Tương Kiến Hoan

Quyển 4 - Chương 225: Liên hoàn




“Ta có chứng cứ.” Tằng Vĩnh Nặc đột nhiên mở miệng.

Thái Diêm ngỡ ngàng kinh hoảng, Tằng Vĩnh Nặc lấy ra hai phần bài thi vừa rồi Đoạn Lĩnh giao cho, ngay cả Mục Khoáng Đạt cũng hơi lảo đảo đứng dậy.

“Hôm nay trước lúc lâm triều, chư vị đại nhân đều nhìn thấy rồi.” Tằng Vĩnh Nặc nói rằng, “Đây là lưỡng phân bài thi của Đoạn Lĩnh và đệ đệ Thái Văn, Thái Diêm, khi còn ở Thượng kinh. Trên quyển còn có ấn triện gốc làm chứng.”

Tằng Vĩnh Nặc đưa bài thi cho mọi người nhìn qua một lượt, sắc mặt của Thái Diêm lập tức trở nên trắng xanh.

“Chỉ cần đối chiếu chữ viết của Thái tử liền biết.” Tằng Vĩnh Nặc nói, “Tuy rằng Nội các và Ngự sử đài đều đã từng nhìn qua chữ viết của Thái tử, nhưng vẫn nên công khai đối chiếu một lần.”

“Sứ giả tiến điện ——!” Thái giám ngân giọng.

Bên ngoài Kim Loan điện, sứ giả bốn nước tề tụ, Bạt Đô, Hách Liên Bác, Gia Luật Lỗ và Đan Tăng Vượng Kiệt lần lượt tiến vào, bá quan tuần tự tránh đường.

Lúc Đan Tăng Vượng Kiệt lướt qua Đoạn Lĩnh thì trộm đưa cho y một vật, Đoạn Lĩnh bất động thanh sắc thu vào tay áo.

Hàn Tân nói: “Nghe nói, năm đó Thái tử cùng hai vị này đều là đồng song. Thái tử có nhận được bọn họ sao?”

Thái Diêm rung giọng nói: “Bố Nhi Xích Kim… Bạt Đô, Hách Liên bác.”

“Thái cẩu, ngươi lại còn nhớ kỹ ta?” Bạt Đô nở nụ cười, nói, “Cũng được, xem ra ngươi hẳn vẫn chưa quên, xuống đây, hai ta đấu vật giải trí một chút? Nếu ngươi đã giả mạo Đoạn Lĩnh, hẳn cũng biết năm đó Hách Liên Bác chính là sư phụ đấu vật của y, nào đến đây?”

Thái Diêm trăm triệu không ngờ được, Bạt Đô cư nhiên sẽ bảo hắn đi đấu vật.

“Nếu ngươi đã nhận là nhi tử của Lý Tiệm Hồng, vậy chuyện đêm đó,” Bạt Đô nói, “Khi Tiên đế Trần quốc cùng Đoạn Lĩnh giúp hai phụ tử ta suốt đêm trốn khỏi Thượng kinh, đây là chuyện lần đầu tiên khi sứ giả Nguyên quốc bái phỏng đã từng đề cập đến, nơi này có không ít đại thần đều đã nghe, ngươi lúc đó cũng gật đầu, có đúng không?”

Sau khi Thái Diêm trở về Tây Xuyên, sứ giả Nguyên quốc quả thực có đến bái phỏng, còn nhắc đến ân cứu mạng năm đó Lý Tiệm Hồng cùng Đoạn Lĩnh hiệp trợ Kỳ Xích, Bạt Đô rời khỏi Thượng kinh, khi ấy Thái Diêm hoàn toàn không biết chuyện, chỉ đành gật đầu.

“Ta nhớ quả thật có chuyện này.” Mục Khoáng Đạt nói.

Tô Phiệt nói: “Lúc đó lão phu cũng có mặt, Thái tử chính miệng thừa nhận qua. Ngay cả Trình đại nhân, Vương đại nhân cũng có thể làm chứng.”

“Hiện tại còn nhớ rõ không?” Bạt Đô hỏi.

Thái Diêm nhìn Bạt Đô, nhất thời không biết nên gật đầu hay lắc đầu, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Lang Tuấn Hiệp.

“Tự nhiên nhớ kỹ.” Lang Tuấn Hiệp vân đạm phong khinh đáp.

Bạt Đô nói: “Lúc ly biệt, tín vật ta tặng cho ngươi là cái gì?”

Thái Diêm nói: “Một cây chủy thủ.”

“Khi A Mộc Cổ hỏi về chủy thủ ngươi đã nói thế nào?” Bạt Đô nói, “Ngươi nói đã đánh mất, phải không?”

“Ô Lạc Hầu Mục đã tìm lại cho ta.” Thái Diêm nói, “Ngay Đông cung.”

“Mang ra cho mọi người xem?” Bạt Đô bước qua bước lại vài vòng, nói, “Đêm trước khi chia tay, chúng ta đã họp mặt ở đâu?”

Việc này Thái Diêm hoàn toàn không đáp được, chỉ đành liều mạng nói ngang: “Ngươi là người Nguyên, ta là người Hán, ta nói cái gì cũng đều sai. Phụ thân ta đã băng hà, phụ thân ngươi cũng ly thế, nào còn nhân chứng khác?!”

Lúc này, sử quan đã tìm được thủ bút của Thái Diêm, đặt song song cùng hai phần bài thi trên một cái mâm gỗ, lần lượt đưa cho quần thần xem qua, có hai quyển chữ viết giống nhau như đúc.

“Chữ viết của ngươi bán đứng ngươi.” Bạt Đô nói, “Lúc ngươi ở Thượng kinh gọi là Thái Diêm, không gọi Đoạn Lĩnh. Ngươi là hài tử của Thái gia, cùng Nam Trần có huyết hải thâm cừu xét nhà diệt tộc!”

Phí Hoành Đức đứng phía sau Mục Khoáng Đạt gật đầu nói: “Năm đó lão Tiên đế dung kế phản gián, khiến toàn tộc của ngươi rơi vào tuyệt cảnh, sai một bước hỏng cả bàn cờ, không ngờ lại gây thành quả đắng như vậy. Chỉ là ngươi lại tội tình gì đâu?”

Thái Diêm thở hổn hển nhìn Lang Tuấn Hiệp, chờ đợi y nói gì đó. Lang Tuấn Hiệp lại chủ động thừa nhận: “Phải, không cần tìm thêm bằng chứng gì, hết thảy đều là do ta làm.”

Bá quan nháy mắt ồ lên, ngay cả Thái Diêm cũng không ngờ Lang Tuấn Hiệp lại thừa nhận dứt khoát sạch sẽ như vậy..

“Ngươi… Lang Tuấn Hiệp!” Thái Diêm giận dữ hét, “Ngươi đã đáp ứng gì với ta!”

Hàn Tân cất tiếng cười to, nói: “Có ý tứ, xem ra người phản cung hôm nay cũng không chỉ có mình ngươi rồi! Hiện tại còn gì để nói?”

“Ngươi… Ô Lạc Hầu Mục!” Tô Phiệt cả giận quát, “Ngươi một tay che trời, bịt mắt triều đình nhiều năm như vậy, ngay cả Bệ hạ quá cố, Tiên đế trên trời linh thiêng ngươi cũng dám lừa gạt! Ô Lạc Hầu Mục! Ngươi xem thiên hạ này là đất của ai?! Đại Trần là đất của ai?!”

“Các vị đại nhân.” Lang Tuấn Hiệp nghiêm túc nói, “Năm đó các ngươi cùng người Nguyên giết tộc nhân của ta, đốt thôn trang của ta, Ô Lạc Hầu quốc bị các ngươi dùng làm chiến trường nhiều năm, khiến ruộng tốt biến thành sỏi đá,Thái gia lại bị kế phản gián của các ngươi tru diệt. Các vị, chúng ta trên thực tế đều là quay về báo thù.”

Trong nháy mắt triều đình lặng ngắt như tờ, Lang Tuấn Hiệp lại nói: “Khi ấy Nguyên Trần giao chiến, người chết dưới tay các ngươi đầu chỉ vài nghìn, vài vạn, bất quá đều bị nén vào mấy hàng chữ trong quân báo. Thế nhưng với ta mà nói, đó chính là tộc nhân của ta, thân nhân của ta, chuyện này rất khó lý giải sao?”

Khóe miệng Lang Tuấn Hiệp hơi giương lên, ngữ điệu thảm thiết nhưng trong mắt lại mang theo ôn nhu,: “Ta thụ ủy thác của Tiên đế đi Nhữ Nam đoán Đoạn Lĩnh, dưỡng dục y chừng năm năm, nhìn y trưởng thành. Sau đó Tiên đế trở về, ta lại phụng mệnh xuôi nam, đầu nhập Triệu Khuê.”

“Sau đó không lâu, Tiên đế mượn binh quy nam, Triệu Khuê lệnh ta bắt Thái tử làm con tin, nhưng chưa kịp thực hiện Tây Xuyên đã bị Tiên đế thu phục.” Lang Tuấn Hiệp chậm rãi nói, “Tiếp nữa, Thượng kinh thất thủ, Thái tử thất tung sinh tử không rõ, ta cùng với Thái Diêm ước định, ta trợ hắn làm Thái tử, hắn thay ta báo thù.”

“Trong điện này,” Lang Tuấn Hiệp nhìn quanh một vòng những gương mặt trong điện, nói, “Đều là cừu nhân diệt tộc của ta và hắn. Từng người từng người, chỉ cần cơ hội đều sẽ tính nợ sòng phẳng. Lần này là ta thua, nếu đã muốn cược với các vị, cược với thiên hạ liền phải có dũng khí nhận thua.”

“Như vậy thái tử chân chính đâu?” Tằng Vĩnh Nặc mở miệng hỏi, “Hôm nay người ở phương nào?”

Mục Khoáng Đạt nói: “Nói vậy hẳn từ lâu đã bị vùi trong chiến loạn, trở thành một tia du hồn nơi hoang sơn dã lĩnh mà thôi.”

“Không.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Y còn sống, hơn nữa, ngày hôm nay còn có mặt trong bảo điện.”

Lập tức, triều thần chấn động, đây là việc khiến mọi người bất ngờ, Thái tử còn sống?!

Hàn Tân xanh mặt, nghe được câu này chợt quét mắt nhìn qua quần thần, quả nhiên phát hiện Đoạn Lĩnh đang đứng cuối đội ngũ!

Mà vào thời khắc này, ngoài điện chạy ào một gã lính liên lạc.

“Báo ——!” Một gã quân lính Chinh bắc quân thất kinh, lớn tiếng bẩm báo, “Hắc giáp quân ở ngoại thành công phá cửa bắc!”

Hàn Tân thốt nhiên đứng lên, Đoạn Lĩnh cũng mở miệng châm chọc: “Rất kinh ngạc sao? Hàn tướng quân?”

“Ngươi…” Hàn Tân chấn kinh rồi, quát lớn, “Bắt y lại!”

“Ai dám chạm vào ta!” Đoạn Lĩnh nói, “Nhìn xem thứ trong tay ta là gì!”

Trong tay Đoạn Lĩnh hiện ra môgj vật, là ngọc bội lấp lánh sáng rọi, mọi người ở đây đều chấn kinh rồi.

“Thấy ngọc bội như Bệ hạ thân lâm.” Đoạn Lĩnh nói với quần thần, “Ngọc bội truyền quốc của Đại Trần, không, là ngọc bội truyến quốc của Hán nhân vùng Trung Nguyên, đều thẩy rõ rồi chứ?”

“Đoạn Lĩnh… Đoạn Lĩnh…” Thái Diêm toàn thân run rẩy.

Triều thần vô cùng khiếp sợ, kinh ngạc nhìn Đoạn Lĩnh, Vũ Độc đứng ở cạnh thiếu niên nhìn chằm chằm cả đám quân lính Chinh bắc quân. Quân lính tay cầm binh khí, tiến lên vây lấy Vũ Độc và Đoạn Lĩnh.

“Ai dám động thủ!” Bạt Đô giận dữ quát to, sau đó sứ giả bốn nước đều tiến đến chắn trước người Đoạn Lĩnh.

“Hàn tướng quân.” Đoạn Lĩnh nói, “Ngài là muốn nhanh chóng ra ngoài chỉ hủy Chinh bắc quân hay muốn ở lại trên đại điện, nghe ta kể câu chuyện này?”

Hàn Tân giận đến phát cười, nói: “Tốt, ta thật ra còn muốn nghe xem ngươi có thể nói cái gì. Triệu tập Chinh bắc quân thủ vệ nội thành!”

“Ta chính là Đoạn Lĩnh.” Đoạn Lĩnh trở tay còn lại giơ chủy thủ lên, “Đây là tín vật năm đó Bố Nhi Xích Kim Bạt Đô tặng cho ta, Thái Diêm, ngươi có nhìn rõ nó không?”

“Thế nào ở trong tay ngươi?!” Thái Diêm cả kinh kêu lên, “Ta rõ ràng… Không…”

“Năm ấy ta mang theo chủy thủ đến Tây Xuyên, muốn đưa Ô Lạc Hầu Mục xem.” Đoạn Lĩnh nói, “Không ngờ lại rơi vào tay ngươi, ngươi hẳn là nhận được tín vật này.”

Gương mặt Hách Liên Bác và Đan Tăng Vượng Kiệt hiện lên vẻ đắc ý, bọn họ phải tìm hơn nửa đêm mới thấy thanh chủy thủ đã bị Thái Diêm giấu kín này.

“Phụ thân lấy đại danh cho ta, gọi Lý Nhược Như. Ta mới thật sự là Lý Nhược Như. Thái Diêm! Ngươi là hạng người vô sỉ, còn không mau cút xuống chot a!”

Đoạn Lĩnh giận dữ, Thái Diêm nhất thời toàn thân run rẩy, không nhịn được nói: “Ngươi đáp ứng rồi, ngươi đã đáp ứng ta…”

“Đây là bằng chứng của ta.” Đoạn Lĩnh nói, “Tìm tấu chương, quân báo vào chi chép công tác của Vương Sơn, chỉ cần so sánh với chữ viết liền rõ.”

Sử quan lập tức soạn ra công văn Đoạn Lĩnh từng trình lên, đặt vào mâm đối chiếu cùng bài thi của Đoạn Lĩnh, lại đưa cho chúng thần xem qua một lượt.

“Năm đó ta trải qua cửu tử nhất sinh quay về Tây Xuyên.” Đoạn Lĩnh nói, “Thái Diêm đã chiếm địa vị của ta, bất đắc dĩ ta chỉ có thể nhờ Vũ Độc che chở. Ta cùng hắn đi trọn một vòng Đồng Quan, Giang Châu, Hà Bắc, lại cùng Tứ thúc nhận thức, không ngờ còn gặp thích khách do Mục tướng gia phái đến mưu sát.”

“Ta nhân danh Tiên đế cùng Bệ hạ.” Đoạn Lĩnh nói, “Nâng truyền quốc ngọc bội, cho đòi văn võ bá quan Đại Trần! Trị tội Mục Khoáng Đạt câu kết cùng Hàn Duy Dung mưu hại Tiên đế! Năm đó y còn từng phái thích khách mưu sát phụ hoàng ta! Có thư tín có thể làm chứng!”

Đoạn Lĩnh lấy thư tín ra đặt vào tay sử quan.

“Đây là cái gì với cái gì?” Mục Khoáng Đạt bật cười nói, “Đồ nhi, ngươi nếu cho rằng các vị đại nhân sẽ tin hồ ngôn loạn ngữ của ngươi thì thật sự đã quá ngây thơ rồi.”

“Thị phi sai đúng,” Đoạn Lĩnh cười nói, “Đều ở trước mặt các vị, bằng chứng như núi, đen là đen trắng là trắng, cho đến hôm nay ngài còn không chịu nhận tội sao, sư phụ? Ta vẫn còn chứng cứ.”

“Đây là thư từ bí mật của Mục Khoáng Đạt và Hàn Tân, xác nhận ý đồ mưu phản.” Đoạn Lĩnh lại lấy ra phong thư thứ hai đặt lên mâm gỗ, đây là một trong những bức thư hôm đó đã tìm được trong Mục phủ.

Mọi người lần thứ hai triệt để chấn kinh trước hành động của Đoạn Lĩnh, biến cố xảy ra thực sự quá nhanh, mặc dù có người đã sớm đoán được Mục Khoáng Đạt và Hàn Tân cấu kết cùng nhau, nhưng trong thời gian một khắc ngắn ngủi này, bọn họ khó thể vừa tiếp thu thân phận Thái tử, vừa tiếp thu tin tức Mục Khoáng Đạt cùng Hàn Tân mưu phản, còn có hết thảy nội tình.

“Các vị.” Đoạn Lĩnh nói, “Nghĩ rõ ràng đi, hiện tại buông binh khí sẽ bỏ qua chuyện cũ.”

“Nói bậy!” Hàn Tân cười như điên, “Các ngươi thật sự tin tưởng sao? Ta nói cho các ngươi biết…”

Tiếng kêu gào đã đến trước sân rồng, trong điện cũng theo đó thấp thỏm.

Hàn Tân giận dữ hét: “Trên đời này, căn bản không có cái gọi là Thái tử chân chính, năm đó Võ đế cũng không có con nối dòng! Thứ gọi là hậu duệ bị đưa đi Đoạn gia ở Thượng kinh cũng chỉ là một hồi âm mưu tỉ mỉ!”

“Không sai, ngay cả ‘Đoạn Lĩnh’ ban đầu.” Mục Khoáng Đạt bình thản chậm rãi nói, “Cũng là do Ô Lạc Hầu Mục cố ý tạo ra, các ngươi nhìn dung mạo của y, có điểm ngào giống Tiên đế?”

“Sư phụ, ngài thật ra còn phản ứng rất nhanh.” Đoạn Lĩnh nói, “Thế nhưng ngài trăm tính ngàn tính vẫn tính sót một việc.”

“Ngươi có chứng cứ thì mau mang ra.” Mục Khoáng Đạt thản nhiên nói, “Làm sao chứng minh Lý Tiệm Hồng là phụ thân của ngươi? Nếu có thể chứng minh việc này, không cần ngươi động thủ ta liền tự vẫn tạ tội thiên hạ. Chư vị đại nhân, Diêu Phục từ sớm đã có tâm mưu phản, năm đó còn ra tay ám sát Bệ hạ giá họa cho bổn tướng. Hiện tại Bệ hạ đã băng hà, lại tìm đồ đệ của ta đến giả mạo Thái tử.”

Hàn Tân cười lạnh, nói: “Các ngươi tin ai? Chỉ bằng một câu nói cùng với miếng ngọc bội không biết từ đâu tới?”

Đoạn Lĩnh quát to: “Chân mệnh thiên tử ở đây! Ai còn chấp mê bất ngộ!”

Tằng Vĩnh Nặc nhìn Đoạn Lĩnh, lại Thái Diêm, Thái Diêm mặt như màu đất, cùng Đoạn Lĩnh đang đứng giữa điện hình thành tương phản cực lớn, nhất thời chẳng biết thế nào cho phải.

Hắn trầm ngâm một lát, nói: “Đúng vậy, ngươi là Thái tử chân chính.”

“Sư đệ, ngươi…” Hoàng Kiên run giọng nói.

“Sư huynh.” Đoạn Lĩnh nói, “Chính ngươi chọn thôi, thiên địa quân thân sư, quân vẫn ở trước sư.”

Hoàng Kiên rốt cục đứng dậy, bước đến trước mặt Đoạn Lĩnh cùng y đối diện với Hàn Tân, nhất thời quần thần đều di chuyển, quan văn nhất trí đến thần kỳ, đứng phía sau Đoạn Lĩnh.

“Tốt.” Mục Khoáng Đạt nói, “Một lời nói dối vụng về như vậy, cư nhiên có thể gạt được cả triều văn võ, đồ đề, ngươi quả nhiên trăm phương nghìn kế, mưu tính sâu xa.”

“Tất cả sứ giả ở đây đều đang nói dối?” Đoạn Lĩnh trái lại cười nói, “Văn tự cũng biết nói dối? Ngay cả lời của người đang đứng bên cạnh ngự tọa cũng là dối trá?!”

Lang Tuấn Hiệp bước xuống ngự tọa, đi đến trước mặt Đoạn Lĩnh, trầm mặc một lúc tiện thể quỳ cả hai gối xuống đất.

Đoạn Lĩnh cúi đầu nhìn Lang Tuấn Hiệp, đến nước này rồi cái gì cũng không cần nói nữa.

“Hắc giáp quân giết vào rồi —— “

Ngoài điện, Chinh bắc quân hô lớn.

“Đem bọn họ bắt cả lại!” Hàn Tân nói.

Hàn Tân vừa dứt lời, Chinh bắc quân đều rút đao kiếm ra từ trong các ngõ ngách vọt tới, Lang Tuấn Hiệp đứng dậy xoay người, làm rat ư thế thủ hộ Đoạn Lĩnh.

“Các vị đại nhân nên làm tốt chuẩn bị vì quốc liều chết.” Đoạn Lĩnh nói, “Bây giờ muốn đổi ý còn kịp.”

“Hàn Tân, giả thiết ngươi không tin người trước mặt chính là chân mệnh thiên tử, khư khư cố chấp muốn động thủ.” Thương Lưu Quân chậm rãi lên tiếng, “Như vậy ngươi cho rằng, cốt nhục sau cùng của Lý gia đang ở đâu.”

Mục Cẩm Chi hét to một tiếng chói tay, bị Thương Lưu Quân lôi từ cửa hông phía sau tấm bình phong vào đại điện, một đội Hắc giáp quân theo đó ùa vào, trong chốc lát đã khống chế ngự tọa, cùng Chinh bắc quân hình thành thế đối kháng.

“Cẩm Chi!” Mục Khoáng Đạt kinh hãi thốt lên.

“Thương Lưu Quân!” Hàn Tân giận dữ hét, “Ngươi dám phản chủ cầu vinh!”

Thương Lưu Quân lại nói: “Ngươi dám động thủ, ta liền dám giết nàng, mọi người phủi tay giải tán, ai cũng không cần làm Hoàng đế nữa.”

“Dừng tay.” Mục Khoáng Đạt lập tức nói.

Môi Hàn Tân khẽ run rẩy, phun ra một chữ:

“Giết.”