Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ

Chương 20: Cứng rắn




Thành Trường An rất giàu có, hàng năm có rất đông người tới nơi này du ngoạn hoặc buôn bán. Đây là nhà trọ lớn nhất tốt nhất ở Trường An, đến giờ cơm tối, trong đại đường vô cùng náo nhiệt đông đúc. Nhưng nếu có người đi qua một cái bàn, sẽ không tự chủ được mà phải dừng lại liếc mắt, vì ngồi mấy người quanh bàn đều mang vẻ mặt nghiêm túc trầm trọng, trông quái dị vô cùng.

Cô tướng quân là người bình tĩnh nhất. Y bình thản rót rượu, nhìn thẳng vào người nào đó đang dựa vào lòng tiểu vương gia, một chữ cũng không nói.

Không khí cực kỳ yên lặng, Tiểu Thảo chịu áp lực quá lớn, vội ho một tiếng, im lặng xoay người chạy vào lòng Vân Nhàn: “Đại gia ~”

Vân Nhàn đã hoàn hồn từ lâu, đang bận rộn gắp thức ăn vào bát, thấy hắn chạy tới thì một tay cầm chén cơm, một tay kéo hắn, run run rẩy rẩy sang bàn khác ăn, con mắt trong suốt vẫn nhìn sang đây.

Mộc Tử im lặng im lặng, xới cơm xong cũng chạy sang chỗ Vân Nhàn, để hai người ngồi riêng chỗ này.

Tiểu Thảo quan sát người nọ, thấp giọng tò mò hỏi: “Này, y là ai thế?”

Vân Nhàn tiếp tục nhìn, thuận miệng đáp: “Ngồi sang một bên đi, cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi.”

Tiểu Thảo biết điều vâng một tiếng, liếc cậu một cái, lấy lòng nhích lên: “Gia, ta ăn đùi gà trong bát ngươi có được không?”

Vân Nhàn nhìn hắn đầy cảm thông: “Đáng thương quá, chỉ lo chạy trốn mà cơm cũng không lấy, cảm giác bị đói là khó chịu nhất đấy.”

Tiểu Thảo tội nghiệp gật đầu: “Gia, vậy đùi gà này…”

Vân Nhàn liền dùng đũa gắp đùi gà lên. Tiểu Thảo lập tức cảm động đến rơi nước mắt, định lấy tay cầm thì thấy người này cúi xuống cắn một miếng, không thèm ngẩng đầu lên, nói: “Đáng đời, ai lo được cho ngươi.”

“…”

Ở bên này, Long Thiên Tài yên lặng nhìn chằm chằm đại đao trên bàn, run rẩy cầm lên, đặt nó sang một chỗ an toàn. Thấy người này uống rượu xong rồi, liền vội rót tiếp cho y, hỏi lại: “Này… Sao ngươi lại tới đây?”

Cô tướng quân thấy ở đây có người ngoài nên không gọi hắn là vương gia, chỉ trầm mặc một chút: “Ngươi đã nói, khi cần thiết thái độ phải mạnh mẽ quyết đoán một chút.”

Long Thiên Tài nháy mắt mấy cái, yếu ớt hỏi thử: “… Cho nên?”

Cô tướng quân tuyên bố: “Ta muốn đi theo các ngươi.”

“À, vậy mà ta cứ tưởng,” Long Thiên Tài thở ra một hơi, thống khoái nói, “Vậy thì đi cùng đi.”

Cô tướng quân kinh ngạc: “… Chỉ thế thôi sao?”

“Thế nào?” Long Thiên Tài liếc y một cái, “Ta không cho ngươi đi theo thì ngươi nghe lời ta chắc?”

Cô tướng quân lắc đầu.

“Nếu đã không nghe,” Long Thiên Tài nói, “Thì ta lãng phí nước bọt làm gì? Ta có bị ngu đâu.”

“…”

“Ăn thôi,” Long Thiên Tài nói, nhìn sang ba người kia, “Còn mấy người các ngươi, đang yên đang lành chạy ra xa thế làm gì, trở lại đây hết cho ta.”

Tiểu Thảo nghe vậy lập tức vui vẻ đứng dậy chạy thẳng tới, nhanh nhẹn cầm lấy cái đùi gà cuối cùng. Vân Nhàn và Mộc Tử cũng muốn đi, thế mà nhìn lên lại thấy một vị tướng quân liếc sang, ánh mắt đó mang lại cảm giác uy phong lẫm lẫm. Y thản nhiên nhìn đại đao đặt trên bàn, lại thản nhiên liếc bọn họ.

Mộc Tử không đổi sắc mặt ăn tiếp.

“…” Vân Nhàn yên lặng ngồi lại.

Tiểu Thảo cầm đùi gà, vô tội nháy mắt, tự hỏi một chút rồi vội vàng lùi về phía sau, ngồi xuống bên người Vân Nhàn, vừa gặm đùi gà vừa nhìn.

“…” Long Thiên Tài cứng ngắc quay đầu, thấy Cô tướng quân bảo tiểu nhị lấy thêm cơm, chậm rãi nói: “Ta còn chưa nói hết.”

“…” Long Thiên Tài ngơ ngẩn gật đầu, nhìn người nào đó đột nhiên bộc lộ khí phách: “À, ngươi… ngươi nói đi…”

“Ta muốn ngủ chung phòng với ngươi.”

Mộc Tử cứng đờ. Tay Vân Nhàn nhẹ buông, chiếc đũa rơi xuống bàn kêu lạch cạch một tiếng. Tiểu Thảo thì tiếp tục gặm đùi gà, tiện thể nhìn hai người: “Sao các ngươi phải kinh ngạc thế?”

Hai người không thèm để ý hắn, cùng nhau nhìn chằm chằm mặt bàn, quên luôn chuyện hô hấp.

“…” Long Thiên Tài nháy mắt mấy cái, lại nháy mắt mấy cái, vẻ mặt thành khẩn nói: “Xin lỗi, gió lớn quá, ta không nghe thấy gì hết.”

“…” Cô tướng quân nói, “Ta nói là muốn ở cùng…”

Long Thiên Tài cúi đầu ăn: “Này, thức ăn ở đây ngon thật, ăn ngon thật đó ngon thật đó, lúc ăn cơm không được nói chuyện, ăn đã, ăn xong nói tiếp.”

Cô tướng quân cũng không để tâm, làm theo lời hắn. Còn lại ba người kia đã gọi thêm một bàn thức ăn khác, im lặng ăn, chỉ thỉnh thoảng liếc mắt sang, lại nhanh chóng cúi đầu, bầu không khí cực kỳ quỷ dị. Bên phải đại đường và cầu thang đặt một bình phong, một tiên sinh kể chuyện đứng trước bình phong, đang kể lại câu chuyện anh hùng hào kiệt sinh động như thật.

Mấy người bọn họ đều đặt toàn bộ chú ý vào người mới đột nhiên xuất hiện kia, bây giờ an tĩnh lại mới bắt đầu nghiêm túc nghe. Từ thắng lợi của Thánh Hoa đến nghĩa sĩ gần đây, từng chuyện từng chuyện, vô cùng thú vị.

Vân Nhàn lặng im nghe, đột nhiên nói: “Nghĩa sĩ? Đầu năm nay còn có bang phái cướp của người giàu chia cho người nghèo cơ à, nhất định phải gặp bọn họ một lần mới được. Thực ra ta vẫn không rõ lắm, dân chúng bình thường mà dám nhận đồ của bọn cướp phỉ sao?”

Long Thiên Tài nói: “Ai mà biết, hay là khi nào gặp thì ngươi thử hỏi xem. Nhưng mà ngươi định tìm bọn họ ở đâu?”

Vân Nhàn nhún vai: “Có duyên sẽ gặp,” cậu ăn no rồi, liền buông bát xuống, thấy Tiểu Thảo dùng ánh mắt kỳ quái nhìn bọn họ, không khỏi hỏi: “Sao thế?”

Khóe miệng Tiểu Thảo co giật: “Chẳng lẽ các ngươi không thấy đám người các ngươi đánh cướp kia… chính là nghĩa sĩ sao?”

Vân Nhàn và Long Thiên Tài nhìn nhau. Long Thiên Tài hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”

Vân Nhàn nói: “Ta thấy đám người kia rất ngốc, dễ lừa.”

Long Thiên Tài gật đầu: “Bây giờ ngươi rõ chưa, bởi vì ngốc quá, nhìn rất vô hại, nên dân chúng mới dám nhận đồ bọn họ đưa.”

Vân Nhàn: “…”

Tiểu Thảo: “…”

Cô tướng quân nghe chuyện, nhịn không được hỏi: “Tiên sinh kể chuyện nói người lãnh đạo thực sự của đám nghĩa sĩ kia không phải người cầm trường đao, hắn ít khi lộ mặt. Các ngươi nhìn thấy ai?”

Long Thiên Tài và Vân Nhàn không chớp mắt, hơi nhìn sang phía Tiểu Thảo, nói: “Người đó có cầm trường đao.”

Cô tướng quân ừ một tiếng, lại thấy tiên sinh kể chuyện càng ngày càng nhập tâm, liền lắc đầu: “Chưa biết là thật hay giả.”

“Ta đoán,” Long Thiên Tài lo lắng nói, “Chuyện kiểu thế này có tám phần mười là giả.”

“Ừ.”

Mấy người nhanh chóng ăn xong, Long Thiên Tài thấy mặt than định nhắc lại chuyện lúc nãy, vội vàng nói: “Chúng ta đi chơi đi, ta nghĩ buổi tối ở Trường An sẽ rất náo nhiệt.”

Cô tướng quân liếc hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Đi thôi, dù sao chuyện gì cần nói ta cũng đã nói rồi.”

“…” Long Thiên Tài muốn phát điên, “Đừng có nằm mơ! Nằm mơ! Ta không đồng ý ngủ cùng phòng với ngươi, không cần thương lượng gì hết, ta nói không là không! Chết cũng không được! Ngươi cho ta bao nhiêu tiền, bao nhiêu lợi ích cũng vô dụng thôi, có biết cái gì gọi là phú quý bất năng ***, uy vũ bất năng khuất không? Đối xử với nhau phải có cốt khí, nói cho ngươi biết…”

(Phú quý bất năng ***, uy vũ bất năng khuất (đầy đủ là: Phú quý bất năng ***, bần tiện bất năng di, uy vũ bất năng khuất, đây là lời dạy làm đại trượng phu của Mạnh Tử): nghĩa là trong hoàn cảnh giàu sang mà không có hành vi *** loạn, biết giữ quy củ, chất phác thực thà; không chịu cúi đầu tùng phục trước bất cứ một thế lực, một quyền lực nào)

Cô tướng quân thản nhiên rót một chén trà đưa sang: “Uống đi.”

“…” Long Thiên Tài yên lặng cầm lấy uống một ngụm, thở hổn hển lấy hơi, “Ta đã nói không đồng ý là không đồng ý!”

Cô tướng quân bình tĩnh nói: “Ngươi đã nói, khi cần thiết thì phải có thái độ mạnh mẽ cứng rắn một chút.”

“…” Long Thiên Tài rất muốn khóc, “Ta ta ta có thể rút lại câu đó không? Hả? Được không? Sao ngươi lại muốn ngủ chung phòng với ta, rốt cuộc ngươi định làm gi?”

“Để tránh việc ngươi chạy trốn lúc nào không biết.”

Long Thiên Tài nhất thời ngẩn ra: “Thì ra là vì điều này à?”

“Ừ.”

“Này… vậy ngươi,” Long Thiên Tài cẩn thận dè dặt hỏi, chỉ chỉ mình lại chỉ chỉ y, “Ngươi… ta…”

Cô tướng quân ngạc nhiên nhìn hắn.

“Thì là ngươi và ta…” Long Thiên Tài chỉ qua chỉ lại, “Là cái đó đó… hiểu chưa?”

Cô tướng quân ngẩn ra, ánh mắt thản nhiên: “Ta không ép buộc ngươi đâu.”

Long Thiên Tài lập tức thở hắt ra, lau mồ hôi lạnh: “Ta hồi sinh rồi… không sao hết, ngươi muốn ngủ thì cứ ngủ… Dù sao ta cũng không cản được, cho dù dùng thân phận này bắt buộc ngươi, chắc ngươi cũng không nghe.”

“Ừ.”

“Này, không phải chứ, chỉ thế thôi à?” Vân Nhàn thấy không có chuyện vui, lập tức phản đối: “Mặt than, ta đã bảo ngươi rồi, ngươi như vậy là không được, có biết thái độ cứng rắn là gì không hả? Ngươi muốn thu phục được ca ta ấy hả, phải cứng rắn đè xuống, cứng rắn đè xuống biết chưa? Gạo nấu thành cơm! Ôi!”Cậu nhanh chóng bắt lấy mấy chiếc đũa: “Ca, ngươi làm cái gì vậy?”

“Ngươi nói xem ta làm cái gì?” Long Thiên Tài nghiến răng nghiến lợi. Hắn quay đầu nhìn mặt than, thấy bàn tay cầm chén trà của người nào đó hơi dừng lại, ra vẻ như đang suy nghĩ, lập tức nhớ tới người này cực kỳ biết nghe lời khuyên. Hắn bị kích quá độ, nhấc luôn bàn ăn định ném về phía Vân Nhàn, giận run người: “Hôm nay nhất định lão tử phải làm thịt ngươi!”

Vân Nhàn sợ chết khiếp, không kịp tránh, vội vàng nhảy qua để Tiểu Thảo chắn trước mặt mình.

Tiểu Thảo bị bất ngờ không kịp đề phòng, thấy hung khí bay tới, không kịp suy nghĩ đã rút một cây quạt từ trong tay áo ra, ra tay nhanh như chớp. Mọi người chỉ thấy hoa mắt, nhìn lại lần nữa mới thấy bàn ăn đã vững vàng hạ xuống, tuy rằng cơm canh bị rơi một chút ra ngoài, nhưng ngay cả một giọt cũng không dính vào người hắn.

“Ôi…” Tiểu Thảo vội vàng tránh xa Vân Nhàn, vẻ mặt yêu thương lấy ra một chiếc khăn lau cây quạt yêu quý.

Mọi người ngưng mắt nhìn, thấy trong tay hắn là một cây quạt chiến. Mộc Tử thấy hắn có võ công, lập tức đứng cạnh tiểu vương gia, cảnh giác nhìn. Cô tướng quân cũng bị động tác của hắn làm cho ngẩn ra, trước đó y đã thấy người này không giống tiểu quan, nhưng cũng không ngờ hắn lại thâm tàng bất lộ.

Tiểu Thảo chậm chạp lau khô cây quạt, ngẩng đầu thấy mọi người nhìn chằm chằm vào hắn, liền đen mặt: “Sao thế?”

Vân Nhàn chậm chạp đứng dậy, đi tới bàn của Long Thiên Tài, ngồi xuống cười tủm tỉm hỏi: “Chỗ tiền đó ngươi còn muốn không?”

Tất nhiên ý cậu là số tiền đánh bạc của bọn sơn tặc, Tiểu Thảo cười dài ngồi sang: “Tất nhiên là có, tiền của các huynh đệ ta không thể để các ngươi lấy không được.”

Mộc Tử liền nhận ra: “Ngươi là…”

Cô tướng quân không biết chuyện gặp gỡ của bọn họ lúc ban ngày, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Sao vậy?”

Trải qua chuyện cái bàn lúc nãy, rất nhiều người ở xung quanh đều nhìn bọn họ. Long Thiên Tài phải hạ giọng: “Người trước mắt ngươi chính là vị thủ lĩnh – thần long thấy đầu không thấy đuôi kia,” hắn nói thêm, “Ngươi thấy đó, quả thực tiên sinh kể chuyện kia nói không chính xác rồi.”

Cô tướng quân tán thành: “Ừm.”

Tiểu Thảo: “…”

“Tay chân của ngươi diễn trò định bắt ngươi lại, nhưng thấy ngươi đột nhiên lại muốn đi cùng chúng ta nên mới thôi đúng không. Nói đi,” Long Thiên Tài hỏi, “Ngươi muốn đi theo chúng ta để làm gì,” hắn chỉ chỉ Vân Nhàn, “Vì cậu ta à?”

Tiểu Thảo ngẩn ra: “Ta biết là hai người các ngươi đã rõ thân phận của ta từ lâu rồi, nhưng không ngờ còn đoán ra được chuyện này.”

Vân Nhàn nói: “Bởi vì ngươi chỉ có hứng thú với chúng ta sau khi nghe thấy ca ta gọi tên ta, điều này dễ nhận ra mà.”

“Thật sao?” Tiểu Thảo mỉm cười, “Vẻ mặt ta rõ ràng vậy sao?”

Long Thiên Tài hỏi: “Rốt cuộc ngươi có nói hay không? Không nói chúng ta cũng có cách để ngươi nói, rất nhiều trò vui đó.”

“Không có gì hay mà dấu diếm,” Tiểu Thảo cười nói, “Ta đã nghe đến đại danh của quân sư Bắc Mạc Vân Nhàn, cũng biết cậu ta đột nhiên biến mất ở gần đây, nên nghĩ không biết có phải cậu ta hay không. Còn ngươi, đi cùng cậu ta, lại có thể sai bảo cậu ta lấy giấy bút viết biên nhận, ắt hẳn địa vị không nhỏ. Ta chỉ đơn thuần là tò mò thôi, tò mò thôi.”

Long Thiên Tài ngẩn người, chuyện Vân Nhàn biến mất chỉ mới xảy ra vài ngày trước đó, người này lại biết rõ ràng như vậy… Tiểu Thảo cũng đoán được suy nghĩ của hắn, nhún vai nói: “Đối với chuyện quan trường, ta khá quan tâm đến, mà con đường các ngươi đi… là  từ núi Hạ Lan đúng không? Như vậy nghĩa là ta đoán đúng rồi?”

Vân Nhàn không đáp, chỉ phân tích: “Ngươi xây dựng một nhóm nghĩa sĩ, để giúp đỡ người yếu thế, lại quan tâm chuyện quốc gia đại sự như vậy làm ta rất ngạc nhiên. Sao ngươi không tòng quân?”

“Ta cũng muốn chứ,” Tiểu Thảo thở dài, “Thôi được rồi, đến nước này thì nói thêm vài câu được. Mẹ ta là tội thần, từ nhỏ ta đã bị người ta ghét, cảm giác đó các ngươi không hiểu được đâu.”

Long Thiên Tài và Vân Nhàn đồng thời nhìn hắn: “Ngươi thật đáng thương.”

“…”

Long Thiên Tài nhấp một ngụm trà: “Ngươi cũng chỉ muốn biết rõ thân phận của chúng ta? Không còn mục đích nào khác sao?”

“Bây giờ ta có thể chắc chắn cậu ta chính là Vân Nhàn kia,” Tiểu Thảo tự rót cho mình một chén rượu, không để tâm nửa sau câu hỏi mà nhìn Vân Nhàn, cảm thấy hứng thú hỏi: “Ngươi đã gặp Cô tướng quân chưa? Y là người như thế nào?”

Mặt than ngẩn ra.

“…” Vân Nhàn nói, “Hỏi làm gì?”

“Y và ta xấp xỉ tuổi nhau, lại có thể ra trận mấy lần, thanh danh vang dội đã lâu, lần này còn một phát đánh tan quân Bắc Mạc,” Tiểu Thảo nói, “Y là anh hùng chân chính, ta vẫn luôn muốn gặp, đáng tiếc là không có cơ hội nào.”

Khóe miệng Vân Nhàn giật giật: “Ta chỉ có thể nói là hiện thực luôn tàn khốc.”

Tiểu Thảo ngẩn ra: “Ý ngươi là gì?”

Vân Nhàn không đáp, nhưng Long Thiên Tài lại vỗ vỗ bả vai mặt than: “Này, người ta ngưỡng mộ ngươi như vậy, thôi thì thu hắn làm phó tướng luôn đi.”

“…” Tiểu Thảo cực kỳ kinh ngạc, “Ý của ngươi là gì?”

“Ngươi đoán đi.”

Tiểu Thảo nhìn đại đao trên bàn, lại nhìn mặt y, nhìn nhìn cây đao lại nhìn nhìn mặt, trầm mặc một chút, run giọng hỏi: “… Ngươi ngươi ngươi các ngươi không lừa ta chứ?”

Long Thiên Tài và Vân Nhàn đồng loạt gật đầu.

Tiểu Thảo im lặng. Cô tướng quân cũng im lặng. Hai người nhìn nhau một lát, lại nghe thấy giọng hát ai oán vô cùng của Long Thiên Tài: “Gặp lại không bằng không gặp…”

Tiểu Thảo đứng dậy đi lên lầu: “Các ngươi để ta từ từ tiêu hóa chuyện này…”

Mọi người: “…”