Tướng Quân Ôm Với, Muốn Ngủ Rồi

Chương 11




Sáng sớm, trời còn tờ mờ, một dáng nữ tử nho nhỏ mặc xiêm y nha hoàn, trong tay cầm một bình hoa cao lớn, cơ hồ che khuất toàn bộ khuôn mặt. Nàng đi ngang qua cửa, hộ vệ tò mò hỏi. “Tiểu Mai, Sở tiểu thư không thích bình hoa này sao?”.

“Vâng… Đúng vậy, tiểu thư muốn ta đi cửa hàng đổi cái khác”. Tiểu nha hoàn mơ mơ hồ hồ nói, bước nhanh ra khỏi phủ đệ tri phủ.

Mãi cho đến khi ra phủ, đi lên một chiếc xe ngựa, tiểu nha hoàn kia mới thở phào một hơi, phía sau bình hoa lộ ra khuôn mặt, rõ ràng là Sở Châu Ngọc.

“Tiểu nha hoàn, đi chỗ nào a?”. Xa phu hỏi.

Sở Châu Ngọc mặc dù đã ở phủ đệ tri phủ khá lâu, nhưng vì luôn ở bên trong nội viện, nên hạ nhân trong phủ biết nàng không nhiều.

“Nghe nói trong thành mới có một vị sư phụ pha trà rất giỏi, ngươi có biết ở trà quán nào không?”.

“Nga, là Hưng An trà quán đó”.

“Phải, đến trà quán đó đi”.

“Di, tiểu nha hoàn, ngươi đến trà quán làm gì?”. Xa phu kỳ quái hỏi.

“Ách… Sở tiểu thư muốn ta đến trà quán nhìn xem sư phụ kia dùng lá trà gì để pha”. Sở Châu Ngọc phịa ra lý do.

Xe ngựa đi thẳng đến trà quán. Sở Châu Ngọc nhảy xuống xe, đi vào quán.

“Ai, khách nhân lần đầu tiên tới sao?”. Tiểu nhị đón chào.

“Đúng vậy. Nghe nói các ngươi có một sư phó pha trà mới tới, ta muốn uống thử trà ở đây xem có khác gì với những nơi khác”. Cặp mắt nàng tò mò nhìn xung quanh. Khó mà gặp được dịp Tiêu Trì Chi mấy ngày mới hồi phủ, nàng đương nhiên muốn tận dụng cơ hội này hảo hảo đến trà quán học hỏi kinh nghiệm.

“Được rồi, cô nương cứ chọn trà trước, ngươi muốn uống trà loại nào đây!”. Tiểu nhị cầm nhất điệp trà đan đưa cho Sở Châu Ngọc. (*nhất điệp trà đan : nôm na là cái menu trà =.=)

Bên này, Sở Châu Ngọc vội vàng chọn trà, hồn nhiên chưa thấy trong phủ đệ tri phủ đang nổi một trận cuồng phong gió lốc kinh hoàng đến thế nào.

——— —————— —————— —————–

Nha hoàn Tiểu Mai quỳ trên mặt đất nước mắt nước mũi tèm lem. “Sở… Sở tiểu thư nhất định ép ta cùng nàng tráo đổi xiêm y, còn… Còn có, bình hoa kia là lúc tướng quân rời phủ, Sở tiểu thư sai ta đến cửa hàng mua về. Tiểu thư còn nói…”.

“Nói cái gì a?”. Tri phủ đại nhân đứng bên nóng nảy. Mới yên ổn chưa được bao ngày, như thế nào lại lâm vào tình huống này!

“Tiểu thư còn nói… Tướng quân vài ngày sau mới trở về, không có vấn đề…”. Tiểu Mai khiếp đảm nhìn tướng quân ngồi trên ghế cao, vẻ mặt âm trầm. Thật đáng sợ! Bộ dạng giống như muốn giết người. Nàng hoài nghi chính mình lát nữa có bị tướng quân đánh chết tươi hay không đây.

Rầm!

Tay trái Tiêu Trì Chi nguyên bản đang đặt trên bàn, nháy mắt đã đập nát nó. Thân thể đang phẫn nộ, cần một đường phát tiết. Khi hắn trở lại phòng, không nhìn thấy nàng, cái loại mất mát này, cái loại hoảng hốt này, cái loại tức giận này, hắn thậm chí không biết hình dung thế nào. Nàng cư nhiên dám vụng trộm rời đi, lời nàng đáp ứng vẫn còn bên tai hắn, nhưng vì sao nàng vẫn muốn rời xa hắn?

Rốt cuộc, lời nàng nói với hắn, hết thảy chỉ là một lời nói dối?

Gỗ vụn đâm vào bàn tay Tiêu Trì Chi, máu tươi một giọt lại một giọt theo lòng bàn tay, ngón tay rỏ xuống đất.

Tiểu Mai sợ tới mức xụi lơ dưới sàn, một số người đứng đó cũng không khác gì, cũng đều sợ tới mức biến sắc.

“Tướng quân, tay ngài!”. Lưu Sơn cả kinh nói. Hắn đi theo Tiêu Trì Chi đã nhiều năm, cho dù trên chiến trường đều nhìn thấy hắn đổ máu, nhưng hiện tại lại… Tình là chữ chi, mà đả thương được người khác, ngay cả người như tướng quân mà cũng không trốn được.

Không để ý đến bàn tay đổ máu, Tiêu Trì Chi vẫn tiếp tục hỏi. “Có tìm được xa phu nào đưa nàng đi chưa?”.

“Vẫn chưa tìm được”. Lưu Sơn hồi bẩm.

“Có biết nàng ở đâu không?”.

“Đã hỏi qua tất cả mọi người, không ai biết Sở tiểu thư ra khỏi phủ để đi đâu cả”.

Tiêu Trì Chi rũ đôi mi xuống, cắn môi, như tự hỏi điều gì. Mọi người, cơ hồ đều đang nín thở chờ đợi cùng.

Rốt cuộc, môi hắn chậm rãi mở ra, hộc ra bốn chữ làm mọi người kinh hãi. “Phong tỏa cả thành!”.

“Cái gì?”.

“Tướng quân muốn phong tỏa cả thành?”.

“Phong tỏa cả thành không phải là chuyện nhỏ a, có khả năng sẽ khiến dân chúng khủng hoảng!”.

Trong khoảng thời gian ngắn, không ai không vì bốn chữ kia mà cảm thấy khiếp sợ.

Tiêu Trì Chi không còn đường nào khác. “Lập tức phong tỏa cửa thành, sau đó đến từng phố từng phố tìm, thẳng đến khi nào tìm ra nàng thì thôi!”. Hắn muốn kiếm cho ra nàng, vộ luận thế nào cũng không để nàng rời đi.

“Tiêu tướng quân, chỉ là vì tìm một nữ tử, mà phong tỏa cả một thành…”. Tri phủ do dự nói, mới nói nửa câu, chợt im miệng.

Cặp mắt thâm thúy, như nhiễm phải một tầng khói đen đậm đặc, cơ hồ đang suy nghĩ muốn cắn nuốt người khác. Cái miệng của hắn, ngược lại lại cong lên. “Nếu ta có thể tìm được nàng, cho dù đánh sập cả thành, ta cũng làm”.

Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, nặng nề đập vào lỗ tai người nghe. Nụ cười tươi kia, có lẽ nên gọi là — cười vì giận dữ.

——— —————— —————— ————————-

Bên trong trà lâu Hưng An, Sở Châu Ngọc uống trà, một chén lại một chén, nhưng cảm thấy vị trà này, hình như nàng từng uống qua, hơn nữa trong quán có loại trà nào đặc sắc cũng tương tự như trà lài ở trà quán nhà nàng biến tấu lại, làm cho nàng cảm thấy rất quái lạ.

Tuy rằng không thể nói trà quán nhà nàng độc chiếm hương vị trà lài, nhưng ngay cả chủng loại trà lài cũng giống nhau thì không phải quá trùng hợp sao.

“Hắc, cô nương, ngươi cũng thật tinh mắt, sư phó pha trà này, chính là từ Lạc Dương đến Sùng Châu. Lạc Dương là nơi dưới chân thiên tử a, trà quán ở đó, so với Sùng Châu tốt hơn nhiều. Ở Sùng Châu này, muốn nếm được khẩu vị trà ở Lạc Dương, chỉ có trà quán chúng ta thôi”.

Có lẽ sư phó pha trà ở trà quán này đã học lóm sư phó trà quán nhà nàng ở Lạc Dương, sau đó đến Sùng Châu mưu sinh, Sở Châu Ngọc thầm nghĩ. “Có thể cho ta gặp sư phó pha trà này một chút không? Ta cũng từ Lạc Dương đến”.

“Cái này…”. Tiểu nhị sa sầm nét mặt. “Sư phó chúng ta là người rất cổ quái, chưa bao giờ chịu gặp khách, liền ngay cả pha trà, đầu vẫn đội mũ phủ vành”.

“Đội mũ phủ vành?”. (*nguyên văn là “đấu lạp”)

“Lão bản nhà ta nói, phàm là người có bản lĩnh, sẽ luôn có chút cổ quái”. Tiểu nhị đè thấp thanh âm nói.

Đột nhiên, ngã tư ngoài trà lâu vang lên tiếng ồn ào. Người uống trà, kiêng kị nhất là gặp chốn tranh cãi ầm ĩ.

“Cô nương, ta đi nhìn xem có chuyện gì!”. Tiểu nhị vội vàng chạy ra ngoài trà quán.

Sở Châu Ngọc bưng lên một ly trà lài, uống một ngụm, tuy rằng nguyên liệu có giống với trà quán nhà nàng, nhưng phương pháp pha chế lại khác, nên cảm giác uống vào cũng không giống nhau. Hơn nữa, trong trà này, trừ bỏ hương vị trà lài, tựa hồ còn có ít vị gì khác…

“Không tốt! Không tốt! Quan binh phong tỏa tra xét phố!”. Trong trà quán có người la lên.

“Cái gì?”.

“Chẳng lẽ giặc cỏ lại bắt đầu tác loạn?”.

“Mệnh lệnh này do ai hạ?”.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong quán trà bàn rộn cả lên.

“Nghe nói là Tiêu tướng quân hạ lệnh, vì tìm kiếm một nữ tử”. Người có bộ dáng thư sinh vừa ra ngoài hô lên.

Xoảng!

Tay nắm ly trà của Sở Châu Ngọc buông, nước trà trong tay đổ đầy bàn. Mọi người trong trà quán xoay mặt nhìn nàng. Nàng vội vàng cúi đầu, nhặt chén lên. Là Tiêu Trì Chi phong tỏa thành kiếm người? Nữ tử hắn muốn tìm, chắc không phải là —

“Nàng kia chẳng lẽ là trọng phạm gì?”. Lại có người trong trà quán lên tiếng hỏi.

“Cũng không giống, vừa rồi ta xem bức họa vẽ nàng trong tay quan binh, nhìn qua không giống người hung ác gì”. Thư sinh vừa ra ngoài lại tiếp lời.

“Nga, bức họa nữ tử đó có bộ dáng gì?”. Mọi người tò mò.

Thư sinh nghĩ nghĩ xong, nói. “Nàng có khuôn mặt tròn, mi dài, hai tròng mắt to, đầy đặn, mũi thẳng, môi anh đào, đầu đội hoàng mộc tiểu trâm, nghe quan binh nói dáng người nàng nhỏ xinh, ước chừng chỉ có năm thước một tấc…”. (*5 thước 1 tấc là cao bao nhiêu thì… ta hẻm bik a =.=)

Theo miêu tả tinh tế của thư sinh, ánh mắt của mọi người trong trà quán lập tức đổ dồn lên người Sở Châu Ngọc, cuối cùng, ngay cả vị thư sinh đã miêu tả kia cũng nhìn nàng.

“Ai, nàng ta không phải là…”.

“Thiên a! Nàng ta chính là người quan binh muốn tìm!”.

“Mau, mau bắt lấy nàng, đem nàng giao cho quan phủ!”.

Trong trà quán loạn một đoàn, khi mọi người đang chuẩn bị động thủ, đột nhiên bên ngoài tiểu nhị dắt quan binh đi vào trong trà quán.

Tiểu nhị vừa đi vừa cung kính nói. “Tiểu nhân tuyệt đối không nhìn lầm, vị cô nương này đúng là khách nhân uống trà ở trà quán”.

Không bao lâu, quan binh đến trước mặt Sở Châu Ngọc. Quan gia đứng đầu hé ra bức họa vẽ nàng, so sánh một chút rồi hỏi. “Xin hỏi tiểu thư có phải danh gọi Sở Châu Ngọc hay không?”.

Sở Châu Ngọc đã muốn ngây dại từ lúc quan binh xuất ra bức họa. Căn bản không nghĩ chính mình chỉ chuồn ra ngoài một lần lại dẫn tới đại ầm ĩ như thế.

“Tiểu thư?”. Quan binh hô.

Sở Châu Ngọc hoàn hồn, ngón tay co quắp bất an nắm chặt lấy vạt áo. “… Đúng là ta”.

Có được câu khẳng định của nàng xong, bọn quan binh nhất tề quỳ xuống. “Xin tiểu thư chờ ở đây một lát”.

“A?”. Nàng sửng sốt, nhìn thấy quan gia đứng đầu đã ra trước quán trà, bắn một quả đạn tín hiệu lên trời. Màu tím hoa yên xẹt qua phía chân trời. Một lúc sau, nàng thấy một bóng dáng màu đen đi từng bước vào trà quán.

Hắn — một thân hắc bào, đai lưng tử kim ở bên hông, như bức tượng văn nhân viết văn rẩy mực, trâm ngọc màu tím cắm trên tóc, cùng tông với màu đai lưng. Mái tóc đen như mực rũ trên lưng, trên vai, trên cả hắc y phục của hắn cùng con ngươi đen láy như hòa vào nhau. Hắn từng bước từng bước một đi tới chỗ nàng, thần sắc trên mặt không giận dữ như nàng tưởng tượng, mà mang theo mỉm cười.

Nhưng tươi cười kiểu này lại làm cho lông tơ nàng dựng hết lên, cảm giác nguy hiểm vô cùng. Thậm chí cảm thấy, bộ dạng này so với lúc hắn nổi giận còn đáng sợ hơn.

Thân mình Sở Châu Ngọc bất giác lui về phía sau, thẳng cho đến khi lưng chạm vào đường, hết đường lùi. Hắn tiến tới gần nàng, từ trên cao nhìn chằm chằm xuống nàng, cặp đồng tử đen tối, làm cho nàng không biết giờ phút này hắn đang nghĩ cái gì.

Rốt cuộc, hắn đứng trước mặt nàng, nhìn thật ôn nhu nắm lấy cổ tay nàng, nhưng năm ngón tay kia lại siết chặt vào, cơ hồ muốn cắm vào da thịt nàng.

Đau quá! Sở Châu Ngọc nhăn đôi mày lá liễu, nhìn Tiêu Trì Chi đang cười trong trẻo. “Châu Ngọc, mệt rồi sao? Ngoan, trở về đi”.

“Ta… Tuyệt Thanh, ta…”. Nàng chu chu môi, muốn giải thích.

“Bất quá, cho dù nàng không muốn trở về, cũng không kịp nữa rồi”. Miệng hắn cười càng sâu, một tay nhấc nàng lên vác trên vai, sải bước ra khỏi trà quán.

……

Không ai chú ý tới, trong một góc trà quán, một nữ tử đang đứng, từ đầu đến cuối quan sát cả màn, lòng bàn tay sớm đổ mồ hôi lạnh.

——— —————— —————— ————————

Bụng bị xương bả vai hắn đâm, Sở Châu Ngọc cúi đầu xuống dưới, giống như bao cát bị Tiêu Trì Chi vác vào sân phủ tri phủ.

“Tuyệt Thanh, chàng thả ta xuống đã!”. Nàng la lên, cảm thấy máu toàn thân dồn hết xuống đầu rồi.

Tiêu Trì Chi không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.

“Được rồi, ta biết ta không nên gạt chàng vụng trộm chuồn ra ngoài, nhưng ta thật rất muốn đi xem trà quán kia”. Nàng cố gắng kiểm điểm sai lầm, hy vọng thoát khỏi kiếp làm bao cát.

Hắn vẫn như trước không nói gì.

Tri phủ đại nhân run run ra đón. “Chúc mừng tướng quân đã tìm được Sở tiểu thư a…”.

“Tri phủ lão gia, nhờ ông khuyên Tuyệt Thanh dùm ta, nói hắn buông ta ra!”. Sở Châu Ngọc cầu cứu.

Khuyên? Hắn làm sao dám khuyên tướng quân a! Chỉ cần là người sáng suốt, đều nhìn ra Tiêu Trì Chi hiện tại đang ở trạng thái cực kỳ tức giận. Tri phủ lão gia ném một ánh mắt ‘tự cầu nhiều phúc’ cho Sở Châu Ngọc.

Rầm!

Tiêu Trì Chi một chưởng đánh bật tung cửa phòng. “Không có phân phó của ta, mặc kệ bên trong phát ra tiếng động gì, cũng không được xông vào!”.

“Dạ!”. Bọn thị vệ lĩnh mệnh.

Tiêu Trì Chi khiêng Sở Châu Ngọc vào phòng, đóng cửa lại. Ngay sau đó, Sở Châu Ngọc liền cảm thấy một trận thiên địa quay cuồng, bị hắn ném lên giường.

Đau, đau, đau, đau a! Tuy rằng trên giường có chăn gối mềm mại, nhưng lưng Sở Châu Ngọc vẫn đau vì va chạm mạnh.

“Ta biết lần này ta vụng trộm ra ngoài là không đúng, nhưng chàng cũng không thể đối xử với ta như vậy được a!”. Nàng giãy dụa đứng dậy, xoa xoa cái lưng đau.

“Có lẽ vì ta quá tốt với nàng, rất dung túng nàng, nên nàng đã quên đáp ứng chuyện của ta”. Tiêu Trì Chi đứng ở bên giường, cúi người xuống nhìn chằm chằm Sở Châu Ngọc.

“Thế nào… Nào có a”. Nàng chột dạ trả lời.

“Giặc cỏ ở Sùng Châu vẫn chưa dẹp sạch, nàng xuất môn như vậy, có biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì không?”. Tay hắn vuốt tóc nàng.

Ngón tay thon dài, khi vuốt lên tóc nàng, đầu ngón tay lạnh lẽo, thỉnh thoảng vô tình chạm vào da thịt hai gò má nàng. Cảm giác lành lạnh, như là vô tình, hoặc như cố ý. Ngón tay kia, tản ra một loại dụ hoặc, làm cho người ta không thể không bị hấp dẫn.

Đột nhiên, hắn rút cây trâm cắm trên tóc nàng xuống.

“A!”. Nàng kinh hô một tiếng, mái tóc dài tùy tiện phủ xuống.

Hắn tiếp tục bình tĩnh sửa sang lại mái tóc cho nàng, cười yếu ớt. “Nếu nàng bị giặc cỏ bắt được, sẽ có cái kết cục gì, ta nói cho nàng hay. Khả năng sẽ bị đòn hiểm, hoặc bị một đao chém chết, cũng có khả năng sẽ bị vô số nam nhân làm nhục, nàng cũng biết đám đàn ông man rợ đó ra sao rồi…”.

Thanh âm hắn nhẹ nhàng ôn nhu tản ra khắp phòng, ý cười trên mặt hắn ngày càng đậm, nhưng nàng lại nghe trong lòng run sợ.

“Ta không biết sẽ như vậy”. Nàng lúng ta lúng túng đáp.

“Có lẽ, ta nên sớm biến nàng thành người của ta, có lẽ chỉ như vậy, mới có thể chân chính lưu nàng lại”. Thanh âm tuyệt vời như tiếng sáo trúc, mềm nhẹ tựa lông chim, nhẹ nhàng lay động bên tai, đủ để gợi lên nội tâm mơ màng của người khác.

Tay trái hắn không biết từ khi nào đã đặt lên thắt lưng nàng, mà tay phải đang kéo tuột đai lưng nàng ra.

“Không cần!”. Sở Châu Ngọc hoảng hốt, dùng sức đẩy Tiêu Trì Chi ra, liều mạng muốn bò xuống giường.

Hắn chẳng lẽ muốn đem nàng… Không! Không! Tuy rằng nàng thích hắn, nhưng cũng không muốn rơi vào tình trạng này.

Nhưng tay hắn đã bắt được cổ chân nàng, kéo nàng về lại trên giường.

“Chàng buông tay! Ta muốn đi ra ngoài!”. Nàng giãy giụa, nhưng không đánh lại khí lực của hắn, hắn đặt nàng lên khuôn ngực rộng lớn của hắn, quần áo trên người nàng hỗn độn tuột ra.

“Đừng kháng cự ta, Châu Ngọc”. Hắn phủ bên tai nàng nhẹ nhàng nói, nhiệt khí thở ra làm thân thể nàng không tự chủ được run lên, hắn hôn nhẹ lên gáy nàng, đem nàng giam cầm trong lòng mình. “Chỉ có thế này, mới có thể lưu nàng lại bên người ta, cam tâm tình nguyện”.

“Không phải, Tuyệt Thanh, chàng không cần làm vậy, ta vẫn sẽ cam tâm tình nguyện mà”. Nàng vội vàng nói, nhưng hai tay không cách nào đẩy hắn ra được.

“Phải không?”. Hắn cúi đầu cười.

Nàng ngẩng đầu, nhìn trong mắt hắn không có chút ý cười nào. “Tuyệt Thanh, chàng hãy nghe ta nói, ta là chuồn êm ra ngoài, nhưng không hề nghĩ tới việc rời bỏ chàng!”.

“Nàng cho là lời nàng nói ra, ta còn tin tưởng sao?”. Hắn rút y phục trên người nàng, hôn nhẹ từng cái lên thân thể nàng.

Không khí tiếp xúc với da thịt non mềm, nàng không khỏi run rẩy, lại khơi lên dục vọng lớn hơn nữa trong hắn.

“Không….”. Nàng muốn tránh hắn, lại chọc cho dục vọng của hắn càng thêm mãnh liệt.

Hai tròng mắt đen nồng đậm lửa dục tình, môi của hắn chậm rãi rời đi, chuyển qua vành tai nàng. Đầu lưỡi hắn cắn liếm vành tai nàng, khàn khàn bên tai nàng lẩm bẩm. “Châu Ngọc, nàng có biết ta yêu nàng nhiều lắm không? Ta rời không được nàng, mà nàng, cũng nên rời không được ta mới đúng”.

Nàng biết, cho tới bây giờ nàng đều biết hắn yêu nàng, nhưng nàng không cần hắn đối xử với nàng thế này! Sở Châu Ngọc liều mạng đẩy lồng ngực cứng rắn của Tiêu Trì Chi ra, cho dù cách một lớp y phục, nàng vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn không ngừng tăng cao cùng với… trái tim đập loạn.

Nóng quá! Lòng bàn tay nóng quá!

Bàn tay nhỏ bé của nàng rụt lại, hắn thừa cơ ép xuống nàng càng nhanh. Môi hắn đặt lên môi nàng, đầu lưỡi mang theo lực đạo không thể kháng cự khiêu mở hàm răng của nàng, như mưa bão điên cuồng cắn mút môi nàng.

Không kịp nuốt xuống, nước bọt theo đầu lưỡi hắn quấy phá mà chảy ra khỏi khoang miệng nàng, theo khóe miệng chảy xuống, giống như sợi chỉ bạc chói mắt.

“Ngô……”. Nàng ngâm lên, chỉ có thể bị động để hắn hôn.

Thẳng đến khi mặt nàng đỏ bừng, gần như hít thở không thông nữa, hắn rốt cuộc buông môi nàng ra, đầu lưỡi rời khỏi khoang miệng nàng, nhưng vẫn đang luyến tiếc môi nàng. Nàng cả người vô lực, chỉ có thể để đầu lưỡi hắn tùy ý liếm qua cánh môi nàng.

“Nói, nàng là của ta!”. Hắn nỉ non.

Nàng chỉ thở phì phò, cái gì cũng không nói được.

“Nói a, nói nàng là của ta!”. Hắn kiên trì, bàn tay to lần xuống dưới, sắp kéo tuột váy nàng ra.

Sở Châu Ngọc đột nhiên hít vào một hơi thật sâu, hai tròng mắt khẩn cầu nhìn Tiêu Trì Chi. “Không cần! Không nên ép ta hận chàng, được không?”.

“Nàng sẽ hận ta sao?”. Chữ ‘hận’ thốt ra từ miệng nàng, như một cây trường mâu sắc bén, nặng nề đâm vào lòng hắn. Tâm bỗng nhiên bắt đầu phát đau, đau lắm, nhưng hắn không biết làm sao để chặn nó lại!

“Ta không biết! Nhưng ta không thích chàng ép ta thế này. Cho dù chàng là vì yêu ta, cũng không thể!”. Nàng không hy vọng hắn lấy biểu tình phẫn nộ chiếm đoạt nàng, nàng muốn hắn xuất phát từ sự vui vẻ trong lòng…

“Không vui sao?”. Hắn thì thào.

Sở Châu Ngọc tiếp tục nói. “Có lẽ ta vĩnh viễn không hiểu được tâm tình hiện tại của chàng, nhưng ta sẽ không rời bỏ chàng! Lúc chàng ôm ta ngày đó, sắc mặt tái nhợt, run run, ta liền tự nhủ với chính mình, sẽ không rời xa chàng!”.

Đúng vậy, sẽ không rời xa hắn! Nàng chỉ nói một câu vui đùa mà có thể làm hắn phản ứng dữ dội đến vậy, Sở Châu Ngọc nàng đã tích đức gì để có thể được hắn yêu đến thế?

“Tuyệt Thanh, ta không phải ngốc tử, chàng yêu ta, sủng ta, ta đều hiểu được! Tất cả đều đặt trong lòng. Có lẽ ngay từ đầu, ta chỉ thương hại chàng không thể đi vào giấc ngủ, nhưng mà… Ngay cả chính ta cũng không biết từ lúc nào, ta đã yêu chàng rất nhiều. Thậm chí ta thực vui vẻ khi chàng chỉ muốn ôm ta ngủ”.

“Nàng… Yêu ta?”. Trong mắt hắn chứa đựng cả khiếp sợ lẫn vui mừng như điên.

“Đúng vậy, ta yêu chàng”. Nàng thực khẳng định nói. “Cho nên, chàng căn bản không cần dùng thủ đoạn này ép buộc ta, ta cũng sẽ cam tâm tình nguyện ở bên cạnh chàng, cả đời cả kiếp!”.

Nàng ưng thuận hứa hẹn, an ủi bất an trong lòng hắn.

Hắn yên lặng dừng lại, dùng thanh âm vô cùng trang trọng gằn từng tiếng nói. “Ngay cả trải qua một trăm đại kiếp nạn, tình cảm này vĩnh viễn không thay đổi, đợi đến lúc nhân duyên hội ngộ, dù có quả báo vẫn chấp nhận đảm đương. Châu Ngọc, cho dù yêu nàng, sẽ làm ta gặp kiếp nạn báo ứng gì, ta cũng sẽ vui vẻ chịu đựng”.

Nàng giật mình, nam nhân này yêu nàng đến sâu đậm tột cùng?