Tương Kiến Hoan

Quyển 3 - Chương 144: Cố hương trước mắt




Vì muốn nương đợt lũ cuối cùng của mùa thu vận chuyển gỗ, bọn họ đi dọc theo đoạn sông khúc chiết phía bắc Nghiệp thành, lựa chọn một khu vực thích hợp đón hàng.

“Sang năm chuẩn bị đào kênh ở nơi này, dùng để tưới tiêu vụ xuân.” Đoạn Lĩnh nói.

“Ừ.” Vũ Độc nhìn xa ra bờ bên kia, chuyện hắn cần làm thực sự nhiều lắm, phàm là những việc cần dùng thể lực đều chỉ có thể để hắn đi làm.

Hắn vẫn thường đến đây kiểm tra địa hình, hai bên núi cao bất giác khiến nơi này trở thành thâm cốc, mỗi khi nhập hạ lưu lượng nước của Tầm Thủy đều lập tức tăng vọt, qua đến tháng chín mực nước mới dần dần rút xuống. Tầm Thủy ở khuc vực trung bắc bộ của Hà Bắc, dòng chảy từ đông bắc đến tây nam, sau đó lại ở Nghiệp thành bẻ ngoặc về hướng đông, men theo Sơn Đông ra biển.

“Đợi đến khi đón gỗ từ thượng du xuống.” Vũ Độc nói, “Cũng đặt ở nơi này, ngươi nghĩ rất chu đáo.”

Bốn trăm người dắt ngựa qua lối hẹp, cẩn thận vượt sông.

“Mọi người cần nâng cao cảnh giác.” Vũ Độc truyền lệnh xuống, “Ở đây đã là địa phận Liêu quốc.”

Bờ bên kia hầu như không thấy bóng người, đều đã bị Nguyên nhân cướp bóc sạch sẽ, nơi này mặc dù từng là thổ địa của người Hán, thế nhưng hiện tại cũng là một mảnh tiêu điều.

Khắp nơi đều thấy núi đồi, quan đạo từ lâu không người dọn dẹp, cỏ dại gần như lan ra đến giữa đường. Lúc đầu Vũ Độc còn định ban ngày nghỉ ngơi buổi tối di chuyển để tránh cho người Liêu cảnh giác, thế nhưng xem tình huống thì kế hoạch đó hoàn toàn chỉ là thừa thải, bởi vì khu vực Tầm Bắc này căn bản là không có người.

Đi trọn một ngày đêm, chỉ nhìn thấy di tích thôn trang lụi bại cùng với cỏ dại cao gần quá đầu người, sau khi Nguyên nhân phóng hỏa đốt gia viên của bọn họ, chỉ có cỏ dại ngoan cường vươn lên từ phế tích, che giấu tất cả bi thương đã từng tồn tại trên đời này.

Bọn họ tiến lên rất chậm, Đoạn Lĩnh vừa đi vừa khảo sát địa hình, còn tranh thủ chép lại địa đồ, tương lai nói không chừng còn phải đánh trận ở đây, những thứ này đều là tư liệu thập phần trân quý.

Lại qua một ngày, bọn họ đã tiến nhập khu vực Mang sơn, tiếp tục tiến về phía tây chính là Tầm Dương, đi về phương bắc lại là Thượng Tử.

Ven đường khắp nơi đều là chim bay cá nhảy, sau khi nhập thu có rất nhiều dã thú ra ngoài kiếm ăn, chỉ cần tùy ý là có thể săn được dã vật. So với một dãy Nghiệp thành, Hà Giang rộng lớn mà cằn cỗi, Tầm Bắc thật sự là nơi vô cùng dồi dào, chỉ tiếc hiện tại bóng người thưa thớt.

“Đến rồi.” Đoạn Lĩnh nói, “Phía trước chính là Hắc sơn cốc.”

Có vài dòng sông đểu chảy về Hắc sơn cốc, sau khi hội tụ thành một dòng lại xuôi thẳng về phía nam.

“Bắt đầu đi.” Vũ Độc nói, “Mọi người dốc sức đốn!”

Cây cối nơi này phần lớn đều là thanh tùng, cũng có cây san cùng không ít cây bạch quả. Vừa đến trời thu, lá vàng quyện cùng từng lớp lá xanh phân ra từng tầng dày đặc, cả ngọn núi phảng phất như bị nhuộm màu, nổi bậc nhất là từng tảng lớn nham thạch màu đen chơ vơ giữa trời, cái tên Hắc sơn cốc cũng được hình thành từ đó.

Vũ Độc lại phân phối nhân lực tuần tra, bọn lính đều tự giác lấy rìu đốn củi, lưỡi cưa từ thắt lưng ra, Đoạn Lĩnh cùng Nghiêm Địch cầm bản vẽ lên, phân phó thuộc hạ trước hết chặt một gốc cây, láp ráp một thiết bị đơn giản dùng dòng nước làm sức đẩy, sau đó lại lắp lưỡi cưa vào, cứ thế bận rộn cả ngày.

Tới hoàng hôn thì lưỡi cưa sức nước đã được lắp đặt xong, cây cối vừa chặt xong liền được ném xuống nước, dựa theo chuyển động xoay tròn của nước sông mà bào đi cành nhánh dư thừa, biến thành mộc trụ, đợi đến khi tích lũy đủ nhiều liền kết thành bè ném vào giữa sông, nhờ nước chuyển xuống hạ du.

Đoạn Lĩnh bận rộn đến tay cũng phồng lên, Vũ Độc định ngăn cản lại bị y trấn an, cam đoan mình có thể làm việc.

“Ngươi chưa quen thuộc cái này.” Đoạn Lĩnh mỗi ngày đều cùng Nghiêm Địch làm thống kê báo cáo, y mang bao tay thật dày kiểm tra từng cái mộc trụ, bận rộn xoay người nói với Vũ Độc, “Cứ giao cho ta là được.”

Vào đêm, bọn lính trên núi đều tự nghỉ ngơi, Vũ Độc liếc một vòng quan sát, trong sơn cốc dấy lên lửa trại lấm tấm. Bọn họ hôm nay đã xử lý được ba cây tùng, tính cả thời gian dùng sức nước bào phẳng này nọ cũng đã rất nhanh rồi, nếu cứ theo tốc độ này, bắt đầu từ ngày mai bọn họ chí ít có thể xử lý mười lăm cây. Chỉ cần thời gian hơn một tháng, than củi cần dùng suốt mùa đông đã có thể tích lũy đủ.

Sau khi ăn cơm xong, Đoạn Lĩnh mệt mỏi đến mức toàn thân đau nhức, cùng Vũ Độc nằm tại nơi sơn dã ngắm sao trời.

“Mẫu thân của ngươi là người Hà Bắc?” Vũ Độc hỏi.

“Ừ.” Đoạn Lĩnh nghiêng người, tỉ mỉ nhìn ngắm dung mạo của Vũ Độc, nói, “Lão gia, ngươi là người ở đâu?”

Gương mặt cả hai kề cận vào nhau, Đoạn Lĩnh vươn tay mân mê dọc theo sống mũi, lông mi, lỗ tai của Vũ Độc. Vũ Độc nở nụ cười, chụp lấy bàn tay nghịch ngợm của đối phương..

“Ngươi xem lão gia nhà ngươi giống người ở đâu?” Vũ Độc hỏi.

“Giống người Đảng Hạng.” Đoạn Lĩnh nghiêm trang nói.

Vũ Độc: “…”

“Bởi vì phụ thân ta nói, nam nhân Đảng Hạng vóc người đoan chính.” Đoạn Lĩnh cười nói, “Thế nhưng mỗi ngày đều động dục chẳng khác gì chó đực.”

Vũ Độc nghe hiểu nửa câu sau của Đoạn Lĩnh là đang chế nhạo cính mình, lập tức xoay người bắt lấy đối phương áp xuống đất: “Nói rất đúng, xem ra ta thật sự là người Đảng Hạng….”

Đoạn Lĩnh vội vàng cầu xin tha thứ, hôm nay y đã bận rộn cả một ngày đêm, toàn thân đều đau nhức, thật sự không có cách nào chịu được Vũ Độc lăn qua lăn lại. Chỉ là người bên trên đè nặng lấy y, y không thể cử động được, Vũ Độc còn chặn mũi y hôn lên.

Một lát sau, hô hấp của Đoạn Lĩnh càng lúc càng dồn dập, vòng tay ôm ngược lấy cổ Vũ Độc, hai người liền cùng nhau triền miên giữa chốn màn trời chiếu đất, núi rừng hoang vắng.

Hồi lâu, Vũ Độc mới buông Đoạn Lĩnh ra, phần áo đơn và ngoại bào dán vào cơ lưng đã ướt đẫm, xiêm y của Đoạn Lĩnh cũng mất trật tự. Chỉ thấy Vũ Độc không nhịn được thở dốc ôm lấy thiếu niên, còn vẫn chưa thỏa ý không ngừng hôn môi Đoạn Lĩnh.

Vũ Độc dùng tư thế mưa to gió lớn không ngừng xâm nhập, hoàn toàn không muốn buông Đoạn Lĩnh ra, áo bào khoác lên bên hông, cùng người nọ dây dưa không dứt, nép dưới tàng cây nhỏ thấp giọng trò chuyện.

“Cả đời này của ta.” Vũ Độc thấp giọng nói, “Tiếc nuối nhất chính là năm đó chưa từng đến Nhữ Nam mà là đi Giang Châu lộ. Nếu đi Nhữ Nam liền có thể nhìn xem đám tiểu hài nhi trong thành khi đó người nào là ngươi.”

Đoạn Lĩnh nở nụ cười, nói: “Cho dù đến Nhữ Nam ngươi cũng có khả năng không tìm được ta, biết đâu lại là vội vàng thoáng nhìn, cứ thế đôi ta bỏ lỡ lẫn nhau.”

Đoạn Lĩnh khi còn bé cả người bẩn thỉu, suốt ngày xen lẫn cùng đám khất cái, đầu bù, áo rách, quần manh… nào được như bộ dáng hôm nay.

“Sư nương nói.” Vũ Độc đáp, “Mỗi người đều có duyên phận của riêng mình, từ lúc sinh ra đã được chú định. Nếu năm đó ta đi Nhữ Nam, nói không chừng sẽ đứng nghỉ chân trước ngõ nhỏ bên ngoài Đoạn gia, nhìn ngươi chạy ra chạy vào.”

Đoạn Lĩnh tựa vào lồng ngực trần trụi của Vũ Độc, nhỏ giọng nói: “Vậy ngươi nhất định phải nhớ mua cho ta một chén hoành thánh.”

“Hiện tại liền mang ngươi đi ăn.” Vũ Độc nói, “Ở Nhữ Nam? Đi.”

Đoạn Lĩnh: “…”

Đoạn Lĩnh cũng không phải chưa từng nghĩ qua muốn trở về chốn cũ, hơn nữa còn là một đường thủy chung nhớ mãi. Không biết có phải bởi vì hiện tại mọi việc đã thuận lợi, sự tình đại thể đều đã được giải quyết, tự nhiên không cần đích thân động thủ, y vừa nghe Vũ Độc nói như vậy đột nhiên có chút muốn quay về Đoạn gia nhìn xem.

Chỉ không biết Đoạn phu nhân và mấy nha hoàn kia thấy y trở về có lại dám đánh mắng y không. Chỉ là lúc này sau lưng y đã có Vũ Độc, ai cũng không cần sợ nữa.

Dẫu thế nơi đó đã lưu lại cho y những ký ức sâu sắc nhất, là sự ấm áp từ cơ thể Lang Tuấn Hiệp giữa đêm phong tuyết, là một chén hoành thánh dưới ngọn đèn leo lét trong ngõ hẻm.

Cùng Vũ Độc về nhà, thế nhưng trong lòng lại nhớ đến một người khác, việc này đối với hắn không công bằng.

“Lần sau đi.” Đoạn Lĩnh xuất thần nói, “Ta có một số việc vẫn chưa thể buông xuống.”

Vũ Độc lại không đáp lời, ôm ngang Đoạn Lĩnh lên, Đoạn Lĩnh vội nói: “Ta còn chưa đáp ứng mà!”

Vũ Độc đặt Đoạn Lĩnh lên lưng Bôn Tiêu, xoay người mặc áo choàng, mũi chân điểm nhẹ phi thân lên ngựa, không nói lời nào lao vút ra khỏi sơn cốc.

Đoạn Lĩnh cũng không giãy dụa nữa, cuộn tròn trong lòng Vũ Độc, y cảm giác được Vũ Độc hiểu mình đang suy nghĩ những gì —— hắn muốn giúp y cởi bỏ tâm kết này. Đoạn Lĩnh vẫn nhớ rõ, tám năm trước khi Lang Tuấn Hiệp ôm y rời khỏi Nhữ Nam, bọn họ cũng là đi trên con đường này.

Đó là một đêm đông tuyết bay tán loạn, sông núi hai bên đường đều tựa như bức tranh thủy mặc. Hôm nay lại là thu phong phất diện, giữa đêm đen quần tinh vừa mọc, ánh sao soi rọi nhân gian, gió thổi lùa qua đồng cỏ, áp đến từng mảng ngã rạp xuống đất. Áo bào trên người Vũ Độc đón gió phấp phới, giục ngựa mang theo Đoạn Lĩnh băng qua đường lớn, giữa chốn đồng không khí thế đón gió tung bay, xông thẳng về phía Nhữ Nam thành đang bị bóng đêm bao phủ.

Đoạn Lĩnh dựa vào vòm ngực ấm áp của Vũ Độc, dần dần ngủ mất. Y đã trở về, một lượt đi một lượt về, những việc kinh tâm động phách, đám người thế gian hỗn tạp kia bất quá chỉ là nhất tràng phù sinh đại mộng. Người trên lưng ngựa kia phảng phất thủy chung đều vẫn ở đây, bồi y vĩnh viễn đi cùng thiên địa, đi tìm nơi xuân về hoa nở.

Bôn Tiêu dừng vó, Đoạn Lĩnh chập chờn tỉnh lại.

“Đã tới chưa?” Y mơ mơ màng màng hỏi.

Vũ Độc không nói lời nào, ngẩng đầu nhìn tường thành.

Hiện tại đã là canh tư, bọn họ dừng ngựa ngoài thành, ngay trên đỉnh cao nhất cổng thành có hai chữ đã sứt mẻ bất kham —— Nhữ Nam. Cửa hông bên dưới khép hờ, gãy đổ vỡ vụn, tường thành còn có vết tích bị lửa đốt qua.

“Đi vào sao?” Vũ Độc cũng thập phần ngoài ý muốn, không ngờ đến Nhữ Nam hiện giờ tựa hồ đã không còn ai nữa.

“Vào xem một chút đi.” Đoạn Lĩnh nói.

Vũ Độc vô cùng áy náy, hắn không nên nói cái kiến nghị vừa nãy ra trong óc như thế, xem tình huống trước mắt, ra vẻ thành Nhữ Nam bây giờ đã trống không, bách tính đều dời đi nơi khác.

“Đi về phía thành đông.” Đoạn Lĩnh tỉnh táo lại, tiếp nhận cương ngựa run lên, nói, “Ta nhận được đường.”

Tuy rằng lúc y rời đi cũng chỉ có tám tuổi, thế nhưng ở trong mộng Đoạn Lĩnh đã vô số lần nhớ về cố hương, ấn tượng khắc sâu. Hắn khống chế Bôn Tiêu, vòng qua trường thành mà đi.

“Trở về đi.” Vũ Độc nói, “Sau này hẵn quay lại.”

Đoạn Lĩnh nói: “Ngày mai chúng ta cùng nhau đi cúng tế mẫu thân.”

Vũ Độc nghĩ cũng cảm thấy hẳn là, từ sau khi Thái Diêm hồi trào chưa từng đề cập đến Đoạn Tiểu Uyển, cũng không nhắc đến việc để phụ mẫu hợp táng —— cũng có thể đã từng nhắc qua, chỉ là bọn họ không biết. Thế nhưng triều đình chưa từng cử ai đến Nhữ Nam dời mộ, dù sao đây cũng là địa phận Liêu quốc, những hành động vượt qua biên giới bình thường đều khiến mọi thứ trở nên phi thường mẫn cảm.

Tương lai nếu Đoạn Lĩnh có thể thuận lợi đăng cơ, y nhất định sẽ muốn phụ mẫu hợp táng. Năm đó khi còn ở Thượng kinh Lý Tiệm Hồng cũng đã nói, sau này đợi quay về phía nam bọn họ nhất định phải trở lại tìm mẫu thân y.

Đi không được bao xa đã phát hiện một khoảng tường thành sụp đổ, Đoạn Lĩnh trực tiếp giục ngựa bước qua đống gạch ngói hoang tàn, đợi khi vào thành liền đảo mắt nhìn quanh.

Phòng ốc ven đường hư hại không ít, tựa hồ còn bị địch nhân đốt qua, cả con đường lớn gió thu đìu hiu phơ phất, một mảnh hoang vắng không có bất kỳ ánh đèn nào, hẳn là không còn ai cư ngụ.

Hôm nay Nhữ Nam đã là một tòa quỷ thành, ngay cả tiếng chó sủa cũng không có, bờ sông trồng đầy dương liễu thật ra vẫn như xưa, tiếng sóng vỗ bờ giữa đêm thanh tỉnh phát ra từng đợt rì rào lạnh lẽo.