Tửu Sắc Tham Bôi

Chương 27




Cố Tiểu Tịch nhìn người phụ nữ trên giường. Cô còn trẻ, mới hai mươi tám tuổi thôi, đường đời còn rất dài, nhưng vì nuôi dưỡng Cố Tiểu Tịch mà cô đã bỏ phí quãng thời gian đẹp đẽ này vào công việc.

Chẳng được học hành, cũng chẳng được sống trong cảnh khá giả, mà chỉ thật bình dị. Ngoài Cố Tiểu Tịch trong gương ra thì đây chính là người Diệp Thu Sinh ấn tượng nhất sau khi sống lại. Tóc rất đen, đôi mắt cũng vậy, gương mặt xinh xắn, nhưng không phải vẻ đẹp đập sâu vào tâm trí người khác. Mọi thứ đều thật hờ hững, con người bình thản, cuộc sống cũng bình thản.

Lúc này thì cô tỉnh lại, cũng đã chạng vạng tối, có cô hộ lý tiến vào đưa cơm.

Bữa tối rất phong phú, đều là món bồi bổ thân thể, nhưng thanh đạm phù hợp với người bệnh. Cố Tiểu Tịch sau khi nghe ngóng mới biết được là do Ngụy Thất dặn dò, y đương nhiên biết đây là ý muốn của Ngụy Tiếu Ngữ.

Ăn cơm xong, Cố Tiểu Tịch gọt trái cây cho cô.

“Nằm mãi trên giường thật chẳng quen chút nào, lưng đau quá…” cô nằm trên giường than thở.

Cố Tiểu Tịch vừa gọt trái cây, vừa nói: “Cô nghỉ ngơi cho tốt đi, cả người đầy vết thương như vậy… Rốt cuộc tối qua sao lại bị thế này?”

Cô tựa vào cái đệm mềm mại sau lưng, kể lại: “Cô cũng không rõ lắm… Bữa qua lúc đi làm về, đường tối hù, lúc cô băng qua đường thì có một xe chạy tới…”

“Sau đó thì tông phải cô?”

“Nó đụng vào con lươn cạnh đó, nhưng cô cũng bị đụng phải chút.” Cô kể tiếp, “Cô còn chưa nhìn rõ mặt người kia thì đã vô viện rồi… Cô không sao chứ?”

“Không sao đâu, chỉ rạn xương xíu thôi,” Cố Tiểu Tịch cười cười, đem miếng táo cho cô, “sau này đi chậm lại chút, dù sao người kia cũng thanh toán hết tiền rồi, bồi thường cả tiền công đi làm nữa, cô cứ yên tâm nghỉ ngơi đi.”

Cô cười nhìn Cố Tiểu Tịch: “Cô không làm được nhiều thì sao được, còn phải tiết kiệm tiền nữa chứ?”

“Tích tiền mua nhà ạ?”

“Để bây cưới vợ đó.”

Cố Tiểu Tịch không ngờ cô lại nói thế, vội vàng ho khan hai cái: “Con… con mới mười tám tuổi mà.”

“Ừ, thì đúng vậy, nếu sau mới tích thì kịp sao?” Cô thở dài, “Giờ phải có nhà, rồi có xe, thế nào cũng phải có một khoản mới được.”

Cố Tiểu Tịch vội vàng nói: “Chuyện còn xa mà cô, ai mà nói được trước, nói không chừng còn ngược lại ấy chứ, biết đâu sau này lại không cần đến tiền của cô.”

“Tiền nào mà lại không cần…” Đột nhiên cô chuyển giọng: “Tiểu Tịch, không phải là thích ai rồi đấy chứ?”

Cố Tiểu Tịch nghe thấy vậy, liền thấy muốn phun máu ra, trong đầu vậy mà lại xuất hiện hình dáng tên Ngụy Tiếu Ngữ bất cần đời kia.

“Đâu, đâu có!” Cố Tiểu Tịch lắp bắp, điều khiến y kinh ngạc nhất không phải câu hỏi của cô, mà là tại sao trong đầu y lại hiện ra gã Ngụy Tiếu Ngữ…

Xin hãy tin tưởng lúc Diệp Thu Sinh nói dối mặt tuyệt đối không đổi sắc, cho dù bị người khác vạch trần thì mặt vẫn tỉnh bơ như thường… Nhưng Cố Tiểu Tịch lại phát hiện, bản thân dường như không thể trấn định lại được.

“Thật không đó?” Cô cười rộ lên, lúc cười lên trông cô trẻ lên nhiều lắm, chứ trước giờ rất nhiều người lần đầu gặp cô, đều tưởng cô đã hơn ba mươi tuổi.

“Không có, không có mà,” Cố Tiểu Tịch vội vàng chối, “sao con có được…Không bằng cấp, hoàn cảnh cũng không tốt, ai lại để ý con chứ…”

Cô tỏ vẻ thích thú nhìn Cố Tiểu Tịch: “Dù sao thì cô cũng muốn để dành tiền.”

“Để dành, để dành,” Cố Tiểu Tịch thuận theo lời cô, “không phải là để dành tiền sao, vậy cứ để dành đi!”

Cô cười một hồi, xong hai người liền rơi vào trầm mặc, không ai nói với ai câu nào.

Đột nhiên cô nhìn Cố Tiểu Tịch: “…Lần trước cô sợ lắm.”

“Chuyện gì?” Cố Tiểu Tịch hỏi.

“Vụ tai nạn lần trước…” Cô nói nhỏ, “…Cô rất sợ là mất bây, trên đời này… cô chỉ còn mỗi mình bây thôi.”

Cố Tiểu Tịch vươn người qua ôm lấy cô..

Trong lòng Cố Tiểu Tịch biết rõ, thật ra cô đã không còn người thân rồi. Y nhẹ ôm lấy cô, y biết hồi Cố Tiểu Tịch còn nhỏ, cậu ta nương tự vào cô, bây giờ y sẽ thay Cố Tiểu Tịch chăm sóc cô.

***

Lúc Cố Tiểu Tịch trở về Dạ Ngữ đã là hơn mười giờ, đi vào phòng tắm tắm rửa xong, y liền bay nhanh lên giường.

Nói thật là Cố Tiểu Tịch không ngủ được mấy, hôm qua phải làm ca sớm, một giờ sáng tan cơ, mới ngủ được có hai tiếng thì điện thoại gọi tới. Cả ngày này làm Cố Tiểu Tịch mệt chết, thiếu chút nữa là ngất trên đường.

Cái chăn bị vén lên, một đống trắng bóc liền tấn công về hướng y, Cố Tiểu Tịch lùi về sau một chút, cái đống trắng đó lập tức bổ nhào lên mặt y.

Làm miệng y đầy lông mèo.

Cố Tiểu Tịch vươn tay lên túm lấy hung thủ đang quấy nhiễu mớ tóc của mình, giơ nó ra trước mặt. Đối phương mở to đôi mắt hai màu tỏ vẻ vô tội, sau đó kêu một tiếng “meo” với y. Cố Tiểu Tịch ném Shirley tới chỗ cạnh cửa.

Con mèo Ba Tư trắng từ trong không trung tao nhã trở mình, nhạ nhàng tiếp đất, vô cùng tủi thân lại kêu thêm một tiếng nữa, Cố Tiểu Tịch mặc kệ nó, chui vào chăn ngủ. Shirley thấy Cố Tiểu Tịch không để ý tới nó, tủi thân chạy ra khỏi phòng.

Cố Tiểu Tịch nằm ở trên giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

*****

Cố Tiểu Tịch mở mắt, sau đó ngó sang đồng hồ bên cạnh, kim đồng hồ nhỏ nhắn tao nhã điểm chín giờ ba mươi phút.

Cố Tiểu Tịch chớp mắt một cái, nhìn thấy trên cái tủ đầu giường có bày sẵn một ly sữa.

Tuy trong phòng bật điều hòa, nhưng y vẫn thấy khói trắng bay lên tựa như sương mờ lượn lờ trong không khí, mang theo mùi sữa tràn ngập cả căn phòng.

Cố Tiểu Tịch dụi mắt, ngồi dậy trên giường.

Trong căn phòng, những tấm mành lụa trắng nơi cửa sổ sát đất khẽ lay động, che đi ánh sáng bên ngoài, những tia nắng thưa thớt xuyên qua khe hở dừng lại nơi tấm thảm nhung màu trắng, khiến người khác cảm thấy thật yên tĩnh, thật ấm áp.

Cố Tiểu Tịch vươn tay ra cầm lấy ly sữa, nhờ bên dưới ly có đặt tấm lót, nên sữ vẫn còn khá ấm, vừa để uống.

Y uống một ngụm, nghiêng đầu thì thấy cửa phòng có hai cái đầu. Một cái đầu là của Ngụy Tiếu Ngữ, cái khác nằm ở phía trên là đầu của Shirley, một người một mèo đang đứng ở một góc thăm dò phía này, thấy y quay đầu lại, liền có nhanh chóng chuồn mất.

Cố Tiểu Tịch nhíu mày, cũng mặc kệ, vươn tay ra lấy áo sơmi. Sau đó y nghe thấy Shirley nũng nịu kêu lên, rồi một bóng trắng bị ném từ ngoài cửa vào, nó nhẹ nhàng đáp xuống đất.

Mèo Shirley đứng trên nền nhà, be bé kêu lên với người bên ngoài, thế nhưng lại chẳng có tiếng nào đáp lại. Vì thế nó bước tới cửa phòng, lượn vài bước, rồi chậm rãi di chuyển về hướng Cố Tiểu Tịch đang ngồi. Thấy Cố Tiểu Tịch có vẻ sẽ không ném nó ra ngoài lần nữa, Shirley lập tức nhảy lên giường, đi đến cạnh đùi y, ngẩng khuôn mặt nhỏ xinh lên nhìn y.

Cố Tiểu Tịch nhìn con mèo Ba Tư quý tộc này, lại nổi lên xúc động muốn đem nó đi đổi thành tiền. Nó là do Ngụy Tiếu Khiêm mang đến, nhưng lúc hắn đi lại không đem nó về cùng. Sau đó Ngụy Thất mới nói cho y biết, mèo này là do Ngụy Tiếu Ngữ nuôi, còn Ngụy Tiếu Khiêm chẳng qua chỉ là mang nó theo cùng.

Cố Tiểu Tịch thấy cái dáng vẻ lười biếng của Shirley, liền nhấc đầu gối lên chút, làm Shirley trượt xuống, nó bất mãn xòe móng vuốt ra túm lấy cái chăn. Cố Tiểu Tịch dùng ngón tay chọt chọt lên cái đầu tròn tròn của nó, khiến nó kêu lên khe khẽ, thật êm tai.

“Ngụy Tiếu Ngữ nuôi làm mày yếu quá đấy,” Cố Tiểu Tịch bất mãn nói.

Shirley tủi thân dùng móng vuốt cào vài cái. Cố Tiểu Tịch cũng mặc kệ nó, mặc đồ xong liền xuống giường đi đánh răng, rửa mặt.

Shirley từ trên giường nhảy xuống, Cố Tiểu Tịch đi đến chỗ nào, nó liền chạy tới chỗ đó. Chỉ cần Cố Tiểu Tịch đứng lại thì nó cũng đứng lại, vươn mình lên xòe móng ra cào ống quần của y.

Cố Tiểu Tịch đành phải ôm nó lên, Shirley lim dim đôi mắt cuộn người trong lòng Cố Tiểu Tịch.

Cố Tiểu Tịch nghĩ, phải chăng em gái của Ngụy Tiếu Ngữ cũng trông yếu ớt như vậy. Mà cũng phải thôi, sinh ra đã là con cái nhà giàu có, trên lại còn hai ông anh, nhất định cô nàng này được chiều chuộng lắm. Tính cách cô ta cũng có vẻ rất tùy hứng, chứ với địa vị của Ngụy gia trong xã hội đen thì cần gì phải để con gái nhỏ của mình đi làm ngôi sao. Xã hội đen có quy tắc của xã hội đen, bọn họ có thể làm những việc mà rất nhiều người khác không thể làm, thế nhưng cũng sẽ chẳng thể làm được những thứ mà tưởng chừng rất đơn giản với người khác.

Đi qua phòng khách, y nhìn thấy Ngụy Tiếu Ngữ đang ngồi trên sofa coi tin tức giải trí.

Cố Tiểu Tịch nhìn mấy ngón tay mảnh khảnh của hắn đang nghịch điều khiển từ xa. Mà y có thể thấy hắn dùng ngón giữa làm điểm tựa, sau đó cầm cái điều khiển làm động tác xoay tròn theo thói quen, đúng là người thường xuyên cầm súng.

Cố Tiểu Tịch bước qua, thảy Sherly đang nằm trong lòng lên người Ngụy Tiếu Ngữ.

“Tiểu Tịch, dậy sớm thế…” Ngụy Tiếu Ngữ liếc nhìn Shirley một cái, sau đó bắt đầu nịnh bợ người ta. Lúc này, đồng hồ đã hơn mười giờ.

Cố Tiểu Tịch nhìn cái màn hình LCD to tổ chảng trên tường, trên đó có một người đàn ông phải đối mặt với đám phóng viên, là một người đàn ông rất điển trai, và anh ta đang tỏ ra rất không kiên nhẫn. Bên dưới có xuất hiện tiêu đề “Thiệu Đình Chi ra khỏi cửa thì bị phóng viên vây quanh”.

Trên màn hình đều là ánh đèn flash loang loáng phát ra từ máy ảnh, chiếu lên gương mặt của người đàn ông rất không thoải mái.

Phóng viên đặt ra rất nhiều vấn đề, còn người đàn ông chỉ im lặng gian nan đẩy đám phóng viên ra để thoát thân.

“Anh ta chính là Thiệu Đình Chi?” Cố Tiểu Tịch ngồi xuống sofa, nhìn TV hỏi.

“Tên đó chính là Thiệu Đình Chi đấy,” Ngụy Tiếu Ngữ đáp lại, “Tiểu Tịch, hôm qua cậu mệt như vậy, tối nay khỏi đi làm đi, tôi đã xin nghỉ cho cậu rồi.”

Cố Tiểu Tịch liếc hắn một cái, Ngụy Tiếu Ngữ vốn là ông chủ, không biết hắn giúp y xin phép như thế nào đây.

Ngụy Tiếu Ngữ nhích người qua, ôm lấy eo y, Cố Tiểu Tịch không cự tuyệt. Ngụy Tiếu Ngữ ghé qua định hôn lên vành tai y, nhưng y lại nghiêng đầu tránh được.

“Cậu còn giận hả, có phải tôi đụng đâu,” Ngụy Tiếu Ngữ tủi thân tựa cằm lên vai Cố Tiểu Tịch.

Cố Tiểu Tịch co hai vai lại, không để hắn tựa đầu lên, nhưng chẳng làm gì được, vì vậy cũng mặc kệ hắn.

Ngụy Tiếu Ngữ tiếp tục thanh minh: “Đó cũng không phải người nhà tôi đụng phải mà.”

“Là bạn trai em gái anh đấy,” Cố Tiểu Tịch không hề cảm thấy lý do của mình có chút vô lý.

“Em gái tôi đổi bồ nhanh lắm, có khi cuối tuần này không còn là Thiệu Đình Chi nữa.” Ngụy Tiếu Ngữ nịnh nọt.

Cố Tiểu Tịch cầm điều khiển nhấn chuyển sang kênh khác, im lặng không nói gì.

“Cậu nghĩ đi, đó là tai nạn thôi, là chuyện ngoài ý muốn, có ai muốn nó phát sinh đâu.” Ngụy Tiếu Ngữ lập tức bày ra một bộ dạng cực kỳ thành khẩn.

“Anh ta đáng ra phải đến bệnh viện thăm cô, ít nhất cũng phải xin lỗi chứ?” Cố Tiểu Tịch lạnh lùng nói.

“Phải, phải,” Ngụy Tiếu Ngữ lập tức phụ họa, “tôi lập tức gọi điện thoại cho Tiểu Tuyết.”

“Đợi đã,” Cố Tiểu Tịch giữ Ngụy Tiếu Ngữ lại, “cuối tuần này tổ chức sinh nhật ở Dạ Ngữ phải không?”

“Cậu muốn đi hả?”

“Đi chứ.” Cố Tiểu Tịch đằng đằng sát khí nói.

“Anh trai tôi cũng đến đó…”

“…Vậy tôi cân nhắc chút.”