Tương Kiến Hoan

Quyển 3 - Chương 201: Đế lăng




Tiếng sấm ầm ầm vang dội, kèm theo đó là sự trùng kích của nước sông vào lỗ tai, Đoạn Lĩnh thiếu chút nữa đã bị lôi vào mạch nước ngầm chảy siết nhất. Vũ Độc ôm chặt Đoạn Lĩnh che chở, vai và lưng không ngừng bị va vào đá ngầm dưới đáy sông, thế nhưng hắn cũng không hề chững lại, hai chân mượn lực đạp một cái, mang theo Đoạn Lĩnh bơi về phía bên kia bờ.

Kỹ năng bơi của Vũ Độc rất tốt, chỉ cần không bị địch nhân cản trở, cự ly của bọn họ thoáng cái đã được kéo xa. Dưới đáy sông đều là mạch nước ngầm, khắp nơi đều là vùng xoáy, trên trời lại một đạo thiểm điệm rạch ngang.

Đoạn Lĩnh mở to hai mắt, nương theo ánh sáng của tia chớp nhìn thấy năm thích khách mặc áo đen đang bơi vọt về phía bọn họ. Vũ Độc lại không chút sợ hãi, lôi kéo Đoạn Lĩnh vòng qua từng đoạn nước xoáy, nhanh chóng tiếp cận bờ.

Lại một tiếng sấm chấn động thiên địa, Vũ Độc kéo theo Đoạn Lĩnh nổi lên mặt nước, đem y đặt lên mõm đá rồi mới quay người lần nữa lặn xuống đáy sông.

Bốn phía xung quanh Đoạn Lĩnh đều là hắc ám, y không dám mở miệng, khẩn trương nhìn mặt sông. Thiểm điện thỉnh thoảng lướt ngang, nước sông đột nhiên bốc lên một màu đỏ tươi, máu loãng càng lúcc àng nhiều, nhiễm đỏ cả vùng sóng nước.

Ngay sau đó Vũ Độc lần nữa trồi lên, thu Liệt Quang kiếm, không nói lời nào ôm lấy Đoạn Lĩnh vọt vào rừng cây.

“Còn truy binh sao?!” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Không biết!” Vũ Độc đáp, “Đáy nước đã bị ta giết đi toàn bộ! Chỉ là vẫn nên rời đi trước đã!”

Đoạn Lĩnh nói: “Thả ta xuống thôi!”

“Ngươi chưa mang giày!” Vũ Độc đáp, “Đừng nói chuyện! Miễn cho đưa tới thích khách!”

Vũ Độc mãi miết đi dọc theo sơn đạo, lúc đi lúc dừng, thỉnh thoảng nghiêng tai nghe ngóng tiếng bước chân trong mưa.

“Mưa đã nhỏ lại rồi…” Thanh âm của Vũ Độc mang theo cảnh giác cao độ.

Mưa quả nhiên nhỏ xuống, chỉ là tia sét vẫn lóe lên từng trận, Đoạn Lĩnh cảm giác được bước chân của Vũ Độc có chút chuếnh choáng, nói: “Thả ta xuống thôi, ta có thể tự đi.”

Vũ Độc bước lên vài bước, buông Đoạn Lĩnh xuống, cảnh giác nhìn khắp bốn phía.

“Chú ý dưới chân.” Vũ Độc nói, “Mới vừa rồi ta nghe thấy được phía sau còn có người, bọn họ dùng tiếng cười truyền tin.”

Lời còn chưa dứt Đoạn Lĩnh đã nghe thấy được một tiếng cười loáng thoáng truyền đến từ rừng núi phía xa, lẩn khuất trong tiếng mưa lộp độp.

“Có bao nhiêu người?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Rất khó nói.” Vũ Độc đáp, “Nhưng tuyệt đối không dưới mười người.”

Đoạn Lĩnh lại hỏi: “Đây là nơi nào?”

“Bên trong Ngọc Hành sơn.” Vũ Độc đáp, “Lại lên cao nữa chính là rừng thưa, chúng ta phải nhanh chóng hạ sơn, chỉ sợ bọn họ xuất hiện trên sông là vì muốn ép chúng ta lên bờ.”

Đoạn Lĩnh cùng Vũ Độc nhanh chóng bước lên, cứ nhắm chỗ thấp mà đi. Mưa dần ngớt hạt, cả thế gian tựa hồ đã chìm trong một mảnh yên tĩnh, phảng phất mọi thứ đều trầm lắng xuống.

Đoạn Lĩnh ngẩng đầu nhìn, phía chân trời mây đen chưa tan, dưới bầu trời đêm tối tăm vẫn không tháy nửa điểm ánh sáng. Trong núi rừng vắng vẻ, chỉ có tiếng bước chân của Vũ Độc dẫm vào mặt nước đọng không ngừng vang lên.

Đoạn Lĩnh không khỏi nhớ đến tối đêm đó tại Thượng kinh, mọi thanh âm đều câu tịch, thế gian vô thanh.

Ngay sau đó, Đoạn Lĩnh nghe được một thanh âm dây cung căng lên, phản ứng của Vũ Độc còn nhanh hơn, lập tức kéo y đè xuống, bảo vệ cổ và mặt Đoạn Lĩnh, hai người cứ thế lăn dọc theo sườn núi va đập mạnh mẽ xuống phía dưới.

Bốn phía nhất thời vang lên tiếng còi trúc huýt vang, liên tiếp nối thành một chuỗi, hai bên sơn đạo nháy mắt xuất hiện thêm mười mấy tên thích khách, kẻ nào cũng cầm theo cường nỏ lao về phía bọn họ!

Vũ Độc không thể đến gần, chỉ đành mang theo Đoạn Lĩnh bỏ chạy, quát: “Chạy ở phía trước ta!”

“Phía trước cũng có!” Đoạn Lĩnh đáp lại.

Ngay thời điểm đó, phía trước lại có thích khách vọt ra, Đoạn Lĩnh giương cung bắn tên, một mũi tên vọt đến trước mặt thích khách. Thích khách vốn đang định bắn nỏ, bị một mũi tên này nhắm đến thì liền ngã người ra sau, lẫy nỏ tuột tay bắn ra.

Đoạn Lĩnh tung người đến đoạt lấy cường nỏ của thích khách, Vũ Độc lại lộn người một cái từ sau lưng vọt tới, ôm Đoạn Lĩnh gục xuống, hai người lần nữa lăn xuống sườn dốc. Ven đường không biết đã đụng gãy nhiều ít bụi cây và củi mục, gương mặt Đoạn Lĩnh xây xước đến đau rát, cả một đường va va chạm chạm, cả người bị vô số cục đá ghim vào, lăn đến mỏm núi cheo leo.

Phía dưới là bãi loạn thạch, một khi té xuống liền máu thịt nát bấy. Đoạn Lĩnh và Vũ Độc nắm chặt tay nhau, Vũ Độc dùng Liệt Quang kiếm ghim vào đỉnh núi, dựa vào một tầng lực đạo này đau khổ chi trì.

Bọn thích khách từ trên cao ló đầu xuống nhìn, Đoạn Lĩnh bắn nỏ, lập tức giết chết một kẻ, tiếng kêu thảm thiết, thân hình của đối phương từ vách đá rơi xuống phát sinh tiếng động trầm thấp.

Vũ Độc phát ra tiếng gầm giận dữ.

“Hây a ——!”

Một tiếng thét này tựa như sấm đánh bên tay, quanh quẩn giữa núi rừng chằng chịt, tạo ra tiếng vang văng văng. Vũ Độc dùng cả sức bình sinh dồn vào cánh tay, ném Đoạn Lĩnh lên trên tạo thành một hình cung, bản thân nương xung lực đạp vào vách đá mượn thế, cả hai người liền bay về một khối đất trống sau rừng cây.

“Cẩn thận!” Đoạn Lĩnh hô.

Trên vai Vũ Độc trúng tên, máu tươi chảy ra, chỉ là hắn cũng không quan tâm, chỉ che chở Đoạn Lĩnh lảo đảo tuột xuống. Thích khách xuất hiện càng ngày càng nhiều, đã gần trăm người từ bốn thương tám hướng vọt tới, đuổi theo không bỏ.

“Thích khách từ đâu ra?”

“Ảnh đội!” Vũ Độc đáp lại, “Nhất định là vừa mới thu nhận!”

Hai người chạy đến trước một tòa miếu thờ tối om, Đoạn Lĩnh va người vào lớp cửa đồng phát ra tiếng vang trầm đục. Vũ Độc lập tức hộ Đoạn Lĩnh ra sau lưng, dùng thân thể che chở y giữa mình và cửa đồng, xoay người hướng mặt ra ngoài. Vô số tiếng bước chân vang lên, bọn thích khách đều đã đến gần.

Hai bàn tay của Vũ Độc đều mang hổ chỉ, hắn nhấn cơ quan ẩn trong thắt lưng bắn ra độc phấn, lại trở tay nhịn đau bẻ gãy mũi tên trên vai, máu tươi vẩy ra đầy đất.

Vũ Độc trầm giọng nói: “Ta sẽ kéo chân bọn họ, ngươi nhân cơ hội chạy xuống núi.”

“Không.” Đoạn Lĩnh rung giọng nói, “Vũ Độc, không nên liều mạng…”

Thời khắc này mây đen tan hết, tầng mây mở ra tinh quang rực rỡ soi sáng nhân gian, nương theo ánh sáng yếu ớt, Đoạn Lĩnh nhìn thấy trên trăm tên thích khách đông nghìn nghịt ở phía xa, kẻ nào cũng mang theo cường nỏ, mũi tên đã lắp vào lẫy, từ khắp nơi áp sát.

Bọn họ vẫn duy trì cự ly gần hai mươi bước để phòng ngừa Vũ Độc thả ra khói độc, một khi bách tiễn tề phát, hai người nhất định sẽ bị bắn chết trước cửa miếu bằng đồng này.

Đoạn Lĩnh bất chợt quay đầu lại nhìn, nương theo ánh sao nhìn thấy một cái khóa cũ kỹ trên cánh cửa.

“Vũ Độc.” Đoạn Lĩnh trầm giọng gọi.

Vũ Độc không trả lời, phần vai không bị thương hắn dùng để che chở Đoạn Lĩnh, thích khách phía trước đều đã dừng bước lại.

“Chạy về hướng tây bắc.” Vũ Độc thoáng khom người, đó là động tác trước khi phát lực, ngay sau đó đám thích khách cũng đồng thời giương nỏ lên nhắm bắn.

Ngay giờ khắc này, Đoạn Lĩnh đột nhiên rút ra Liệt Quang kiếm bên hông Vũ Độc, chém mạnh về phía ổ khóa, đẩy mạnh cửa lớn kéo người vọt vào trong miếu.

“Đóng cửa!” Đoạn Lĩnh quát.

Vũ Độc lập tức phản ứng kịp, dùng vai đẩy cửa tạo ra một tiếng ken két vang rền, bên ngoài màn mưa tên dầy đặc bắn đến, không ngừng phát ra tiếng đinh dương.

Đoạn Lĩnh tìm kiếm lối thoát khắp nơi, đại điện của ngôi miếu này đều trống rỗng, ngay cả một cái bồ đoàn cũng không có, bên ngoài bắt đầu có người đập cửa, Vũ Độc liền dùng vỏ kiếm làm then, quát: “Chạy vào bên trong!”

Hai người theo thông lộ vọt vào chỗ sâu trong miếu thờ, trước mắt một mảnh hắc ám, trong bóng tối chỉ có tiếng thở dốc của bọn họ, đưa tay không thấy được năm ngón. Đoạn Lĩnh nghe được một tiếngva chạm, lập tức nghiêng người sang, cùng Vũ Độc va vào vách tường.

“Vũ Độc?” Đoạn Lĩnh gọi.

Y vươn tay ra sờ mó, chạm vào đầu ngón tay của Vũ Độc, lại theo cánh tay sờ lên gương mặt của đối phương, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn.

“Không có đường.” Vũ Độc thấp giọng nói, “Ở chỗ này chờ, ta đi giết sạch bọn họ.”

Bên ngoài lại vang lên tiếng phá cửa, bọn thích khách đang dùng sức sông vào.

“Không, chờ một chút.” Đoạn Lĩnh nói, “Nhất định có đường đi ra, cho dù là miếu gì cũng phải có cửa sau.”

Đoạn Lĩnh lục lọi xung quanh, đột nhiên chạm được đá đánh lửa trên một thạch đài, lập tức bắt đầu lấy lửa. Bên ngoài lại vang lên tiếng va chạm thật lớn, vỏ kiếm tinh thiết của Liệt Quang kiếm đã bị chàng đến biến dạng, thế nhưng vẫn gắt gao giữ chặt then cửa.

Lửa đốt lên, Đoạn Lĩnh thắp sáng ngọn nến bên cạnh, thấy trong một góc phòng có một cái trường minh đăng, liền mồi lửa cho nó, lập tức khoảng không một trượng vuông xung quanh đã tràn đầy ánh sáng.

Đây là một khu lăng tẩm.

Bên trong lăng tẩm là một quan tài cẩm thạch chạm rồng, trên quan tài là linh vị được làm bằng gỗ mun có khắc bốn chữ

‘Đại Trần Võ Đế.’

“Là lăng của phụ hoàng.” Thanh âm Đoạn Lĩnh run rẩy, nói, “Cha…”

Vũ Độc cùng Đoạn Lĩnh đứng sóng vai trước quan tài của Lý Tiệm Hồng, Đoạn Lĩnh ảm đạm nở nụ cười, nói: “Là người gọi chúng ta tới sao?”

Y bước ra phía trước quỳ gối trước quan tài, dùng gò má áp vào lớp đá cẩm thạch, thấp giọng nói: “Con đã trở về, lần này cuối cùng cũng đã trở về.”

Phía sau chợt phát ra tiếng vang thật lớn, Vũ Độc lập tức xoay người, phía cúi hành lang phía đông cư nhiên mở ra, để lộ một khe hở.

Vũ Độc thở phì phò, nhắm hai mắt lại, nói: “Cả đời này ta chưa từng tin tưởng thiên ý, nhưng hôm nay chỉ có thể phải tin.”

“Ngươi xem nơi này.” Đoạn Lĩnh chỉ vào một vật, “Là phụ thân ta để lại cho ngươi.”

Phía cuối lăng tẩm lộ ra một bộ khôi giáp màu đen, thiết phiến loang loáng ghép chặt vào nhau như vảy của chân long, mũ giáp kỳ lân tràn ngập uy nghiêm, hộ thủ, chiến ngoa… thứ gì cũng có.

Đây chính là chiến giáp năm ấy Lý Tiệm Hồng đã mặc đi Thượng kinh phó ước!

Chiến khôi hơi nghiêng, còn có một thanh kiếm phỏng chế Trấn Sơn Hà. Năm đó Trấn Sơn Hà lưu lạc, Lý Diễn Thu liền ra lệnh rèn một thanh có ngoại hình tương tự đưa cùng khôi giáp vào lăng tẩm, vì Lý Tiệm Hồng tuẫn táng.

Lại là một tiếng vang thật lớn, cửa đồng rốt cục bị phá ra, bọn thích khách tay cầm cường nỏ chạy ào vào lăng tẩm.

Vũ Độc một thân chiến khải, đón mưa tên dày đặc, ngược dòng mà lên, cầm theo trọng kiếm hung hăng đập mạnh vào đám thích khách.

Đêm hôm đó, sao trời vạn điểm, mây đen tan hết, một đạo ngân hà vắt ngang chân trời.

Chiến ngoa dẫm trên nền gạch bên ngoài lăng tẩm, đạp đến gạch đã vỡ vụn, nghìn vạn vũng nước trên mặt đất phản chiếu bầu trời đầy sao.

Đoạn Lĩnh thong thả bước ra, đã thấy thây phơi khắp nơi trên mặt đất.

Nơi này đài cao vạn trượng, tại thắt lưng của Ngọc Hành Sơn, đại môn đế lăng mở rộng, tinh quang như dãy lụa đan xen lấp lánh, chiếu rọi Trường Giang ào ạt chảy về đông.

Vừa vặn lại là một đêm Thất tịch.

Vũ Độc gỡ hộ khôi, ném thẳng xuống đất, phát ra tiếng động vang dội.

Hắn mệt mỏi kéo lê trọng kiếm, bước về phía Đoạn Lĩnh đang chờ đợi trong lăng tẩm. Vũ Độc ôm cổ Đoạn Lĩnh, cả hai đồng thời quỳ trên mặt đất.

Dưới lớp đế khải[1], nhiệt huyết chưa lãnh, anh linh năm ấy nào đã vong, một lớp cửa nọ chính là ngăn cách thệ ngôn của bọn họ.

Kỳ lân khôi an tĩnh năm trong vũng nước, xung quanh đều là nước mưa đọng lại, phản chiếu ngân hà trên bầu trời.

Mồng bảy tháng bảy, thiên tôn dệt gấm, bình nước trời nghiêng ngửa, vạn nghìn giọt ngọc lộ đổ xuống nhân gian.

Từ trời xuống đất, lại từ đất lên trời.

Đoạn Lĩnh ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, ảnh ngược trong mắt hiện lên trời sao sáng lạn.

Mồng bảy tháng bảy, nhân gian mộng, cách tây phong, toán thiên thượng, niên hoa trong chớp mắt[2]

Mồng bảy tháng bảy, ngân hà vạn cổ sáng giữa trời xanh.

—————————

1/ Đế khải: Khải giáp của đế vương

2/ Ý của cả câu là: Mồng bảy tháng bảy, nhân gian chìm trong giấc mộng, gió tây đã tắt từ lâu, tính toán đến tận trời, tuổi xuân cũng vụt qua trong chớp mắt.