc, đầu hơi gật nhẹ.

Sau khi Đoạn Lĩnh ăn xong liền men theo cửa sau vào phủ, chỉ nói là thiếu gia gọi vào, thị vệ cũng không cản y lại. Đoạn Lĩnh quen việc nhanh tay, vòng qua hoa viên vào thư các, thắp một ngọn đèn đặt trên bệ cửa sổ rồi đi tìm sách. Bây giờ đã là cuối hè đầu thu, bên ngoài thư các thổi vào một trận gió, đèn liền vô thanh vô tức tắt đi.

Đoạn Lĩnh đang muốn thắp lên lần nữa đột nhiên lại nghe tiếng bước chân hướng về phía này, có người đang lên cầu thang muốn tiến vào thư các.

Mục Khoáng Đạt nhỏ giọng nói: “Để Thương Lưu Quân tìm liền không được, hắn không biết chữ, việc này chỉ ngươi biết là được đừng để người khác chê cười hắn. Chi bằng để ta tự mình đến.”

Đoạn Lĩnh trong lòng khẽ động, không biết Mục Khoáng Đạt đêm khuya đến thư các là có chuyện gì, xem ra phía sau còn có người đi theo, lại không phải Thương Lưu Quân.

Ngọn đèn chiếu theo bóng người dần dần đến gần, Đoạn Lĩnh đứng trong một nơi ẩn mật nhìn thấy Mục Khoáng Đạt dẫn theo một tên văn sỹ tiến vào thư các. Thương Lưu Quân vốn trước giờ bảo hộ bên cạnh Mục Khoáng Đạt một tấc cũng không rời lại không theo lên, cũng có nghĩa là chỉ cần Đoạn Lĩnh trốn sau giá sách, hẳn là sẽ không bị phát hiện.

Nên trốn đi nghe trộm, hay là…

Chỉ trong chớp mắt, Đoạn Lĩnh đã đưa ra lựa chọn. Y bước ra khỏi giá sách, hướng về phía Mục Khoáng Đạt cất tiếng: “Bái kiến lão gia.”

Mục Khoáng Đạt mà văn sỹ đều có chút ngẩn ra, không ngờ lúc này trong thư các còn có người, trong lòng đều không khỏi than một tiếng “Nguy hiểm thật”. Trong tình huống này, song phương đều là người thông minh, cử chỉ của Đoạn Lĩnh chính là đang biểu hiện thuần phục không chút tỵ hiềm, Mục Khoáng Đạt càng là lòng sáng như tuyết, nghĩ thầm thiếu niên này quả nhiên không giống bình thường.

“Đây là thư đồng của Khánh nhi.” Mục Khoáng Đạt nói với văn sỹ, văn sỹ kia cũng gật đầu, trong mắt hiện ra vẻ khen ngợi.

Đoạn Lĩnh cầm sách, nói: “Là muốn tra vài thứ, không ngờ gặp được lão gia…”

Mục Khoáng Đạt khoát khoát tay, Đoạn Lĩnh hiểu ý, Mục Khoáng Đạt và văn sỹ kia nói không chừng còn muốn mật đàm, vì vậy lập tức cáo lui. Mục Khoáng Đạt lại gọi y về: “Đến đây.”

“Trong bụng Tể tướng có thể chống thuyền.” Văn sĩ cười nói, “Tự nhiên là không sao.”

Mục Khoáng Đạt và Đoạn Lĩnh đều nở nụ cười, Mục Khoáng Đạt lại hướng Đoạn Lĩnh nói: “Vị này chính là Trương Sính tiên sinh, Tham Tri trong phủ.”

Đoạn Lĩnh hướng văn sỹ hành lễ, lại hướng về phía ngọn đèn đặt trên bệ cửa châm lên. Mục Khoáng Đạt giao cho Đoạn Lĩnh một cái chìa khóa, nói: “Ngăn tủ trong cùng, đem quyển tấu chương ghi ngày hai mươi bảy tháng sáu năm ngoái đến đây.”

Đoạn Lĩnh dựa theo phân phó mà làm, trong tủ cất giữ không ít thứ, đa số đều là tấu chương. Lại nghe Trương Sính nói với Mục Khoáng Đạt: “Nếu tiến hành dời đô, đại thế của Tây Xuyên tất phải hao tổn nguyên khí.”

“Triệu Khuê vừa vong, đời đô đã là việc nhất định phải làm.” Mục Khoáng Đạt nói, “Nếu không giải quyết trong mấy năm này, chỉ sợ sau này vô lực động đến.”

Đoạn Lĩnh lấy quyển tấu chương ra, thổi bụi đi hết, biết Mục Khoáng Đạt thưởng thức mình, cũng không dự định đuổi mình rời đi liền đem tấu chương đặt lên bàn, lại đi lấy một bộ ấm nhỏ, đem ngọn đèn vặn to hơn một chút, đặt ấm nhỏ lên trên nấu nước.

“Sỹ tộc Giang Châu rắc rối khó phân.” Trương Sính nói, “Ba họ Tô, Ngô, Lâm chiếm lấy Giang nam, tân pháp khó thể mở rộng, Tạ Hựu còn nuôi một chi Hắc giáp quân, của cải tiêu tốn thật lớn. Tuy nói nuôi quân nghìn ngày, dụng binh nhất thời, thế nhưng số quân phí này cũng không khỏi quá nhiều rồi.”

Lúc Đoạn Lĩnh đang còn xuất thần thì Mục Khoáng Đạt đã tấu chương ra, Đoạn Lĩnh bất giác liếc qua một chút.

“Đây là tấu chương từ thời tiên đế.” Mục Khoáng Đạt nói với Đoạn Lĩnh.

Dưới quyển tấu chương kia có một chữ “Duyệt”, lại có ba chữ nhỏ “Nên nhân nhượng”. Đoạn Lĩnh đối với kiểu chữ này đã vô cùng quen thuộc —— đây chính là chữ của Lý Tiệm Hồng.

Trong lúc nhất thời vô số tư lự phức tạp xông lên trong lòng y, khiến Đoạn Lĩnh không biết phải làm thế nào, y chỉ muốn giằng lấy tấu chương nhìn cho thật kỹ, thế nhưng không dám ra tay trước mặt Mục Khoáng Đạt.

“Tiên đế tại vị mười ngày, khi vừa đăng cơ chỉ kịp phê ba phần tấu chương đã vội vã rời đi.” Mục Khoáng Đạt nhấp một ngụm trà, thổn thức nói, “Một phần là dời đô, phần thứ hai là cử hành đồn điền, phần thứ ba chính là giảm thuế.”

“Quả là ba đạo kim bài.” Đoạn Lĩnh nói.

Mục Khoáng Đạt dữ Trương Sính đều nở nụ cười.

“Tấu chương này giữ ở trong tay ta cũng đã có một thời gian.” Mục Khoáng Đạt nói, “Vừa lúc mượn cơ hội này danh chính ngôn thuận đề nghị việc dời đô. Ngươi qua bên kia thay ta chép lại một bản.”

Đoạn Lĩnh gật đầu, cầm tấu chương qua một bên sao chép. Đầu tiên là đọc qua một lần, không khỏi sợ hãi than thầm, Mục Khoáng Đạt viết tấu chương trật tự rõ ràng, sức thuyết phục rất mạnh, mở đầu chuyển ý không một nơi nào rườm ra dài dòng, cũng không dùng từ ngữ hoa lệ trau chuốt tân trang. Đầu tiên là luận sự, sau đó từ chi tiết cắt vào, tiện đà giải thích toàn cục, ngôn ngữ sắc bén gọn ghẽ nhắm thẳng vào yếu điểm, trong một câu nói lại thường cất giữ mấy loại ý tứ.

Cái loại năng lực nghị sự này thật khiến Đoạn Lĩnh mặc cảm, lúc đầu y còn cho rằng văn chương bản thân viết cũng coi như có chút trình độ, thế nhưng nếu so sánh với tấu chương của Mục Khoáng Đạt, bản thân quả là trình độ dốt đặc cán mai.

“Cười cái gì?” Mục Khoáng Đạt chú ý tới biểu tình của Đoạn Lĩnh.

“Đọc được văn chương tốt, vì vậy kềm lòng không đặng.” Đoạn Lĩnh đáp.

Trương Sính cười nói: “Ngươi còn chưa đọc được tấu chương buộc tội người khác của Thừa tướng, đó mới thật sự khiến người thoải mái cười to.”

Mục Khoáng Đạt cũng nở nụ cười lắc đầu, tiếp tục cùng Trương Sính bàn luận việc dời đô, Giang Châu mặc dù xa ngoài ngàn dặm, Mục Khoáng Đạt lại có thể nắm rõ được tình hình trong lòng bày tay. Hai người mang giấy ra, bắt đầu hoạch định những chi tiết cần làm sau khi dời đô, thuế phú phải đặt thế nào, làm sao cử hành khoa cử, thu nam sỹ tộc Giang Châu vào triều làm quan.

Đoạn Lĩnh nhất tâm nhị dụng, vừa sao chép tấu chương vừa dụng tâm nghe ngóng, thật sự là nghe quân nói một buổi, hơn đọc sách mười năm —— Mục Khoáng Đạt có thể ngồi được lên vị trí này, không thể phủ nhận khả năng của y là cực kỳ xứng đáng. Kinh tế, nông canh, thế lực chính trị nên phân phối thế nào, quân đội của Tạ Hựu và quyền tự trị của vùng Giang Tả phải điều động ra sao… từng cái mang ta đều xử lý đến ngay ngắn rõ ràng, không chút hỗn loạn, vừa không động đến lợi ích cố hữu của các đại gia tộc bản địa, lại muốn bảo đảm cho tập đoàn chính trị dùng Tân đế và Thái tử làm đại biểu giành được một vị trí vững chắc ở Giang Châu.

“Còn phải mở một lần ân khoa.” Trương Sính nói, “Lệnh tam đại gia tộc cử sỹ nhập triều.”

“Được.” Mục Khoáng Đạt nói, “Ngự Sử đài và Hộ bộ, chi bằng để ở chúng ta bên này.”

Lúc Đoạn Lĩnh chép xong tấu chương đã đối với sự đa mưu túc trí của Mục Khoáng Đạt bội phục sát đất. Thậm chí không lâu sau Trương Sính còn mang một cái bàn tính tới, hai người chia nhau ra, dùng đơn vị là nghìn lượng, tại chỗ tính toán thuế khóa Giang Châu.

“Ngươi phải nhớ kỹ.” Mục Khoáng Đạt nói với Đoạn Lĩnh.

Đoạn Lĩnh lại lấy một quyển sổ ra, bắt đầu ghi chép hạch toán điền địa và thuế phú, chi phí quân tài mà Mục Khoáng Đạt và Trương Sính tính ra. Thương lượng lại thương lượng đi, đến cuối cùng Đoạn Lĩnh đều cảm thấy có chút hỗn loạn, Mục Khoáng Đạt lại giống như đã định liệu trước, để ý đến rõ ràng rành mạch, nói nói một chút, trọng tâm câu chuyện lại bắt đầu chuyển đi, trở thành làm sao mới có thể bãi bình tam đại tộc ở Giang Châu.

“Còn phải tác hợp một đoạn nhân duyên.” Trương Sính nói.

Mục Khoáng Đạt “Ồ” lên một tiếng: “Thái tử cũng đến tuổi nói chuyện hôn nhân, thế nhưng ba gia tộc này…” Mục Khoáng Đạt chậm rãi lắc đầu, ý tứ chính là không quá hài lòng đi.

Trương Sính lại nói: “Theo tại hạ phỏng đoán, ý tứ của bệ hạ là muốn Thái tử thú nữ nhi của Tạ Hựu.”

“Bàn bạc kỹ hơn đi ——” Mục Khoáng Đạt bất đắc dĩ nói, vừa nói đến đây y cũng đã mệt mỏi, hơi duỗi người than thở “Thừa tướng quả là không dễ làm, vừa phải tính toán đám sổ sách hồ đồ kia, còn muốn quản Hoàng gia thú nương tử.”

Trương Sính và Đoạn Lĩnh đều nở nụ cười, Mục Khoáng Đạt nhìn thoáng qua những bút ký của Đoạn Lĩnh trên sổ, gật đầu nói: “Không sai.”

Trương Sính lại nói với Mục Khoáng Đạt: “Ngày mai tại hạ liền đi Giang Châu một chuyến, thay Tướng gia an bày vài chuyện.”

Mục Khoáng Đạt nói: “Mang theo tiền bạc nhiều chút, những nơi cần chuẩn bị đều không thể thiếu.”

Trương Sính liền nói “Vâng”, Mục Khoáng Đạt lại nói: “Ta đây liền chỉnh sửa lại tấu chương, ngày mai lúc lâm triều liền mang cả hai bản theo.”

Đoạn Lĩnh không đợi phân phó liền nhấc đèn lên dẫn đường phía trước, rọi sáng lộ trình Mục Khoáng Đạt và Trương Sính bước ra thư các. Thương Lưu Quân đang đứng chờ bên ngoài thấy đột nhiên nhiều hơn một người thì trong ánh mắt mang theo cảnh giác, Mục Khoáng Đạt xua tay ý bảo không ngại, chậm rãi bước ra, lại thấy Vũ Độc đã chờ ngoài sân viện.

Mục Khoáng Đạt vừa thấy Vũ Độc liền biết là đến tìm Đoạn Lĩnh: “Tối nay cùng vị tiểu bằng hữu trong viện ngươi hữu duyên, lại không thể không trì hoãn một chút thời gian của y.”

Vũ Độc gật đầu, nói: “Tự nhiên tùy Thừa tướng sai phái.”

“Nếu nói như vậy.” Mục Khoáng Đạt lại nói, “Còn làm phiền ngươi đợi thêm nửa canh giờ, nếu còn chưa vội ngủ hãy cùng ta đi một chuyến.”

Vũ Độc từ lúc và phủ Thừa tướng, loại đãi ngộ nửa đêm mời đến trò chuyện này còn là lần đầu hưởng thụ, vốn còn cho rằng Mục Khoáng Đạt muốn hỏi hắn chuyện thuốc độc liền cất bước đuổi theo. Vì vậy Đoạn Lĩnh dẫn đường phía trước, Mục Khoáng Đạt cùng Trương Sính thuận miệng nói chuyện phiếm, Vũ Độc và Thương Lưu Quân bước theo phía sau vượt qua mấy đoạn hành lang hướng về thư phòng.

Đi đến nửa đường, Trương Sính lại chắp tay khom người, nói: “Tại hạ xin cáo lui.”

Mục Khoáng Đạt hướng về phía hắn y đầu, cũng chắp tay, nói: “Tiên sinh thuận buồm xuôi gió.”

“Thác phúc của Tướng gia.” Trương Sính cười nói, thong thả rời đi.

Còn lại Đoạn Lĩnh cầm đèn lồng chiếu sáng, Mục Khoáng Đạt lại như đang suy tư gì đó. Đoạn Lĩnh bỗng dưng phát hiện, hai phụ tử Mục gia vẫn là có chỗ giống nhau, Mục Khánh giống phụ thân mình ở điểm đều rất biết chiêu hiền đãi sỹ, hòa ái dễ gần, khi ở bên cạnh thuộc hạ thái độ thập phần hiền hòa. Cũng khó trách bậc nhân tài như Trương Sính sẽ đi theo Mục Khoáng Đạt, không muốn nhập triều lĩnh chức quan, cam tâm tình nguyện ở lại trong phủ Thừa tướng làm một tên môn khách.

Đoạn Lĩnh mở cửa thư phòng bước vào, sau đó là Mục Khoáng Đạt, Thương Lưu Quân tự giác đứng ở một bên, Vũ Độc muốn theo vào lại bi Thương Lưu Quân cản trở, ý tứ chính là nơi này không có chuyện của hắn.