Tương Nhu Dĩ "Mặc"

Chương 2




“Giám đốc Lý.” Cổ Dĩ Mạt khiêu mi nhìn Lý Tuyền, nhấp mím môi, trong giọng nói lạnh lùng kia không có chút tình cảm nào gợn sóng trực tiếp đem không khí phòng họp vốn đã ngột ngạt kéo đến băng điểm.

Sáng sớm, tám giờ liền bắt đầu tổng kết, bây giờ đã gần đến mười hai giờ, còn lại chuyện hợp đồng kia của Bộ ngoại giao nhưng vẫn không rõ ràng.

“Cổ...cổ tổng....văn kiện vẫn luôn do trợi lí kiểm kê, ta....” Lý Tuyền đã bước vào tuổi bốn mươi là người đàng hoàng, chẳng qua là năng lực không cao, rất nhiều chuyện đều giao cho phụ tá đút lót, vào lúc này chuyện lớn đi ra, bị cổ lấy mạt đích thấp khí ép băng ra cả người toát mồ hôi lạnh, chẳng qua là năng lực không cao, rất nhiều chuyện đều giao cho trợ lí thu xếp, vào lúc này lại lộ ra đại sự, bị Cổ Dĩ Mạt khí áp thấp làm cả người toát mồ hôi lạnh.

Bất quá, cái trợ lí này cũng không phải là quá mức trung thành. Lâm Lẫm, nữ sinh vừa mới kết thúc thời kì thực tập nửa năm. Lâm Lẫm chưa từng thấy qua tình cảnh dọa người như vậy, nhìn giám đốc đại bộ phận cúi đầu không dám lên tiếng, ôm văn kiện liếc nhìn Cổ tổng mặt lạnh nhìn chằm chằm mình, bi sợ mà chân bụng đều có chút run rẩy. Đồng nghiệp nói không sai.....Cổ đại nhân quá đáng sợ....Mặc dù là một mỹ nhân....Cúi đầu hai tay đem văn kiện đưa lên, không dám đối diện cùng Cổ đại nhân.

“Quá trình kí kết hợp đồng chính xác chuyện gì xảy ra?” Cổ Dĩ Mạt nhìn văn kiện trên tay, cảm thấy có chút quen thuộc, đang lúc hoảng thần liền nhớ lại cô gái ném văn kiện tối hôm qua. Vốn tưởng bây giờ làm thêm giờ đến trễ như vậy ngược lại là một người cố gắng làm việc, nhưng không nghĩ tới một giây tiếp theo người này liền đem văn kiện tiện trên tay ném lên bàn làm việc. Còn cau mày, một bộ dáng ngại phiền toái.

Phiền toái?

“Phần hợp đồng này là cô phụ trách?” Cổ Dĩ Mạt chợt nhíu mày, trong mắt chứa ý nghĩa không rõ ưu tư, Lâm Lẫm thấy Cổ Dĩ Mạt lại nhìn chằm chằm mình, mồ hôi lạnh chợt toát ra, muốn nói lại không dám nói.

“ Hử?” Cổ Dĩ Mạt thấy nàng muốn nói lại thôi, một bộ chần chừ dáng vẻ, ánh mắt có chút tức giận hừ nhẹ một tiếng.

“Báo cáo Cổ tổng, không phải.” Lâm Lẫm nuốt nước miếng một cái, lấy lại bình tĩnh, lúc này mới ấp a ấp úng trả lời.

“Nga? Đây không phải là việc làm của trợ lí sao?”

“Cái này...tôi không quá chắc chắn, liền...liền kêu người khác làm....” Lý Tuyền nhìn Lâm Lẫm bị sợ đến mặt mũi trắng bệch, có chút không đành lòng, liền mở miệng xoa dịu: “Cổ tổng, Lâm Lẫm là người mới, rất nhiều phương diện còn chưa hiểu lắm...”

“Hừ, không hiểu lắm? Không hiểu lắm liền đem công việc giao cho người khác? Không có năng lực cũng đừng ngồi đó chiếm chỗ.” Cổ Dĩ Mạt mím môi một cái, mặt đầy tức giận lạnh nhạt: “Văn kiện ai làm, kêu đến.”

“Cái này ··· “

“Làm sao?”

“Thẩm Mặc hôm nay vừa vặn xin nghỉ bệnh...” Lâm Lẫm nhìn Cổ Dĩ Mạt sắc mặt ngày càng không vừa ý, thầm kêu không tốt.

Trong lòng đột nhiên bắt đầu nổi dậy oán trách mình không muốn nhường thăng chức cho nàng, mặc dù bao giờ cũng giúp mình xử lí văn kiện, nhưng lại để cho mọi người không đoán ra là Thẩm Mặc.

“...tan họp, ngày mai tiếp tục.” Cổ Dĩ Mạt dồn nén lại hỏa khí, nhìn giám đốc cũng bực bội không lên tiếng, chờ dòng người như thủy triều nhanh chóng tản đi, liền đem hai người này giữ lại, đóng cửa phòng họp.

Lý Tuyền vốn muốn hỏi nói gì, liếc nhìn Cổ Dĩ Mạt biểu tình âm trầm, nuốt nước miếng một cái, cứng rắn đem lời đến khóe miệng nuốt xuống, suy nghĩ một chút, mới yếu ớt mở miệng: “Thẩm Mặc là một người rất có năng lực, những chuyện này cơ bản đều là giao cho nàng xử lý, chẳng qua là nàng một mực không muốn thăng làm trợ lí, cho nên mới....”

“Ừ, để văn kiện lại, mấy người có thể đi ra ngoài.” Cổ Dĩ Mạt nghe xong nhíu mày một cái, vẫy tay tỏ ý hai người có thể rời đi, hai người Lý Tuyền được dịp bước nhanh ra phòng họp. Thật giống như nếu chậm một bước, phía sau liền sẽ có loại ác quỷ gì đuổi theo vậy.

Cổ Dĩ Mạt bên này dầu sôi lửa bỏng, cũng không biết bên kia Thẩm Mặc nhưng là thong dong nhàn nhã. Thẩm Mặc duỗi người từ trên giường ngồi dậy, che miệng ngáp một cái. Nàng sáng sớm liền xin nghỉ bệnh trở về nghỉ ngơi. Dĩ nhiên, nghỉ bệnh gì đó là giả, tối hôm qua nàng sửa sang lại văn kiện đến rạng sáng bốn giờ mới đi tắm rồi lên giường, bảy giờ lại đem văn kiện đưa qua, cộng thêm một năm này đến cuối lại không làm sao xin nghỉ xong, cho nên liền lấy cớ nghỉ bệnh mà ngủ ngon giấc.

Kết quả thật đúng là giấc ngủ tốt, từ tám giờ sáng một mực ngủ đến bây giờ đã là tám giờ tối., có thể đến sáng mai liễu. Bây giờ giấc ngủ tốt như vậy có thêm lần nữa, có thể là đến sáng mai. Lạnh quá. Mới vừa xuống giường liền bị hơi lạnh bao vây, nàng ngẩn người, nhìn về máy điều hòa không khí, nhưng phát hiện nguồn điện không có mở. “Ai.” Nàng bất đắc dĩ thở dài, đi tới mở lò sưởi ra.

Ôm tấm thảm làm ổ ở trên ghế sa lon mở ti vi, đem mở từ kênh một đổi đến kênh ba chín vô số lần, nàng để xuống điều khiển từ xa, dừng lại ở một kênh phát tin tức. Cầm một quyển sách lên, lật vài tờ nhưng phát hiện không cách nào tĩnh lòng đi xem nó, liếc nhìn chỗ cửa sổ sát đất, không có kéo kín rèm cửa sổ lộ ra một miếng nhỏ chính giữa khe hở từ đây, có thể trông thấy đèn đóm sáng rực rỡ.

Quay đầu đi lướt qua máy vi tính đã đen trên bàn uống trà nhỏ, mới nhớ lại pin con chuột đã bị hỏng, trong nhà đã sớm không có dự bị.

Bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là mặc quần áo vào cầm chìa khóa và ví tiền lên đi ra cửa. Thẩm Mặc thở ra một làn sương trắng, nhìn bảng hiệu siêu thị trước mặt treo “Về nhà ăn tết, tạm không ra tiệm”, đóng lại con ngưoi, tiếp tục đi về phía trước. Dù sao không có việc gì, coi như là tản bộ đi. Kì thực nàng chẳng qua là không muốn thừa nhận, nàng không nghĩ trở lại cái nơi gọi là “Nhà” mà không có khí người mà thôi.

Nàng chậm rãi đi ở trên đường, bởi vì ở tiểu khu tương đối lệch so với khu trung tâm, bây giờ vào lúc này ở ngoài đường thời tiết như vậy người đã rất ít, nàng đứng ở trên lối dành cho người đi bộ, nhìn cột đèn giao thông đối diện, chờ màu tươi đỏ kia biến đổi màu sắc. Lúc nàng nhìn thấy đèn đỏ chuyển xanh định băng qua đường, trước người lại đột nhiên dừng lại một chiếc Ferrari diễm lệ màu đỏ. Nàng thu hồi bước chân phải, con ngươi màu hổ phách lẳng lặng nhìn kính cửa chiếc xe Ferrari đang đóng chặt, không nói. Một phút trôi qua, mắt thấy đèn xanh bắt đầu lóe lên, lần nữa phải chuyển thành đỏ tươi. Mà Ferrari tắt máy, không thấy rõ người ở bên trong. Thẩm Mặc nhìn màu đỏ tươi trước mặt đã ổn định, con ngươi ám trầm.

Nàng thở ra một làn sương mù, hạ xuống con ngươi màu hổ phách, xoay người, chuẩn bị đi đoạn đường kế tiếp để băng qua đường.

-----------------------------------------------------