Tương Nhu Dĩ "Mặc"

Chương 35: Đêm giao thừa (thượng)




Buổi sáng giao thừa, không tính là con đường chật chội, một chiếc BMW màu đen cùng một chiếc xe jeep đang chạy, hạt tuyết nhỏ rơi bên cửa sổ, lập tức liền bị quét đi, chút được được giữ lại, ở tác dụng của lò sưởi trong xe chậm rãi hóa thành giọt nước trong suốt, ở trên cửa sổ xe lưu lại một vết thủy ngân hiện lên huỳnh quang.

Trong xe BMW có ba người, một vị đàn ông trung niên thân thể còn cường tráng, màu hổ phách trong hai tròng mắt tích đầy tang thương cùng trầm ổn. Ngồi phía sau là hai người con gái xinh đẹp bất luận đi tới nơi nào cũng sẽ đưa tới rất nhiều ánh nhìn chăm chú.

"Nha đầu, các con chơi đến lúc nào về?" Hai tròng mắt màu hổ pháchThẩm phụ nhìn về phía trước, mi mắt ôn hòa, giọng nói là từ tính hơi khàn khàn.

Cô gái có đồng sắc tương tự ngồi phía sau nhìn ngoài cửa nghe được câu hỏi, cũng không có quay đầu, mà là dùng bàn tay trái nhỏ hết sức trắng nõn nhéo một cái bàn tay đang cùng nhau tương khấu, như là ở đem vấn đề dời đi cho đối phương.

Cô gái có tròng mắt đen ngăm tiếp thu được ý của cô gái đang nhìn ngoài cửa sổ, gợi lên môi.

"Bác trai, chúng con cũng không vội trở về, trước thứ bảy trở về là được." Cổ Dĩ Mạt tỉnh rụi nhéo một tay Thẩm Mặc một cái, thật giống như nói "Tối hôm qua không phải nói cho em rồi, tại sao lại quên".

Thẩm Mặc cảm giác được nụ cười trong động tác của đối phương, quay đầu chống cằm lẳng lặng nhìn Cổ Dĩ Mạt, màu hổ phách trong hai tròng mắt thật giống như cứu chuộc bóng tối, hiện lên ánh sáng nhu hòa không mất khí phách.

Con ngươi dịu dàng đạm nhã kia, nói "Chị nhớ là được".

Cổ Dĩ Mạt nhìn, mi mắt cong, môi mỏng kéo lên độ cong trong lúc lơ đãng từ từ lớn hơn.

Đôi mắt ngăm đen kia thâm thúy giống như vũ trụ vậy, lay động tràn đầy nụ cười cùng ôn nhu.

Rõ ràng những chuyện khác đều xử lý rất tốt, duy chỉ có không nhạy cảm đâu, người này.

Ey, đã đến giai đoạn có thể trao đổi bằng ánh mắt sao?

Thẩm phụ xuyên thấu qua kính trước xe an tĩnh nhìn một màn này, trong màu hổ phách tang thương là ôn nhu mà thời gian lắng đọng.

Chiếc xe jeep đi theo phía sau là một người còn trẻ, mái tóc sạch sẻ, không có râu, hẳn chỉ có hai mươi ba hai mươi bốn.

"Này, tiểu Dương, cậu là người làm thuê nhà Thẩm thúc sao?" Ngồi ở vị trí kế bên tài xế Lâm Uyên tính tình vui vẻ náo nhiệt thúc đẩy đầu tiên nói chuyện.

Tần Mi ngồi ở đằng sau, nghe câu hỏi của nàng, bất đắc dĩ cười, mi mắt của cô gái Giang Nam dịu dàng như vậy, là dạng ôn nhu như nước.

Lại bắt đầu rảnh rỗi.

Lâm Hề ngược lại là an phận tựa vào trên vai Tiêu Huyên Nghệ bình bản chơi đùa.

"Ngạch....đúng vậy, Lâm tiểu thư."

Tiểu tử kêu Dương Dương, hai mươi ba tuổi, ở nhà Thẩm phụ học tay nghề, bình thường làm việc lặt vặt, ngược lại cũng coi là làm thuê.

Một cá tiểu tử trắng trắng sạch sạch, có lẽ là chưa thấy qua trên xe toàn người đẹp như vậy, lớn nhỏ, để cho hắn có chút khẩn trương, lại hoặc giả là, xấu hổ?

Lâm Uyên nhìn bộ dáng hắn có chút mất tự nhiên, nội tâm cười bò, chưa thấy qua nam nhân thanh khiết như vậy.

"Tiểu Dương a, chớ khẩn trương, Lâm tỷ sẽ không ăn cậu."

Tiểu bạch thỏ Dương Dương gợi lên ác thú của Lâm Uyên, Tiêu Huyên Nghệ nghe thanh âm của đối phương, tựa như nhớ ra chuyện gì đó bi thương, thân thể Lâm Hề nơi đó rụt một cái, Tần Mi cảm thấy, con ngươi như nước thoáng qua vẻ bất đắc dĩ.

Ở nơi này vui đùa nháo nháo như vậy, phía trước xuất hiện một cái cửa thành cổ kính.

Tuyết đọng ở miếng ngói trên nóc nhà trong lúc vô tình tạo thành các loại hình dáng, trắng trắng mềm mại.

Có thể lái xe trực tiếp vào nhà để xe của Thẩm gia, xuyên thấu qua cửa kính xe có thể thấy xa xa một mảnh ruộng lúa đã thu hoạch cùng cỏ xanh đang đung đưa đón gió tuyết.

"Oa ~~~ lại đến thế ngoại đào nguyên, Tiểu Hề, một lát nữa đi chơi ném tuyết với chị thế nào?" Lâm Uyên ở xa xa thấy nơi kia nồng đậm hơi thở ngôi nhà, ưu tư vô hình hưng phấn lên, tóc quăn đỏ rực hất một cái, chuyển hướng về phía sau, nhìn về Lâm hề cũng buông xuống bình thản nhìn ngoài cửa sổ, trong giọng nói là kích động của trẻ con.

Thật, giống như một đứa con nít đâu.

Tần Mi cong lên mi mắt, nâng lên tay khẽ vuốt cái đầu đỏ gần kia, đôi môi hé mở: "Uyên, ngồi yên, làm sao giống như đứa con nít vậy."

"Ey ~~~ mình lại không có thăng cấp làm mẹ, đương nhiên là đứa con nít." Lâm Uyên cà lên bàn tay mềm mại kia, ngẩng đầu lên, nâng lên một nụ cười thật to, đôi mắt đào hoa híp lại, là bộ dáng ôn thuận, trong nụ cười kia, có vui vẻ thuần túy.

"Được rồi, xoay qua chỗ khác, ngồi yên." Tần Mi nhìn nụ cười Lâm Uyên, hai trong mắt nước dập dờn, là tràn đầy ôn nhu cùng tình yêu.

Như vậy thuần túy vui vẻ, ai cũng không đành lòng đi phá hỏng.

Có điều các cô không suy nghĩ qua tiểu tử đáng thương bị hai cô gái xinh đẹp thanh tú ân ái làm cả kinh mà phải ngồi ngay thẳng sao?

Vào nhà để xe, Cổ Dĩ Mạt xuống xe trước, đứng chính xác ở vị trí đậu xe hướng về chiếc xe jeep phía sau vẫy vẫy tay, sau đó liền đi tới bên người Thẩm Mặc đang mở cốp xe giúp nàng cầm ra hành lý bên trong.

Có điều cuối cùng cũng không cần các nàng động thủ, bởi vì Thẩm phụ thân thể cao lớn cường tráng đã tới phía sau hai người.

"Nha đầu, con đi cắt trái cây đi, ba tới dọn hành lý là được. Tiểu Dương, tới trợ giúp." Thấy Dương Dương đã đậu xe xong vừa xuống, Thẩm phụ không chút khách khí kêu.

"Ai, được, thầy." Dương Dương nghe thầy dạy nhà mình kêu mình, lập tức hành động, là một tiểu tử đàng hoàng.

Có điều hắn ân cần như vậy nguyên nhân có phải do hai người thanh tú ân ái hay không, vậy cũng không biết được.

Bên kia đoàn người Cổ Dĩ Mạt thì thuần thục đi theo sau lưng Thẩm Mặc, lên lầu.

"Này này này, Tiểu Mặc, đợi một hồi chúng ta đi ra ngoài chơi ném tuyết thế nào, nhà em bên ngoài rộng như vậy không dùng quá đáng tiếc, tỷ vừa mới nhìn thấy tuyết sâu lắm...." lâm uyên vừa vào nhà liền không kiềm chế được hưng phấn, tiến tới bên người Thẩm Mặc đang rửa trái cây balabala chuỗi dài.

Rõ ràng là cặp mắt đào hoa câu người, bây giờ lại chứa đầy mong đợi trẻ con, rõ ràng là khuôn mặt yêu mị, bây giờ lại giương lên nụ cười thuần túy, rõ ràng là lanh lợi nhất trong ba cô gái, bây giờ lại thụt lùi đến đứa trẻ ba tuổi.

Con ngươi Thẩm Mặc gợi lên nụ cười cùng con người đen ngăm khác cũng cười như vậy gặp nhau, hai người hiểu lòng không nói gì ngoắc ngoắc môi.

"Tiểu Mặc ~ Tiểu Mặc Mặc ~~" Lâm Uyên ở giữa hai người vòng vo, không chút nào thèm để ý hình tượng bắt đầu lựa chọn chiến lược nũng nịu.

Thẩm Mặc chuyên tâm cắt trái cây, Cổ Dĩ Mạt chuyên chú sắp xếp mâm, một bộ dáng "Mình cái gì cũng không nghe được ".

Chỉ là, trong đôi mắt của hai người đều chứa nụ cười ôn hòa, nhưng lại bình thản sưởi ấm lòng người.

Chỉ có ở chỗ này, cách xa trần gian ồn ào, mọi người mới tùy tính như vậy.

Trở về bình thản cùng thuần túy.

Thẩm Mặc lẳng lặng chăm chú nhìn bóng bóng hiện lên dưới nước chảy, ánh sáng màu hổ phách trong hai tròng mắt lưu chuyển.

Từ khi gặp nàng, bên người mình liền dần dần có các nàng vây quanh, trước kia đều là cùng cha hai người ăn sủi cảo, nghe tiếng pháo bên ngoài trên đường phố, trông coi căn phòng lạnh lẻo thê lương. Bây giờ, có cười vui không biết làm sao, nhưng đều là nhàn nhạt ấm áp.

"Ăn cơm nghỉ ngơi xong thì đi." Cắt xong trái cây, Thẩm Mặc lau khô nước trên tay, xoay người lúc nhìn Lâm Uyên rũ vai rõ ràng giả bộ đáng thương, trong lòng buồn cười, có chút bất đắc dĩ lắc đầu một cái, nhận lấy một mâm trái cây trên tay Cổ Dĩ Mạt, lúc đi qua bên người Lâm Uyên, chậm rãi mở ra môi, là giọng nói mát lạnh nhu hòa.