Tương Tư

Chương 42




Hứa Niệm đương nhiên biết anh không chết được, đều nói tai họa để lại ngàn năm, không phải anh giống như nhân vật trong phim lúc nào cũng có mấy cái mạng sao? Nhưng lúc này sắc mặt anh càng ngày càng khó coi, môi cũng dần dần trở nên xanh tím, cô rốt cuộc hoảng sợ, không trụ được mà hướng về phía cửa gọi to: “Thẩm Lương Thần!”

Thẩm Lương Thần đẩy cửa tiến vào, đến khi thấy rõ tình hình bên trong sắc mặt cũng phút chốc biến đổi: “Lập tức đưa đến bệnh viện.”

Anh cầm lấy thuốc từ trong túi áo Đường Trọng Kiêu, sau đó trực tiếp cõng người lên. Giờ phút này Đường Trọng Kiêu gần như nói không ra lời, nhưng ánh mắt vẫn cố chấp nhìn cô, tay cũng không có ý định buông ra.

Rõ ràng anh không nói gì, nhưng Hứa Niệm vẫn đọc hiểu ý tứ của anh, nhẹ giọng an ủi: “Tôi không đi, không đi.”

Lúc này anh mới chậm rãi nhắm mắt lại, hoàn toàn an tĩnh.

Trên đường xe phóng đi rất nhanh. Dọc đường không ai nói chuyện, sắc mặt Thẩm Lương Thần cũng rất khó coi, ngay cả nhìn cũng không nhìn Hứa Niệm, có lẽ cảm thấy đối phương phát bệnh vẫn là do cô hại. Trên đường gặp phải đèn đỏ, anh nóng nảy đập vào tay lái một phát, đến khi tỉnh táo lại cũng không quay đầu lại nói: “Cô tốt nhất cầu nguyện anh ta không có việc gì, bằng không tôi cam đoan, trong tương lai người hối hận nhất định chính là cô.”

Hứa Niệm từ trong kính chiếu hậu nhìn đôi mắt lạnh như băng kia, cũng không muốn giải thích gì, dù sao bị đối phương hiểu lầm cũng không phải lần đầu tiên.

Thẩm Lương Thần nhìn tình hình giao thông phía trước, im lặng một lúc mới nói tiếp: “Từ nhỏ anh ta đã không có bạn bè gì, cũng không biết bộc lộ bản thân. Thực sự có những chuyện cho dù cậu ta không nói ra, nhưng cô thật sự không cảm nhận được sao?”

Cô trầm mặc một lát, rốt cuộc mở miệng đáp lại anh ta: “Cho tới bây giờ vấn đề giữa tôi và anh ấy đều không phải do những điều này gây nên. Thẩm Lương Thần, không phải mọi sai lầm đều có thể lấy cái gọi là tình yêu để cầu mong sự tha thứ.”

Thẩm Lương Thần mi tâm căng thẳng, hình như còn muốn nói gì nữa, nhưng phía trước cũng đã chyển sang đèn xanh. Xe rất nhanh liền trượt đi, theo dòng xe cộ đông đúc hòa mình trong màu xám của thành thị.

Cô nghiêng đầu mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, nâng tay lau lớp mồ hôi rịn trên trán thay anh. Tay anh lại bắt đầu quấn đến, tóm chặt mười ngón tay cô gắn kết chặt chẽ. Lời nói mê giữa bờ môi cũng mơ hồ không rõ, cô tới gần một chút mới nghe hiểu, thì ra anh vẫn đang thấp giọng gọi tên cô.

Người đàn ông này luôn có bản lĩnh như vậy, rõ ràng tất cả sai lầm đều do anh, lại luôn khiến cô đau.

-

May mà đưa đến bác sĩ kịp thời, bệnh tình của Đường Trọng Kiêu đã ổn định hơn một chút, Hứa Niệm lúc này mới biết được đối phương lại có tâm bệnh, nghĩ đến từ nhỏ anh được người trong nhà bảo hộ tốt như vậy cũng không phải không có nguyên nhân.

Thẩm Lương Thần còn đang cùng vị bác sĩ chính trò chuyện, trong phòng bệnh chỉ còn một mình cô.

Lúc này mới có thể mạnh bạo mà nhìn đường nét ngũ quan của anh, bình dưỡng khí chụp xuống khuôn mặt tái nhợt vô thần. Anh thật sự gầy đi không ít, có lẽ tình trạng ốm đau này càng ngày càng rõ rệt. Như có ma xui quỷ khiến, cô bỗng nhiên nâng tay muốn chạm vào anh…

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị một lực lớn đẩy ra. Người đến là chú Hoa và Nghê Vi, vẻ mặt của hai người đều vô cùng bối rối, vừa nhìn chính là vội vàng chạy tới. Hứa Niệm vội vàng thu tay về, Nghê Vi lúc nhìn đến ánh mắt của cô thì biến đổi trong nháy mắt, lại vô cùng lịch sự gật gật đầu với cô, sau đó nhanh chóng đi tới xem xét tình hình của Đường Trọng Kiêu.

Hứa Niệm đành phải lui ra phía sau một bước.

Thẩm Lương Thần cũng đúng lúc tiến vào, hình như Nghê Vi cũng quen biết anh ta, lập tức xoay người hỏi: “Thế nào?”

Có lẽ trong lòng anh ta còn đang bực bội, có điều muốn nói mắt nhìn Hứa Niệm, lãnh đạm phun ra một câu: “Không chết được, nhưng mà tình trạng không tốt, còn phải quan sát thêm.”

Nghê Vi lo lắng xoay lưng đi, thất hồn lạc phách ngồi trên ghế bên cạnh: “Đang yên lành sao lại phát bệnh chứ, năm nay cũng không biết là lần thứ mấy rồi.”

Thẩm Lương Thần không nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Hứa Niệm.

Hứa Niệm vẫn biết anh ta có lời muốn nói, cuối cùng lúc này cũng chờ đến cơ hội, nên lập tức cùng anh ra khỏi phòng bệnh, đi thẳng đến cuối hành lang. Người đàn ông kia đứng trước cửa sổ châm điếu thuốc, lúc này mới nhịn không được tràn ra một tiếng cười lạnh: “Đường Trọng Kiêu đồ ngu ngốc này thật đúng là bi ai, moi tim moi phổi cuối cùng cũng chẳng rớt ra chút tốt đẹp gì.”

Cho dù trong lòng không yêu thích Đường Trọng Kiêu, cô vẫn chịu không nổi ngữ điệu âm dương quái khí này của Thẩm Lương Thần: “Xin chú ý cách dùng từ của anh, anh là bạn của anh ấy.”

“Chính vì là bạn tôi mới không thể không nói.” Anh lạnh nhạt xoay người lại, nhìn về phía đáy mắt cô dường như không hề mang một chút nhiệt độ, “Anh ta làm mọi thứ ở Trung Ảnh vì cô tôi không nói, mà hiện tại tôi nói những chuyện cô chưa bao giờ biết đến.”

Tim Hứa Niệm đập mạnh như sót mất một phách, những điều cô không biết…

Thẩm Lương Thần lại hung hăng hút một hơi thuốc, lúc này mới mở miệng: “Hứa Niệm, cô muốn biết vị Lục luật sư cô yêu kia rốt cuộc là dạng người gì không?”

Trong đầu Hứa Niệm rối loạn, chỉ có thể ngây ngốc nhìn anh, có lẽ hôm nay lúc này nghe được từ Thẩm Lương Thần không phải là câu trả lời tương tự.

-

Thẩm Lương Thần mặc cho điếu thuốc cháy giữa ngón tay, khóe miệng lộ ra một tia cười gần như tàn nhẫn: “Đường Mạc Ninh thích Lục Sơn không sai, vẫn luôn theo đuổi cậu ta, nhưng Lục Sơn lên giường cùng cô ta cũng không phải bị ép buộc, tất cả đều là cậu ta tự nguyện.”

Hứa Niệm lui về sau một bước, lưng trực tiếp đập vào vách tường phía sau, tường gạch lạnh lẽo làm cho cô thoáng tìm về chút lý trí: “Những điều này… tôi đã sớm đoán được.”

Thẩm Lương Thần cười cười: “Nhưng cô không đoán được, Đường Trọng Kiêu rốt cuộc sắm vai gì trong đó.”

Hứa Niệm ngẩn ra.

“Đường Trọng Kiêu đã thích cô từ lâu, tại lúc cô ngu ngốc trả giá vì Lục Sơn, kỳ thật anh ta vẫn ở phía sau yên lặng chăm chú vào cô.” Thẩm Lương Thần nhìn cô hai mắt kinh ngạc, từng chữ từng chữ thong thả nói, “Cô đợi Lục Sơn tan tầm, bỗng nhiên trời bắt đầu đổ mưa, anh ta bảo trợ lý đưa ô cho cô. Ngày có tuyết vì không nhìn nổi cô chịu đông lạnh, cố ý bảo Lục Sơn tan tầm trước thời gian. Có đôi khi đưa Lục Sơn trở về cũng chỉ vì để nhìn cô một cái. Rất ngu có phải không? Anh ta chính là kẻ ngu ngốc EQ bằng 0 như vậy.”

Hứa Niệm đã hoảng sợ nói không ra lời, trong đầu như bị choáng váng, bỗng nhiên nhớ lại rất nhiều chuyện. Khó trách lúc trước cảm thấy Chi Mỹ nhìn quen mắt, đúng, Chi Mỹ từng có ý tốt tặng ô cho cô.

Khi đó chỉ cho rằng là người qua đường tốt bụng, lại không nghĩ rằng ——

Thì ra tất cả mọi thứ đều không phải là trùng hợp.

“Anh ta đầu tư vào trường học vì cô, vì cô mà quyên tặng thiết bị chữa bệnh tốt nhất. Cô học tập về nước tiếp nhận Trung Ảnh, anh ta cũng từ đó mà giúp đỡ không ít, bằng không cô cho rằng, công ty Trung Ảnh như vậy dựa vào cái gì mà tôi lại đi hợp tác với cô?” Thẩm Lương Thần dập tắt đầu mẩu thuốc lá trong tay, sâu sắc nhìn cô một cái, “Hứa Niệm, anh ta thật sự đã làm quá nhiều vì cô. Làm mọi thứ cho Lục gia tất cả cũng đều chỉ vì cô. Phí tâm dìu dắt Lục Chu như vậy, không vì điều gì khác, chỉ vì để cô sớm ngày thực hiện lý tưởng của chính mình.”

Trên mặt Hứa Niệm chỉ còn lại sự khiếp sợ, khó trách lần đó sau khi hai người tản bộ cứu cụ già kia, Đường Trọng Kiêu bỗng nhiên liền gọi Lục Chu về Trung Ảnh, những việc này đều không phải một sớm một chiều thì có thể làm thành, hiển nhiên là kế hoạch lâu dài.

Cô biết ở sau lưng anh làm rất nhiều việc vì mình, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới lại nhiều đến như vậy. Nhiều đến mức cô vô lực mà thừa nhận.

Thẩm Lương Thần lúc này mới hơi chau mày lại nhìn cô: “Hứa Niệm, lúc trước anh ta bắt cóc cô uy hiếp Lục Sơn, cũng chứa một chút suy nghĩ ích kỷ, sai lầm rồi sao? Cho dù cuối cùng Lục Sơn ý thức được trong lòng yêu vẫn là cô, lại quay đầu cầu hôn cô, người đàn ông như vậy so với anh ta, quả thật cô vẫn chọn Lục Sơn sao?”

Anh từng bước ép sát, cô cảm giác đầu cũng sắp nổ tung.

Nếu Lục Sơn còn sống, đáp án đương nhiên không cần nói cũng biết, nhưng Lục Sơn chưa cho cô cơ hội lựa chọn. Nếu Đường Trọng Kiêu ngay từ đầu đã thẳng thắn với cô, đáp án không nói ra cũng biết, nhưng từ đầu tới cuối Đường Trọng Kiêu lựa chọn lừa dối.

Tất cả mọi người đều tự cho là đúng, dựa vào cái gì chứ, chỉ bằng bọn họ đều yêu cô?

Dựa vào phần tình yêu này, mà cô nên hoàn toàn thấu hiểu tất cả?

Hứa Niệm dựa vào vách tường, hơi nghiêng người tránh khỏi tầm mắt bức người của anh ta, chậm rãi nhắm mắt lại, tất cả những điều này quả thực khiến cô sắp thở không nổi.

“Anh ra làm nhiều chuyện vì cô như vậy, thật sự không đáng tha thứ sao? Cho dù ban đầu là đồng lõa, mấy năm nay bồi thường cũng đủ rồi.” Thẩm Lương Thần chỉ nói một câu này thì hoàn toàn im lặng, mục đích của anh đã là như thế, nắm chính xác sự mềm lòng của cô, từng bước ép sát, thực sự làm cho cô hoàn toàn tan rã.

-

Hứa Niệm về nhà, cũng không dám nhìn Đường Trọng Kiêu một lần nữa, từ một bên Thẩm Lương Thần cũng chưa chắc có thể tin tưởng hoàn toàn, nhưng ít nhất về phần Đường Trọng Kiêu thì không có khả năng làm bộ. Chỉ là… anh đã thích cô từ lâu như vậy sao? Vì sao cho tới bây giờ cũng chưa từng nói?

Cô không biết nên đối mặt chuyện này thế nào, tất cả trùng kích một lần tiếp một lần, làm cho cô hoàn toàn rối loạn.

Lúc này đã rất trễ, trong nhà im ắng, cô đổi giày vào phòng khách, lại còn có ánh đèn, Lục Chu không ngủ. Cậu mặc áo lông cao cổ màu đen, TV còn đang phát, nhưng tầm mắt cậu hiển nhiên không đặt trên đó, nghe được tiếng động mới hơi xoay đầu lại.

Hứa Niệm bị cậu nhìn chằm chằm, không được tự nhiên dời mắt: “Muộn như vậy còn chưa ngủ?”

“Ừ, đang đợi chị.” Cậu đứng lên, ngọn đèn từ phía sau cậu chiếu xuống hình bóng hẹp dài.

Nghe cậu nói như vậy, cô có chút kinh ngạc, chỉ thấy người đàn ông trẻ tuổi từng bước bước đến, trên mặt mang theo chút cảm xúc không thể đọc hiểu. Cậu đến gần mới nói: “Chị dâu, chị cùng Đường Trọng Kiêu là thật sao?”

Trái tim Hứa Niệm kịch liệt thắt chặt một hồi, há miệng thở dốc lại không biết nên trả lời như thế nào.

Đáy mắt Lục Chu tràn đầy thất vọng và bi thương, vóc dáng cao như vậy mà đứng ở trước mặt cô lại khổ sở giống như một đứa trẻ: “Buổi tối em ở ngay dưới lầu nhà Trâu Dĩnh, đã thấy được toàn bộ, những tin đồn trong công ty cũng đều là sự thật?”

Hứa Niệm hít vào một hơi, vẫn gật đầu thừa nhận: “Phải.”

Lục Chu hoàn toàn im lặng, như căn bản không biết nên nói gì, sau một lúc lâu mới tràn ra một tiếng cười kì quái: “Khó trách, khi đó anh ấy nói từng vì một cô gái mà tẩy trắng xuất thân trong 5 năm, cô gái đó hẳn chính là chị?”

Bối cảnh Đường gia vài năm trước quả thực không sạch sẽ, Hứa Niệm vô cùng rõ những điều này, chỉ là hoàn toàn không dự đoán được người đàn ông này lại… Khó trách năm năm sau mới về nước tìm cô, anh thật sự đã vạch tốt kế hoạch cho tất cả ——

Lục Chu còn đang nói gì đó, cô lại không còn lòng dạ nào mà nghe nữa. Người đàn ông này thật khiến cô hận đến rốt cuộc hận không nổi, tại sao có thể có người đáng giận như vậy, rõ ràng làm nhiều chuyện xấu như thế, thiết kế hơn nửa đời cô, nhưng hôm nay lại để cho cô biết tất cả.

Trong đầu hoàn toàn rối loạn, chỉ còn lại một nhận thức, nhất định phải tìm người kia hỏi cho rõ ràng! Cô xoay người chạy ra bên ngoài, hoàn toàn không chú ý tới tiếng nói chuyện của Lục Chu ở sau người. Nhưng cửa chính vừa mở ra, lại có người đứng ở đó.

“Aizz, Tiểu Niệm, muộn như vậy còn định đi đâu?” Má Lưu cười híp mắt đứng ở cửa chính, trong tay kéo theo vali hành lý, đứng phía sau là Nguyễn Tố Trân cũng phong trần mệt mỏi.