Tương Tựu (Chấp Nhận)

Chương 47




Giản Từ vẫn là câu nói kia: “Là… rảnh rỗi nhìn thử a.”

“Tên đó có cái gì đáng xem!” Chu Bạch đem trang kia tắt đi, khuyên nhủ nói, “Giản Từ, tôi đã nói với cậu, thói quen này của cậu thật không tốt, muốn tìm hiểu một người, xem baidu có ích lợi gì? Tôi một người sống sờ sờ trước mặt, cậu muốn biết cái gì thì trực tiếp hỏi, tôi sẽ không phớt lờ cậu.”

Đặc biệt những thứ liên quan đến sinh nhật của mình, sở thích ước muốn, tình hình thu nhập, những thứ này làm gì có trên baidu baike?

Giản Từ ngượng ngùng cười cười: “Tôi chủ yếu là sợ làm phiền anh nghỉ ngơi.”

“Không có việc gì, ngược lại tôi hiện tại cũng không ngủ được.” Chu Bạch độ lượng nói.

“Ừm, vậy tôi liền hỏi anh một chút.” Giản Từ nhớ lại nội dung vừa mới thấy khi nãy hỏi, “Vị Kiều Chi Kỳ tiên sinh kia là con trai của Kiều Kiến Quốc phải không? Nhưng anh ta lăn lộn trong giới giải trí tại sao không lấy danh nghĩa Kiều thị?”

Chu Bạch: “…”

Cậu nói đặt câu hỏi cho mình! Tại sao lại hỏi về Kiều Chi Kỳ! Một tên phá của Kiều Chi Kỳ có cái gì hay ho cần phải biết chứ!

Nhưng mà chính mình khơi dậy, dù muốn hay không cũng phải trả lời, Bạch nén giận nói: ” Tên đó là con nuôi của Kiều Kiến Quốc. Mà ông ta trước sau có hai bà vợ, có ba đứa con nuôi bên người, hiện tại cả đám con ruột đang tranh giành sản nghiệp đến bể đầu sứt trán, Kiều Chi Kỳ chỉ là đứa con nuôi nửa đường được ủy thác, sản nghiệp Kiều thị làm sao đến lượt tên đó chứ?”

“Thì ra là như vậy.” Giản Từ gật đầu.

“A, cậu đừng thấy cái tên đó một bộ dáng thanh thoát quý công tử, thực chất trong xương cốt hắn chính hiệu là một con buôn!”

Về phần cái gì danh hiệu “chi tử phú hào”, đều là cáo mượn oai hùm, dưới tay tên kia có năm công ty giải trí, vẫn chưa bằng một nửa công ty của tôi…” Chu Bạch diễn thuyết xong, rốt cục cũng thấy xấu hổ, nhìn nhìn Giản Từ một chút, “Khụ, dĩ nhiên, giá trị của một con người, không ở chỗ người đó tiền bạc nhiều hay ít, mà chú trọng ở nhân phẩm của người ấy.”

“Ân, anh nói đúng. Tôi trên dubai còn nhìn thấy tập đoàn Bạch Thịnh thành lập quỹ từ thiện, được khen ngợi rất nhiều.” Giản Từ kính nể mà nhìn anh giơ lên ngón tay cái.

Cái này còn được, xem ra baidu baike cũng có chút đáng tin.

“Dĩ nhiên, vì xã hội làm chút cống hiến là điều tốt.” Chu Bạch quyết định ngày mai dù thế nào cũng quyên góp cho quỹ từ thiện một khoảng tiền. Anh thận trọng nói: “Còn có cái gì muốn hỏi không?”

Giản Từ giương mắt nhìn anh một chút, tựa hồ rất khó mở miệng.

Chu Bạch đem điện thoại di động trả lại cho cậu: “Có chuyện thì cứ nói.”

Giản Từ ngập ngừng nói: “Cho nên, ân… Anh cùng Kiều tiên sinh…”

Thần sắc Chu Bạch liền cứng lại, ra vẻ khinh thường mà nói: “Tôi cùng tên kia á? Chỉ là đối tượng hợp tác làm ăn thôi.”

“Ồ.” Giản Từ thở phào nhẹ nhõm. Lần trước gặp Kiều Chi Kỳ, không biết có phải tại bầu không khí nói chuyện lúc đó không, cậu cảm thấy lồng ngực có chút nghẹn, lần này liền thông thuận hơn rất nhiều.

Giản Từ nghĩ, chính mình không phải biểu hiện quá rõ ràng chứ, không biết Chu Bạch có chê cậu quản quá nhiều không. Liếc nhìn lén xem, Chu Bạch dường như cũng không để ý việc cậu can thiệp, đang lấy iPad ra chơi phi hành không gian.

Giản Từ vui vẻ mà cầm lấy một chùm nho: “Tôi đi rửa nho.”

Chu Bạch “Ừ” một tiếng: “Đi nhanh về nhanh, cùng nhau chơi phi hành.”

“Được.” Giản Từ đi ra ngoài.

Chu Bạch cấp tốc chộp lấy điện thoại di động nhắn cho trợ lý một tin: Đem baidu baike của tôi biên tập lại một chút, còn cột tình trạng hôn nhân kia cũng phải sửa.