Tương Tư

Chương 50




Hứa Niệm đầu tiên là đầu óc trống rỗng một giây, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại, điều này tuy có chút ngoài dự đoán của cô, nhưng cuối cùng cô còn có thể bình tĩnh đối mặt: “Chào cô.”

“Hứa tiểu thư?” Đối phương thử mở miệng, hơi mang theo ý cười, “Tôi là Chi Mỹ, trợ lí của Đường tiên sinh, hiện tại anh ấy đang họp, xin hỏi cô có chuyện gì không? Tôi có thể giúp cô chuyển lời.”

Hứa Niệm tính thời gian, lúc này bên kia đại khái là hơn tám giờ sáng, họp? Mặc dù trong lòng có chút khác thường, nhưng nghe xong lời này của Chi Mỹ cô vẫn là hơi chút nhẹ nhàng thở ra, việc này ít nhất đã chứng minh thân thể của Đường Trọng Kiêu không phát bệnh thì tốt rồi, tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, ngay cả ngữ khí cũng không khỏi nhẹ nhàng hơn: “Tôi không có việc gì gấp, làm phiền cô rồi.”

“Không có gì.” Chi Mỹ trước sau đều lễ phép ôn hòa, vô cùng khách sáo với cô, “Tôi đây cúp máy trước, tạm biệt Hứa tiểu thư.”

“Tạm biệt.”

Hứa Niệm nhìn chằm chằm màn hình đen trên di động, đáy lòng cũng nói không rõ rốt cuộc là tư vị gì, kỳ thật nhiều ít cũng có chút thất vọng, nhưng cô không nghĩ nhiều, xác định anh an toàn là được rồi. Quan hệ của hai người bây giờ ngay cả chính cô cũng không nói được, nhưng trước mắt như vậy, không phải là cô muốn sao?

Cô ăn xong chút đồ ăn liền đi tắm rửa, sau đó mới lên giường ngủ, cả một ngày đi đường mệt nhọc, ngay cả mơ cũng không có, một đêm ngon giấc đến bình minh.

Ngày hôm sau dưới sự trợ giúp của người phụ trách cô cùng những đồng nghiệp khác đơn giản chào hỏi, nơi này tổng cộng cũng không có mấy bác sĩ, trong đó hai người đều là dân bản xứ, tuổi hơi lớn, chỉ có một vị khác nhìn có vẻ tuổi trẻ, nam tính, nhìn ra dáng vẻ có lẽ 32, 33 tuổi, hơn nữa… dường như phản ứng không quá nguyện ý.

“Vị này là Tưởng Nghị – bác sĩ Tưởng, cậu ấy và cô giống nhau đều là tình nguyện viên.”

Người phụ trách chủ động giới thiệu, nhưng vị bác sĩ Tưởng kia dường như cũng không để ý, từ đầu đến cuối đều cúi đầu xem bệnh án trong tay, hoàn toàn không có ý định liếc nhìn cô một cái.

Hứa Niệm vươn tay ra lại chậm rãi thu về, nghĩ rằng người này sống uổng phí một đống thời gian như vậy, EQ xem ra so với Đường Trọng Kiêu còn thấp hơn. Đáy lòng cô yên lặng phỉ nhổ, nhưng một chút này không ảnh hưởng tới tâm tình của cô, rốt cuộc có thể thực hiện tâm nguyện nhiều năm của chính mình quả thực không thể cao hứng hơn.

Ngày đầu tiên đi làm khó tránh khỏi không thích ứng, vệ sinh ở đây điều kiện đơn sơ, rất nhiều việc thậm chí chính họ phải tự thân tự lực, nhưng Hứa Niệm vẫn giống như càng hăng say khách khách khí khí với bệnh nhân, mỗi lần làm gì đều tràn đầy nhiệt tình.

Ngay cả vị bác sĩ già bên cạnh cũng không nhịn được cười khích lệ cô: “Tiểu Hứa tính tình thật là tốt.”

Hứa Niệm ngại ngùng nở nụ cười, con người quả nhiên vẫn là làm chuyện mình thích mới có thể đạt được càng nhiều cảm giác thỏa mãn, loại khoái hoạt này ban đầu ở Trung Ảnh cô hoàn toàn không cảm nhận được.

“Bệnh nhân đến khám bệnh, cũng không phải đến nhìn người, cười cho ai xem.” Tưởng Nghị bỗng nhiên lạnh như băng lên tiếng, vẫn như trước không nhìn cô, bút máy ở ngón tay thon dài hơi hơi chuyển động, một bộ lãnh mi mắt lạnh.

Không khí trong văn phòng bỗng nhiên chuyển tiếp đột ngột, hai vị bác sĩ già kia dường như cũng cùng Tưởng Nghị quan hệ bình thường, nhíu mày lắc lắc đầu, lúng túng quay đầu uống nước.

Hứa Niệm cách bàn làm việc của Tưởng Nghị gần nhất, ngẩng đầu là có thể nhìn đến lông mi đen dày hơi hơi rũ xuống của anh ta, người này tướng mạo đẹp, nhưng bộ mặt lạnh lùng không thân thiết với người khác, ít nhất cô ở đây một buổi sáng cũng chưa thấy anh ta cười.

Bộ dạng cô không hề gì, cúi người chống cằm, lúc này mới cười cười nói: “Cười với người khác là lịch sự, có phải bệnh nhân hay không cũng chả liên quan.”

Tưởng Nghị mày nhăn càng thêm sâu, ngẩng đầu cuối cùng liếc mắt nhìn cô, nha đầu chết tiệt kia là ám chỉ anh không lịch sự với người khác?

Hứa Niệm học dáng vẻ anh ta bắt đầu chuyển động bút máy trong tay, nói: “Nhưng mà, có người không cười có lẽ càng tốt, tôi sợ người bình thường không cười lịch sự bỗng nhiên cười rộ lên, cơ trên mặt sẽ…”

Cô nâng tay ở trên mặt mình khoa tay múa chân một chút, lập tức làm ra một vẻ mặt buồn cười, chậm rì phun ra hai chữ: “Rút, gân.”

Tưởng Nghị sắc mặt trở nên càng thêm khó coi, nhưng cuối cũng vẫn nhẫn nhịn không phát ra. Hứa Niệm tâm tình thật tốt bưng tới một cốc nước uống, chút lời nói củaTưởng Nghị trước mặt cô chẳng đáng là bao, trước kia Đường Trọng Kiêu có thể độc miệng hơn anh ta.

***

Bận rộn cả một ngày, buổi tối lúc Hứa Niệm về ký túc xá Tống An Bình thế nhưng đã làm cơm xong, cô rửa tay xong hướng bên cạnh bàn thò người ra nhìn thấy, ba món mặn một canh, chỉ là món ăn thoạt nhìn cũng không tệ lắm, ngửi hương vị cũng kích thích sự thèm ăn.

“Bây giờ đàn ông như thế nào mỗi một người đều biết làm cơm chứ, có để phụ nữ bọn em sống không đây.” Cô chủ động chạy tới hỗ trợ lấy cơm.

Tống An Bình trên người đeo tạp dề, không biết có phải là vừa đi chợ mua về hay không, mà cả người đều ôn hòa hơn so với bình thường không ít. Anh nói: “Ai nói phụ nữ nhất định phải biết làm cơm, giá trị của phụ nữ cũng không phải thể hiện ở chỗ này.”

Hứa Niệm tán đồng gật gật đầu: “Cuối cùng cũng nói được một câu tiếng người.”

“Nha đầu chết tiệt kia.” Tống An Bình ngồi xuống bên cạnh bàn gỗ nhỏ, anh vóc dáng cao chân dài, ngồi ở đó thấy thế nào cũng có chút buồn cười.

Hứa Niệm lại không có tâm trạng thưởng thức những điều này, cô thật sự là đói lắm rồi, bưng bát lên liền không hình tượng ăn luôn. Tống An Bình nhìn cô một hồi, hơi hơi ho một tiếng: “Nhìn em cũng đã ổn định, anh ngày mai sẽ đi.”

“Ừ.” Hứa Niệm vô tình gật gật đầu.

Tống An Bình nổi giận buông đũa, mặt đầy bi thương: “Em không luyến tiếc anh sao, tốt xấu gì anh cũng coi như là nửa Đại ca của em đi.”

Từ nhỏ đã cùng nhau chơi đùa, cách xa lâu ngày thêm với chuyện vừa qua, hai bên nói chuyện lại càng ngày càng không quen, Hứa Niệm đem đồ ăn trong miệng nuốt xuống mới như chịu liếc anh một cái: “Không phải anh nói ở đây nửa ngày cũng không ở được, em cuối cùng bất tài còn khiến anh theo tới đây chịu tội.”

Tống An Bình cuối cùng có chút tươi cười, lúc cúi đầu ăn gì đó mơ hồ không rõ nói: “Đương nhiên, nếu không phải bị người đó ủy thác anh nhất định sẽ không đến.”

“…” Lời vừa ra khỏi miệng, động tác của hai người đều ngừng lại.

Tống An Bình người này không có bệnh gì lớn, nhưng chút tật xấu lại một đống lớn, nói chuyện với người càng quen thì lại càng không đúng mực. Giờ phút này anh cực kỳ ảo não, hận không thể hung hăng cắn đứt đầu lưỡi của mình.

Quả nhiên Hứa Niệm lập tức liền chăm chú nhìn anh: “Bị người đó ủy thác?”

“Ừm.” Anh khó khăn nuốt một chút, bỗng nhiên liền nở nụ cười, “Lục lão phu nhân đó, trước khi đi vẫn dặn dò anh nhất định phải đưa em tới đây, sợ em không quen.”

Hứa Niệm nheo mắt lại, tỉ mỉ đánh giá anh, Tống An Bình đầu nhanh chóng vùi vào trong bát, hoàn toàn và cơm vào miệng.

***

Ngày hôm sau Tống An Bình sáng sớm đã đi, Hứa Niệm nhìn xe dần dần đi xa, nhịn không được thở ra một hơi. Bây giờ là thiết thực cảm nhận được sinh hoạt một mình, nơi này không có người quen, không có quá khứ tồi tệ của cô, cuộc sống không có liên quan tới Lục Sơn, càng không có Đường Trọng Kiêu, tất cả đều hoàn toàn mới .

Mỗi ngày cô dậy sớm về muộn, kỳ thật ứng phó bệnh trạng cũng phần lớn đều là đơn giản, vấn đề nghiêm trọng điều kiện trong bệnh viện của họ cũng không cho phép, nhưng mặc dù như thế cô vẫn sinh hoạt rất đầy đủ.

Điều duy nhất khiến lòng cô không dễ chịu chính là Đường Trọng Kiêu thật sự không hề liên lạc với cô, người này giống như lúc trước bỗng nhiên xuất hiện trong cuộc sống của cô, đảo mắt lại biến mất, im hơi bặt tiếng, một chút dự báo cũng không có.

Kết hợp với tất cả trước kia, Hứa Niệm loáng thoáng có cảm giác, Đường Trọng Kiêu có lẽ đã đưa ra quyết định, chỉ là cô quá trì độn trước sau đều không phản ứng kịp mà thôi. Dù sao đó là em gái của anh, huyết mạch tình thân luôn không cùng một loại.

Cô nghĩ tới những điều này, trong lòng như bị hung hăng níu chặt khó chịu, nhưng đại khái kết cục của hai người chỉ có thể như thế, yêu hận tình thù, đều luôn không giống trong phim hay tiểu thuyết tốt đẹp như vậy.

Hứa Niệm mỗi ngày tận lực làm cho chính mình đem tất cả tinh lực đều đặt trong công việc, nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ thất thần, có lần bị Tưởng Nghị thấy được, người nọ liền mặt không thay đổi nhắc nhở cô: “Thất thần một lần khả năng sẽ gây nên sai lầm không nhỏ, đây là mạng người.”

Hứa Niệm lập tức lên tinh thần, Tưởng Nghị từ phía sau cô đi qua, lạnh lùng hừ một tiếng: “Thất tình thì xin nghỉ, bớt đi một người cũng không sao.”

Cô theo bản năng mắt nhìn chính mình phản chiếu trên kính trong suốt, thất tình? Hiện tại dáng vẻ cô không yên lòng như vậy… thì ra gọi là thất tình?

Nhưng bởi vì chuyện này Hứa Niệm cũng phát hiện Tưởng Nghị người này thật sự quá khó ở chung, nhưng vẫn phải cùng anh ta ở nhà đối diện. Hoàn cảnh ký túc xá của bọn họ vốn cũng bình thường, ngay cả phòng vệ sinh đều dùng chung, vì thế cơ hội hai người đối mặt vô cùng nhiều.

Có lẽ sau lần đó thù hằn giữa hai người là hoàn toàn kết nên, Tưởng Nghị chưa từng có sắc mặt quá tốt với cô, ngay cả ưu tiên phụ nữ cơ bản cũng miễn. Vài lần hai người chạm mặt, anh ta liền không phong độ chút nào dẫn đầu vọt vào phòng vệ sinh, Hứa Niệm cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cánh cửa “Oành” một tiếng khép lại ở trước mắt mình.

Cô trừng mắt, trong lòng thầm nghĩ tiểu nhân có thù tất báo.

Hứa Niệm oán hận nghĩ, đương nhiên thỉnh thoảng cũng có lúc cô cướp được, vì thế liền học người nọ cố ý kì kèo nửa ngày, mở cửa thấy anh ta nghẹn đến mức đầy mặt đỏ bừng thì cao hứng nói không ra lời.

Sinh hoạt ở đây trên trấn nhỏ này từng ngày từng ngày chầm chậm trôi qua, mặc dù thỉnh thoảng cũng có chuyện phiền lòng, nhưng tóm lại trôi qua cũng không tệ lắm.

***

Đảo mắt mấy tháng qua đi, lập tức đã vào hạ, ngày đó ban đêm Hứa Niệm bị âm thanh ngoài cửa làm cho bừng tỉnh, cô mở mắt trừng nóc nhà tối đen phát ngốc một lát, lập tức xác định là có người đang lấy chìa khóa mở khóa cửa của mình.

Cô nhất thời toát ra một thân mồ hôi lạnh, nơi này trị an luôn không tốt, lầu dưới túc xá ngay cả bảo vệ trực ban cũng không có.

Tay chân rón rén xuống giường, Hứa Niệm ở giá giày bên cạnh tùy tiện tìm cái ô dài cầm trong tay, trái tim gần như vọt tới cổ họng.

Nhưng rất nhanh liền truyền đến một giọng nam, trầm thấp lại tràn đầy trung khí: “Anh làm gì!”

Hứa Niệm nghe được là giọng của Tưởng nghị, trong lòng cô cuối cùng cũng kiên định một ít, tiếp ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân hỗn độn, rất nhanh trong bóng đêm dần dần yên lặng.

Hứa Niệm mở cửa thấy Tưởng Nghị mới vừa từ trên hành lang quay trở lại, thấy cô cũng như cũ trương ra bộ mặt Poker kia: “Không sao, hình như là một người say rượu.”

Cô đứng ở cửa không nói, tim đập còn rất loạn, hồi lâu mới nghẹn ra một câu: “Cám ơn.”

Tưởng Nghị không nhiều lời, đã xoay người muốn về phòng mình, như là nhớ tới cái gì lại đột nhiên xoay người nhìn cô một cái: “Ngày mai tôi sẽ lắp cho cô một cái khóa phòng trộm, tuy rằng không sử dụng nhiều, ít nhất cũng an lòng một chút.”

Ban đêm tịch mịch nhưng lời này có độ ấm không hề giống như vậy, Hứa Niệm rốt cuộc phát hiện người này chỉ là trong nóng ngoài lạnh mà thôi, cô mỉm cười gật gật đầu, thấp giọng nói “Ngủ ngon”.

***

Sau lần đó cuối cùng quan hệ với Tưởng Nghị cũng hòa hoãn một ít, Hứa Niệm phát hiện anh ta chỉ là không thích ở chung vơi người khác, lòng dạ cũng không xấu.

Đến mùa hè lúc nóng nhất, Hứa Niệm gọi điện thoại cho Lục Từ, trong khoảng thời gian này hai người cũng thỉnh thoảng trò chuyện, nhưng công việc của Lục Từ không ổn định, hai người rất khó trò chuyện tử tế.

Lục Từ ở trong điện thoại nói rất nhiều, kể tình hình trong nhà, lại kể về chính mình, sau này nói đến Cầu Cầu.

“Mùa đông em và mẹ đi Đường gia một lần, gặp đứa bé kia. Đường gia đương nhiên sẽ không đưa đứa trẻ cho chúng ta, đảo mắt qua bốn tháng rồi, nhưng mẹ vẫn quyết định không được, Đường gia hiện tại không lo ngại gì , liền lấy đứa bé uy hiếp chúng ta, một chút biện pháp cũng không có.”

Cô liên miên cằn nhằn nói, bỗng nhiên lại nhắc lên Đường Trọng Kiêu: “Hiện tại khắp nơi đều là tin tức về đại hôn của Nghê Vi, truyền thông đều đưa tin nói là cùng…”

Lục Từ cắn cắn môi, nhỏ giọng thử nói: “Chị và anh ấy hiện tại thế nào?”

Hứa Niệm bây giờ nghe những này, trong lòng vẫn không dễ chịu, nhưng cô đã có tâm lí chuẩn bị, cho nên coi như trấn định: “Ừm, không liên lạc.”

Lục Từ trong lòng khó chịu, lại đau lòng cô, cuối cùng đành phải trầm thấp thở dài: “Nói đến cùng vẫn là tạo hóa trêu ngươi, nhưng em luôn cảm thấy anh ấy không giống như vậy dễ dàng liền buông tay. Chu Kính Sinh từng nói, anh ấy vẫn luôn không thích Nghê Vi.”

Hứa Niệm không nói thêm gì, cúp điện thoại, lại ngồi ở bên giường nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ thất thần. Từng bao nhiêu lần hối hận quen biết người đàn ông kia, nhưng hôm nay hai người rơi vào kết cục thê lương như vậy, cô ngược lại một chút cũng không hối hận đã trải qua một đoạn kia, ít nhất những cưng chiều của anh đều không phải là giả, thế là đủ rồi .

Một năm cô thống khổ nhất, là anh cùng cô trải qua.

Cô nên cám ơn anh.

Đáng tiếc nhiều cảm xúc như vậy, cuối cùng ngay cả cơ hội tự mình nói một tiếng với anh cũng không có. Nhớ rõ ai từng nói, mỗi một lần tách ra đều nên từ biệt thật tốt, nhưng cô cũng không thể ngoại lệ, vẫn là bỏ lỡ.

Hứa Niệm tắt đèn, nương theo ánh trăng cúi đầu nhìn chiếc lắc chân trên mắt cá chân của mình, sờ lên vẫn lành lạnh như cũ, cô khó hiểu, cô mang theo lâu như vậy thế nhưng cũng không thể làm nóng nó lên.

Cô do dự một hồi, vẫn là đưa tay đem nó lấy ra, nhớ rõ người nọ từng nói ở bên cạnh anh một ngày liền không cho tháo xuống, hiện tại, có lẽ anh đã quên từng nói cho cô biết rồi?

Hứa Niệm nắm chiếc vòng trong lòng bàn tay, những mảnh đá đâm vào lòng bàn tay có chút đau, nhưng dù sao đau nhất không phải chỗ đó. Cô chôn mặt ở trong gối đầu, dùng lực nhắm mắt lại.