Tường Vi Đêm Đầu Tiên

Quyển 1 - Chương 12




Mưa đều đều nhỏ trên tán ô, cô lặng lẽ nhìn anh, đôi mắt đen, sắc lạnh. Nhìn chiếc sơ mi ướt đẫm của cô, Việt Tuyên cau mày, một tay tiếp tục che ô, một tay lấy tấm mền trên đầu gối khoác lên vai cô.

Hơi ấm bao trùm toàn thân.

Nhếch mép, cười khẩy, cô trở tay giật tấm mền, quẳng vào vũng nước! Nheo mắt nhìn sang anh, giọng giễu cợt:

“Vẫn còn định diễn trò nữa sao?”

“…”

Nhìn tấm mền ngấm nước, Việt Tuyên trầm tư.

“Rất xin lỗi, tôi diễn mệt rồi”, mắt đen thẳm nhìn anh “Phiền anh đi đi, tôi đến chỗ này trước, tôi muốn yên tĩnh một mình.”

Việt Tuyên vẫn im lặng.

Một lát sau, anh từ từ giơ tay, trên má trắng như tuyết của cô vẫn còn lờ mờ dấu ngón tay, môi vẫn hơi sưng. Ngón tay anh hơi run, khẽ khàng chạm vào mặt cô.

Cô ngoảng phắt sang bên, né tránh, giận dữ bật cười:

“Đủ rồi! Anh không cần phải làm trò như vậy! Từ lâu anh đã biết tôi là ai, không phải sao? Ngay từ đầu anh đã biết tôi là ai! Anh biết lai lịch con người tôi, biết ý đồ của tôi! Biết mọi toan tính của tôi, những việc tôi cố làm, anh đều biết tỏng! Đúng không?!”

Thân người khẽ lắc, Việt Tuyên ho một trận, mặt càng trắng nhợt, nước mưa theo mép ô chảy xuống, lưng áo anh ngấm nước. Cô nghiến răng, nhất quyết không mềm lòng, cái nhìn bức ép hướng vào, khẽ hét:

“Trả lời tôi đi!”

Bàn tay trắng nhợt nắm cán ô.

Che mưa cho cô, Việt Tuyên cố kìm cơn ho đang cuộn lên trong ngực, mắt thăm thẳm nhìn cô rất lâu, giọng khàn tắc như bị ép ra:

“…Đúng, tôi biết em là ai.”

Một tia chớp rạch ngang trời.

Chiếu sáng khuôn mặt cùng làn da trắng như trong suốt và đôi tròng đen thẳm, nỗi hận tụ lại nơi đáy mắt, sau một cái chớp mi, lại trở nên tĩnh lặng dị thường.

“Rất thú vị”, cô cười nhạt, nụ cười lạnh lùng, bất chấp, “Nhìn tôi ngày ngày khổ công biểu diễn trước mạt anh, như một con rối…”

Môi lại hiện lên nụ cười châm biếm.

“Ồ không, anh không rỗi việc đến vậy, anh chỉ dùng tôi để đối phó với Việt Xán. Anh để tôi deeixn thân thiết như vậy, diễn như thật, như là có tình, chỉ là muốn thử anh ta, xem anh ta có ghen, xem anh ta có còn chút dư tình nào với tôi hay không. Đáng tiếc, tôi đã làm anh thất vọng, từ lâu anh ta đã không bận tâm mọi chuyện của quá khức, đó chỉ là tình cảm ấu trĩ thủa bé con, vậy mà anh định dùng tôi để ép anh ta, ha ha”, chuỗi cười dài, dai dẳng như cơn mưa.

“A Anh…”, Việt Tuyên giọng khàn đặc.

“Anh đã biết tên tôi không phải là Diệp Anh.”

Nụ cười của cô trống rỗng, lặng lẽ nhìn Việt Tuyên trên xe lăn, cô nhận ra, cơn đau vẫn đang hoành hành khiến tay anh gần như không thể nắm vững cái ô, mất tấm mền ấm áp, hai chân anh run lên từng trận. Tuy nhiên, nhìn anh đau đớn, lòng cô lại trào lên niềm đắc ý tàn nhẫn.

“…A Anh”

Nỗi đau nhen lên nơi đáy mắt, Việt Tuyên lại khẽ gọi lần nữa.

“Tôi đã nói rồi! Tôi không phải là A Anh nào hết! Anh không hiểu sao?” Hỏa khí bùng cháy thiêu đốt, cô biết tất cả chỉ là giả dối, là trò lừa bịp của anh, là trò lừa bịp của cô, cô cũng không thể chịu đựng hơn nữa bộ dạng thanh nhã như mây bay gió thoảng của anh!

“Tôi là Dạ Anh! Là đứa trẻ sinh ra trong đêm u tối nhất, là kẻ hủy diệt!”, lời nói của mẹ bao lần văng vẳng bên tai, cô nhìn anh chòng chọc, “Còn nhớ không? Anh vừa gặp tôi là xảy ra tai nạn! Nếu không muốn chết, anh hãy cút đi, tránh xa tôi ra! Hơn nữa…”

Ánh mắt đen sẫm băng lạnh.

“…Tôi ghét diễn lắm rồi! Tôi không muốn diễn với anh nữa, cũng không muốn anh diễn với tôi! Cho nên hãy cút xa tôi ra! Đừng để cho tôi nhìn thấy anh nữa! Cút…!” Giật chiếc ô trong tay anh, ném mạnh ra mưa, nhìn anh trên xe lăn chớp mắt đã bị ngấm mưa ướt hết, lòng cô trào lên niềm sung sướng tàn nhẫn, mọi nỗi nhục nhã và tổn thương nhâ được ở Tạ gia lúc trước, cô trả tất cho anh.

“… Xin lỗi.”

Trong màn mưa lây rây, môi Việt Tuyên trắng bệch:

“Tôi nghĩ rằng, em lấy tên mới, là muốn quên quá khứ, làm lại từ đầu, rằng em không muốn bị người ngoài nhận ra em là ai, cho nên …”

“Anh lại đang diễn rồi”, ngắt lời anh, cô cười chưa chát, “Có phải anh vẫn muốn tôi tưởng rằng, không phải anh đang giả bộ, rằng anh thật lòng thích tôi!”

Trong đêm tối, mưa giăng miên man.

“… Tôi không diễn.”

Mái tóc đen đã ngấm nước mưa, Việt Tuyên rùng mình, ho khan, mặt đã ửng hồng.

“… Tôi thích em.”

Hàng mi rung động cô nhìn anh chòng chọc.

“… Còn nhớ không… lúc em còn nhỏ tôi đã nhìn thấy em…”

Giọng nói như thấm nỗi thống khổ, sau đó là cơn ho dồn dập, Việt Tuyên ho rũ rượi, tay bịt miệng, cơn ho như bật phổi ra ngoài. Đúng, rất lâu trở về trước, anh đã nhìn thấy cô.

Bảy năm trước, trên con dốc cao đó, ánh mắt anh trai sáng tỏa sáng, môi cười rạng rỡ hơn ánh sao trời, nhìn cô nữ sinh từ trường đi ra, nói với cậu thiếu niên ngồi trên xe lăn, đó là bạn gái của anh.

Điều anh trai không biết là…

Lần đầu tiên anh quên cô, còn trước cả anh trai.





Lúc tám tuổi, cha đưa anh đến dự một buổi tiệc sinh nhật, nhân vật chính là cô con gái độc nhất của người bạn thân cua cha, cô bé đó mặc chiếc váy trắng rất đẹp, được các bạn nhỏ ngưỡng mộ vây quanh, dường như cô là ngôi sao sáng nhất, rạng ngời nhất.

Tiệc còn chưa bắt đầu, anh đã rời căn phòng huyên náo lặng lẽ đợi ở một góc khuất trong vườn hoa, chờ cha đưa về. Câu chuyện trao đổi giữa cha với bác sĩ lúc ban ngày anh đều nghe thấy hết, bác sĩ nói với cha, anh có khuynh hướng mắc chứng tự kỷ, khuyên cha mẹ năng đưa anh ra ngoài chơi. Vì vậy cha ép anh đến những chỗ như thế này.

Tiếng ồn ào từ phía ánh đèn sáng choang vẳng đến.

Trong vườn hoa đó, trồng rất nhiều tường vi trắng, đang nở rội như một biển hoa, dưới ánh trăng tĩnh lặng, êm đềm cơ hồ có thể nghe thấy tiếng hoa nở, từng cánh từng cánh, từng bông từng bông, xinh đẹp, trang nhã lóng lánh, nức hương.

Anh lặng lẽ nhìn.

Cả thế giới tĩnh lặng, chỉ còn anh và hoa tường vi trắng muốt.

“Cậu là ai?”

Đột nhiên một giọng lanh lảnh vang lên bên cạnh. Khi cậu bé tám tuổi là anh lúc đó ngoái đầu lại, trong đêm đầu hạ, chiếc váy xòe trắng muốt, mái tóc đen dài như búp bê, cô bé xinh đẹp nhìn anh, khuôn mặt cô trắng ngần như tường vi trắng mới nở, cặp mắt đen láy, thăm thẳm như đầm sâu gợn sóng, cái nhìn kiêu ngạo như đang dò xét đối phương, không hợp với lứa tuổi.

Không trả lời cô bé.

Anh tiếp tục nhìn khóm tường vi.

“Cho này.”

Để một đĩa bánh ngọt trông rất đẹp mắt bên cạnh anh, cô bé hình như không có hứng thú hỏi tiếp. Hai đứa ngồi trên tảng đá to, nhìn biển tường vi trắng đang tiếp tục nở hoa, mùi hương nhàn nhạt lan tỏa trong đêm, cô bé cất giọng trong veo nói với anh:

“Đấy là tường vi đêm đầu tiên.”

Có tiếng động sột soạt, khi anh ngoái đầu, thấy cô bé đang dùng một cái que vẽ gì lên mặt đất cạnh khóm hoa. Tay thoăn thoắt vạch trên đất thấm mùi tường vi, thoáng chốc dưới chiếc que đã hiện ra một bông tường vi, sống động như thật, dưới ánh trăng bông hoa đó cơ hồ phát ra ánh sáng màu ngân bạc.

Anh không nén nổi ngạc nhiên, ngước nhìn cô.

Cô vẫn chăm chú vẽ không để ý xung quanh, xong một bông, lại vẽ bông khác, khi mặt đất cũng nở ra một biển tường vi. Anh nhìn rất lâu biển hoa đó, nhìn ngây người, khi anh ngẩng đầu, muốn để cô tiếp tục vẽ, mới phát hiện cô đã chạy đâu mất từ lúc nào.

Gió đêm đầu hạ nhè nhẹ mơn man.

Cả khu vườn chỉ còn hương tường vi thoang thoảng, và đĩa bánh trên tảng đá.





Về sau, cha cô bé đó tự sát, công ty phá sản, chuyển đến một tòa biệt thự phong cách lãng mạn như cung điện của Pháp, anh không gặp lại cô bé đó nữa, chỉ mỗi lần nhìn thấy hoa tường vi, trong đầu lại hiện lên bông tường vi lóng lánh ánh bạc cô vẽ trên đất.

Anh tưởng mình đã quên khuôn mặt cô.

Mãi đến một ngày bảy năm trước.

Trong vòng tay anh trai, cô bé nhìn anh từ xa.

Đôi tròng đen thẳm.

Như đầm sâu hun hút, nhìn không thấy đáy, đen thăm thẳm, như xôn xao gợn sóng, lại như một xoáy nước đen thui có thể cuốn băng tất cả, nổi bật trên khuôn mặt xinh đẹp trắng như tuyết của cô, trong đêm tối, giống như bông tường vi đóng băng, cánh trắng nhụy đen.

Thì ra…

Anh vẫn luôn nhớ tới cô.

Cho dù thời niên thiếu hay bây giờ. Mà mỗi lần xuất hiện trong tầm mắt anh, cô đều mang những thân phận khác nhau. Duy nhất không khác, là đôi mắt đen thẳm như xoáy nước đó.

“Anh thích tôi? Ha ha ha?”, trong màn mưa giăng, Diệp Anh cúi người, “Hồi nhỏ anh từng gặp tôi? Lẽ nào anh định nói, từ nhỏ anh đã thích tôi, vẫn thích đến bây giờ, cho nên biết tôi đang lừa anh, anh vẫn thích?!”.

“…”

Việt Tuyên im lặng nhìn cô.

“Chẳng lẽ anh muốn tôi tin anh là kẻ si tình?”, cô cười nghiêng ngả, lấy cùi tay lau nước mắt, liếc xéo anh, “Thật đáng tiếc, Nhị thiếu gia, tôi không thích anh. Từ đầu đến cuối tôi đều lợi dụng anh. Gặp gỡ ở Paris, là do tôi tra được lịch trình của anh, mỗi câu tôi nói đều cố tình làm cho anh thích tôi, cử chỉ dịu dàng với anh, sự chu đáo tỉ mỉ với anh, cũng hoàn toàn là do tôi ngụy tạo, bao gồm cả vừa rồi, tôi có tình bỏ đi trong mưa to gió lớn, cũng là cố tình đánh vào tình cảm của anh, khiến anh phải thương xót tôi”.

Ghé khuôn mặt đáng yêu sát mặt anh, cô nói vào tai anh, vẻ khiêu khích:

“Nhị thiếu gia si tình của tôi, vậy bây giờ anh còn thích tôi không?”

Hơi ấm từ miệng cô vấn vít.

Ánh mắt Việt Tuyên mờ dần, hàng lông mày chau lại, né đầu ra xa.

“Ha ha ha, không chịu nổi rồi chứ gì! Vậy mà anh còn dám nói anh thích tôi!”, mắt lóe ra tia dữ tợn, nụ cười tươi thắm mà lạnh băng, “Nếu thích tôi thật thì khi tôi nằm viện tại sao anh không đến thăm tôi một lần?! Tôi gọi cho anh bao nhiêu cú điện thoại, anh không một lần nhấc máy! Không một lần gọi lại cho tôi! Anh thấy tôi ngu xuẩn thế nào, mới tin là anh thích tôi?!”.

“…”

Anh vẫn im lặng, bàn tay nắm chặt tay vịn xe lăn. Môi mím thành đường thẳng, cô cứng người đứng lên, không muốn nhìn con người xanh xao ướt nước của anh, lạnh lùng nói: “Từ nay, tôi đi đường tôi, anh đi đường anh. Những gì trước đây tôi có lỗi với anh, mong anh rộng lượng bỏ qua, không so đo với tôi. Tạm biệt”.

Mưa đã tạnh.

Sắc đêm ảm đạm.

Cô giơ tay kéo chiếc va ly, bước đi trong vũng nước, một bàn tay lạnh ngắt, trắng bệch lại nắm tay cô, bàn tay đó lạnh đến nỗi khiến cô rùng mình.

“…Hãy cho tôi biết…”

Giọng khàn đặc, bàn tay đó nắm chặt cô một cách vô thức.

“… Em còn yêu anh ấy không?… Nếu… nếu anh ấy vẫn yêu em, em có muốn trở về bên anh ấy không …?”

“Nếu câu trả lời của tôi là có, phải, tôi yêu anh ấy, tôi muốn trở về bên anh ấy”, hiểu ý của anh, cônhướn mày cười nhạo, “Anh định thế nào? Anh sẽ giúp tôi? Sẽ giúp tôi chia rẽ anh ta với Sâm Minh Mỹ?”.

Màn đêm đen.

Những ngón tay trắng nhợt từ từ…

Từ từ…

Buông cô ra.

“Nếu câu trả lời là không, không phải, tôi không muốn, tôi đã hoàn toàn không còn tình cảm với anh ta, thì anh sẽ thế nào?”, nheo mắt, lạnh lùng nhìn anh, “Lẽ nào anh vẫn cam lòng để cho tôi lợi dụng?”.

Trên xe lăn, hơi thở của Việt Tuyên nghèn nghẹn.

Làn hơi mỏng nơi đáy mắt dường như nghẽn lại, bàn tay anh rời khỏi tay cô, hình như có một chấn động mạnh nào đó khiến tim cô thoáng giật mình, như bị vật gì giáng mạnh, đầu óc đột nhiên trống rỗng, kinh ngạc nhìn anh, nhìn anh, nhìn thẳng vào đáy mắt anh!

Đó không phải là sự thật.

Không.

Sao có thể là sự thật…

Nhìn anh đăm đăm…

Cô dần dần kinh ngạc, nín thở, giống như người đi đến đường cùng, đột nhiên nhìn thấy khe núi mở ra, không thể không ngoái đầu, mà trong khoảnh khắc lại phát hiện mình lạc vào hang núi đầy ắp châu báu!

“Lẽ nào…”

Cô căng thẳng nhìn anh, nghi hoặc hỏi:

“Vừa rồi anh lẩn tránh tôi, là bởi vì… ảnh cảm thấy tôi vẫn còn tình cảm với Đại thiếu gia? Anh tưởng tôi vẫn thích anh ấy? Anh tưởng tôi muốn ở bên anh ấy?” Trong đầu lập tức hiện ra cảnh đêm mừng thọ Tạ Hạc Phố, anh hỏi cô, có thật muốn anh kết hôn với Sâm Minh Mỹ, như vậy cô có thể…

Có thể ở bên Việt Xán.

Đúng không?

Lúc đó, anh chưa nói hết, chính là câu này sao?

“…Em… còn yêu anh ấy không?”

Hình như nhất định phải có được câu trả lời, trong mắt Việt Tuyên có một ngọn lửa kiên định, đăm đắm nhìn cô, hỏi lại lần nữa, cô không trả lời ngay, suy nghĩ một lát, mới chầm chậm đáp:

“Không.”

“…”

Việt Tuyên nhìn cô rất lâu, dần dần trong mắt anh dâng lên một thứ khiến cô càng lúc càng hoảng sợ. Cả người cứng đờ, thẫn thờ đứng lặng. Cô là người nhẫn tâm. Nhưng khi thật sự nhìn thấy cuối cùng anh đã hoàn toàn bộc lộ tình cảm của mình, thẳng thắn như vậy, trong sáng như vậy, thâm sâu đau đớn như máu thịt, có thể mặc cô thao túng, mặc cô sắp đặt, từ đó có thể mặc cô chà đạp, giày vò, gây tổn thương.

Cô lại hoảng sợ.

Lùi một bước, “soạt” những tia nước từ vũng nước bắn lên, cô vội chộp lấy tay kéo va ly, nhanh chóng lao đi, muốn chạy trốn khỏi đây! Gió đêm lạnh lùa từng cơn, ngồi trên xe lăn, Việt Tuyên cũng không ngăn cô, chỉ buồn bã nhắm mắt.

Kéo hành lý đi được mấy bước, đêm đen mênh mông, Diệp Anh đột nhiên phát hiện mình không có nơi nào để đi. Cô lại ngoái đầu, trợn mắt nhìn anh, nói:

“Anh biết tôi chỉ lợi dụng anh, đúng không?!”

“…Đúng.”

“Anh biết không phải tôi thích anh thật, đúng không?!”

“…Đúng.”

“…Tôi từng giết người, từng vào trải cải tạo, tôi đã từng bị những phạm nhân cùng tuổi xâm phạm, trên eo tôi từng có một vết săm, là do kẻ kia khắc tên cô ta lên đó. Còn nữa, từ năm mười ba tuổi, thân thể tôi đã không còn sạch sẽ”, ngực phập phồng dữ dội, ánh mắt đen rực lửa cô nói, “Bây giờ đã biết tất cả, anh còn thích tôi không?”

Giọng Việt Tuyên trầm khàn, đau đớn, “…Còn.”

“Hơn nữa, tôi ghét anh!”, quay lại dừng trước mặt Việt Tuyên, cúi người xuống, lạnh lùng, “Tôi ghét anh sạch tinh như vậy! Tôi muốn làm cho anh bẩn! Biến anh thành bẩn thỉu như tôi!”. Nói xong cô ấn mạnh môi vào môi anh, nghiến răng cắn rách môi anh, mùi máu tanh tanh lan trong miệng hai người!

Cái hôn này không hề dịu dàng, không hề âu yếm, thô bạo lạnh lùng, thậm chí sục lưỡi vào miệng anh, như một kẻ cưỡng bức hắc ám, lưỡi hung bạo quấy đảo! Cô đang chờ anh ghét! Chờ anh cự tuyệt! Cô phải để anh biết, cô không phải là Diệp Anh dịu dàng. Như thế này mới là con người thật của cô!

Mắt anh vẫn chăm chăm nhìn cô.

Sắc mặt xanh xao.

Nhưng dịu dàng nhẫn nại mặc cho cô giày vò, bị cô làm đau, anh giơ tay, ôm lưng cô. Môi anh dẫu bị nhiễm máu tanh tanh nhưng vẫn sạch tinh khôi, vẫn trong vắt như nước nguồn trên núi.

Hôn sâu hơn nữa, cuồng nhiệt như lửa sục sôi trong cơ thể, càng lúc càng nóng bỏng, không thể nào dập tắt được, ôm ghì, như người đang thèm khát, cô ngấu nghiến hôn anh, hôn mãi, sau đó kéo giật, ôm anh lăn vào vũng lầy!

“Ha ha, thế là anh bẩn rồi!”

Lăn lộn trong vũng lầy, nhìn chiếc sơ mi trắng muốt của anh lấm đất bê bết, nhìn khuôn mặt thanh tú xanh xao của anh dính đất, cô bật cười khanh khách, lật người gục lên người anh, hai mắt sáng quắc nhìn anh, khiêu khích:

“Nhị thiếu gia, bây giờ anh cũng bẩn như tôi rồi.”

Bị cô đè lên, nằm ngửa trong vũng đất nhão nước mưa, giống như nằm trên bãi cỏ mùa xuân, Việt Tuyên giọng êm đềm:

“Ừ.”

“Như thế này anh cũng không nổi giận?”, cô nheo mắt.

Vẫn giọng êm đềm.

“Không.”

Cô nhìn anh rất lâu, dò xét từng phân từng tấc, cuối cùng, nhìn sâu vào đôi mắt luôn ôn hòa tĩnh lặng, xa xăm, trên mặt cô vẫn còn vẻ cười cợt, chầm chậm cúi đầu. Ghé sát mắt anh, như thực hiện một nghi tức nào đó, cô hôn hai cái, bên phải, bên trái hai mí mắt mỏng, âm ấm của anh, khẽ nói:

“Được, vậy chúng ta sẽ ở bên nhau.”

Gió xua tản mạn từng đám mây đen.

Mấy ngôi sao ló dạng, từng ngôi, từng ngôi, nhấp nháy, nhấp nháy.

Ở một chỗ không xa, chiếc Bentley màu đen vẫn đỗ ở đó. Xa hơn chút nữa, chiếc xe đua màu xám cũng dừng bánh rất lâu, nhưng cơ hồ không ai phát hiện.

Từng trận gió lướt qua khóm tường vi hoa dại đã rụng hết, Diệp Anh tựa vào cánh tay Việt Tuyên, nhìn những ngôi sao nhấp nháy trên không, cô uể oải nhắm mắt, mặc dù đêm khuya lạnh, cũng không muốn động đậy, cơn mệt mỏi ập đến, dần dần thiếp đi.

“A Anh…”

Giọng nói êm đềm vang bên tai.

“Sao?”

Ngáp một cái, cô lẩm nhẩm, mắt vẫn nhắm.

“…Xin lỗi”, cúi đầu ho nhẹ, cố gắng để cô có chỗ dựa dễ chịu, Việt Tuyên nhắm mắt, giọng khàn khàn, “Có lẽ anh phải ngủ một lát….”.

Nói xong, mặt tái nhợt, anh ngất đi.

***

Trong đêm mưa rì rào, dưới đám tường vi đỏ nở rộ nơi vườn hoa giữa phố, cậu thiếu niên điên cuồng, ép cô xuống, hai cơ thể quần đảo trong vũng lầy. Thở hổn hển, da thịt nóng rần rật, non nớt và không quy tắc như đến điểm cùng cực trùng trùng điệp điệp sắp bùng nổ. Trong màn ánh sáng mờ ảo quả pháo hoa cuối cùng đẹp nhất vọt lên không, cậu rên một tiếng, ghì chặt tấm thân non nớt, cắn vào bờ vai cô, làm rỉ ra những giọt máu như hạt ngọc!

Xung quanh sương mù lan tràn dày đặc…

Hai người vẫn lăn lộn trong vũng lầy, rồi anh bỗng lui ra ở một chỗ rất xa, chỉ có thể từ xa đứng nhìn, nhưng không thể chạm vào cô!

Sương mù dày đặc.

Cậu thiếu niên điên cuồng giãy dụa, cố sức hét thật to, không, cô nhầm rồi! Đó không phải là anh, người cô hôn không phải là anh! Anh ở đây! Người được cô hôn cuồng nhiệt, không phải anh!

Một tia chớp bùng nổ trong đêm!

Trên nền đất vườn hoa trong mưa, người được cô cuồng nhiệt, lại là em trai anh, là Việt Tuyên cậu thiếu niên xanh xao, lạnh như núi băng…





Lồng ngực chấn động dữ dội, ngồi trên đi văng đỏ, một góc trán dày đặc mồ hôi lạnh, cơ thể Việt Xán cứng đờ như chết, mở mắt! Bóng cây rung rinh, bên ngoài cửa sổ là màn đêm đen thẫm.

Là một cơn ác mộng.

Nhưng cơn ác mộng lại quá chân thật, vầng ngực phập phồng, hơi thở hổn hển, nỗi sợ hãi túm chặt lấy anh, Việt Xán thẫn thờ nhìn màn đêm ngoài cửa sổ, mãi vẫn không thể trấn tĩnh trở lại.

“Anh ở đây à.”

Cánh cửa phòng đẩy ra, nhìn thấy Việt Xán, Sâm Minh Mỹ thở phào. Cô đã tìm khắp phòng sách, phòng ngủ không thấy anh, di động cũng tắt, không ngờ anh ngồi ngây một mình ở đây.

Mấy hôm nay, do chuyện của Việt Tuyên và Diệp Anh khiến không khí của Tạ Gia vô cùng căng thẳng, bức bối. Tối hôm đó, Việt Tuyên bất chấp mưa gió đuổi theo, đi tìm Diệp Anh, kết quả bệnh tình càng trở nên nặng hơn, đến nỗi ngất xỉu phải đưa vào bệnh viện cấp cứu. Cũng trong thời gian đó Việt Tuyên mấy lần nguy cấp, Tạ lão thái gia, Tạ Hoa Lăng và cô đều đến bệnh viện. Tạ Hoa Lăng phẫn nộ đi tìm Diệp Anh, bị thuộc hạ của Tạ Bình ngăn lại ngoài phòng bệnh, không thể đến gần Diệp Anh.

Việt Tuyên lại dám công khai tỏ thái độ bảo vệ cô ta như vậy.

“Ông và Tạ phu nhân đang tìm anh.”

Trong đi văng màu đỏ, Sâm Minh Mỹ nhìn thấy Việt Xán đang ngồi ngây thất thần, dường như anh không nhận ra cô đang đến gần, hai mất tối âm u, sắc mặt vẻ xanh xao như người ốm.

“Xán, anh ốm sao?”

Sâm Minh Mỹ lo lắng, sờ tay vào trán anh.

“Không.”

Né tránh tay cô, ánh mắt Việt Xán lặng lẽ rời khỏi màn đêm ngoài cửa sổ, nhìn cô hỏi:

“Tìm anh có việc gì?”

“Đương nhiên là việc của Diệp Anh”, Sâm Minh Mỹ cười gượng, chầm chậm thu tay về, cố che giấu nỗi bất an, “Thái độ của Tuyên có vẻ rất kiên quyết, đã chuẩn bị một căn hộ khác đứng tên cô ta, Tạ Bình đang chuyển đồ ở đây đến đó”.

“Vậy sao!”

Việt Xán lơ đãng nói, trong đầu lại hiện ra cơn ác mộng vừa rồi, anh nhắm mắt, hình dung lại cảnh đêm mưa vừa rồi, anh ngồi trong xe, cách màn mưa trắng xóa nhìn thấy tất cả.

Đó là vườn hoa của anh và cô, tường vi dại hoa đỏ của anh và cô, giờ đây cô lại hôn Việt Tuyên ở chính nơi đó. Toàn thân như lửa đốt, người bải hoải rã rời, từ đêm đó, anh cũng sốt liên miên, cô lại luôn ở bệnh viện với Việt Tuyên..

Việt Tuyên…

Từ giây phút chính miệng Việt Tuyên nói ra là thích cô, anh đã không tin, anh tưởng đó chỉ là một chiêu khác của cậu em. Mãi đến khi trong trận mưa lớn đó, nhìn thấy Việt Tuyên dùng bàn tay xanh xao che ô cho cô, dùng ánh mắt như vậy nhìn cô…

Cuối cùng anh đã hiểu…

Việt Tuyên không nói dối, cậu ta hoàn toàn nghiêm túc.

“Xán, càng ngày em càng cảm thấy, Diệp Anh quá âm hiểm thủ đoạn!”, Sâm Minh Mỹ cau mày, liên tục đi lại trên thảm, “Anh xem, thời điểm cô ta bị tai nạn sao mà khéo! Em vừa cảnh báo cô ta, nếu ba ngày sau, cô ta không rời khỏi Tạ gia, em sẽ nói ra quá khứ tù tội của cô ta, sau đó đúng ngày thứ ba thì cô ta sẽ bị tai nạn!”.

“Mà cái đó đâu có gì đáng gọi là tai nạn, thoạt nhìn có vẻ rất nghiêm trọng, nhưng thực tế lại chẳng có vết thương nào đáng kể! Chỉ là làm cho bản thân trở nên đáng thương một chút khiến Việt Tuyên càng thêm mềm lòng! Em nói ra quá khứ bẩn thỉu của cô ta, trái lại hình như chính em lại trở thành kẻ giậu đổ bìm leo!”

“Sau đó, cô ta lại lựa chọn đúng đêm mưa gió đến đây, khi bị đuổi đi, trong đêm mưa to gió lớn như thế tỏ ra tội nghiệp đáng thương, bơ vơ không nơi nương tựa, Tuyên sao có thể nhẫn tâm không đuổi theo cô ta!”

Nghiến răng, Sâm Minh Mỹ đứng trên thảm, bứt dứt rên rỉ:

“Tại sao Tuyên lại bị con đàn bà rắn rết đó mê hoặc chứ? Anh ấy mười mươi biết rõ cô ta hoàn toàn giả dối, cô ta tìm Tuyên chắc chắn có ý đồ, chắc chắn muốn Tuyên giúp cô ta việc gì!”

Màn đêm ngoài cửa sổ vẫn đen thui yên ắng, Việt Xán lặng lẽ nghe Sâm Minh Mỹ nói. Sâm Minh Mỹ đã uy hiếp như vậy, cô ấy vẫn không chịu buông tay. Cơn mệt mỏi từ trong xương cốt càng tăng, trong tích tắc anh nhắm mắt, giấc mộng hình như lại trở về, chỉ có điều giấc mộng lần này, cơ hồ như khiến lòng anh đã nhen mối hận.

Chừng đó năm…

Chỉ có trong giấc mơ ban đêm, anh mới có thể trở về khóm tường vi dại hoa đỏ lần đầu gặp cô, trở về phút giây cô dùng chiếc ô lớn che mưa cho anh. Cơ hồ đêm đêm anh đều mong mơ đến đoạn đó, còn cô, lại đập nát tan tành chút niềm vui anh chỉ lưu trong mơ đó.

Cũng màn đêm như vậy.

Trong bệnh viện những ngọn đèn vẫn sáng.

Trong phòng dùng cho bênh nhân VIP, Diệp Anh nhẹ nhàng đỡ Việt Tuyên nằm xuống, đắp tấm chăn mỏng cho anh, giơ tay định tắt đèn, Việt Tuyên lại nắm tay cô, hỏi:

“Lúc nằm viện, em gọi điện tìm anh, là có việc gì?”

Diệp Anh ngây người, lắc đầu, nói:

“Không có gì, em chỉ muốn biết tại sao anh không đến thăm em.”

Việt Tuyên nhìn cô, ôn tồn hỏi:

“Vì chuyện của ‘MK’ phải không?”

“… Không.”

Diệp Anh cúi đầu, nói dối.

Trận mưa to đêm đó, khiến Việt Tuyên ngất lịm phải đưa vào bệnh viện, sốt cao cộng viêm phổi, hai lần bệnh tình diễn biến càng nguy cấp. Trong mấy đêm dài đó, nhìn Việt Tuyên hôn mê trên giường, cô thỉnh thoảng lại nhớ đến những lời Việt Xán nói …



“Em ngốc quá! Em nghĩ lại xem, thời gian lâu như vậy, đã bao giờ Việt Tuyên chính thức giúp em chưa! Chưa, chưa một lần! Em chỉ là cộng cụ cậu ta dùng để uy hiếp anh! Cậu ta sẵn sàng vạch trần quan hệ trước đây của anh và em, để buộc anh từ bỏ Minh Mỹ!”



Không,

Không phải anh chưa từng giúp cô.

Lúc ở Paris, chính Việt Tuyên đã giữ cô lại, cho cô ở trong khách sạn, không phải lang thang ngoài đường. Lúc xảy ra tai nạn Việt Tuyên đã giữ chặt cô, còn bản thân anh bị trọng thương, suýt bại liệt. Trở về nước, cũng là Việt Tuyên một lần nữa giữ cô lại, biết rõ cô có mục đích khác, nhưng vẫn để cô ở bên cạnh.

Lần này, khi cô đã hoàn toàn gục ngã.

Vẫn là Việt Tuyên.

Cho cô một không gian để hít thở.

Nhìn cô, ánh mắt Việt Tuyên càng ấm áp:

“Anh có thể.”

“…?”, Diệp Anh ngây người.

“Chỉ bị cảm thôi, sức khỏe anh không có vấn đề gì lớn”, cơ hồ nhìn thấy vẻ lo âu của cô, ánh mắt anh dìu dịu, ấm áp, “Anh biết, MK hiện đang khó khăn, cần một khách hàng có thân phận và địa vị cao quý phá vỡ cục diện đó. Em thấy ai thích hợp, anh có thể cùng em đến gặp họ, ra nước ngoài cũng được, Tạ Bình sẽ thu xếp mọi việc”.

Hàng mi lay động, Diệp Anh lắc đầu:

“Không, không cần.”

Thì ra, tâm tư của cô, anh rất hiểu. Đúng là lúc đó cô liên tục gọi điện cho anh, chính là vì chuyện này. Hồi còn ở Paris, cô đã tiếp xúc với bạn bè của anh trong giới thượng lưu, bất kỳ một đại diện thời trang quốc tế nào chịu xuất hiện đều sẽ là vinh dự lớn đối với MK. Nếu trước đây, được anh chủ động yêu cầu giúp đỡ, cô sẽ lập tức nhận lời.

Còn bây giờ…

Sau khi bình tĩnh lại từ trong đêm mưa suy sụp, hỗn loạn đó, cô đột nhiên không biết nên đối diện với Việt Tuyên như thế nào.

Khi còn đeo mặt nạ, cô có thể không bận tâm gì hết, đằng nào đó cũng không phải là cô, chỉ cần cô đóng tốt vai cô gái có tên Diệp Anh không có thật trên đời. Cô có thể dịu dàng, mơn trớn, nũng nịu làm trò trước mặt anh, thậm chí khiêu khích anh, bởi vì đó không phải là cô, dùng cái tên Diệp Anh đó có thể xóa bỏ mọi mặc cảm tội ác.

Trái tim cô là một tảng hóa thạch.

Nhưng.

Đột nhiên phát hiện, đối với Việt Tuyên cô luôn trần trụi. Mọi chuyện anh đều biết, nhưng anh lại bao dung tất thảy. Khi anh đem tất cả tình cảm của mình đặt vào tay cô, khi cô tưởng bản thân mình đã chết từ lâu, cô bỗng hoảng sợ phát hiện ra, anh lại… lại thích cô thật, thích con người ẩn náu sau chiếc mặt nạ, đột nhiên cô không biết nên đối diện với anh thế nào.

Cô không đáng được bất kỳ ai thích.

Cô bẩn thỉu.

Cô sống trong bóng tối, bị người ta phỉ nhổ, cô đã bẩn tới mức dòi bọ bâu đầy người, cô bẩn tới mức chính bản thân cô cũng thấy buồn nôn.

“Hãy lấy anh.”

Nhìn cô trầm tư rất lâu, cảm thấy cô đang ép mình chui vào lớp vỏ dày, Việt Tuyên nhẹ nhàng nắm tay cô, nói:

“A Anh, lấy anh được không?”

Hàng mi lay động, cô nhìn anh, ánh mắt kỳ lạ.

“Anh nói gì?”

“Anh không quên, đêm mưa hôm đó em đã nhận lời anh, sau này chúng ta sẽ bên nhau”, nhìn cô, giọng Việt Tuyên dịu dàng, “Lấy anh, chúng ta có thể mãi mãi, thực sự bên nhau”.

Cô mím môi, nói:

“Anh điên rồi sao?”

“Nếu điên mới có thể cầu hôn em, vậy thì cứ coi như anh điên đi”, mỉm cười, Việt Tuyên dựa vào chồng gối trắng muốt đầu giường, giọng êm như tiếng gió thoảng, “Tháng sau, chúng mình đính hôn, được không?”.

Cô nín lặng, một lúc lâu sau mới nói:

“Không được.”

“A Anh…”

Tay co lại, Việt Tuyên nặng nề cúi xuống, đang định nói gì, cô lại rút mạnh tay về, ánh mắt lạnh tanh, ngắt lời anh:

“Đủ rồi! Anh và tôi đều biết đó là chuyện không thể! Anh muốn tôi từ bỏ, đúng không? Anh tưởng tôi được hưởng cuộc sống dư dả, lấy được người nhà giàu là có thể quên hết phải không? Tôi cảm kích tất cả những gì anh làm cho tôi, cũng cảm kích anh đã nói những lời đó với tôi, nhưng, việc tôi muốn làm, tôi nhất định làm đến cùng!”

Sắc mặt mờ ám, cô hít một hơi, nói:

“Nếu sức khỏe anh đã không có vấn đề gì lớn, ngày mai tôi có thể rời khỏi đây. Anh yên tâm, sau này tôi sẽ không đến quấy quả Tạ gia đâu, tôi sẽ dựa vào sức mình để làm điều tôi muốn. Nhưng muốn tôi dừng tay, là không thể. Những lời này cũng xin anh nói lại với A Xán!”

Nói xong cô đứng lên.

Bên ngoài vẫn là màn đêm đen thẫm, trong lòng cô cơ hồ như có gì đó đang giằng co day dứt, dù đau xét ruột nhưng lại cảm thấy nhẹ nhõm chưa từng có. Cúi đầu, cô cười thầm, vốn dĩ đã nên như vậy, chính là do cô tham lam ích kỷ, muốn đi đường tắt, lại khiến bản thân rơi vào vũng bùn, A Xán nói không sai, đó chỉ là chuyện của cô, không liên quan đến Tạ gia.

“Đừng đi!”

Bàn tay xanh xao, từ sau lưng nắm cánh tay cô, một trận ho kịch liệt, cô thử thoát khỏi tay anh, nhưng anh cương quyết nắm chặt, cơn ho càng dữ, ho như trời long đất lở, lồng ngực rít từng cơn, cuối cùng cô không nhịn nổi ngoái lại nhìn.

“Tôi đi gọi bác sĩ!”

Việt Tuyên oằn mình ho, cô vội đỡ anh, mặt anh nhợt nhạt, khó nhọc kéo cô vào lòng!

“… Đợi đã.”

Việt Tuyên khẽ nói.

Đầu bị ép vào ngực anh, tiếng ho và tiếng thở rít xen lẫn như sấm bên tai, âm thanh đó vô cùng đáng sợ, khiến cô hoảng hốt không dám động đậy nữa. Cảm giác như một thế kỷ đã trôi qua, tiếng rít trong ngực đã dịu đi, anh vẫn ôm riết cô, như sợ cô đi mất.

“A Anh, nghe anh nói…”

Âm thanh tắc lại trong ngực, xa xăm như cách cả trời rộng sông dài, từng lời truyền đến tai cô. Bị anh ôm chặt, trong mùi hương tinh khiết xa xăm, có hơi ấm nhàn nhạt, cô thử vùng ra, lại từ từ nhắm mắt, nghe anh nói.

“…Đúng, anh mong em có thể từ bỏ, có thể từ bỏ hận thù, sống bình yên hạnh phúc.”

Lưng cô cứng đờ.

Môi tái nhợt, Việt Tuyên tiếp tục:

“Nhưng, anh biết em không từ bỏ được, không phải là lỗi của em, nếu anh là em, nếu anh gặp những chuyện như thế, thù hận cũng sẽ thiêu đốt anh. A Anh, nếu em nhất định muốn báo thù, anh sẽ giúp em.”

Nằm trong lòng anh, cô cứng người, ngước mắt nhìn.

“Nếu báo thù là điều em nhất định phải làm, chỉ có báo thù mới có thể khiến lòng em bình tĩnh trở lại, vậy thì, ít nhất hãy cho anh ở bên em, để anh giúp đỡ em”, Việt Tuyên đăm đắm nhìn cô, “Chỉ có điều, anh hy vọng một ngày em có thể nhận ra, báo thù không phải là điều quan trọng duy nhất”.

Màn đêm tĩnh mịch.

Từng ngọn đèn bên trong bệnh viện vẫn sáng.

Cũng màn đêm như vậy.

Đứng bên cửa sở mở rộng, Sâm Minh Mỹ bấm danh bạ điện thoại, đến khi màn hình hiện lên hai chữ “Thái Na”. Mặt lóe lên tia sắc lạnh, cô ấn vào nút xanh…

Đối với hạng người như Diệp Anh, không thể cho bất cứ cơ hội ngóc đầu. Nhất định phải phơi bày quá khứ của Diệp Anh trước thiên hạ, khiến cô ta triệt để không còn chỗ đứng, dù trong giới thời trang, hay ở Tạ gia!