Tửu Nương Tử Mạnh Mẽ

Chương 7: Biết ngạn triệt lần thứ hai ở hội chùa, duyên phận thiên định!




Editor: VẠN HOA PHI VŨ

Kể từ lúc vị mỹ nam tử xinh đẹp như hoa Tống thiếu gia này nằm trên mặt đất, chổng mông lên, khóc đau đớn như sắp chết, vô cùng tuyệt vọng, trong miệng còn nói lẩm bẩm: “Ta cũng không muốn kết hôn! Là mẹ ta buộc ta......” Sau đó, trên phố liền truyền ra tửu nương tử cửu cô nương Đường gia, mắng chạy tân lang của nàng, mọi người chỉ biết Tống gia cầu hôn Đường gia, lại không biết mối hôn sự này đã bị Đường Cửu cự tuyệt một tiếng ở ngày cầu hôn đó từ sớm rồi.

Cũng vì vậy, Đường Cửu bắt đầu chịu đủ chỉ trích trong cuộc sống, vậy mà còn có người không biết sống chết giương cái mặt to tiến lên an ủi: “Bị người bỏ rơi cũng chẳng sao, lão bà tam đường huynh tứ biểu đệ nhà ta chết đã nhiều năm, năm nay cũng mới bốn mươi hai, có bảy đứa bé mà thôi, nhưng trên căn bản cũng có thể tự chăm sóc cho mình rồi, con lớn nhất của hắn chỉ nhỏ hơn ngươi ba tuổi mà thôi, có thể giúp ngươi một tay đấy! Thế nào? Đường Cửu, suy nghĩ một chút đi.”

“Suy nghĩ em gái ngươi ý! Cái gì thù cái gì hận, cút! Nếu không cô nãi nãi bóp chết ngươi!” Mọi người đều biết cái tên Đường Cửu đanh đá, hơn nữa chuyện ầm ĩ như thế, nên cái tên này trở nên nổi tiếng toàn Trường An.

Nhớ tới những chuyện này, Đường Cửu liền hận đến hàm răng ngứa ngáy, ghê tởm nhất chính là hiện tại cái thứ này ngồi ở bên cạnh nàng, đang ở trên cùng một chiếc xe ngựa với hắn. Nhớ tới thật là hận không được giơ hắn lên ném ra ngoài, cho cái tên Tống Ngạn Triệt này ngã như một con chó, tựa như ngày ở hội chùa phá hàng quán, đập gãy xương của hắn.

Lần thứ hai Đường Cửu gặp Tống Ngạn Triệt, là ở trên hội chùa, từ đó về sau, Đường Cửu cực kỳ tin rằng mình dẫm trúng cứt chó.

Trên hội chùa, một bộ râu dài đen như mực, đột nhiên, thầy tướng số tiên phong đạo cốt đuổi theo gọi Đường Cửu và Tống Ngạn Triệt, không sai hắn tới chính là để tiếp tục khuếch đại chuyện đó, như thể nàng là Mẫu Dạ Xoa, hắn không cưới về thì sẽ không ai rước về nhà.

“Vị công tử này, ta thấy ngươi có huyết quang tai ương!” Đi lên đã nói người ta có huyết quang tai ương, ngươi coi bói ngươi biết không, ngươi sắp bị ăn đòn đấy. Cũng may, hắn gặp phải Tống Ngạn triệt trước, nếu không hắn đã sớm không thể đứng đây tiếp tục dối trá nữa rồi.

“Đúng vậy, đúng vậy! Đại sư, ta vừa cưới một nha đầu dã man Sức Mạnh Vô Biên, có phương pháp phá giải, phá cái cửa hôn sự kinh thiên địa khiếp quỷ thần, làm người nghe người đau lòng, người nghe phải rơi lệ này chứ.” Lừa dối, tiếp tục lừa dối, ở trước mặt thần tiên người ta còn không nói thật, còn chút suy nghĩ cỏn con của Tống Ngạn Triệt chỉ cần khóe miệng hơi nhếch lên đã bại lộ rất nhanh. Vậy mà vẫn không vừa ý, không vừa ý mà đuổi theo người ta làm ầm ĩ, khiến chuyện lan ra không ngừng, càng lan càng rộng.

Tống Ngạn Triệt đây cũng hết cách rồi, lão lương của hắn nói, không bỏ được con sao bắt được sói (*), không bỏ được con sao tóm được Nữ Lưu Manh, hắn là cục thịt béo, không đúng, hắn là thịt nạc, bắp thịt! Mặc kệ là thịt gì, dù sao vì bảng hiệu tổ truyền ngự tửu, coi như bằng bất cứ giá nào, Tống Ngạn Triệt hắn phải cưới, không muốn cưới, hắn cũng phải cưới, xem ai bắt ai?

(*) Xá bất đắc hài tử sáo bất trứ lang: một câu tục ngữ rất nhiều người Trung Quốc hiểu rõ và thường dùng. Nghĩa bóng là nếu muốn giết được sói, có khi không thể không bỏ qua hài tử. Có nghĩa là muốn đạt tới mục đích thì phải nỗ lực trả giá đắt. Giống câu không vào hang cọp sao bắt được cọp con ở Việt Nam

Coi bói đúng là con đường tốt, vậy mà lại nói theo ý tưởng của Tống Ngạn Triệt, chẳng lẽ hắn là thần tiên thật, có thể nhìn ra Tống Ngạn Triệt nghĩ cái gì? “Không có cách nào khác, hai ngươi là đá Tam Sinh, duyên định ba kiếp, nhất định phải tam sinh tam thế, sống chết có nhau, không xa không rời, người yêu vĩnh viễn không được chia cách.”

“Ha ha ha...... Ha ha ha......, nếu như có thể, ta tình nguyện dùng tam sinh tam thế đổi một túi gạo. Ăn còn có thể ăn no, tam sinh tam thế nhìn nàng thì thật sự không nuốt trôi cơm.” Tiếp tục kiêu ngạo, kiêu ngạo, nhưng trong lòng đã sớm nở hoa.

“Cám ơn ngươi đã coi trọng ta như vậy...ta nhìn ngươi, ta cũng không nuốt trôi cơm gạo, ngươi yên tâm, ta tuyệt đối tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi. Thầy tướng số, ngươi mau nói cho hắn biết, ta tuyệt đối tuyệt đối không có duyên phận với hắn, tuyệt đối không có, nếu không ta phá bảng hiệu nhà ngươi.” Trong đám người, đột nhiên Đường Cửu xuất hiện, Tống Ngạn Triệt đưa lưng về phía nàng, cũng có thể cảm thụ ánh mắt lạnh lẽo của Đường Cửu, có lẽ hiện tại đang muốn giết người đấy, làm cái gì giờ? Hắn kém cỏi như vậy sao? Dáng vẻ mình phong lưu phóng khoáng, tuấn tú lịch sự, làm sao nàng lại không thích mình chứ? Tống Ngạn Triệt có chết cũng không hiểu.

“Cô nương, đây là ông trời đã định duyên phận, sao tại hạ có thể định đoạt, dù ta có nói giữa các ngươi không có duyên phận, thật sự các ngươi sẽ không có duyên phận sao?” Thầy tướng số đúng là bình tĩnh, không thấy sắc mặt kia của Đường Cửu lúc thì lạnh như băng, sau đó thì bắt đầu bốc lửa sao?

“Ha ha!” Ha ha ha, không nói hai lời, cười một tiếng, bắt đầu phá hoại: “Cái tên thầy bói này, ta để cho ngươi nói hươu nói vượn, ta phá bảng hiệu nhà ngươi.” Rầm rầm rầm, Bữa đập bỏ này. Thật là mạnh nha!

“Oa! Oa! Oa! Thật là mạnh nha! Ngươi đừng như vậy, điều này cũng không thể vu cáo cho tiên sinh a.” Ôm bắp đùi Đường Cửu bắt đầu khóc, Đường Cửu cũng không biết Tống Ngạn Triệt lấy đâu ra sức, vùng vẫy thế nào cũng không thoát, tên này không phải là một ma bệnh sao? Tại sao sức lực lại lớn như vậy, Đường Cửu nghĩ mãi không xong, vậy mà, hiện tại nàng lại có thể ở đây nghĩ cái này à? Làm sao hất được cái tên bệnh thần kinh dính trên đùi này ra mới là việc gấp.

“Ngươi mau tránh ra! A! A a a! Tránh ra!” Túm lấy cố gắng kéo mạnh ra, dùng hết sức vẫn không thoát nổi: “Hừ! Cái tên thối tha không biết xấu hổ, buông tay cho bản cô nương, buông tay.” Không buông tay chỉ có thể ra tay đánh, thế nhưng không biết làm sao đối phương đã khóc oa oa lên rồi.

Im lặng triệt để, ngũ lôi oanh đỉnh, cảm giác như bị sét đanh đang từ từ dâng lên trong lòng Đường Cửu, vô cùng đau đầu nhức óc: “Ngươi......!”

Cứng rắn không được, nàng dùng mềm còn không được sao? Giọng nói đột nhiên trở nên vô cùng ôn hòa, hào quang mẫu tính trên người Đường Cửu lúc ẩn lúc hiện, Đường Cửu dịu dàng như nước, cúi đầu cười yếu ớt: “Ta sai rồi, ta không nên mắng chửi người khác! Không nên phá hoại gian hàng của người ta, không nên tàn —— bạo —— như —— vậy! Tống công tử, ngươi cứ đứng lên trước đi!” Tửu nương tử mềm mại tựa nước như vậy ai đã từng thấy, ngay cả ánh mặt trời cũng trở nên dịu dàng nhu hòa luôn cơ đấy.

Tống Ngạn Triệt ngẩng đầu liếc thấy ánh sáng thánh mẫu chiếu rọi chỗ Đường Cửu không khỏi có chút khoái chí, cô nương này dịu dàng còn rất xinh đẹp. Tống Ngạn Triệt nhìn đến nỗi không đứng dậy nổi, khiến Đường Cửu sốt ruột, ngươi không đứng lên chẳng lẽ ta phải ngồi xổm xuống? Thật là mắc cỡ chết người, nàng chọc ai trêu ai đây, kéo người ta một hồi còn không đủ, giờ lại tới hồi 2 nữa: Vị Tống công tử này trừ khóc, cũng là khóc, chẳng lẽ lại là một đứa ngốc?

Tống Ngạn Triệt chú ý tới sự khinh bỉ trong mắt Đường Cửu, trong lòng không khỏi có chút buồn cười, rồi lại không thể không nhịn, cố gắng kìm nén ý cười trong mắt, nước mắt lưng tròng nhìn Đường Cửu.

Đường Cửu nghiêng đầu đến bên tai Tống Ngạn Triệt nói: “Đừng thấy cho chút mặt mũi mà lên mặt nhé! Nếu ngươi không đứng lên, vẫn còn khóc rống ở đây đừng trách bà đây không khách khí, bà đây sẽ kéo ngươi tới sông đào bảo vệ thành cho cá ăn mất.”

“Oa! Oa oa oa...... Ta không đi sông đào bảo vệ thành đâu! Cứu mệnh với! Nàng muốn mưu sát chồng, ném ta vào sông đào bảo vệ thành!” Tống Ngạn Triệt khóc vô cùng khoa trương, gào thét một cái là kinh thiên động địa, so giết heo còn thảm gấp một vạn lần, Đường Cửu giận đến mức hận không thể bóp chết hắn một cái.

“Không nghe khuyên bảo đúng không! Ta đã nhìn ra, ngươi cố ý kiếm chuyện với ta, được! Đi!” Xách lên bước đi, người nào không biết tửu nương tử Sức Mạnh Vô Biên, vậy mà vừa rồi chính Đường Cửu cũng quên, sớm biết thì đã không uổng phí sức lực này, trực tiếp xách mang đi, bớt đi bao nhiêu phiền toái.

Trong ánh mắt sợ ngu người của mọi người bên đường, Đường Cửu đầy ngang ngược, giống như xách con gà con, xách Tống Ngạn Triệt đi. Dần dần từ từ mất hẳn ở trong đám người. Trong không trung chỉ còn tiếng gọi ầm ĩ của gã sai vặt bên cạnh Tống Ngạn Triệt: “Thiếu gia! Thiếu gia! Đường cô nương, Đường cô nương, xuống tay lưu tình, thiếu gia của chúng ta thân thể yếu! Thiếu gia! Thiếu gia......”

“Ha ha ha...... Sâu bên trong, trời cao đã sớm an bài! Tuyệt vời! Tuyệt vời!” Thầy bói suýt chút nữa đã bị người ta đánh gãy bộ xương già này vậy mà lại giận quá hóa cười, nhìn phương hướng hai người rời đi cười nói: “Trời sinh một đôi, trời sinh một đôi! Diệu tai! Diệu tai!”

Nhớ tới những việc này, tay Đường Cửu không tự giác tăng thêm mấy phần sức, thiếu chút nữa bóp gãy cửa xe ngựa, đôi mắt nhỏ u ám, như sắp chảy ra nước.

Tống Ngạn Triệt ngồi một bên, ngược lại cười rất vui vẻ, hắn không khuếch đại mọi chuyện, có thể khiến mọi người đều biết, có thể lấy nàng về sao? Chỉ là, người nên cảm tạ nhất chính là tam đường huynh Đường Thủy Sinh của Đường Cửu, nếu không phải hắn bài bạc bị người ép trả nợ, Đường Cửu cũng không vào cửa Tống gia nhanh như vậy. Tống Ngạn Triệt vốn còn muốn từ từ theo đuổi, kết quả đã bị Đường Thủy Sinh làm “xáo trộn” rồi.

“Thiếu gia! Thiếu nãi nãi! Đến rồi!” Loạng choạng, rốt cuộc thì cũng đến nhà Đường Cửu Đường Cửu cảm thấy xe ngựa này thật đúng là thứ mà kẻ có tiền hưởng thụ, nàng rất sốt ruột, ngồi ở trên cứ như tù tội, cái thứ này còn chẳng chạy nhanh bằng cặp chân nàng.

“Ủ ôi! Đường Cửu trở lại, ôi! Muội phu, mời vào bên trong! Mời vào bên trong! Chỗ ở nhỏ bé, trong nhà đơn sơ ngươi đừng ghét bỏ nha! Ta là tam đường huynh, ta tên là Đường Thủy Sinh, ha ha ha......” Đường Thủy Sinh vừa thấy Tống Ngạn Triệt, trên mặt mừng rỡ cực kỳ hưng phấn, ngũ quan như muốn bay vọt lên. Đường Cửu không quen bộ dạng nịnh nọt, bộ dạng nịnh bợ quan lại quyền quý này của hắn. Tống Ngạn Triệt không phải chỉ là kẻ có tiền thôi sao? Đến mức thế ư?

“Sao có thể nói thế! Tất cả đều là người một nhà! Tam đường huynh, hữu lễ.” Tống Ngạn Triệt cũng không thích bộ dạng, tính tình này của Đường Thủy Sinh, nhưng rốt cuộc hắn cũng là tam đường huynh của Đường Cửu, huống chi hắn cũng coi như là một bà mối khác người, dù sao cũng nên khách khí với hắn một chút.

“Hữu lễ! Hữu lễ! Mời vào, mời vào! Đường Cửu, muội đứng đây làm gì! Mau dẫn tướng công của muội đi vào nhà.” Cúi đầu khom lưng, nước miếng chảy thẳng, không biết còn tưởng rằng Đường Thủy Sinh được đặc xá gặp đại mỹ nữ xuất trần thoát tục, quốc sắc thiên hương!

“Cắt!” Đường Cửu mặc kệ cái tên kia, tự đi một mình. Một ngày không gặp như cách ba năm này, nàng rất nhớ cha mẹ của mình, mới tách ra ba ngày, dài như đã qua ba mươi năm vậy.

“Cha! Nương!” Một tiếng gọi thanh thúy dễ nghe, một bóng người quen thuộc nhanh chóng nhảy đến trước mặt Đường bá, Đường thẩm: “Cha! Nương!” Tặng cho nương một cái ôm nhiệt tình trước, Đường Cửu gọi rất vui, nhảy cẫng hoan hô.

Tống Ngạn Triệt nhìn dáng vẻ Đường Cửu vô cùng phấn khởi, tràn đầy sức sống, chính mình cũng cảm thấy vui vẻ, không khỏi đứng ở cửa nở nụ cười. Đường thẩm chỉ lo thân thiết với Đường Cửu, hoàn toàn quên còn có Tống Ngạn Triệt này, may thay còn có Đường lão bá, vội vàng mời con rể hiền này vào nhà, mang nước trà điểm tâm tiếp đón, dĩ nhiên cũng không thiếu Đường Thủy Sinh bận trước bận sau, cúi đầu khom lưng.