Tướng Quân, Nhĩ Định Trụ

Chương 21: Kỹ viện




Thời gian Tiểu Thảo dùng để bình tĩnh lại không dài. Sau khi về phòng, hắn đi qua đi lại một lát, đến khi chóng mặt mới đờ đẫn ngồi xuống bàn trà. Uống đến chén thứ tư thì chợt nghĩ, nếu mấy người phía dưới đi ra ngoài, chẳng phải hắn cũng không được nhìn thấy nhiều chuyện vui à?

Nghĩ xong, hắn vội vàng đứng dậy, đi xuống dưới lầu.

Mấy người Long Thiên Tài chuẩn bị đi dạo, không ngờ lại nhìn thấy hắn đi xuống, liền hỏi: “Nghĩ nhanh thế?”

Mặt Tiểu Thảo vẫn còn hơi đờ đẫn. Hắn liếc mắt nhìn Cô tướng quân, không nói không rằng, cầm bả đao trên bàn lên, tìm một người canh cửa dưới lầu, cho gã ít tiền, sai bảo: “Đi tìm một người thợ rèn, đúc lại thanh đao cho ta.”

Gã canh cửa gật đầu: “Gia, ngài muốn rèn thành cái gì?”

Tiểu Thảo đờ đẫn nói: “Tùy ngươi, chỉ cần không phải là đao, gì cũng được.”

“Vâng.”

Tiểu Thảo quay về, nhìn bọn họ, hơi trầm mặc lại có chút thẹn quá hóa giận: “Sao tất cả đều nhìn ta làm gì?”

Cô tướng quân tiếp tục mặt than, Mộc Tử không cần mở miệng thì không mở miệng, Long Thiên Tài thì ngạc nhiên nhìn hắn, chỉ có Vân Nhàn lên tiếng tổng kết: “Ngươi đã tiến thêm một bước lên con đường trở thành fan cuồng rồi, loại người này ấy mà, ngươi mãi mãi sẽ không hiểu được địa vị của thần tượng trong lòng fan cuồng là thần thánh không thể xâm phạm như thế nào đâu.”

“…” Tiểu Thảo bắt đầu nghi ngờ, có phải cú sốc lúc nãy quá lớn nên bây giờ hắn nghe không hiểu tiếng người hay không.

Vân Nhàn nói xong thì mặc kệ hắn, chậm rãi bước ra ngoài: “Ca, đi thôi.”

Long Thiên Tài ừ một tiếng, liếc Tiểu Thảo: “Tên thật của ngươi là gì?”

Tiểu Thảo không trả lời mà hỏi ngược lại: “Ngươi thì sao?”

“Bây giờ ngươi đang đi theo chúng ta, không đến lượt ngươi kén cá chọn canh.”

“Được rồi,” Tiểu Thảo không ngại, tiêu sái chắp tay, cười nói: “Tại hạ họ Tiêu…”

Hắn chưa nói hết câu, Long Thiên Tài và Vân Nhàn đồng thời mở miệng: “… Thảo?”

“…”

Cô tướng quân chợt nhớ tới một người, cũng chỉ vì cái tên mà bị hai người này chèn ép đến không nói được gì. Tiểu Thảo chậm rãi hít vào một hơi, kiên trì nói: “Sùng, tên chỉ có một chữ Sùng.”

Hai người liền ngẩn ra, lúc này mới hiểu: “Thì ra không phải là cỏ (Thảo), mà là trùng (đồng âm với Sùng) à?”

(Tiêu thảo là tên một loại cây thủy sinh, ở đây câu của Tiểu Nhàn và Tiểu Long có hai nghĩa, một là hỏi lại tên bạn Sùng, hai là trêu bạn í là sâu chứ không phải cỏ)

Tiêu Sùng cực kỳ kinh ngạc nói: “… Lời các ngươi nói không có ý gì khác chứ?”

Hai người nháy nháy mắt tỏ vẻ vô tội: “Còn có ý gì nữa?”

“… Trời mới biết.” Tiêu Sùng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng cũng không cố hỏi tên Long Thiên Tài. Ban đầu, hắn đi cùng là muốn biết mục đích Vân Nhàn tới Thánh Hoa, không ngờ lại có thể gặp được Cô tướng quân, lại thấy mấy người kia rất bình thản… Hắn hơi không hiểu, nhìn Vân Nhàn: “Ngươi về phe Thánh Hoa rồi à?”

Vân Nhàn cười tủm tỉm: “Chính xác mà nói là theo phe một người.”

Tiêu Sùng không khỏi híp mắt quan sát Long Thiên Tài. Hắn biết rằng có một quân sư mới tới đại quân Thánh Hoa, nghĩ lại nếu có thể làm cho Vân Nhàn thay đổi, rất có khả năng người này chính là vị quân sư đó. Hắn nhớ tới thái độ lúc nãy của Cô tướng quân với người này, lại nhìn hộ vệ võ công hơn người đứng bên cạnh, trong lòng chấn động. Không lẽ… người này là hoàng thân?

Long Thiên Tài kệ hắn nhìn, kéo Vân Nhàn đi ra bên ngoài. Đã đến giờ lên đèn, người người nhốn nháo tạo ra âm thanh cực kỳ ồn ã. Vân Nhàn nhìn trái nhìn phải: “Ca, bây giờ mình đi đâu?”

Long Thiên Tài ôm cổ cậu, cười nói: “Tiểu Vân Nhàn, ngươi nên biết là cổ đại cũng có chỗ tốt của cổ đại, bởi vì ở đây có hợp pháp hóa một nơi, nơi mà đàn ông khắp thiên hạ đều mơ ước được tới.”

Vân Nhàn nháy mắt mấy cái: “… Kỹ – viện?”

“Chỉ có Tiểu Vân Nhàn là hiểu ta nhất thôi!”

Vân Nhàn định đáp một câu, thế mà vừa nâng mắt đã thấy một vị tướng quân bỗng nhiên đi tới cạnh bọn họ, vội vàng thoát khỏi cánh tay của Long Thiên Tài, mặt không đổi sắc: “Đừng có ôm ta, nóng lắm.”

“…”

Cô tướng quân cúi đầu hỏi: “Ngươi muốn đi thanh lâu à?”

Long Thiên Tài gật đầu. Cô tướng quân liền nhíu mày: “Đừng đi, thân phận của ngươi không thể đến những nơi như vậy.”

“Việc đó thì có quan hệ gì đến thân phận,” Long Thiên Tài không thèm để tâm, “Kỹ viện xây cho đàn ông đến, ta đi thì có làm sao?”

Cô tướng quân không đáp, lại kéo tay hắn: “Lúc ở đại đường, ta nghe thấy vị tiên sinh kể chuyện kia nói buổi tối sẽ đến quán trà kể tiếp, không bằng đi nghe một chút.” Y nói xong thì kéo hắn đi, hoàn toàn không có ý định thương lượng. Long Thiên Tài lập tức trừng mắt, muốn tránh nhưng không được, vội vàng tìm người giúp. Vân Nhàn chỉ được mỗi cái mặt thôi, hắn đành gọi hộ vệ nhà mình: “Đầu gỗ, kéo hắn ra khỏi ta.”

Mộc Tử yên lặng tiến lên, nhưng không ra tay. Y thấp giọng nói: “Thiếu gia, đại thiếu gia đã dặn dò, thuộc hạ không được nhúng tay vào chuyện của ngài và tướng quân.”

Long Thiên Tài không tin nổi: “Sao trước đây ta bảo ngươi đánh y, ngươi lại làm theo?”

Mộc Tử chậm rãi nói: “Lần trước thiếu gia hạ lệnh sau khi đã buông tay tướng quân, không có tiếp xúc tay chân.”

“…” Long Thiên Tài nói, “Nói cách khác, chỉ cần chúng ta có tiếp xúc, thì ngươi sẽ không chịu ra tay?”

“Vâng.”

Long Thiên Tài khóc không ra nước mắt, rốt cuộc trước đây hắn đã than thở trước mặt đại ca cái gì?! Hắn nhìn về phía người còn lại: “Tiểu Thảo…”

Tiêu Sùng phe phẩy quạt, cười dài đi theo phía sau, không khỏi âm thầm gật đầu, cả hoàng thân cũng không sợ, không hổ là tướng quân.

“…” Nhìn ánh mắt hắn, Long Thiên Tài đột nhiên cảm thấy tuyệt vọng với thế giới này. Thấy mình sắp bị kéo vào quán trà, khóe mắt nhìn thoáng qua, vội vàng ôm lấy cây cột bên ngoài quán: “Ta muốn đi cơ, ngươi không cho ta đi ta tự sát cho ngươi xem! Nhất định ta sẽ tự sát!”

Cô tướng quân dừng lại nhìn hắn, nhẫn nại nói: “Đừng có gây sự, nơi như vậy không thể đi được.”

Long Thiên Tài cực kỳ bi phẫn: “Dựa vào đâu? Dù thế nào ta cũng là đó đó, một tướng quân như ngươi mà dám đối xử với ta như vậy? Ngươi lừa ta đi chiến trường còn chưa tính, bây giờ lại không cho ta đi chơi, ngươi ác độc lắm, quá lạnh lùng, quá vô tình!”

“…”

“Ta cho ngươi đi theo, cho ngươi ngủ cùng phòng với ta, ngươi còn muốn cái gì nữa?”

“…”

Long Thiên Tài biết phải vừa đấm vừa xoa, không giở trò ăn vạ nữa, nháy nháy đôi mắt đẫm lệ lưng tròng: “Ta chỉ đi tới kỹ viện ngắm người đẹp, nghe tiểu khúc thôi, ta không làm gì nữa đâu, thật mà.”

Cô tướng quân vừa thấy vẻ mặt này của hắn, thì liền chần chừ.

“Ta không vào đâu, ta chỉ đi xem một chút thôi,” Long Thiên Tài chớp chớp mắt, đợi một lúc vẫn thấy y không nói gì, liền sụp bả vai, ngồi xổm xuống đất tội nghiệp nói: “Nói thích ta cái gì, thì ra là nói dối, ta biết, ta cũng biết, thực ra các ngươi chưa bao giờ để ta vào mắt, ra khỏi nhà rồi ta không là cái gì hết, bây giờ ngủ với ai, đi ra ngoài chơi cái gì đều phải nhìn sắc mặt người khác… Các ngươi đều bắt nạt ta, không ai thật lòng với ta cả, cõi lòng ta đều tan nát rồi, ta không muốn sống nữa gào khóc ngao…”

“…” Vài lần Cô tướng quân định mở miệng, nghe thấy lời hắn lại nuốt vào, cuối cùng hít sâu một hơi chậm rãi nói: “Đi thôi, đi.”

Hai mắt Long Thiên Tài sáng ngời: “Thật không?”

Cô tướng quân trầm thống gật đầu.

Lập tức, Long Thiên Tài đứng ngay dậy, chạy uỳnh uỵch về phía trước. Khóe miệng Tiêu Sùng co giật: “Chuyện này…”

Vân Nhàn vỗ vai hắn: “Không sao đâu, quen là tốt rồi.” Dứt lời liền đuổi theo.

Mấy người nhanh chóng đi tới kỹ viện lớn nhất thành, thuê một phòng riêng, gọi dưa vào trái cây lên. Bà chủ nhiệt tình bắt chuyện, gọi rất nhiều mỹ nhân đến. Cô tướng quân nói trước: “Có người nào biết đánh đàn không?”

Uy thế trên người y rất mạnh, vừa nhìn đã biết là chủ tử. Bà chủ cười tươi như hoa: “Có có có, còn nhiều mà, tới nào…”

Cô tướng quân cắt lời: “Chỉ cần một người thôi.”

Bà chủ nao nao, nghĩ thầm mấy người này không muốn được bồi rượu sao? Nhưng nàng cũng không dám đắc tội, đáp lời rồi mang đám người kia ra ngoài. Các nàng vừa đi, mấy người còn lại đều nhìn về phía nữ tử đang ôm đàn. Người này khá mạnh dạn, bị nhiều người nhìn cũng không có vẻ sợ hãi, cười dài bước lên: “Vị đại gia này…”

Cô tướng quân chỉ tay: “Lùi về phía sau, đi vào trong đó đàn.”

Nụ cười trên mặt nữ tử cứng đờ, rồi khôi phục ngay, nghe lời đi qua ngồi đàn.

Vân Nhàn và Long Thiên Tài đều không biết âm luật, chỉ hăng hái nhìn chằm chằm mỹ nhân cổ điển. Tiêu Sùng chuyên tâm nghe, thỉnh thoảng rót chén rượu, cực kỳ thích thú. Cô tướng quân thì nhìn cũng không thèm nhìn, khí thế trên người càng lạnh lùng.

Nụ cười trên miệng mỹ nhân bắt đầu miễn cưỡng, nơm nớp lo sợ dưới uy thế người nào đó phát ra, đến thở mạnh cũng còn không dám.

Mấy người ngồi đây nhanh chóng chú ý tới chuyện này, cảnh giác nhìn người kia, sợ y sẽ làm gì đó. Đúng lúc đó, người này mở miệng, chỉ vào Vân Nhàn nói với tiểu vương gia: “Còn không xinh đẹp bằng cậu ta, có gì hay mà nhìn?”

Vân Nhàn và Long Thiên Tài suýt nữa bị nghẹn hoa quả. Tiêu Sùng sặc rượu, tay mỹ nhân run lên, liền đàn sai nhạc, xung quanh trở nên yên lặng.

Khóe miệng Long Thiên Tài co giật, nhìn thấy vẻ mặt đáng thương của mỹ nhân, liền bưng chén rượu tiến đến: “Cô nương đừng giân, tính y như vậy đấy, làm cô nương giật mình tại hạ rất băn khoăn. Thế này vậy, tại hạ tự phạt một chén.”

“Đừng uống…” Cô tướng quân còn chưa kịp cản lại, Long Thiên Tài đã một hơi cạn chén, hai mắt trợn ngược, ngã về phía sau.

Xung quanh lần thứ hai rơi vào im lặng.

Mỹ nhân cực kỳ kinh ngạc.

“…” Vân Nhàn yên lặng, sau đó ôm đầu, mất mặt quá đi.

Tiêu Sùng nhìn chằm chằm thi thể trên mặt đất, nghĩ thầm người này có phải đàn ông không vậy?

Cô tướng quân tiến lên ôm hắn vào lòng, quay đầu liếc nhìn bọn họ: “Từ nhỏ thân thể hắn đã không tốt, rượu có hại cho sức khỏe, nên tất nhiên là không biết uống rượu.”

Vân Nhàn nhếch nhếch lông mày: “Sao ngươi biết?”

“Ngụy Tiểu An nói.”

Vân Nhàn hiểu ra, có lẽ vì ca của cậu, người này đã âm thầm học tập rất nhiều thứ.

Trải qua chuyện vừa rồi, mấy người đành phải trở về. Đêm thu hơi lạnh, cơn gió thổi qua làm Long Thiên Tài chậm rãi mở mắt, nhìn mặt than, mơ mơ hồ hồ hỏi: “Đi… đi đâu đây?”

“Quay về nhà trọ.”

“À…” Long Thiên Tài lười biếng đáp lại, “Đi cả ngày rồi, ta muốn tắm, đun nước nóng đi.”

“Khi nào tới nơi thì sai tiểu nhị chuẩn bị.”

“Ta bảo ngươi đi đun nước nóng.”

“…” Cô tướng quân chợt nhớ ra, không thể nói đạo lý với con ma men được.

“Nghe thấy chưa?”

“Được.”

“Ừ, ngoan lắm,” Long Thiên Tài kéo y về phía mình, cười nói: “Nào, hôn một cái.” Dứt lời hôn bẹp một phát vào cổ y. Cô tướng quân lập tức cứng người.

Vân Nhàn liền cười phì ra, chậm rãi nhìn y: “Này, ngươi đã bao giờ nghe thấy câu này chưa?”

“Câu gì?”

“Tửu hậu loạn tính.”

“…”

Trong lúc nói chuyện, mấy người đã về tới nhà trọ. Vân Nhàn cười tủm tỉm sai tiểu nhị lấy nước nóng vào phòng. Bọn họ cùng nhau lên lầu, Vân Nhàn đứng ở trước cửa phòng mình, nói: “Nhớ tắm cho ca ta nhé, à, tiện thể suy nghĩ kỹ lời ta nói lúc ăn cơm tối nha.”

“…”

Vân Nhàn không để ý y nữa, cười đóng cửa. Tiêu Sùng xoắn xuýt nhìn người nào đó: “Tướng quân, thật sự như thế sao?”

Cô tướng quân rất ngạc nhiên: “Cái gì?”

Tiêu Sùng giãy dụa một lát, chậm rãi nói: “Không sao, dù ngươi là tướng quân,” hắn chậm rãi đi vào trong phòng, lúc đóng cửa thì liếc y một cái, “Thỉnh thoảng phong lưu một chút cũng không sao, thật mà, ta hiểu, ngươi muốn làm gì thì cứ làm đi.”

Cửa đóng két một tiếng.

“…”