Tương Kiến Hoan

Quyển 3 - Chương 158: Lâm nguy




“Thích khách năm đó ở Thượng kinh, ngươi đã có đầu mối gì chưa?” Đoạn Lĩnh lại hỏi.

Y đã biết là Lang Tuấn Hiệp rồi, thế nhưng lại loáng thoáng cảm thấy việc này không đơn giản, nếu Lang Tuấn Hiệp đã không nói y chỉ có thể thử xem Tông Chân có rõ ràng hay không.

“Ta tìm ngươi cũng là vì việc này.” Gia Luật Tông Chân trầm ngâm một lát, sau đó đứng dậy đi vài bước, nói, “Hẳn là có liên quan đến ngươi. Tên thích khách kia là từ Trần quốc các ngươi phái ra.”

Ta đã biết, Đoạn Lĩnh nghĩ thầm.

Gia Luật Tông Chân nói tiếp: “Trước đó, ta hoài nghi khi ấy Hàn Duy Dung cùng Trần quốc có vãng lai, nhưng việc này vẫn phải kiểm chứng. Đợi ta lật đổ Hàn Duy Dung rồi sẽ tìm người tra khảo, không quá nửa năm có thể cho ngươi biết chân tướng.”

Đoạn Lĩnh cảm thấy trước mắt như bị che một tầng sương mù, có chút sự thực đã loáng thoáng lộ ra, thế nhưng thủy chung vẫn giống như cách một tầng sa mấu chốt cuối cùng.

“Việc còn lại chính là nơi hạ lạc của hai thanh kiếm.” Gia Luật Tông Chân nói, “Sau khi Thượng kinh rơi vào tay giặc…”

Đoạn Lĩnh lập tức che miệng Gia Luật Tông Chân lại, ý thức được Lang Tuấn Hiệp vẫn còn đang ở bên ngoài.

Gia Luật Tông Chân cùng Đoạn Lĩnh gần gũi đối diện, cả hai nhìn chăm chú vào nhau.

Một lát sau, Gia Luật Tông Chân lại lấy giấy bút ra, dùng Liêu văn viết: ‘Liêu Nguyên l ưỡng quân ác chi ến ba ngày ba đêm, cu ối cùng cũng đem Nguyên quân đu ổi ra kh ỏi thành, sau khi quét t ước chi ến tr ường l ại nh ặt đ ược m ột thanh c ổ ki ếm ngoài ngõ Ph ương V ăn, đã tr ình cho H àn Duy Dung. ‘

Vừa đọc đến đó, trái tim của Đoạn Lĩnh trong sát na liền ngừng đập.

Ngõ Phương Văn, cũng chính là bên ngoài Quỳnh Hoa viện.

Hai mắt y đỏ bừng, mang theo bi thống nhìn về phía Tông Chân. Tông Chân nhất thời thấp thỏm bất an, cánh môi khẽ động: “Đoạn Lĩnh?”

Đoạn Lĩnh chậm rãi lắc đầu, trước mắt y hiện ra tình cảnh đêm thất tịch năm đó —— Lý Tiệm Hồng dốc hết lực lượng sau cùng đi tới ngõ Phương Văn, bọn họ chỉ cách một bức tường liền phải thiên nhân vĩnh cách.

Đoạn Lĩnh làm một thủ thế, ý bảo cứ nói tiếp. Tông Chân trầm mặc một lát, sau đó viết: ‘Nh ưng ta ch ưa t ừng th ấy qua, ch ỉ nghe nói đ ến. Thanh ki ếm này h ẳn v ẫn còn trên tay Hàn Duy Dung, hãy tin ta, ta nh ất đ ịnh s ẽ mang v ề cho ng ươi.’ “Một thanh kiếm nữa, là Kim kiếm của Hốt Tất Liệt sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.

Gia Luật Tông Chân mặc dù không hiểu vì sao lúc Đoạn Lĩnh nói đến Trấn Sơn Hà thì phải dùng giấy bút, nói đến Kim kiếm liền không quá để tâm, thế nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, chỉ đáp: “Phải, thanh kiếm kia có phải ở trong tay ngươi không?”

Đoạn Lĩnh đáp: “Đã từng ở trong tay ta, nhưng lúc ta đào tẩu lại thất lạc.”

“Ngươi có nhớ lần cuối cùng nhìn thấy nó là ở đâu sao?”

Đoạn Lĩnh hồi ức một lúc lâu, nói: “Tại một sơn thôn, cách Thượng kinh không xa.”

“Sau khi trở về ta liền phái người tìm kiếm một chút.” Gia Luật Tông Chân gật đầu, nói, “Nếu không bị người nhặt được hẳn là còn ở nơi đó, nếu bị người khác tìm thấy, chỉ cần chưa bị bán đi vẫn có thể tìm được, nếu đã bị bán liền khó nói.”

“Tìm nó có ích gì?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Sở hữu thanh kiếm kia là một trong những điều kiện để có thể được thừa nhận là truyền nhân Hốt Tất Liệt.” Gia Luật Tông Chân nói, “Nếu có thể tìm được liền đem hủy diệt, chí ít trong vòng một trăm năm không thể để người Nguyên sinh ra một vị Khả Hãn có thể thống lĩnh các bộ nữa.”

Đối với ý tưởng này Đoạn Lĩnh hoàn toàn đồng ý, thế nhưng nghĩ đến Bạt Đô y lại thở dài.

“Ngươi có thể đưa nó cho Bố Nhi Xích Kim.” Đoạn Lĩnh suy nghĩ một chút, nói, “Hai nước liên quân, đem Đại Trần chúng ta ăn tươi.”

Gia Luật Tông Chân nở nụ cười, nói: “Ngươi là đang ăn dấm của hắn?”

“Người Nguyên sớm nhất không phải do các ngươi thả vào sao?” Đoạn Lĩnh tuy rằng không muốn nói, thế nhưng vẫn là nhịn không được..

“Chỉ cần ngươi gả cho ta.” Tông Chân chế nhạo nói, “Sẽ không xảy ra những chuyện như vậy, đuổi sạch người Nguyên thống nhất thiên hạ. Ngươi quản thiên hạ này, ta hầu hạ ngươi cho tốt, nhất định là thái bình thịnh thế.”

Đoạn Lĩnh nói nói lại bị Tông Chân trêu ghẹo, tiểu tử này nói chuyện không biết mấy phần thật mấy phần giả, nhưng từ trước y đã từng nghe nói, người Liêu thượng võ, chỉ là không biết vì sao sau khi tham chánh lại đặc biệt thiên vị văn nhân, yêu thích ít nhiều có chút bệnh hoạn, nhất là tộc nhân họ Gia Luật.

Tông Chân cũng vị tất thật sự có cái gì tình tình ái ái với y, chỉ là đặc biệt thích y mà thôi, có hỏi thêm cũng không hỏi được gì. Đoạn Lĩnh liền cùng Tông Chân cáo từ, để hắn có thời gian ngẫm nghĩ thật kỹ.

“Ai bảo ngươi giết Tông Chân?” Vừa đi ra ngoài, Đoạn Lĩnh thấp giọng hỏi Lang Tuấn Hiệp.

Lang Tuấn Hiệp lại hỏi: “Trấn Sơn Hà ở nơi nào?”

“Ngươi nghĩ ta sẽ nói cho ngươi biết sao.” Đoạn Lĩnh không ngờ Lang Tuấn Hiệp còn dám hỏi mình.

“Đừng để Thương Lưu Quân tìm được nó.” Lang Tuấn Hiệp thấp giọng nói, “Bằng không Mục Khoáng Đạt liền cái gì cũng không cần sợ.”

“Cho dù hắn lấy được cũng phải nôn trở ra.” Trong lòng Đoạn Lĩnh bỗng nhiên sinh ra giận dỗi, trầm giọng nói, “Lang Tuấn Hiệp, ngươi rốt cuộc đang nghĩ gì?”

“Trấn Sơn Hà không giống vậy.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Phàm là người được Bạch Hổ Đường truyền thụ đều có thể chấp chưởng, nếu Thương Lưu Quân không giao ra, ngay cả Tứ thúc của ngươi cũng không làm gì được hắn.”

Chính là như vậy sao? Đoạn Lĩnh cảm thấy những lời lúc này của Lang Tuấn Hiệp không giống như đang gạt mình.

Trời đã vào đêm, trong viện gió lùa lồng lộng, một đợt gió cuốn qua, Lang Tuấn Hiệp lại có một động tác ngoài ý muốn —— y giơ đôi tay bị còng lên giúp Đoạn Lĩnh sửa sang cổ áo.

Đoạn Lĩnh tránh ra một bước, không khỏi bối rối dời đi đường nhìn, không muốn đối diện với Lang Tuấn Hiệp, phảng phất có chút giống như chột dạ, vội vàng chạy xuyên qua hành lang, tâm phiền ý loạn.

Lang Tuấn Hiệp bước nhanh đuổi theo, trầm mặc không nói, cùng y đi vào trong phòng.

Trịnh Ngạn vẫn còn đang uống rượu, Đoạn Lĩnh cảm thấy người này có lẽ sẽ không bao giờ dừng uống rượu. Mà Thương Lưu Quân lại không biết đã đi nơi nào.

“Thương Lưu Quân đâu?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Nói rằng có việc, đi ra ngoài.” Trịnh Ngạn đáp.

Đoạn Lĩnh vừa nghĩ liền biết, Thương Lưu Quân hẳn là đi trông nom Tiền Thất rồi. Hiện tại bắc phong quét qua khiến toàn thành đều lạnh như hầm băng, vạn nhất không trông coi tốt khiến lão nhân kia chết rét, liền là thất bại trong gang tấc.

Đoạn Lĩnh thở dài.

“Làm sao vậy?” Trịnh Ngạn hỏi.

“Ngủ đi.” Đoạn Lĩnh nói, “Ta mệt nhọc.”

Trịnh Ngạn hỏi: “Cần bồi ngủ?”

Đoạn Lĩnh vội vàng xua tay, Lang Tuấn Hiệp đứng dậy ra phòng ngoài, Đoạn Lĩnh suy nghĩ một chút lại nói: “Ô Lạc Hầu Mục, ngươi cứ ngủ trong phòng đi.”

Y có đôi khi không biết lời của Trịnh Ngạn là thật hay đùa, giả chăng hắn thật sự muốn làm gì đó với mình, nếu Lang Tuấn Hiệp có ở đây, Trịnh Ngạn dù sao cũng không làm trò đến mức chạy lên giường mình chứ… Tuy rằng Đoạn Lĩnh cũng cảm thấy, cho dù Trịnh Ngạn thật sự bò lên, với tình trạng của Lang Tuấn Hiệp bây giờ, chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.

“Ta sẽ liều mạng với hắn.” Lang Tuấn Hiệp tựa hồ đoán được Đoạn Lĩnh đang suy nghĩ gì.

Đoạn Lĩnh: “…”

“Đây lại là cái gì với cái gì?” Trịnh Ngạn mờ mịt hỏi.

“Đừng nói chuyện, ngủ đi.” Đoạn Lĩnh uể oải bất kham, hôm nay thật sự đã xảy ra quá nhiều việc, Vũ Độc cưỡi Bôn Tiêu, nếu ngày đêm kiêm trình hiện tại cũng đã đến Hắc Sơn cốc. Chỉ thêm một ngày nữa liền có thể trở về Nghiệp thành, tốc độ của Bôn Tiêu rất nhanh, lại thêm hai ngày liền đủ để dẫn người trở về Hắc Sơn cốc. Chừa thêm một ngày cho hắn bố trí… Đoạn Lĩnh đã mệt đến ý thức mông lung, dần dần tiến vào mộng đẹp.

Đã nhiều ngày không có động tĩnh gì, tất cả mọi người vẫn biểu hiện ra sự kiên trì không tầm thường, có lẽ đây chính bản lĩnh của thích khách. Những thứ không nên hỏi Trịnh Ngạn và Thương Lưu Quân một câu cũng không hỏi, ngoại trừ thỉnh thoảng sẽ tìm một chút đề tài trào phúng lẫn nhau, tổng thể mà nói Đoạn Lĩnh vẫn là có thể chịu được.

Đoạn Lĩnh dần dần học xong làm thế nào cấp tốc dời đi đề tài câu chuyện khi bọn họ vừa khơi ra, như vậy lỗ tai của y có thể thanh tịnh thêm hơn nửa canh giờ.

Ngày thứ ba, Gia Luật Tông Chân tự mình đến viện của Đoạn Lĩnh, liếc nhìn ba người trong phòng.

“Đã chuẩn bị xong chưa?” Đoạn Lĩnh đi tới trong viện, hỏi.

Tuyết tan, mặt đất lầy lội, khí trời có chút ấm lại, cứ ấm ấm lạnh lạnh đan xen như vậy, dù sao mùa đông muốn chân chính đến cũng phải đợi thêm một tháng nữa.

“Chuẩn bị đi.” Gia Luật Tông Chân nói, “Người của ngươi đã tới chưa?”

“Đến rồi.” Đoạn Lĩnh đáp.

Y biết chỉ cần Vũ Độc đã hứa hẹn với mình, vô luận như thế nào cũng sẽ có mặt đúng hẹn.

“Nơi này có bố đồ binh doanh của Nguyên quân.” Gia Luật Tông Chân nói, “Ngươi nhìn một chút.”

Đoạn Lĩnh mở tấm da dê Gia Luật Tông Chân đưa tới, hỏi: “Lấy được từ đâu?”

“Thuật Luật Đoan dựa vào ký ức vẽ ra.” Gia Luật Tông Chân đáp, “Tối hôm nay, chúng ta cần nghĩ cách tập kích doanh trại. Chúng ta cùng nhau xông qua vòng phòng ngự của địch nhân, chạy về phía đông nam.”

“Viện quân của ta ở chỗ này.” Đoạn Lĩnh đứng sóng vai cùng Tông Chân, chỉ vào Hắc Sơn cốc trên bản đồ, nói, “Chỉ có hai ngàn người mai phục.”

“Vậy là đủ rồi.” Gia Luật Tông Chân nói, “Bọn họ vị tất đã nhận ra chúng ta, nếu như tập kích thành công lại có thể bỏ rơi truy binh, thậm chí không cần động đến viện quân của ngươi.”

“Không.” Đoạn Lĩnh nói, “Nếu đối phương là Bạt Đô, nhất định không có khả năng nhẹ nhàng thả ngươi đi như vậy.”

Y dừng bước lại, đối diện với Gia Luật Tông Chân..

“Nếu như thực sự không được.” Gia Luật Tông Chân nói, “Ngươi nhất định phải trở lại lãnh thổ Trần quốc, ta lưu lại quấy nhiễu bọn họ. Hắn không biết ngươi ở bên cạnh ta, không cần thiết cùng nhau luân hãm.”

Đoạn Lĩnh đột nhiên nở nụ cười, Gia Luật Tông Chân kinh ngạc hỏi: “Cười cái gì?”

Đoạn Lĩnh thầm nghĩ người này quả thực tài cao gan lớn, lại không sợ y thông đồng cùng Bạt Đô lừa hắn rời thành bán đứng hay sao? Không biết vì lý do gì, y luôn cảm thấy Tông Chân là có thể tin tưởng —— tựa như y nửa điểm cũng không sợ Tông Chân sẽ đem y ném cho Bạt Đô, bản thân lại kim tiền thoát xác vậy. Tông Chân cũng tin tưởng y sẽ không liên hợp với Bạt Đô hãm hại mình.

Dù sao Liêu Trần hiện nay đã là thế cục đồng sinh cộng tử, có đôi khi liên minh lợi ích trái lại càng đáng tin hơn tình cảm nhiều lắm. Điều này khiến tình hữu nghị của bọn họ không cần trải qua thêm bất kỳ khiêu chiến nào.

“Ta còn có một việc, cần ngươi an bài.” Đoạn Lĩnh nhỏ giọng giải thích kế hoạch của mình với Gia Luật Tông Chân, chỉ nói thủ hạ của y phải đưa một người ra khỏi thành, thế nhưng lại không nói là ai.

“Dương đông kích tây.” Gia Luật Tông Chân nói, “Tựa hồ không sai.”

“Như vậy liền định vào tối nay sao?” Đoạn Lĩnh thấp giọng hỏi.

Gia Luật Tông Chân gật đầu, Đoạn Lĩnh liền trở về chuẩn bị, đầu tiên là tách khỏi Lang Tuấn Hiệp, đem kế hoạch báo lại cho Thương Lưu Quân và Trịnh Ngạn.

“Tối hôm nay.” Đoạn Lĩnh nói, “Binh lực Nguyên quân đều sẽ tập trung ở cửa Đông..”

Đoạn Lĩnh vẽ một lộ tuyến trên bản đồ Lạc Nhạn thành, nói: “Chỉ cần làm loạn khu vực này, hai trăm lính phòng thủ Lạc Nhạn thành sẽ cùng ngươi xung phong liều chết. Nhóm người còn lại sẽ theo thứ tự chia thành năm đội hai mươi người, bốn đội năm mươi người.”

Thương Lưu Quân: “…”

Trịnh Ngạn cười ha ha, nói: “Ngươi thật sự đủ bản lĩnh!”

Đoạn Lĩnh an bày mười đội ngũ đánh lạc hướng, phân công bọn họ chạy khỏi Lạc Nhạn thành, cứ như vậy, quân Nguyên căn bản không thể nhận ra đội nào là Tông Chân, chắc chắn phải dốc hết toàn lực ứng phó, sau cùng lại bị đùa bỡn xoay quanh.

“Nếu như ta bị bắt lại thì sao?” Thương Lưu Quân hỏi.

“Ta đây liền không còn biện pháp.” Đoạn Lĩnh buông tay nói.

Tiền Thất cùng Tông Chân ai quan trọng hơn? Y đứng ở vị trí Thái tử một quốc gia, dùng góc độ bang giao hai nước… ai nặng ai nhẹ Đoạn Lĩnh vẫn là phân rõ. Mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, chỉ có thể nhìn vận số.

Thương Lưu Quân cầm lệnh bài, xoay người ra ngoài, chuẩn bị trước giờ Tý có mặt ở thành vệ đội phía Tây môn, mang theo Tiền Thất rời thành. Đến đây đã không liên can gì đến Đoạn Lĩnh nữa.

Sau đó, Đoạn Lĩnh mới nói với Trịnh Ngạn: “Phải xử trí Ô Lạc Hầu Mục thế nào?”

“Mang hắn đi.” Trịnh Ngạn đáp, “Không cần sợ.”

“Sau đó thì sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Giam y ở Nghiệp thành,” Trịnh Ngạn nói, “Đừng để y trở về Đông cung, nhân đó Thái tử tất sẽ nghi thần nghi quỷ, lúc ấy chúng ta có thể trù tính thêm nữa.”

Đoạn Lĩnh vốn muốn hỏi Trịnh Ngạn, một mình hắn phụ trách bảo vệ cả mình lẫn Lang Tuấn Hiệp thật sự không có vấn đề sao? Thế nhưng nghĩ tới dưới trướng Gia Luật Tông Chân có nhiều thủ hạ vệ sỹ như vậy cũng không phải ngồi không, tuy rằng đã chia làm mười đội đột phá vòng vây, thế nhưng đội của họ vẫn là cao thủ đông đảo, lại thêm một Trịnh Ngạn, ngược lại chính là an toàn nhất.

“Được rồi.” Đoạn Lĩnh kỳ thực có chút ý nghĩ muốn thả Lang Tuấn Hiệp, thế nhưng lại có thể thả y đi đâu chứ? Không có giải dược của Vũ Độc, y chỉ là một người bình thường, phải để y tự sinh tự diệt sao?