Tương Tư Thành Nắm Tro Tàn

Chương 9-3




Ra khỏi nhà của học sinh, nước mắt Tô Nhất lập tức tuôn trào.

Lớn bằng ngần này nhưng Tô Nhất chưa bao giờ bị xúc phạm nặng nề đến như vậy. Tuy không phải là “cành vàng lá ngọc” nhưng cô cũng là con gái độc nhất của một gia đình thành thị, lớn lên trong vòng tay ấm áp của mẹ cha, là bảo bối độc nhất vô nhị trong mắt họ. Vậy mà vừa rồi, cô chỉ như cọng cỏ dại ven đường, bị người ta chà đạp không thương tiếc.

Vừa đi xuống Tô Nhất vừa gọi cho Chung Quốc.

Có chuyện vui hay gặp chuyện buồn, cô đều kể cho cậu nghe, để cậu chia sẻ cùng cô. Việc đó đã trở thành thói quen của cô.

Tiếng động cơ máy móc ầm ầm vọng ra từ điện thoại. Chung Quốc đang ở công trường. Cậu nói to: “Giờ nghe không rõ, lát nữa rời khỏi công trường, anh sẽ gọi lại cho em.”

Tô Nhất cũng nói thật to vào điện thoại: “Ở công trường, anh phải cẩn thận một chút nhé.”

Nói đi nói lại đến vài lần, cậu mới nghe ra. “Anh biết rồi, anh tắt máy đây.”

Khi tắt máy, Tô Nhất đã đi tới con đường có mái vòm dưới khu nhà. Gạt nước mắt trên má, cô buồn bã đi tiếp, bỗng sau lưng có ai đó gọi tên cô.

Mang theo chút ngạc nhiên, Tô Nhất quay đầu lại, thấy một thanh niên mặc quần bò, áo sơ mi trắng đang bước tới từ đầu kia của con đường. Thoạt đầu, Tô Nhất không nhìn rõ người đó là ai, cho đến khi cậu ta đi đến chỗ ngọn đèn đường.

Tô Nhất rất ngạc nhiên, hỏi: “Trình Thực, sao cậu lại ở đây?”

Trình Thực chỉ vào một tòa nhà phía sau, nói: “Mình định thuê nhà, vừa xem một căn hộ khép kín ở khu này. Sao cậu lại ở đây?”

Tòa nhà mà cậu ta chỉ nằm ngay cạnh tòa nhà nơi học sinh của Tô Nhất ở.

Tô Nhất cũng chỉ cho cậu ta, nói: “Mình làm gia sư cho một gia đình ở tòa chung cư kia, nhưng từ hôm nay không dạy nữa.”

“Ồ.” Trình Thực liếc nhìn cô, hỏi: “Vì chuyện này mà cậu khóc sao?”

Tô Nhất sững người. “Sao cậu biết là mình khóc?”

“Cậu vừa đi xuống, mình đã nhìn thấy cậu lau nước mắt, cứ tưởng nhìn nhầm, nào ngờ lại gần vẫn thấy tròng mắt cậu hoe đỏ.”

“Mình vừa xuống lầu cậu đã nhìn thấy sao?” Tô Nhất cảm thấy rất ngạc nhiên. Trời tối, khu nhà lại không sáng lắm, chỉ khi đứng dưới ánh đèn đường mới nhận ra người quen, chẳng lẽ mắt Trình Thực có tia hồng ngoại?

“Thực ra, khi cậu đi xuống, mình đã nghe thấy tiếng cậu nói chuyện điện thoại, thế nên mới chú ý đến cậu.” Trình Thực giải thích.

Thì ra là vậy, Tô Nhất nhớ ra vừa nãy đã nói rất to, không ngờ tiếng cô lại vọng sang cả tòa nhà bên cạnh, khiến Trình Thực nhận ra. Thật là trùng hợp.

Đúng vậy, đời người có rất nhiều chuyện trùng hợp, từ rất nhiều những chi tiết nhỏ móc nối lại mà nên. Nếu như Tô Nhất không gọi điện cho Chung Quốc, nếu như Chung Quốc không ở công trường thì sẽ không nói to như vậy và cũng sẽ không bị Trình Thực nghe thấy. Như vậy, tối nay cô sẽ không gặp Trình Thực.

“Chẳng trách, mình cứ thắc mắc trong bóng tối như vậy, cậu làm sao nhận ra mình được. Cuộc điện thoại hồi nãy của mình, tại đầu bên kia ồn quá nên phải nói to một chút.” Tô Nhất ngượng ngùng giải thích.

Trình Thực đã nghe thấy tất cả, người nói chuyện điện thoại với cô đang ở công trường, cô dặn dò anh ta phải cẩn thận mấy lần liền. Dặn đi dặn lại như thế, chắc chắn người đó phải là bạn trai của cô. Nghe đến đây, trong lòng Trình Thực chợt có một chấn động nhỏ mà ngay cả bản thân cậu cũng không lí giải được...

Định thần lại, cậu ta hỏi: “Tại sao cậu khóc? Cậu có phải là một cô gái mít ướt đâu.”

Tính cách của Tô Nhất thế nào, Trình Thực đương nhiên hiểu rõ, dù sao thì cũng đã đối đầu nhau mấy lần. Bởi vậy trong mắt cậu, cô khóc lóc là việc rất hiếm gặp. Cậu đã hai lần nhìn thấy cô rơi lệ, cả hai lần đều khiến cậu cảm thấy rất khó chịu. Đây là lần thứ ba, và cậu cũng có cảm giác khó chịu như hai lần trước.

Tô Nhất thở dài, nói: “Vừa rồi... bị mẹ của học sinh đuổi việc, nói vì mình đã không dạy con gái bà ấy tới nơi tới chốn.”

Cô nói rất ngắn gọn nhưng Trình Thực biết sự thực tuyệt đối không đơn giản như vậy. Chắc cô đã phải nghe rất nhiều điều khó nghe, oan ức đến nỗi phải bật khóc. Muốn an ủi cô nhưng lại không biết làm thế nào, Trình Thực nghĩ ngợi một lát rồi mới nói: “Còn nhớ hồi tiểu học, có thời gian ngày nào mình cũng giúp cậu bạn cùng bàn chép bài tập về nhà trên bảng. Hồi đó giáo viên Toán và Ngữ văn đều thích viết bài tập lên bảng. Mình chép xong cho mình, rồi chép cho cậu ấy, mỏi rã cả tay mà vẫn phải cố. Bởi vì sau khi chép xong, cậu ấy sẽ cho mình mượn ô tô đồ chơi chạy bằng pin chơi đến mười.”

Trình Thực đột nhiên kể chuyện thời thơ ấu khiến Tô Nhất chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào. “Chơi đến mười nghĩa là sao?”

“Là cậu ấy sẽ đưa đồ chơi cho mình rồi ngồi bên cạnh đếm, đếm đến mười là mình phải trả lại đồ chơi.”

Lần đầu tiên Tô Nhất nghe thấy cách tính thời gian như vậy, ngạc nhiên hỏi: “Đếm đến mười là cậu phải trả đồ chơi cho cậu ấy. Vậy nếu cậu ta đếm thật nhanh thì chắc cậu chưa chơi được đến mười giây mất.”

Trình Thực điềm tĩnh đáp: “Nhưng lúc đó, được chơi đến mười như vậy cũng đủ làm mình vui rồi. Chiếc ô tô đồ chơi đó do bố cậu ấy mang từ Thượng Hải về, có cả điều khiển từ xa nữa. Trước đó mình còn chưa được nhìn thấy bao giờ.”

Tô Nhất ngạc nhiên, Trình Thực nổi tiếng cả trường là một ông chủ nhỏ ở Ôn Châu, ai cũng biết gia đình cậu ta rất giàu. Ai có thể tưởng tượng cậu ta lại có một tuổi thơ giúp bạn học chép bài đến rã cả tay chỉ vì mười giây được chơi một chiếc ô tô đồ chơi.

Ngập ngừng giây lát, Trình Thực lại nói tiếp: “Sau đó, cậu ấy không cần mình chép bài tập hộ nữa, bảo rằng mình viết chữ xấu, cô giáo chỉ toàn cho “khá”, không được “giỏi”. Không được điểm “giỏi”, bố mẹ sẽ không mua đồ chơi mới cho cậu ấy nữa. Cậu ấy tìm một người bạn viết đẹp hơn và cũng không cho mình mượn ô tô chơi nữa.” Trình Thực quay sang nhìn Tô Nhất bằng đôi mắt sâu thẳm. “Hồi đó, mình đã rất cố gắng chép bài tập về nhà cho cậu ấy, bởi vì mình rất muốn chơi chiếc ô tô kia. Thế nhưng những cố gắng của mình vẫn không được cậu ấy công nhận, mình nghĩ đó cũng chẳng phải là lỗi của mình.”

“Đương nhiên là không phải rồi. Mình tin rằng cậu đã rất cố gắng. Cậu ấy đã không nhận ra thì đó là việc của cậu ấy, tuyệt đối không phải lỗi của cậu.”

“Đúng rồi, chỉ cần cố gắng, không được người khác công nhận cũng không sao. Bởi vậy, Tô Nhất, cho dù mẹ của học sinh kia nói gì, cậu cũng đừng quá để ý.”

Đến lúc này Tô Nhất mới hiểu Trình Thực đột nhiên kể chuyện hồi nhỏ của mình là để an ủi cô. Cô cảm động nói: “Mình biết rồi. Những lời không đáng nghe, mình sẽ coi như chưa hề nghe thấy.”

Trình Thực gật đầu. “Vậy mới đúng chứ. Giờ cậu muốn đi đâu?”

“Mình về trường. Còn cậu?”

“Mình cũng muốn về trường.”

Tô Nhất nhanh nhẹn nói: “Thuận đường, chúng mình cùng đi nhé. Bến xe buýt cách đầu phố không xa.”

Trình Thực nghĩ ngợi một lúc mới trả lời: “Được.”

Tô Nhất và Trình Thực sánh vai đi dưới con đường có mái vòm. Khu chung cư này khá cao cấp, khuôn viên được thiết kế rất đẹp. Hai bên đường là hai hàng cây cao, xanh mướt, những tán lá san sát nhau, dày đặc như muốn nuốt chửng cả bầu trời đêm. Ánh trăng rọi qua kẽ lá tạo nên vô số đốm sáng màu trắng bạc, như hằng hà sa số những vì sao.

“Môi trường sống ở đây tốt thật, chẳng trách cậu lại chạy đến tận đây thuê nhà. Phải rồi, cậu ưng ý căn hộ vừa xem chứ?”

“Vẫn chưa ưng ý lắm, phải cân nhắc lại đã.”

“Chẳng phải cậu đã thuê một căn hộ rồi sao? Tại sao lại phải đi thuê nữa?”

“Không muốn ở căn hộ đó nữa, muốn đổi sang chỗ khác.”

“Tại sao cậu nhất định phải thuê nhà? Ở trong trường không tốt sao?”

Tô Nhất hỏi rất nhiều nhưng Trình Thực lại không hề tỏ ra khó chịu. “Bình thường ở trong kí túc xá cũng được nhưng cuối tuần mình muốn có không gian riêng để nghỉ ngơi.”

“Một tuần chỉ ở có hai ngày, một tháng chỉ ở có tám ngày mà cũng đi thuê nhà? Trình Thực, cậu thật là lãng phí!”

Trình Thực thừa nhận: “Đúng, có những lúc mình vô cùng lãng phí.”

Vừa đi vừa nói chuyện, chẳng mấy chốc hai người đã ra khỏi khu chung cư, đi đến bến xe buýt. Tô Nhất hỏi đùa: “Phải rồi, hôm nay cậu đi bộ ra ngoài thật sao, không trưng dụng xe của Giám đốc Vương à?”

Trình Thực bỗng ấp a ấp úng đáp: “Mình... đôi khi cũng đi xe buýt.”

Tô Nhất lấy trong túi ra mấy đồng tiền xu, cười khúc khích, nói với Trình Thực: “Chắc cậu không có tiền lẻ nhỉ, trước đây mình đã đi nhờ xe của cậu, tối nay mình sẽ trả tiền. Cậu mời mình đi xe nhỏ, mình mời cậu đi xe Mercedes hai mươi tư chỗ, tính theo thể tích thì cậu rõ ràng được lời nhé.”

Trình Thực nhìn ánh mắt trong sáng của cô, mỉm cười, nói: “Vậy thì phải cảm ơn cậu rồi.”

Thời tiết cuối tháng Mười đã có chút se lạnh của mùa Thu, đặc biệt là khi gió đêm thổi tới. Tô Nhất mặc một chiếc váy liền dài tay kẻ cao đen trắng, đi vội quá nên quên mang theo áo khoác. Vừa có một cơn gió thổi qua, cô đã cảm thấy lành lạnh, bất giác co người lại, tay ôm chặt lấy vai. Trình Thực liếc sang, hỏi:

“Lạnh à? Hay là đừng đợi nữa, chúng mình bắt taxi.”

“Đi taxi đắt lắm. Từ đây về trường phải mười mấy tệ đấy.” Nhà Tô Nhất không đến nỗi nào, bố mẹ đều làm việc trong cơ quan nhà nước, trước đây cô tiêu tiền cũng rất vô tư, thế nhưng sau hơn một tháng đi làm gia sư, cô đã hiểu rõ kiếm tiền không phải chuyện dễ dàng và bắt đầu tiết kiệm chi tiêu, cái gì không đáng sẽ không bỏ tiền.

“Tiền taxi mình sẽ trả, tối nay để mình mời cậu đi xe nhỏ, hôm khác cậu lại mời mình đi xe to.”

Trình Thực vừa nói vừa giơ tay gọi một chiếc taxi nhưng lập tức bị Tô Nhất kéo lại. Cô chỉ tay về phía đầu phố, nói: “Xe đến rồi, xe đến rồi.”

Mua vé xong, Tô Nhất đi thẳng đến hàng ghế cuối cùng và ngồi xuống.

Hàng ghế sau cùng luôn là vị trí cao nhất. Chung Quốc thích ngồi ở chỗ này, Tô Nhất cũng thích theo và giờ, với cô, nó đã trở thành một thói quen.

Thành Thực theo cô đi qua rất nhiều hàng ghế trống, ngồi xuống hàng ghế sau cùng. Cậu đoán đây là chỗ ngồi ưa thích của cô, không biết tại sao nhưng cũng không hỏi vì cậu vốn là người ít nói. Cậu bất giác nhìn xuống cánh tay của mình. Vừa rồi Tô Nhất đã kéo tay cậu, tuy cách một lớp áo sơ mi nhưng vẫn còn dấu vết của những ngón tay thon thon hằn trên đó. Bất giác, tim cậu như ngừng đập...