Tương Kiến Hoan

Quyển 3 - Chương 180: Cầu tình




“Chờ một chút!” Đoạn Lĩnh lập tức nói.

Ngoại trừ Lang Tuấn Hiệp, tất cả những người có mặt trong phòng đều nhìn về phía Đoạn Lĩnh, trong lòng ai cũng rõ ràng sẽ có một màn như vậy.

Lưỡi kiếm sáng loáng, phản chiếu ánh mắt của Lang Tuấn Hiệp.

“Tạm thời tha cho y một mạng thôi.” Đoạn Lĩnh nói.

Y vừa đoàn tụ cùng Lý Diễn Thu không bao lâu đã chống lại thánh ý, Đoạn Lĩnh thấp thỏm nhìn sang, mà Lý Diễn Thu phảng phất đã sớm ngờ tới.

“Hoàng nhi muốn tha cho y làm gì?” Lý Diễn Thu nói, “Để y lập công chuộc tội? Không thấy lòng y không ở nơi này, chỉ cầu mau chết hay sao?”

Trong lòng Đoạn Lĩnh có chút mê man, dùng ánh mắt ra hiệu cho Lang Tuấn Hiệp cầu xin tha thứ. Nhưng Lang Tuấn Hiệp thủy chung không hé môi, chỉ an tĩnh quỳ trên mặt đất, bàn tay vẫn nắm chặt thanh kiếm.

Ngươi nói đi! Ngươi nói sẽ lập công chuộc tội, bằng không ta làm sao mới có thể cứu lại tính mạng của ngươi?

“Hiện tại nhi thần vẫn chưa muốn lấy mạng y.” Cuối cùng, Đoạn Lĩnh chỉ có thể bất đắc dĩ nói.

“Thế nhưng trẫm muốn giết y.” Lý Diễn Thu nói, “Hoàng nhi, con muốn tha y một mạng, cũng nên tìm một lý do.”

Tất cả mọi người ở đây đều rõ ràng, tội của Lang Tuấn Hiệp là không thể tha thứ, dù hôm nay có thể nhặt về một mạng trước mặt Lý Diễn Thu, đợi sau trở lại Giang Châu cũng sẽ bị quần thần xử tử. Đây không chỉ là tội khi quân, y còn đem cả văn võ toàn triều xem như tên hề mà lừa gạt!

“Ngươi sẽ lập công chuộc tội.” Thanh âm của Đoạn Lĩnh đã bắt đầu run rẩy, nói, “Ô Lạc Hầu Mục, quay đầu là bờ, chí ít hiện tại ta còn không muốn giết ngươi.”

“Điện hạ cho ngươi cơ hội hối cải làm người mới.” Lý Diễn Thu lạnh lùng nói, “Ngươi dù sao cũng phải cho y một bậc thang bước xuống, Ô Lạc Hầu Mục! Bằng không, nếu việc này truyền ra ngoài, ngươi chỉ cần chết thật ra liền nhẹ nhàng, từ nay về sau, ngươi muốn Thái tử phải làm sao mới có thể ngẩng đầu nhìn người?”

Đoạn Lĩnh cảm giác được sự tức giận của Lý Diễn Thu, lúc người này tức giận trong giọng điệu sẽ mang theo ý tứ châm chọc lại bình tĩnh, chỉ là lại khiến người ta cảm thấy vô cùng kinh khủng.

“Tạ điện hạ ân điển.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Tội thần Ô Lạc Hầu Mục nhất định sẽ hối cãi, lần nữa làm một người mới.”

Lúc Đoạn Lĩnh nghe được câu này thì tảng đá lớn trong ngực cũng rơi xuống, Lý Diễn Thu lại không nói gì, thẳng thắn xoay người ra khỏi phòng. Đoạn Lĩnh vội vàng đuổi theo vài bước, Trịnh Ngạn thu hồi bội kiếm Tử Điện Kim Mang, cũng đuổi theo.

Đoạn Lĩnh quay đầu lại nhìn Vũ Độc, biểu tình mang theo bất an.

Vũ Độc thần sắc như thường, không hề biến hóa, đứng ở trước mặt Đoạn Lĩnh làm một thủ thế, ý bảo y đuổi theo Lý Diễn Thu.

Đoạn Lĩnh thực sự không biết nên làm gì mới tốt, trong lòng y cứ luôn lặp đi lặp lại một chuyện, vẫn chẳng thể quả quyết, do dự không ngừng như vậy ngược lại sẽ hại mình hại người,

“Còn không đuổi theo?” Vũ Độc thúc giục.

“Ta… được rồi.” Đoạn Lĩnh thở dài, áy náy nhìn Vũ Độc. Lý Diễn Thu thì cũng thôi, ngược lại Vũ Độc trước giờ vẫn luôn bảo hộ y, khi y thốt ra câu ‘chờ một chút’ kia, thuần túy chỉ là xung động bản năng, bây giờ nghĩ lại, Vũ Độc mới là người có đủ tư cách để tức giận nhất.

“Đừng nói nữa.” Vũ Độc hoàn toàn không muốn nghe Đoạn Lĩnh tốn công giải thích, trong mắt ngược lại mang theo tiếu ý, nói, “Ta không tức giận, ngươi đi đi.”

Đoạn Lĩnh lại giống như một hài tử vừa làm sai việc, Vũ Độc lại lặp lại: “Thực sự không tức giận.”

“Ta đi tìm Tứ thúc trước. “

Đoạn Lĩnh chỉ phải xoay người đi tìm Lý Diễn Thu, Vũ Độc nhìn theo bóng lưng của y, đột nhiên nở nụ cười, tiện tay rút ra Liệt Quang kiếm, cổ tay xoay tròn chơi đùa hai vòng, đẩy cửa phòng Lang Tuấn Hiệp bước vào.

Lang Tuấn Hiệp đang trầm ngâm ngồi trên tháp, không ngờ Vũ Độc cư nhiên lại quay về, trong tay còn cầm kiếm.

Vũ Độc gác kiếm lên cổ Lang Tuấn Hiệp, khiến y ngẩng đầu.

“Vì sao lại hạ Tịch Diệt tán lên người y?” Vũ Độc trầm giọng hỏi.

Lang Tuấn Hiệp đáp: “Ta đã sớm thua, hơn nữa còn thua đến thảm hại, truy cứu tác dụng của một vị thuốc thì có bao nhiêu ý nghĩa?”

Chân mày Vũ Độc hơi nhíu lại, Lang Tuấn Hiệp liền nói: “Khuyên ngươi một câu, vẫn là nên cẩn thận thì mới tốt. Có đôi khi, chó cùng rứt dậu.”

Vũ Độc quan sát Đoạn Lĩnh một hồi, đột nhiên lại mở miệng: “Biết ta vì sao không giết ngươi chăng?”

Lang Tuấn Hiệp không trả lời.

“Vị trí của ngươi trong lòng y, đã không có.” Vũ Độc nói, “Ngay một khắc ngươi thốt ra lời cầu xin, ngươi đã thua.”

“Ngươi bất quá là tốt số.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Là ngươi nhặt được y mà không phải những người khác.”

“Ngươi bất quá cũng là tốt số.” Vũ Độc nói, “Là ngươi trước hết nhặt được y.”

Dứt lời, Vũ Độc tra kiếm vào vỏ, xoay người ly khai.

Đoạn Lĩnh chạy theo Lý Diễn Thu đến tiền sảnh, Lý Diễn Thu ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ tọa, Đoạn Lĩnh thấp thỏm một chốc, nhớ đến những phương thức xử lý cơn giận của phụ thân khi y còn bé, liền bước đến cạnh tháp, rụt rè sợ hãi giật giật ống tay áo của Lý Diễn Thu.

“Đây là lần thứ mấy con tha mạng cho y?” Lý Diễn Thu nghiêng đầu nhìn Đoạn Lĩnh, “Cái người kia đã hại con bị vây khốn trong hoàn cảnh này, vì sao lại muốn buông tha y?”

“Con… không nỡ nhìn y chết.” Đoạn Lĩnh bất đắc dĩ đáp, “Cho dù là con chó, cũng là có cảm tình. Con không nên so sánh y với chó, thế nhưng…”

“Chó nuôi quen sẽ không cắn con.” Lý Diễn Thu nói, “Sẽ không hạ độc con, sẽ không ném con vào sông.”

Đoạn Lĩnh đáp: “Có thể y cũng chỉ là muốn giữ mạng cho con. Nếu thật muốn giết con, vì sao không ở trước mặt Thái Diêm cho con một kiếm mất mạng? Hà tất phí khí lực lớn như vậy, còn không phải là loại độc chết người?”

Lý Diễn Thu nói: “Như vậy, con tình nguyện tin y là muốn lừa gạt mọi người, lưu lại tính mạng của con sao? Có loại oan khuất thấu trời gì sao y lại không nói rõ?”

Đoạn Lĩnh ý thức được, trước mặt Lý Diễn Thu không nói được nhân tình, trừ phi có thể mang lý do ra.

“Từ trước đến giờ y vẫn không nói.” Đoạn Lĩnh đáp, “Từ trước đây rất lâu, cái gì y cũng đã không nói. Y phản bội phụ thân ba lần, phụ thân vẫn tin tưởng y, vậy nên… thần nhi cảm thấy, ở trong chuyện này, phàm là còn có nơi nào không hiểu rõ, chúng ta không thể ban cho y cái chết.”

Lý Diễn Thu đáp: “Đó là bởi vì năm đó phụ thân con không còn ai để dùng.”

“Bởi vì không có người để dùng, liền giao phó tính mệnh nhi tử cho một kẻ lúc nào cũng có thể phản bội sao?” Đoạn Lĩnh nói, “Nếu như là con, con tình nguyện không phái người đi đón cũng không muốn mạo hiểm như vậy.”

“Thế bây giờ, con muốn làm như thế nào?” Lý Diễn Thu đơn giản hỏi.

Đoạn Lĩnh biết Lý Diễn Thu đã lui bước, chỉ là muốn cho y một khảo nghiệm đơn giản —— phải xử trí Lang Tuấn Hiệp thế nào. Y cần đưa ra một lý do khiến mọi người tin phục mới có thể giữ lại mạng của người kia.

Dù sao là Thái tử một nước, hành sự không thể chỉ dựa vào yêu ghét cá nhân, bằng không tương lai làm sao quản được cả một quốc gia, khiến người trong thiên hạ tâm phục khẩu phục? Thấy ánh mắt của Lý Diễn Thu, thúc chất hai người đều hiểu rõ, đây là vấn đề Đoạn Lĩnh phải đối mặt.

Đoạn Lĩnh có điểm khổ sở, thở dài.

“Nếu phụ thân con còn tại thế.” Lý Diễn Thu hòa hoãn thanh âm, “Cũng sẽ không ép hỏi con như vậy, bằng tính tình của huynh ấy tất nhiên là con muốn làm cái gì liền làm cái đó, giết y cũng được, lưu lại y cũng chẳng sao. Nhưng phụ thân con là phụ thân con, tứ thúc là tứ thúc, Nhược nhi, tứ thúc không muốn ép con làm cái gì, chỉ không hy vọng sau này con sẽ hối hận, mở to mắt nhìn mọi việc phát sinh lại không thể vãn hồi.”

“Nhi thần hiểu.” Đoạn Lĩnh nói, “Sau này mang y trở về, lại tuyên án trước triều đình, cần trị tội gì liền trị tội đó.”

Thần sắc của Lý Diễn Thu cũng thả lỏng, nói: “Lại qua hai ngày tứ thúc cũng phải về rồi.”

“Tứ thúc.” Đoạn Lĩnh tuy rằng rất không muốn phân ly với Lý Diễn Thu, thế nhưng y cũng sợ nếu Lý Diễn Thu không quay về, Mục Khoáng Đạt và Thái Diêm liền không biết sẽ gây ra chuyện gì.

“Người thật sự phải trở về.” Đoạn Lĩnh suy nghĩ một hồi, nói.

Lý Diễn Thu trầm ngâm một hổi rồi gật đầu.

“Hoàng nhi.” Lý Diễn Thu nói, “Qua năm mới mọi việc đều nhẹ nhàng, chi bằng con quay về Giang Châu một chuyến báo cáo công vụ, bằng không ta lại càng không yên lòng.”

Đoạn Lĩnh tự nhiên đáp ứng, hôm đó hai thúc chất ngồi lại hàn huyên hồi lâu, Đoạn Lĩnh đem an bài đại thể của Mục Khoáng Đạt báo lại cho Lý Diễn Thu. Chỉ là y vẫn bận tâm mặt mũi của đối phương, không dám đem suy đoán của Vũ Độc nói được quá rõ, dù sao sự việc tư mật đến bực này, cho dù quan hệ của cả hai lại thân cận cũng không thể tùy tiện nói ra.

Đoạn Lĩnh chỉ là ám chỉ vài lần, sợ rằng Mục Khoáng Đạt có hợp mưu với Mục Cẩm Chi, đợi xác nhận rõ Lý Diễn Thu đã nghe hiểu mớii cảm thấy an tâm.

Lý Diễn Thu đáp: “Hiện tại trong Hoàng cung có Tạ Hựu trấn giữ, hai huynh muội nọ không gây được sóng gió gì, việc này con không cần lo lắng..”

Hôm nay đã là ngày thứ mười hai Lý Diễn Thu có mặt ở Nghiệp thành, mắt thấy thời điểm lạnh nhất của mùa đông đã sắp đến, qua nửa tháng nữa, quan đạo thông với phương bắc sẽ phong lộ. Nếu Lý Diễn Thu lại không trở về liền thực sự chỉ có thể ở lại Nghiệp thành đón năm mới.

Hai người quyết định, ngày mai Lý Diễn Thu sẽ khởi hành hồi triều, đến đêm, Lý Diễn Thu lại yêu cầu Đoạn Lĩnh bồi mình cùng ngủ. Năm sau hồi triều, bọn họ cho dù muốn cũng không còn cơ hội này nữa.

Màn đêm trải dài, thúc chất hai người cùng giường mà ngủ, chỉ là câu chuyện đang nồng, nhất thời ai cũng không ngủ được, Đoạn Lĩnh nghiêng người sang bên, gối đầu lên tay mình, nhìn vào gò má của thúc phụ. Dung mạo Lý Diễn Thu tao nhã ôn nhuận, cùng với anh khí bén nhọn do quanh năm chinh chiến trên người phụ thân rất bất đồng, có một cỗ uy nghiêm nội liễm, cho dù đã bình thản khép mắt lại cũng khiến cho người ta không tự chủ được nín thở sợ hãi.

Thúc phụ không có con nối dòng, đã nhiều năm như vậy, triều thần không có khả năng không nghị luận, Lý Diễn Thu cũng không phải không biết thân thể của mình… Đoạn Lĩnh nghĩ chỉ nói đến đó là được rồi, bằng vài câu ít ỏi nọ, Đoạn Lĩnh cảm thấy Lý Diễn Thu rất có khả năng hoàn toàn không chút yêu mến vị Hoàng hậu Mục Cẩm Chi kia.

“Hoàng nhi, con cảm thấy Hoàng hậu thế nào?” Lý Diễn Thu đang nhắm mắt, đột nhiên lại mở miệng hỏi Đoạn Lĩnh.

“Rất tốt.” Đoạn Lĩnh chưa tiếp xúc được với người nọ mấy lần, cũng chưa bị Mục Cẩm Chi nhằm vào, cũng có lẽ vì lần đó y đã đi chung với Mục Khánh chăng?

“Tứ thúc muốn nạp phi sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Không nạp.” Lý Diễn Thu nói, “Có một mình con là đủ rồi, còn sinh làm gì?”

Từ xưa Đế vương gia nếu có quá nhiều tử tự sẽ không xuất hiện kết quả gì tốt, tự thương nguyên khí không nói, còn liên lụy triều thần phân bè kết đảng. Thế nhưng Đoạn Lĩnh lại thật sự hy vọng Lý Diễn Thu sẽ có một hài tử, hoàng tử cũng tốt, công chúa cũng được, trong cung chắc hẳn sẽ náo nhiệt hơn. Thúc phụ bây giờ, miễn bàn có bao nhiêu tịch mịch.

Đương nhiên sờ vào tim mà nói, nếu Lý Diễn Thu có nhi tử, Đoạn Lĩnh cũng sẽ không quá phí tâm tư, chỉ cần làm Thái tử một thời gian, dọn dẹp yên thế cuộc, tương lai đăng cơ cũng có thể lập nhi tử của Lý Diễn Thu làm Thái tử, bản thân thì vui vẻ ra ngoài cùng Vũ Độc ngao du thiên hạ.

“Có tiểu hài tử rồi, trong cung sẽ náo nhiệt hơn.” Đoạn Lĩnh nói.

“Muốn sinh tự con sinh.” Lý Diễn Thu nhíu mày, đáp, “Muốn sinh bao nhiêu đứa thì sinh bấy nhiêu đứa, tứ thúc giúp con trông coi.”

Trong ngực Đoạn Lĩnh không khỏi lộp bộp, hài tử nhà bình thường đến mười ba mười bốn tuổi đã làm mai. Năm đó khi phụ thân vừa trở lại bên cạnh y cũng đã hỏi “Con ta có thích cô nương nào không”, vạn nhất câu tiếp theo của Lý Diễn Thu là “Trở lại cũng nên tìm việc hôn nhân cho con “, vậy phải làm thế nào?