Tương Tư Như Mai

Chương 8: Núi có cây cây lại có cành, lòng nhớ quân quân lại chẳng hay 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Heo con

1377442_217588968365394_716205792_n

Cuối năm, Tầm Mộng các tấp nập người qua lại. “Kinh thành tứ thiếu” vừa đến đã khiến rất nhiều người đều nhận ra, nhìn nhau mấy lượt lại càng cảm thấy Tầm Mộng các bất phàm, bằng không sao có thể khiến “Kinh thành tứ thiếu” ghé thăm? Bốn người nhìn quanh một lần, chỉ thấy vị tổng quản kia bận rộn qua lại, không hề thấy tiểu chủ nhân tuấn tú ở đâu.

Tuy đây là lần đầu tiên Liễu Tuấn nhìn thấy ba vị khách nhưng lập tức có thể đoán ra, mấy ngày qua Thanh Ngôn luôn cằn nhằn mãi, muốn quên cũng khó. Vội bước lên thi lễ:

–         Vương gia, Vệ đại nhân, nhị vị công tử, mời vào trong này.

Tề Di Phi nhìn Liễu Tuấn, lòng cả kinh đến ngây dại. Tuy rằng năm tháng khiến khuôn mặt này già nua đi mấy phần nhưng hắn vẫn nhớ rõ những lần ông đón hắn vào phủ, tiễn hắn lên kiệu. Mà Liễu Tuấn lại như không nhận ra hắn, khách sáo tiếp đãi, không khác những người còn lại.

–         Mộ Vân đâu? Hướng Bân ôn hòa hỏi.

–         Hôm nay công tử nhà tôi cùng phu nhân đi thăm người thân, không ở đây.

Liễu Tuấn đưa bốn người vào hậu đường, mang chậu than và trà nóng lên, cung kính đứng bên đáp lời, khóe mắt khẽ đảo qua Tề công tử, trong lòng sớm đã chuẩn bị sẵn.

–         Khó có khi Lãnh mỗ ngưỡng mộ ai như vậy, khó khăn lắm mới tìm đến được mà lại công cốc. Tổng quản, công tử nhà ông bao giờ thì rỗi, chúng tôi đến quý phủ bái phỏng.

Lãnh Như Thiên không cam lòng. Liễu Tuấn chu đáo rót trà cho bốn người:

–         Hai ngày nữa công tử mới hồi kinh. Ngày khác công tử nhà tôi sẽ đến quý phủ đáp lễ.

Mắt Hướng Bân hơi híp lại, ý cười bên môi vẫn vậy:

–         Vậy chờ thêm mấy ngày nữa đi!

Trực giác nói cho hắn, Liễu Mộ Vân nhất định không ra khỏi kinh thành, chỉ là đã xảy ra chuyện gì đó nên mới tránh mặt thôi? Chuyện có vẻ thú vị rồi đây. Lãnh Như Thiên rầu rĩ không vui, ồm ồm nói:

–         Thế thì có thể làm được gì, khó lắm mới có người khiến ta được tâm phục, muốn gặp lại khó như vậy?

Liễu Tuấn ở bên có chút không đành lòng, cũng không dám đắc tội với bốn vị này, vội trả lời:

–         Hôm nay thật là đúng dịp nhưng công tử sẽ về ngay thôi, ngày nào cũng ở trong Tầm Mộng các, muốn gặp cũng rất dễ.

Nói xong, lòng cũng không dám chắc, ngày ấy từ Quan Mai các trở về, tiểu thư đã bị lạnh sinh bệnh, mấy ngày nay đều nằm liệt giường không thể dậy nổi, trong Liễu viên, lão phu nhân dùng thuốc, tiểu thư cũng phải uống thuốc, cả nhà toàn mùi thuốc khiến người ta thật không nỡ. Không nhịn được lại nhìn trộm Tề Di Phi, không ngờ lại bắt gặp cái nhìn hoang mang của đối phương, vội cười ra vẻ lõi đời.

–         Trong các mới nhập về mấy bức tranh sơn thủy, rất đẹp, các vị có muốn đi xem không?

Vệ Thức Văn rất hứng thú vừa định lên tiếng trả lời, không ngờ Hướng Bân đã buông bát trà đứng dậy ôm quyền với Liễu Tuấn:

–         Lần sau đi! Mộ Vân không ở đây, chúng ta cũng không quấy rầy tổng quản nữa. Các vị, chúng ta đến Túy Tiên lâu uống rượu đi?

–         Cũng được!

Vệ Thức Văn kéo Lãnh Như Thiên còn không cam lòng ra khỏi hậu đường. Tề Di Phi hơi ngừng lại:

–         Vừa rồi mới nhìn thấy trong phòng một bức thư pháp rất được, mời Liễu tổng quản đi cùng tôi được chăng? Hướng huynh, các vị đi trước đi, tiểu đệ sẽ đến sau.

Hướng Bân có chút nghi ngờ nhưng vẫn tỏ ra như không, cười khẽ gật gật đầu rồi đi ra cửa. Liễu Tuấn tiễn khách rồi quay về hậu đường, thấy vẻ mặt đầy tâm sự của Tề Di Phi, ông vẫn giả bộ như không nhìn ra:

–         Tề công tử, mời cùng tôi ra ngoài đi!

–         Lão quản gia, nếu Tề mỗ không nhớ nhầm thì ông từng làm việc ở Mạc phủ?

Tề Di Phi nhìn chằm chằm Liễu Tuấn, không muốn bỏ qua bất kì biểu cảm nào của ông.

Liễu Tuấn thoải mái gật đầu:

–         Đúng, tôi từng làm tổng quản ở Mạc phủ, thứ cho tôi đã già hoa mắt, tôi không nhớ ra Tề công tử đã từng đến?

Tim Tề Di Phi như bị ai cào xé:

–         Đã lâu rồi ta không đến Mạc phủ, lão tổng quản không nhớ ra cũng là bình thường, chỉ là vì sao tổng quản lại ở đây?

–         À, sau khi Mạc lão gia và công tử tạ thế, lão phu nhân và tiểu thư đã tha hương, tôi ở lại đây tìm công việc khác thôi.

–         Ừ, tiểu thư… tiểu thư có khỏe không?

Khuôn mặt lãnh khốc của Tề Di Phi vặn vẹo vô cùng, chưa bao giờ hắn hận mình đến như vậy. Đôi mắt trí tuệ, xinh đẹp kia vẫn như còn ngay đây. Khi mới ra nước ngoài, bóng dáng nho nhỏ đó đã bầu bạn với hắn trong những giấc mộng đêm về, chỉ là dù sao nàng còn quá nhỏ, hắn không kịp chờ nàng lớn lên thì Lâm Tiểu Vũ đã xuất hiện, cơ thể thành thục, tình cảm nóng bỏng mê hoặc tâm trí của hắn, tuổi tác như vậy không thích hợp để yêu xa, hắn cũng chỉ là nam tử bình thường. Chỉ là không ngờ sau khi hắn hồi kinh thì nàng đã tha hương, bặt vô âm tín.

–         Sau khi tôi và tiểu thư tách ra thì không còn liên lạc gì nữa, cũng không biết nàng sống thế nào? Nhưng tiểu thư nhà tôi trí tuệ, tú nhã, ở đâu cũng sẽ là minh châu lấp lánh, nhất định sẽ sống tốt.

Liễu Tuấn từ tốn trả lời.

–         Cũng đúng, cũng đúng!

Từ khi còn nhỏ nàng đã có thể đọc được tâm tư của người khác, sau khi lớn lên không biết sẽ xuất chúng cỡ nào? Lòng Tề Di Phi thoáng chút xót xa, hắn vô đức nên không thể có được nàng. Đột nhiên, một khuôn mặt thanh tú hiện lên trong tâm trí:

–         Lão quản gia, vậy Liễu công tử…

Liễu Tuấn gặp chiêu tiếp chiêu:

–         Hắn là phường chủ của Tầm Mộng phường, là chủ nhân mới của tôi.

–         À à…

Hôm nay hình như đầu óc không được tỉnh táo, luôn suy nghĩ linh tinh:

–         Làm phiền lão quản gia rồi, tạm biệt!

Đây là sự hối hận sâu sắc, không dễ dàng chạm vào, càng chạm đến hắn lại càng tự khinh bỉ mình. Thất thểu cáo từ, nơi không người, hàng lệ đã cố nén vẫn không nhịn được mà lăn dài. Lời hứa khi ấy chưa thể thực hiện tình yêu phải trả giá ngàn vạn lại không có kết quả, đây là thế nào? Tề Di Phi vuốt đầu, đau khổ không thể không dừng lại.

–         Công tử, hôm nay Vương gia, Vệ đại nhân và hai vị công tử khác tới Tầm Mộng các.

Khuôn mặt nghiêm túc của Liễu Mộ Vân tái nhợt, đang dựa vào giường vẽ tranh. Bị bệnh mấy ngày, hôm nay đã có thể rời giường. Liễu Tuấn về phủ, việc đầu tiên là đến báo cáo lại tình hình ngày hôm nay.

–         À, Hướng đại ca có hỏi gì không?

Hướng đại ca lo lắng cho hắn sao? Nên mới đến Tầm Mộng các, nghĩ vậy, Liễu Mộ Vân cảm thấy áy náy, ngày đó không từ mà biệt, ngẫm lại vẫn luôn thấy mình thật tùy tiện.

–         Hướng vương gia thì bình thường chỉ là Lãnh công tử thì như đứa trẻ vậy, nói khó lắm mới có thể có người khiến hắn tâm phục mà lại khó gặp như vậy. Trước khi đi, Tề công tử có hỏi mấy chuyện cũ.

Liễu Mộ Vân khinh thường cười nhạo:

–         Hắn nhận ra ông đúng không!

Liễu Tuấn không trả lời, bỗng nhiên nước mắt tuôn rơi:

–         Tiểu thư, tiểu thư phải sớm khỏe lên đi thôi, gia đình này, Tầm Mộng phường, Tầm Mộng các không thể không có tiểu thư được.

Tuy rằng tiểu thư yếu đuối nhưng nàng lại là viên thuốc an thần, nàng chỉ dịu dàng ngồi đó cũng khiến ông cảm thấy trời có sập cũng chẳng sao. Tình cảnh hôm nay khiến lòng ông hoang mang rối loạn, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Mùa đông năm nay có lẽ sẽ rất dài.

Mắt Liễu Mộ Vân cũng đỏ hoe:

–         Lão quản gia, đừng lo lắng, không phải ta đang khỏe lên rồi đó sao? Không sao đâu, Mạc phủ xảy ra biến cố lớn như vậy mà chúng ta còn trụ được đến ngày hôm nay. Giờ chỉ là một số chuyện đã qua kéo tới thôi, đừng lo lắng.

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn đầy kiên nghị của tiểu thư, sự bối rối trong lòng cũng an ổn lại.

–         Lão tổng quản, mời Vương tú nương làm hai chiếc áo ngoài và hai chiếc áo trong, phải dùng vải lụa tốt nhất, dùng màu xám và trắng, sai người xin số đo của Hướng vương gia, làm xong nói cho ta một tiếng.

Liễu Mộ Vân nhìn ra ngoài cửa sổ với cái nhìn xa xăm, bầu trời tối như mực không có lấy một ánh sao, không biết lúc này Hướng đại ca đang làm gì. Hắn là trọng thần triều đình mà mấy ngày ngắn ngủi đã đến Tầm Mộng các hai lần, nhất định là lo lắng cho mình! Lòng Liễu Mộ Vân cảm thấy ấm áp, khuôn mặt nhỏ nhắn hưng phấn dưới ánh đèn, rất muốn lập tức đến vương phủ cùng Hướng đại ca đốt đuốc nói chuyện thâu đêm, chỉ là mình đang trong cảnh gió thổi cũng sẽ bay mất, không dám ra ngoài, tạm thời ở nhà thêm mấy ngày, qua hai ngày sẽ tính.

–         Được, tiểu nhân xin cáo lui.

Thanh Ngôn tiễn Liễu Tuấn rồi, lo lắng đỡ tiểu thư:

–         Trời lạnh, mau về giường đi.

–         Cũng được, ta cũng muốn mau chóng khỏe lại, như vậy mới có thể khiến các ngươi an tâm được.

Trận ốm này khiến tim ai nấy đều như treo lên tận cuống họng, nàng phải có trách nhiệm, còn cả mẫu thân nữa, nàng không có tư cách để ốm.

Thanh Ngôn không khỏi mỉm cười, khỏe mạnh, cơ thể yếu ớt này cũng có ngày khỏe mạnh sao? Không nhịn được, rất chờ mong.