Tướng Quân Ở trên, Ta Ở Dưới

Chương 14: Ra chiêu hiểm hóc




Các cô nương trên mấy con phố nhỏ ở Hàn Sơn Quan đều thuộc vào loại cao cấp. Làn da nõn nà, ánh mắt chứa chan tình ý, động tác nhẹ nhàng, giọng nói mượt mà, lại thêm bộ trang phục lụa là và đồ trang sức đắt tiền nên diện mạo của mấy cô nương đó càng tăng thêm mấy phần. Hơn nữa ở vùng núi, tương lai không có, bọn họ lại càng thiếu tiền hơn người khác, vì vậy thấy Hạ Ngọc Cẩn tiêu tiền như nước người nào người nấy đều cố thể hiện sự nhiệt tình chu đáo, một là không sợ chết, hai là không sợ thế lực của tướng quân, ánh mắt lúng liếng còn thu hút hơn những người ca kỹ ở sông Tần Hà này. Chẳng trách mấy tên trên thuyền tướng quân, tuy tất cả đều huýt sáo vỗ tay nhưng chỉ thiếu mỗi điều là ghen tị muốn nổ đom đóm mắt.

Hạ Ngọc Cẩn rất mãn nguyện, con thuyền của cậu chòng chành tiến lại gần. Cậu muốn cho mọi người nhìn rõ sự tùy tiện phóng túng của Nam Bình Quận Vương là như thế nào! Đi đâu cũng có người đẹp hầu hạ! Tay ôm má ấp! Không hề thua kém vợ cậu ta!

Không ngờ, khi thuyền tiến lại gần, cậu ta rất kinh ngạc khi phát hiện những người con trai đó không huýt sáo nữa, Diệp Chiêu đang đứng hùng dũng giữa đám người, mắt nhìn chằm chằm vào cậu ta, sắc mặt có phần khó coi, không khí đột nhiên trầm hẳn xuống.

Đúng! Thứ ta muốn chính là kết quả này!

Hạ Ngọc Cẩn hể hả ôm lấy mấy người đẹp, dáng vẻ dương dương tự đắc.

Có một tên say rượu đi tới thì thầm với Diệp Chiêu vài câu.

Diệp Chiêu móc móc tay về phía Hạ Ngọc Cẩn, ý muốn để thuyền tiến sát vào hơn nữa.

Hạ Ngọc Cẩn đã không làm theo, lại còn vênh mặt trêu ngươi Diệp Chiêu.

Diệp Chiêu bèn nắm lấy một sợi dây ở cạnh thuyền buộc vào một hũ rượu bằng đồng, quay quay trong không trung mấy vòng, rồi ném sang. Nháy mắt một cái, cái hũ rượu đã móc vào một cái cột của thuyền bên cạnh. Diệp Chiêu bước lên trên dây từ từ đi sang.

Trước mặt bao nhiêu người, cô ta định đánh cậu chắc?!

Hạ Ngọc Cẩn hơi lo lắng, nhưng nghĩ đến việc trước mặt mọi người mà cô ta dám đánh chồng, chỉ cần tố cáo lên Hoàng thượng thì có thể chia tay ngay lập tức! Nghĩ đến đây, Hạ Ngọc Cẩn lại thấy vui vẻ phấn chấn. Cậu vội vàng ưỡn thẳng lưng lên, để mấy cô nương bên cạnh lùi ra vài bước, định bụng dũng cảm chào đón một trận đánh đau.

Nào ngờ, Diệp Chiêu trên người đầy mùi rượu, xiêu xiêu vẹo vẹo bước trên dây thừng, trước tiên nhìn mấy vị cô nương, rồi lại nhìn nhìn cậu ta, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Hạ Ngọc Cẩn nhếch miệng hỏi: “Nhìn gì? Chưa bao giờ nhìn thấy đàn ông đi chơi gái à? A… Xin lỗi, ta quên mất cô là người đã quen với việc này rồi”.

Diệp Chiêu lườm mấy cô gái, bước tới thấp giọng hỏi Hạ Ngọc Cẩn: “Bọn họ là từ đâu đến vậy?”

Hạ Ngọc Cẩn ngẩng đầu nói: “Tôi muốn chơi gái, thì liên quan gì đến cô?”.

“Tôi không phải có ý đó, đừng có lớn tiếng như thế”. Diệp Chiêu túm lấy vai cậu ta, lôi vào một góc, hạ giọng xuống mức thấp hơn nữa, làm ra vẻ bí hiểm nói: “Dương Đô Kỵ nói người kỹ nữ bên cạnh anh rất xinh đẹp, dung mạo thật khác thường, nên bảo tôi đến hỏi xem cô nương này là ở thanh lâu nào, muốn đi thăm thú một chuyến”.

Hạ Ngọc Cẩn lúc này tức như muốn nổ tung, cậu ta co người lại, chỉ vào mặt Diệp Chiêu nói: “Các người vừa nãy vỗ tay reo hò, chính là vì muốn cướp cô nương của ta sao?!”

Vấn đề này thực sự là khó xử.

Diệp Chiêu chần chừ một lúc, cuối cùng hướng ánh mắt về phía sông, gật đầu trầm ngâm nói: “Chắc là thế…”.

Hạ Ngọc Cẩn có phần đắc ý, huênh hoang nói: “Hừ, cho dù cô có ôm hết ca kỹ ở Tần Hà này, ta cũng vẫn tìm được người đẹp hơn để hầu hạ! Cô quản được không?”.

Diệp Chiêu quay đầu lại nhìn cậu ta, thấy những chiếc lông cáo màu trắng đang phất phơ bên tai, khuôn mặt bị gió lạnh thổi khiến cho ửng đỏ đang biểu hiện rất đắc ý, rất lanh lẹ, không kìm được buột miệng khen nói: “Thực sự là một mỹ nhân”.

Hạ Ngọc Cẩn xua xua tay: “Dù sao, tôi ở bên cạnh người đẹp của tôi rồi, cô về mà ở bên cạnh với đám đàn ông lỗ mãng đó đi”.

“Đừng nói năng lung tung”. Diệp Chiêu vội vàng giải thích: “Họ đều đã theo tôi sáu năm, đều là huynh đệ tốt cùng vào sinh ra tử. Tôi đã hứa sau khi chiến thắng trở về, sẽ mời mọi người một bữa ở Tần Hà để chúc mừng họ. Đến nay khó khăn lắm mới sống sót trở về, công thành danh toại, đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, không thể nói mà không làm được”.

“Ai muốn quan tâm đến việc của cô làm gì?”. Hạ Ngọc Cẩn thấy cô ta nói cũng có lý, nhưng trong lòng vẫn ngoan cố.

Diệp Chiêu kéo vai cậu ta, cúi xuống ghé sát vào tai hỏi bằng một giọng ấm áp: “Hay là… anh cũng qua đó cùng uống rượu với mọi người, anh thấy thế nào?”.

Hạ Ngọc Cẩn chau mày, tức tối muốn hất tay Diệp Chiêu ra.

Diệp Chiêu vẫn ghé sát vào bên tai cậu ta cười hì hì nói: “Tôi giới thiệu anh cho bọn họ, được không hả?”.

Biểu hiện cương trực cứng cỏi của cô ấy thường ngày dường như dịu dàng hơn một chút, trên môi nở một nụ cười ấm áp. Đôi mắt màu lưu ly đó thật thu hút, ánh lên tia sáng trong ánh đèn mờ mờ, hòa lẫn với khung cảnh sóng nước lấp lánh trên mặt sông, dường như lại càng quyến rũ hơn.

Hạ Ngọc Cẩn do dự một lúc mới cứng cỏi trở lại, định mở miệng từ chối.

Không ngờ, trong chiếc thuyền đối diện xuất hiện một tên say rượu hướng về thuyền bên này gọi lớn: “Mỹ nhân ơi! Mỹ nhân xinh đẹp chân dài eo nhỏ mà các ngươi vừa nói đâu rồi?”

Thu Lão Hổ thấy náo nhiệt càng lúc càng hay, thấy hết đứa này đến đứa khác phá hỏng bầu không khí, tức đến nỗi đá cậu ta xuống sông, giận dữ mắng: “Nói năng lung tung! Hành động hàm hồ! Cái gì mà người đẹp eo nhỏ chân dài! Đó rõ ràng là chồng của tướng quân! Ngươi còn dám trêu ghẹo à! Không nhìn thấy mọi người đang im miệng sao?!”.

Diệp Chiêu cảm thấy người đàn ông trong lòng mình đột nhiên gồng cứng người, sắc mặt càng lúc càng khó coi, nên cô muốn giải thích.

Hạ Ngọc Cẩn giẫm mạnh vào chân Diệp Chiêu, lại ném nắm đất trong bồn hoa về phía cô, vùng vẫy còn mãnh liệt hơn con hổ bị mắc bẫy.

Diệp Chiêu không còn cách nào khác, đành buông tay ra.

Hạ Ngọc Cẩn thừa cơ lao vào trong thuyền, đóng mạnh cửa vào.

Diệp Chiêu bước tới gõ cửa, xin lỗi nói: “Đừng tức giận, mấy huynh đệ không phải cố ý, chỉ là nhất thời không nhìn rõ”.

“Cút! Cô là đồ vợ thối! Sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi!”. Tiếng trách móc của Hạ Ngọc Cẩn lấn át cả tiếng sáo, cứ vang mãi trên sông Tần Hà: “Ta xin thề với trời! Sau này có cô thì không có tôi!”.

Mấy cô nương ở phố nhỏ nhịn cười đến phát hoảng, lần lượt xin cáo từ Diệp Chiêu, lén lút nhìn trộm cô rồi sau đó quay trở vào trong thuyền an ủi người chủ của họ.

Diệp Chiêu tức xì khói, lầm lũi trở về, thấy huynh đệ trên thuyền ai ai cũng cười đau cả bụng. Thu Lão Hổ người đầu têu còn giảo biện: “Tên tiểu tử này được đấy, đối diện với tướng quân cứng rắn như thế, biết rõ là không phải đối thủ mà còn dám đóng cửa ngoan cố chống cự! Có một chút tính cách mạnh mẽ của ta năm đó! Tướng quân thật có con mắt nhìn người!”.

Diệp Chiêu lập tức giơ chân lên đạp mạnh vào mông kẻ đang nói năng lung tung đó, đẩy lão xuống sông làm bạn với anh em, sau đó mặt hầm hầm quay lại uống rượu.

“Lạnh chết tôi mất!”, Thu Lão Hổ vừa vùng vẫy vừa gào thét: “Tướng quân! Cô quả là trọng sắc khinh bạn, tôi chưa xong với cô mà!”.

Diệp Chiêu nhấc bình rượu lên quăng về phía đó: “Cút!”.

Hồ Thanh suốt từ nãy vẫn ngồi trong thuyền ôm lấy ly rượu uống giải sầu, dụi dụi mắt, bò tới, nói nhỏ vào tai Diệp Chiêu: “Tướng quân, cô say rồi”.

Diệp Chiêu uống hai ngụm rượu, đập bàn tức giận nói: “Vớ vẩn! Ta đây nghìn chén cũng không say!”.

Hồ Thanh chăm chú nhìn Diệp Chiêu từ đầu tới chân, lắc đầu: “Thôi đi, tôi biết cô bảy tám năm nay rồi. Mỗi lần cô uống rượu say đều trêu ghẹo đàn bà con gái, lần này gặp phải trở ngại hả?”.

Diệp Chiêu phẫn nộ nói: “Tôi trêu đùa tướng công nhà tôi thì có coi là trêu đùa không? Còn hơn anh mỗi lần uống say, đều chạy đi khắp nơi bắt người ta nghe anh hát sơn ca, giọng thì khó nghe hơn cả vịt đực. Trêu từ Mạc Bắc chạy đến Nam Di, nội dung thì kinh khủng đến nỗi ai cũng nôn hết mọi thứ ăn từ hôm trước! Tôi cảnh cáo anh, lần này muốn hát thì ra ngoài tìm Thu Lão Hổ ấy! Còn dám tìm tôi thì tôi sẽ cho anh xuống nước tắm đấy!”.

Một thoáng u buồn lướt qua trong mắt Hồ Thanh, nhưng rất nhanh Hồ Thanh đã lấy lại sự vô tư thường ngày, cười nói: “Có gì mà mất mặt chứ, người con trai thích một người con gái, việc gì ngu ngốc cũng đều làm vì cô ấy. Nhưng tướng công nhà cô đối đãi với cô như thế, e rằng là rất không thích nhỉ”.

“Ha ha, từ đầu đến cuối đều từ chối, lại thêm ba lần bốn lượt chống đối, anh ta không những là rất không thích mà đơn giản là hận”. Diệp Chiêu ngẩng đầu nốc cạn ly rượu: “Nhưng sự phẫn nộ của anh ta cũng sắp đến giới hạn rồi”.

Hồ Thanh hỏi: “Trận đánh này, tướng quân định đánh thế nào?”.

Diệp Chiêu hất chiếc cốc, rượu trong cốc đổ đầy ra bàn, Diệp Chiêu lấy tay chấm vào rượu vẽ một tòa vi thành lên mặt bàn, sau đó điềm nhiên nói: “Khai cục đã là con đường chết, nên phải có kế hiểm mới được”.

Hồ Thanh lại hỏi: “Tấn công lâu vẫn không có kết quả thì nên xử lý thế nào?”.

Diệp Chiêu quyết đoán nói: “Tạm lui, dụ địch xuất trận”.

Hồ Thanh hỏi: “Lúc nào phản kích?”.

Diệp Chiêu đáp: “Chính là đêm nay”.

Cốc rượu trong tay bị bóp vỡ vụn

Trên đời này, chẳng có đối thủ nào cô ấy không thắng được! Con mồi sẽ khó mà trốn thoát được!