Tướng Môn Độc Hậu

Chương 87: Không đành lòng




Edit: Phan Ngọc Huyền.

Định kinh vài năm nay hiếm hoi lắm mới gặp một trận bão tuyết lớn như vậy, sáng sớm hôm sau đất trời yên tĩnh, tuyết rơi dày và không khí rét lạnh thế này, dù là tiểu thương cần mẫn nhất cũng muốn vùi mình ở trong chăn có lò sưởi ấm áp hơn phải ra ngoài.

Lão già gõ mõ cầm canh cũng ngủ quên, đến khi giật mình thức dậy vội vàng mang theo thanh la làm việc, ánh mặt trời vừa mới nhô lên, ông lão nắm thật chặt áo ấm trên người, ở trong tuyết từng bước một tiến về phía trước, không nhanh không chậm đi ngang phủ Dự thân vương.

Cửa phủ Dự thân vương hơi hé mở, lão già thấy là lạ, tại sao không có hộ vệ nào đứng trước cửa. Bình thường người của phủ Dự thân vương hung hăng càng quấy, mỗi ngày khi đi ngang đây lão đều bị hộ vệ trước cửa quát to quát nhỏ, hôm nay lại chẳng thấy ai, đúng là kỳ quái. Đến khi nhìn thấy nửa chữ “Hỉ” còn vương lại trên cánh cổng, lão mới nhớ ra hôm qua là đại hôn của Dự thân vương, có lẽ bọn hạ nhân, hộ vệ cũng uống rượu mừng, say bí tỉ nên giờ mới không có ai canh cửa.

Nghĩ đến vị tiểu thư nào đó vừa gả vào vương phủ, lão lại lắc lắc đầu, đang định cất bước, đúng lúc có một cơn gió lạnh thổi tới, cánh cửa kẽo kẹt một tiếng rồi mở ra thêm một chút. Lão già gõ mõ đột nhiên có một cảm giác kỳ dị, lão cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác này, chính là một loại dự cảm, lão cứ đứng trước cổng như vậy một lúc lâu, đến khi có tiểu thương dọn hàng nhìn thấy hắn, hô lên: “Lý lão Tứ, ngươi đứng trước cửa vương phủ làm gì thế?”

Lão già gõ mõ giật mình, đột nhiên hiểu được cảm giác kỳ quái này từ đâu mà có. Hiện tại là sáng sớm, cho dù hôm qua say xỉn thế nào thì hôm nay cũng đâu thể yên tĩnh đến mức không có một tiếng động nhỏ. Cho dù mọi người say ngủ hết đi nữa, thì tiếng chó đâu, tiếng chim đâu, không có, tiếng gì cũng không có, hoàn toàn giống như một phần mộ. 

Tay lão run run, nhịn không được tiến lên hai bước, khi đến gần, một mùi hương đập vào mặt lão, làm lão choáng váng, lão đẩy cửa, nhưng cánh cửa lúc này lại đẩy không ra, lão cúi đầu nhìn xuống, một khối thi thể đã đóng băng nằm chắn tại khe cửa.

Lão già gõ mõ cầm canh trợn tròn hai mắt, lùi lại từng bước, rồi kêu thảm, khiến người ở hai bên đường nhìn về phía lão.

Trong sương sớm, cỗ thi thể đóng băng kia trong suốt phản chiếu ánh sáng hết sức rõ ràng, máu loãng ngưng tụ thành từng khối, theo khe cửa nhìn thấy uốn lượn thành dòng, có lẽ người này lúc bị đuổi giết giãy dụa cầu sống, lê đến cửa lớn mới bị người ta một đao giết chết.

...

Ngày Dự thân vương cưới Vương phi cũng là ngày toàn gia bị diệt, từ trên xuống dưới, nô bộc cơ thiếp, mèo chó gà heo, không thứ gì còn sống, người ra tay đối với Dự thân vương dường như có thâm thù đại hận, thủ đoạn sạch sẽ lưu loát, vàng bạc trong phủ không hề mất mát, chắc chắn không phải trộm cướp bình thường.

Dự thân vương làm người hung tàn ác độc, gây thù với rất nhiều người, làm sao biết kẻ xuống tay là ai, nhưng mà đối phương cũng thật lớn gan, chống lại Dự thân vương chính là chống lại hoàng thất Minh Tề. Ai cũng biết Văn Huệ đế xem Dự thân vương như tay chân, Dự thân vương ở kinh thành hoành hành bá đạo, ngay cả hoàng tử cũng kiêng kỵ hắn ba phần, chính là vì phía sau hắn có cái núi dựa Văn Huệ đế.

Vậy mà lúc này, ngoài dự kiến của mọi người. Văn Huệ đế không ra lệnh truy sát hung thủ, ngay cả treo giải thưởng cũng không có. Chỉ phân phó phủ doãn Định kinh điều tra tốt việc này. Phủ doãn Định kinh làm chuyện khác còn tốt, nói đến tra án thì lại hết sức qua loa. Hành động của Văn Huệ đế như vậy, chứng tỏ hắn không muốn bỏ thời gian công sức tìm tòi vụ án này. Vài người thông minh nhìn vào sẽ hiểu, Dự thân vương rõ ràng đã chọc giận Văn Huệ đế, nếu không tại sao hoàng đế lại lạnh bạc với hắn như vậy, không chừng người ngự trên long ỷ kia còn đang vui mừng có kẻ giúp hắn xử lý mối họa trong lòng.

Lời đồn đãi, suy đoán được dịp lan tràn tứ phía, trong đó có sai lệch khỏi quỹ đạo, cũng có giả thuyết tiếp cận sự thật.

Thảm án diệt môn ở phủ Dự thân vương, có một người còn sống, không ai khác chính là vị Vương phi mới vào cửa Thẩm Thanh. Sáng sớm hôm đó, lão già gõ mõ cầm canh là người đầu tiên phát hiện phủ Dự thân vương có án mạng, một số người lớn gan kết thành nhóm tiến vào phủ, cảnh tượng khi ấy, dù chỉ nghe kể lại thôi, cũng dựng cả tóc gáy.

Mọi người truyền tai, phủ Dự thân vương khi ấy đầy dẫy thi thể đông cứng cùng máu đọng thành khối. Cả phủ gần như bao trùm những khối băng màu đỏ, thi thể đông cứng như tượng điêu khắc.

Không khí trầm lặng, không một người còn sống.

Thi thể Dự thân vương nằm ngay tại phòng ngủ. Lồng ngực có vết đao chí mạng, bên cạnh có thi thể hai thị nữ, Thẩm Thanh ngã tại cửa vào, xung quanh vàng bạc nữ trang rơi đầy mặt đất, lúc đầu mọi người đều nghĩ nàng cũng bị hại, nhưng vừa động vào nàng đã bừng tỉnh. Vì thế, Thẩm Thanh trở thành người duy nhất còn sống tại phủ Dự thân vương.

Đối với Thẩm Thanh mà nói, đây có lẽ là chuyện tốt, nhưng nếu ngẫm kỹ lại thì không bằng chết đi cho rồi. Toàn bộ phủ Dự thân vương bị diệt, vì sao nàng lại còn sống? Nếu nói Thẩm Thanh vô tội, không liên quan với Vương phủ nên kẻ thủ ác nhân từ nương tay, vậy thì nô bộc, cơ thiếp tại sao không được bỏ qua, tại sao chỉ buông tha một mình nàng. Huống hồ hiện trường Thẩm Thanh ngất xỉu rơi đầy trang sức, bộ dạng giống hệt như đang bỏ trốn.

Quan trọng nhất là, trên người Dự thân vương ngoài vết đao trên ngực còn có vết đâm ở cổ. Người vừa mới gả vào Vương phủ là kẻ đầu tiên bị tình nghi.

Nhiều điểm đáng ngờ như vậy, Thẩm Thanh nhất thời trở thành đề tài nóng trong miệng mọi người, nàng có một trăm cái miệng cũng không thể tự biện giải, cũng khó trách, ai bảo cả phủ bị diệt, mà nàng vẫn còn sống làm chi?

Phủ doãn Định kinh bắt Thẩm Thanh về thẩm vấn, dù cho cuối cùng Thẩm Thanh có liên hệ đến việc này hay không, nhưng nàng là người duy nhất còn sống, để có thể tìm chút manh mối trả lời với hoàng đế và người trong thiên hạ, thì Thẩm Thanh cũng không dễ dàng thoát thân.

Lúc Thẩm gia nhận được tin tức thì quan sai đã đến phủ Dự thân vương bắt người.  Nhiệm Uyển Vân biết được việc này liền hôn mê bất tỉnh, Thẩm Quý và Thẩm Viên thì vội vàng ra ngoài hỏi thăm tin tức.

“Viên nhi, bây giờ chúng ta đi đâu?” Trước mặt con trai, Thẩm Quý không hề có chủ ý. Hắn biết dù Thẩm Thanh có dính dáng đến việc này hay không nàng cũng đã bị cuốn vào, tuy Văn Huệ đế vẫn chưa nói gì, nhưng gần vua như gần cọp, ai biết được trong lòng hoàng đế nghĩ gì, nếu Văn Huệ đế giận chó đánh mèo thì con đường làm quan của hắn coi như chấm hết.

Thẩm Viên lạnh lùng nói: “Đi tìm phủ doãn Định kinh. Bây giờ đến phủ Dự thân vương cũng không còn kịp nữa, muội muội bị hắn bắt đi, hắn ít nhiều cũng biết nội tình.” Dừng một chút, hắn nhìn lướt qua Thẩm Quý: “Phụ thân không cần lo lắng, không ai liên lụy phụ thân đâu.”

Thẩm Quý nghe được ý châm chọc trong lời nói của Thẩm Viên, trong lòng buồn bực, nhưng không thể nói gì, đành làm bộ không hiểu nói: “Như vậy thì đi nhanh thôi.”

Bên này, La Tuyết Nhạn và Thẩm Tín cũng chuẩn bị xuất phát.

“Khâu nhi, ngươi đến phủ thân vương một chuyến. Lão Nhị đã đến phủ doãn Định kinh, lão Tam cũng vào cung hỏi thăm tin tức. Phủ thân vương cũng phải có người lưu ý. Ta và cha ngươi vào cung, lần này sự việc trọng đại, sợ là có gian tế lẫn vào trong thành. Ngươi đến đó cũng nhớ phải lưu ý những người hồi môn của Thẩm gia đã bị giết, về sau đưa bạc trợ cấp cho gia đình của họ.” La Tuyết Nhạn phân phó Thẩm Khâu.

“Nương yên tâm, việc này cứ giao cho ta.” Thẩm Khâu sảng khoái đáp ứng.

Đến khi vợ chồng Thẩm Tín đi rồi, Thẩm Khâu cũng chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên nghe được âm thanh của Thẩm Diệu: “Đại ca.”

“Muội muội?” Thẩm Khâu sửng sốt, xoay người lại hỏi: “Muội muội ở lại trong phòng đi, ra ngoài làm cái gì?”

“Đại ca sắp đến thân vương phủ à?” Thẩm Diệu hỏi.

“Đúng vậy.” Thẩm Khâu đáp:“Có chút việc cần ta xử lý, xong việc ta sẽ trở về ngay.”

Thẩm Diệu nhìn về phía hắn, nói: “Đại ca, ta muốn đi cùng.”

Thẩm Khâu ngẩn ra, lập tức lắc đầu, nói: “Muội muội, ta biết ngươi cùng phủ Dự thân vương có hận ý, hiện tại phủ Dự thân vương đã thành ra như vậy, bọn họ cũng là gieo gió gặt bão, nếu ngươi muốn nhìn thảm trạng của họ, ta sẽ thay ngươi đi nhìn, không đáng để ngươi tự đi đâu.”

Thẩm Diệu nở nụ cười: “Ta chỉ muốn đích thân nhìn thấy.”

“Có gì hay đâu mà nhìn.” Thẩm Khâu cố ý dọa nàng: “Nghe nói đêm qua ai cũng bị giết thảm, đều là bị mổ bụng, máu chảy cả thước. Những người đó đều bị chết oan, hồn chắc chắn còn lưu luyến vương phủ, một tiểu cô nương như ngươi đến đó, lỡ nhìn thấy quỷ thì làm thế nào?” Phủ Dự thân vương đúng là thảm trạng, nhưng cũng không khủng bố như Thẩm Khâu vừa kể, hắn chỉ muốn dọa Thẩm Diệu, tiểu thư nhà quan, ai lại đi nhìn cảnh người chết làm gì?

Nhưng mà hắn nói xong, vẻ mặt Thẩm Diệu vẫn không hề thay đổi. Giống như những hình ảnh hắn vừa kể ra là hết sức bình thường, thậm chí Thẩm Diệu còn nở nụ cười: “Thân là nữ nhi nhà võ tướng, nếu bị quỷ thần dọa sợ, chẳng phải sẽ bị người khác xem thường sao? Đại ca ở trên chiến trường, thấy cảnh người chết cũng sợ à?”

“Tất nhiên là không rồi!” Thẩm Khâu lập tức nói, lời vừa ra khỏi miệng hắn đã biết mình bị mắc lừa, Thẩm Diệu bình tĩnh nhìn hắn, nói: “Vả lại ta đi cùng với đại ca, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”

“Không phải, muội muội, ngươi đi phủ Dự thân vương làm cái gì?” Thẩm Khâu khổ sở nói: “Nơi đó thật sự không có gì tốt.”

“Ta chính là muốn xem, đại ca đừng quản ta, nơi đó bây giờ có rất nhiều quan sai, sẽ không có gì nguy hiểm, hay đại ca sợ mang ta theo sẽ phiền toái?”

Thẩm Diệu kiên định nói, gần đây Thẩm Khâu cũng phát hiện, Thẩm Diệu là người có chủ ý, tính tình cũng rất bướng bỉnh, một khi đã quyết định chuyện gì thì mười con trâu cũng không kéo lại được. Nếu bây giờ không cho nàng đi, e rằng nàng cũng trộm đi, chẳng thà đi cùng với hắn, sẽ an toàn hơn.

“Được rồi.” Thẩm Khâu nhìn chằm chằm nàng: “Đến vương phủ không được đi loạn, ta cho Mạc Kình đi theo bên người ngươi, có chuyện gì xảy ra, phải lập tức hét lên gọi ta, biết không?”

Thẩm Diệu nở nụ cười: “Đã biết.”

...

Chỉ trong một đêm, phủ Dự thân vương thay đổi hoàn toàn. Hôm qua khách quý chật nhà, tiếng hoan hô cười nói chúc tụng. Hôm nay trước cửa bị niêm phong, quan sai đứng canh cửa sắc mặt căng thẳng, chỉ sợ đột nhiên có người lao ra chém hắn.

Nửa chữ “Hỉ” còn sót lại trên cánh cửa bị gió thổi lắc lư, rốt cuộc không chịu nổi mà bong ra, bay bay theo gió vài vòng rồi rơi xuống đất, bị quan sai đang đi tới đạp một cú, vùi vào đống tuyết, chẳng còn thấy nữa.

Trước cửa phủ Dự thân vương ngẫu nhiên có dân chúng tới hóng chuyện, một số người thương tiếc, nhưng cũng có một số người cảm thấy sảng khoái. Những năm gần đây, Dự thân vương trở nên tàn bạo, bây giờ ác nhân gặp ác báo, một mặt nào đó cũng là vì dân trừ hại.

Lúc đoàn người Thẩm Khâu đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng này. Nhớ tới hôm qua vui mừng, đối lập với hôm nay toàn phủ tĩnh mịch. Dù là Thẩm Khâu ở trên chiến trường quen nhìn thấy người chết, bất giác cũng cảm thấy có đôi chút hoảng hốt.

Dù sao cả nhà cao thấp, một người cũng không còn, đúng là thảm trạng.

Binh lính của Thẩm Khâu nói với quan sai mục đích Thẩm Khâu đến đây, quan binh cho người đi vào, đoàn người từ từ bước qua cửa, đến nơi thì bị cảnh tượng trước mắt làm kinh sợ, nói không ra tiếng.

Thi thể những người trong phủ đã bị mang đi, nhưng vết máu đêm qua kết thành băng vẫn còn đọng lại, nhìn hết sức đáng sợ, toàn bộ phủ một màu đỏ tươi. Dù tuyết rơi cả đêm vẫn không tẩy rửa hết mùi máu tươi trong không khí. Dường như có thể xuyên qua những bãi máu kết băng thấy được cảnh tượng giết chóc đêm qua, nghe được tiếng kêu gào tuyệt vọng giữa đêm tối.

Nhóm tiểu binh có vẻ sợ hãi, Thẩm Khâu cũng cau mày, một lúc sau mới nhớ còn có Thẩm Diệu bên cạnh, sợ cảnh tượng trước mắt dọa nàng, nên vội vàng nhìn lại, định an ủi em gái, không ngờ Thẩm Diệu hết sức bình tĩnh, còn trấn định hơn so với nhóm binh lính bên cạnh hắn.

Thẩm Diệu thản nhiên nhìn mặt đất đầy máu, những thứ này có là gì chứ. Máu của kẻ thù chỉ có thể khiến nàng hưng phấn, kiếp trước máu nhuộm Thẩm gia đầy oan khuất, so với tình cảnh trước mắt còn thảm thiết hơn nhiều. Lúc này nàng không hề sợ hãi, không đồng tình, không thương hại, nàng chỉ hận không thể ngửa đầu cười to, hận không thể đâm vào thi thể của Dự thân vương thêm mấy đao.

“Muội muội...” Thẩm Khâu ngập ngừng hỏi: “Ta phải đi hỏi thăm thêm một chút, ngươi có muốn vào phòng nghỉ ngơi không?”

Thẩm Diệu nhìn về phía Tây Nam phủ Dự thân vương, mỉm cười: “Hôm qua lúc đến đây, ta có nghe tì nữ trong phủ bảo bên kia có gian trà thất rất tốt, vậy bây giờ ta vào đó ngồi nghĩ, Đại ca xong việc thì đến tìm ta, có được không?”

“Bên kia à?” Thẩm Khâu nhìn theo ánh mắt Thẩm Diệu, hoa viên phía Tây Nam là chỗ mát mẻ, cây cối xanh um tươi tốt, cảnh sắc bày trí tinh xảo. Hắn gật đầu: “Để Mạc Kình theo ngươi một đường đi vào, không được chạy loạn.”

Thẩm Diệu đồng ý, cùng Mạc Kình đi vào trà thất. Hôm nay, sợ các nha hoàn bên người bị dọa, nên nàng không mang ai đến, Mạc Kình thân là hộ vệ, theo bên cạnh nàng cũng là lẽ tất nhiên.

Mạc Kình theo sau Thẩm Diệu, kinh ngạc phát hiện, dường như Thẩm Diệu đối với nơi này rất quen thuộc, đoạn nào có dốc, đoạn nào có hành lang, nơi nào có cầu thang, nàng đều rõ ràng như đang đi dạo ở nhà mình. Tuy hôm qua nàng từng đến đây, cũng không thể rành rẽ đến thế.

Trong lúc hắn đang nghi vấn, Thẩm Diệu đã đi tới trước gian trà thất. Căn phòng thấp thoáng sau bụi hoa, bên ngoài trồng một giàn nho xanh mát, tưởng tượng ngày hè ngồi nơi đây nghĩ ngơi uống rượu, ngắm hoa, đúng là hết sức phong nhã, nhưng sự phong nhã này đặt trên người Dự thân vương lại làm người ta cảm thấy hết sức cổ quái.

“Ngươi ở bên ngoài chờ ta.” Thẩm Diệu nói: “Một mình ta vào là được rồi.”

Mạc Kình do dự, Thẩm Diệu nhìn hắn một cái, nói: “Chỉ là một gian trà thất, nếu ngươi lo lắng thì vào trong xem xét trước đi.”

Mạc Kình chắp tay nói: “Vâng.” rồi cầm kiếm đi vào.

Thẩm Diệu nhìn bóng dáng Mạc Kình, nhất thời có chút hoảng hốt. Kiếp trước kiếp này, dù là thân phận gì, Mạc Kình vẫn luôn cẩn thận như vậy, trung thành và tận tâm.

Gian trà thất rất lớn, được phân thành ba khu, ở giữa được ngăn bởi những tấm bình phong, mỗi khu đều cực kỳ xa hoa lãng phí, khác xa vẻ thanh nhã bên ngoài, bên trong hệt như khung cảnh trong hoàng cung. Mạc Kình tỉ mỉ kiểm tra một lúc, xác nhận bên trong không có nguy hiểm, mới chắp tay nói: “Tiểu thư có chuyện gì cần cứ gọi Mạc Kình, ta ở ngay bên ngoài.” Dứt lời liền đi.

Mạc Kình đi rồi, Thẩm Diệu đi đến bàn trà, nhìn đĩa sứ thanh hoa đặt bộ trà cụ, bề mặt đĩa bóng loáng, trong cung đã từng thấy qua. Nàng nhìn lướt một vòng rồi bước đến khu thứ hai, thứ ba của gian trà thất. Khu này toàn là tranh chữ đủ loại của rất nhiều danh gia, tràn đầy cả phòng, có thể nói giá trị thiên kim. Thẩm Diệu bước chầm chậm ngắm nghía từng bức, giống như đang thưởng thức tranh chữ, đến khi nhìn thấy một bộ tranh, nàng dừng bước.

Đó là một bức tranh dạ yến, được vẻ bởi Liễu Nguyên, một họa sĩ của triều trước, cảnh trong tranh ghi lại yến tiệc rầm rộ trong đêm tại phủ đệ của một viên quan tiền triều. Tỳ nữ xinh đẹp, rượu ngon món ngon, khách chủ đều hết sức vui vẻ. Nhân vật rất sống động, ngọn bút vẽ người vẽ cảnh không gì không giỏi, thể hiện rõ vẻ phong lưu, tiên diễm y như thật. Nhưng được đặt trong một căn phòng tràn đầy tranh chữ thế này, bức họa kia lại trở nên yếu thế, không phải là bức tranh đặc sắc nhất, nhưng Thẩm Diệu lại nhìn đến xuất thần, giống như bị cảnh tượng kia hấp dẫn.

Nàng nhìn chằm chằm bức tranh hồi lâu, một lát sau, nàng vươn tay ra, theo tranh chữ trên giấy chậm rãi sờ soạng, nàng sờ soạng cực kỳ cẩn thận, đến khi đụng đến họa tiết trên vạt áo viên quan bụng phệ, chủ nhân của bữa tiệc. Vạt áo cũng được vẽ hết sức tinh xảo, cho dù chỉ là bức tranh, thời điểm sờ lên, cũng có thể sờ đến nút thắc.

Đầu ngón tay đột ngột có xúc cảm khác lạ, khác với cảm giác khi sờ trang giấy thô ráp, Thẩm Diệu đè xuống, một tiếng “cạch” vang lên.

Bức tường treo đầy tranh chữ đột ngột tách ra hai bên, để lộ một hành lang dài, bên trong đèn đuốc chiếu sáng.

Thẩm Diệu nhẹ nhàng thở ra, không hề do dự, cất bước đi vào.

...

Trong mật thất đặt một khối quan tài, nắp quan tài đã bị mở ra, bên trong rỗng tuếch, đứng trước quan tài có hai người, một áo tím đen, một áo trắng, chính là Tạ Cảnh Hành và Cao Dương.

Tạ Cảnh Hành cầm một túi vải màu vàng, bên trong không biết là thứ gì. Cao Dương cười nói: “Không ngờ lão cẩu Dự thân vương đem đồ vật giấu ở đây, nếu không có Trần gia ra tay tàn sát đêm qua, chúng ta muốn tìm ra vật này cũng không ít khó khăn.”

“Cho nên cứ ngồi chờ là được.” Tạ Cảnh Hành nói: “Nhìn xem xung quanh có còn thứ gì khác không?”

Cao Dương đáp lời, vừa xem xét chung quanh vừa nói: “Dự lão cẩu thật chủ quan, nơi này không hề bố trí người canh gác, nhưng nghĩ lại chỗ này bí mật như vậy, ngoại trừ hắn chắc cũng chẳng ai biết.”

“Người Phó gia vốn đa nghi.” Tạ Cảnh Hành lười biếng nói: “Nếu là ngươi, ngươi không giấu sao?”

“Tất nhiên là giấu rồi.” Cao Dương phe phẩy chiếc quạt, cười thật tao nhã, nhưng lời nói bên môi lại cực kỳ đáng sợ: “Nếu ta là Dự lão cẩu, chỉ cần có người phát hiện nơi này, bất kể là ai, không cần biết hắn có biết được bí mật của mật thất này hay không, ta đều phải giết người diệt khẩu, người chết mới là người có thể giữ được bí mật, về mặt này Dự lão cẩu làm rất tốt.”

Tạ Cảnh Hành mặc kệ hắn, tiếp tục tìm kiếm chung quanh.

Cùng lúc đó, Thẩm Diệu đang từ trong hành lang đi tới, so với lúc đầu thong thả, hiện tại trở nên cấp bách hơn nhiều. Nguyên nhân bởi vì không biết lúc nào Thẩm Khâu sẽ quay trở lại, trước khi Thẩm Khâu tìm tới, nàng phải lấy cho được món đồ kia.

Mật thất trong phủ Dự thân vương, kiếp trước là do Phó Tu Nghi phát hiện. Lúc Phó Tu Nghi cùng Bùi Lang bàn đến việc này nàng vô tình nghe được, lúc ấy chính tay Bùi Lang vẽ lại một bức dạ yến, chỉ cho Phó Tu Nghi chốt mở mật thất nằm ngay vạt áo viên quan chủ nhân bữa tiệc, lúc ấy Bùi Lang còn nói: “Đồ vật nằm ngay trong mật thất, bệ hạ có thể tìm xem.”

“Đồ vật”, đến tột cùng đồ vật này là thứ gì Thẩm Diệu cũng không hề biết, nhưng mà nghe ngữ điệu của Phó Tu Nghi và Bùi Lang khi ấy, nàng biết đây không phải vật tầm thường, cũng rất quan trọng đối với Phó Tu Nghi. Lúc trước nàng cùng huynh đệ Trần gia bàn bạc việc diệt môn, trừ tiêu diệt kẻ thù, còn có việc này.

Nếu không diệt môn, giữ lại người trong vương phủ, có thể có người biết đến bí mật này, phát hiện hành động của nàng, chỉ e nàng sẽ gặp phải tai họa. Hiện tại người của phủ Dự thân vương chết hết, mật thất này tạm thời chưa bị ai phát hiện, dù sao trong kiếp trước, Phó Tu Nghi biết đến việc này khi hắn đã đăng cơ.

Đồ vật kia đối với Phó Tu Nghi càng quan trọng, nàng càng không muốn để hắn chiếm được, hoặc là tiêu hủy, hoặc là đưa đến tay kẻ thù của Phó Tu Nghi, như vậy đến thời điểm quan trọng, vật này mới có thể phát huy tác dụng.

Đây chính là mục đích nàng muốn theo Thẩm Khâu đến đây.

Thẩm Diệu lần theo vách tường uốn lượn mà đi, hàng lang này liên miên không dứt, so với tưởng tượng của nàng dài hơn rất nhiều, đến khi trước mắt nhìn thấy một khoảng sáng, giống như từ hành lang tiến đến chính sảnh, trên tường gian mật thất giắt từng hàng đuốc, chiếu sáng mật thất bên trong.

Mà tại trung tâm mật thất, có một khối quan tài nằm ngang, đứng trước quan tài là hai người.

Thẩm Diệu còn chưa có động tác, đã nghe một người lớn tiếng quát: “Là ai?”

Thanh âm kia hết sức quen thuộc, nàng chưa kịp xác nhận, đã nhìn thấy hai gương mặt quay lại phía nàng.

Tạ Cảnh Hành, Cao Dương.

Tại sao Tạ Cảnh Hành lại ở đây, Cao Dương không phải là thái y ở Thái y viện sao, tại sao hai người này lại đi cùng nhau?

Dù là người bình tĩnh như Thẩm Diệu, cũng hết sức ngạc nhiên, trong đầu nàng nháy mắt hỗn loạn. Những điểm đáng ngờ trong quá khứ bỗng nhiên ào ra trong tích tắc, giống như một tổ kén bao quanh con nhộng, nhộng cố phá kén, nhưng không thành công.

“Thẩm Diệu?!” Ánh mắt Cao Dương thể hiện rõ sự ngạc hiên, hướng về phía Tạ Cảnh Hành nói: “Động thủ!”

Thẩm Diệu đang nhìn chằm chằm, bỗng cảm thấy trời đất xoay chuyển, chưa biết chuyện gì xảy ra, đã cảm thấy lưng va mạnh vào vách tường đau điếng, tiếp đó là một bàn tay mạnh mẽ bóp chặt cổ nàng, gương mặt anh tuấn của Tạ Cảnh Hành gần trong gang tấc.

Tạ Cảnh Hành đem cả người Thẩm Diệu đặt trên thạch bích, bàn tay lạnh lẽo siết lấy cổ nàng, gương mặt bình thường chói chang như ánh mặt trời, nụ cười bên khóe môi làm người ta mê say bỗng chốc trở nên lạnh lẽo vô tình.

“Không thể giữ lại Thẩm Diệu.” Cao Dương nói rất nhanh: “Sự việc liên hệ trọng đại, hôm nay nàng chết ở đây là do nàng xui xẻo, thi thể cứ để nơi này, chúng ta ra ngoài, không ai có thể phát hiện, Tạ Tam, đừng mềm lòng, động thủ đi!”

Thẩm Diệu nhìn Tạ Cảnh Hành, bàn tay bóp lấy cổ nàng từng ngón thon dài xinh đẹp, lại mang theo hơi thở hung ác, nắm chặt không buông.

Gương mặt thiếu niên mặc áo bào màu tím đen dưới ánh đuốc sáng ngời càng thêm đẹp đẽ, từng nét từng nét như họa như khắc mà ra, nhưng nụ cười tươi lại mang theo vẻ tàn khốc, giống như mèo vờn chuột, coi con chuột là trò giải trí, nhưng cũng sẵn sàng hủy đi tính mạng của nó bất cứ lúc nào.

Hắn là thật sự muốn giết nàng.

Thẩm Diệu vẫn không nhúc nhích nhìn hắn, một đôi con ngươi trong suốt còn trong sáng hơn so với tuyết đầu mùa tan ra thành nước suối, trong đó không buồn không vui, in trọn vẹn bóng dáng hắn.

Ánh mắt Tạ Cảnh Hành khẽ nhích, bỗng nhiên khóe môi gợn nụ cười, tay còn lại nhẹ nhàng che đi ánh mắt Thẩm Diệu. Hắn hơi cúi đầu, tiến gần đến bên tai Thẩm Diệu, giống như thỏ thẻ với tình nhân, thấp giọng nói: “Đừng nhìn ta, ta sẽ không đành lòng.”