Tương Nhu Dĩ "Mặc"

Chương 10




Đêm.

Cổ Dĩ Mạt khoanh tay đứng trước cửa sổ, nhìn đèn đóm phía dưới rực rỡ, đoàn người huyên náo, con ngươi màu đen trầm xuống, quang ba ở trong đó chậm rãi dòng nước chảy, suy tính cái gì.

Dáng vẻ của người kia không ngừng thoáng qua trong đầu cô, một cái nhăn mày một tiếng cười của người kia, nhất cử nhất động, biểu tình phúc hắc lúc câu môi, bộ dáng tê liệt lúc quan tâm. Từng cái từng cái, con người tinh xảo góc cạnh câu qua, mê man, say lòng.

Có phải hay không mình quá lâu không nói yêu thương, cho nên mới dễ dàng liền bị hấp dẫn như vậy?

Nhưng bên cạnh mình cho tới bây giờ đều không kém người theo đuổi.

Các công tử đại xí nghiệp đứng xếp hàng đều muốn cưới cô làm vợ, nhưng đều bị cô lạnh lùng từ chối.

Cô không phải quá lâu không nói yêu thương, mà là quá lâu không động lòng, mà một khi động tâm, tình cảm ấy liền tựa như sóng biển vậy mãnh liệt tấn công tới, trong nháy mắt yêu thương tràn đầy kia liền một sóng đánh tới, chôn vùi mình, trở tay không kịp.

Không thể không thừa nhận, Thẩm Mặc là một cô gái hết sức hấp dẫn, bất luận từ dáng người hay là tâm địa.

Mà đa số mọi người chỉ có may mắn nhìn được dung mạo của nàng, cũng không có duyên cùng nàng tiến thêm một bước.

Cổ Dĩ Mạt hẳn là may mắn, nàng là trợ lí, mượn việc có thể nhìn thấy tính cách thật sự của nàng, thật là may mắn.

Như vậy đối với Cổ Dĩ Mạt có chút hạ thấp, nhưng nếu như ai đó có thể có được lòng của Thẩm Mặc, đó chính là cả đời hạnh phúc.

Trời sinh tính cách cô độc nhưng vẫn không đánh mất bản chất đơn thuần của con người, nhất định là người vì yêu sẽ bỏ qua tất cả, mà cho dù không thể bỏ qua tất cả, yêu, liền bỏ ra rất nhiều quan tâm.

Người như vậy, không thương liền không thương, yêu chính là yêu.

Đơn giản, mà thật lòng.

Cổ Dĩ Mạt dĩ nhiên cũng là một cô gái hoàn mỹ, nhưng ở trên thương trường lăn lộn nhiều năm, ngây thơ chân thật trong lòng tất nhiên còn dư lại không có mấy. Bên cạnh tuy là có bạn, nhưng ai nói, có bạn sẽ không cô độc đâu.

Cô bị khí tức cô độc trên người Thẩm Mặc tản ra hấp dẫn, bị đơn thuần của nàng cuốn hút, cái trước là cùng loại thu hút nhau, mà cái sau, chính là không thể quá mức đức hạnh, cô vẫn luôn thấy ngươi lừa ta gạt, người có được phẩm đức như vậy, cô nhất định sẽ bị cái đó hấp dẫn, không thể tự kiềm chế.

“Aizz, thôi.” Cổ Dĩ Mạt ngước mắt, nhìn bầu trời tối om, thở dài, xen lẫn ưu tư không biết làm sao mới tốt.

Thích liền thích thôi.

Như vậy, muốn theo đuổi sao?

Nếu như đối phương không thích phụ nữ, vậy phải làm thế nào đây?

Cổ Dĩ Mạt hao tổn tinh thần giơ tay lên xoa xoa huyệt Thái dương, có chút phiền muộn.

Mà Thẩm Mặc lúc này chính là rất dửng dưng tựa vào đầu giường xem sách, hoàn toàn không biết cấp trên của mình lại xoắn xuýt vấn đề có nên theo đuổi mình hay không, nếu là biết, không biết biểu tình người này sẽ làm sao cân xứng.

“Ầm!”

“Tiêu Huyên Nghệ cậu mau đem giày lại đây cho mình!” Đối diện phòng mình truyền tới tiếng đóng cửa to lớn, lập tức lại vang lên một giọng nói mát lạnh quen thuộc, tay Thẩm Mặc lật trang sách dừng một chút, nhìn về ngoài phòng ngủ, trong con ngươi suy tư.

Hình như đối diện là một tiểu nữ sinh, dáng dấp tuy còn chưa nẩy nở, nhưng cũng có thể thấy được sau này lớn lên chính là một dáng vẻ yêu dã.

“Mình nói cậu đứng lại, đem giày mang vào không chạy nữa! Không uống thuốc liền không uống, cậu chạy cái quỷ gì!” Lâm hề cầm một đôi dép nhung trắng như tuyết, mặc một cái áo choàng nhung màu xanh, bên trong là một quần ngủ màu đỏ, đôi chân trắng như tuyết lộ ở bên ngoài, giá lạnh làm cho đôi chân nổi cả da gà.

Nàng cầm dép ở hành lang chạy, đuổi theo phía trước cách đó không xa một cô gái tóc dài mặc cái quần ngủ màu trắng, người nọ dáng người cao gầy, chính xác là Tiêu Huyên Nghệ.

“Ha ha....mình nói, không phải, uống chén thuốc bắc, cậu....chạy cái gì.” Tiêu Huyên Nghệ bắt đầu vòng cánh tay đứng ở hành lang, Lâm Hề chạy đến bên cạnh nàn một tay chống đầu gối, thở ra một làn hơi trắng. Hiển nhiên là chạy rất lợi hại, hơi thở mạnh.

“Được rồi, không uống liền không uống, thân thể cậu bệnh rề rề, uống còn thiếu sao, lâu rồi không uống, bây giờ bảo cậu uống một chén, cậu lại chạy, mau tới đây đem giày mang vào.” Lâm Hề nhỏm dậy, thở hổn hển. Nàng liếc Tiêu Huyên Nghệ một cái, đem dép thả vào trước đôi chân đối phương bị đông cứng đỏ bừng, thúc giục, cùng lúc đó thẳng người lên cởi xuống áo choàng nhung của mình, vòng qua vai đối phương, khoác lên nguời Tiêu Huyên Nghệ.

“Mặc vào, bị cảm thì làm sao.” Tiêu Huyên Nghệ yên tĩnh mang dép, nhìn Lâm Hề một bên vừa trách móc vừa khoác áo cho mình, dưới ánh đèn trong đôi mắt, là nhu hòa ôn nhuyễn cùng tình yêu.

“Hề, thân thể mình hiện tại đã không sao, không cần uống thuốc, thuốc kia....quá đắng, ta không thích.” Tiêu Huyên Nghệ giơ tay lên ôn nhu vuốt ve gò má Lâm Hề bới vì chạy nhanh mà có chút ửng đỏ, sóng mắt lưu chuyển, giọng mềm nhũn, đến cuối cùng lại có ý nũng nịu.

“Thuốc đắng giã tật, cậu còn phải thích? Hảo hảo, không thích chúng ta liền không uống, không uống. Thật là, mình hầm cả một buổi chiều a. Đi, về nhà, chết cóng mất.” Lâm Hề nhìn mi mắt ôn nhu của người đối diện, nhận lấy nàng nũng nịu cùng tùy hứng hiếm thấy, kéo tay nàng đang vuốt ve mặt mình xuống, nắm thật chặt, dắt đối phương đi về phía nhà của hai người.

Thẩm Mặc nghe phía đối diện truyền tới tiếng đóng cửa cùng tiếng nói chuyện, nhớ tới cô gái tên Tiêu Huyên Nghệ kia ở lúc vào cửa nói “Hề nấu một buổi chiều, vậy mình liền uống, nhưng là không có lần sau, còn có mình muốn ăn sữa chua đường.” Lời nói này tràn đầy thỏa hiệp cùng nũng nịu, nhàn nhạt gợi lên môi, mặt đầy nhu hòa.

Quan hệ hai người này, mình hoặc nhiều hoặc ít đã nhìn ra.

Cùng vào cùng ra, dắt tay, đút đồ ăn, đủ loại lơ đãng đối với đối phương lộ ra ôn nhu và tình yêu, nàng mặc dù không phải là cố ý đi quan sát, chẳng qua là hàng xóm, hoặc nhiều hoặc ít sẽ thấy một chút, có điều nàng cũng không để ý, thế gian này, có thể gặp phải một người mình vừa yêu vừa yêu mình, nói dễ vậy sao, nếu như có, vậy thì còn đi để ý giới tính làm gì, thật là có thể chung một chỗ, cảm kích còn chưa kịp, vì sao còn bởi vì ánh mắt người khác mà buông ra.

Yêu chính là yêu, lại phân biệt cái gì cùng giới khác giới, ý nghĩ của người trên thế gian này, thật để cho nàng khó hiểu.