Tửu Thần (Âm Dương Miện)

Chương 248: Hai người các ngươi cùng lên đi (Thượng)





Âm Triêu Dương nói:
- Ma Kỹ Công Hội và Ma Sư Công Hội sát nhập, đó cũng không phải là chuyện xấu gì. Có thể nói là thời kỳ thịnh thế của Ma Sư Giới chúng ta. Thủy Minh Nguyệt, ta hỏi ngươi, tôn chỉ của Ma Kỹ Công Hội lúc mới thành lập là cái gì?
Ánh mắt Thủy Minh Nguyệt biến lạnh:
- Âm Triêu Dương, ngươi đã chiếm được tiện nghi cũng đừng có mà khoe mẽ. Ta tuy rằng thua, nhưng cũng không cần ngươi chạy đến giáo huấn đâu.
Âm Triêu Dương giống như không hề nghe thấy lời nói của Thủy Minh Nguyệt vậy, vẫn nhàn nhạt nói:
- Bất luận là Ma Sư Công Hội hay là Ma Kỹ Công Hội đều cũng như nhau, mục đích thành lập đều chỉ có một, chính là đem lại lợi ích cho tất cả ma sư, để cho đám Âm Dương Ma Sư có một nơi gọi là nhà của chính mình, có một vũ đài để luận bàn trao đổi, xúc tiến chức nghiệm Âm Dương Ma Sư này không ngừng phát triển. Thủy Minh Nguyệt, hôm nay ngươi thua, là do nhiều nhân tố ảnh hưởng. Nhưng điều quan trọng nhất, chính là ngươi đã đi lệch khỏi quỹ đạo vốn có của Ma Kỹ Công Hội, đi lệch sang quỹ đạo cá nhân của ngươi. Tham lam, dục vọng, ghen tị... những cảm xúc đó đã che mắt che lòng, che đi lý trí của ngươi. Nếu ta nhìn không lầm, thì ma lực hiện tại của ngươi hiện tại chỉ là chín mươi mốt cấp, đúng không? Sau khi đột phá Cửu Quan xong, cũng không có tiến thêm nữa. Chẳng lẽ ngươi còn chưa có giác ngộ sao?

- Đủ rồi, Âm Triêu Dương, ngươi không cần phải đả kích chúng ta nữa.
Lãnh Phong Vân cũng nổi giận, nhìn Âm Triêu Dương, sắc mặt cực kỳ khó coi.
Âm Triêu Dương nhàn nhạt nói:
- Nếu ngươi cho rằng ta đang đả kích các ngươi, vậy ta cũng không có cách nào khác. Nhưng mà, ta có thể nói cho các ngươi chính là, cứ giữ mãi kiểu tâm tính như vậy, các ngươi vẫn vĩnh viễn không có khả năng chân chính trên mặt ý nghĩa trở thành một gã Chí Tôn Cường Giả. Ta thật sự cảm thấy sỉ nhục với cái danh hiệu đỉnh phong thuộc tính mà các ngươi đã đạt được kia.
- Ngươi...
Thủy nguyên tố nồng đậm cơ hồ là ngay lập tức từ trên người Thủy Minh Nguyệt và Thủy Phong Vân bộc phát mãnh liệt. Ma Kỹ Công Hội thua, tâm tình bọn họ đã kém đến cùng cực, lúc này lại nghe Âm Triêu Dương khiêu khích như thế, làm sao có thể nhẫn nại được cơ chứ?
Cơ Trường Tín nhíu mày nói:
- Triêu Dương huynh, chúng ta thắng rồi cũng không nên khinh người... Thôi bỏ đi.
Âm Triêu Dương khoát tay:
- Các ngươi đều lui lại hết đi. Trường Tín huynh, sau này ngươi sẽ hiểu rõ.

Từ sau khi Âm Triêu Dương xuất hiện, tất cả những việc hắn làm hết thảy đều thành công. Đối với lời nói của hắn, cho dù đồng dạng là Chí Tôn Cường Giả, nhưng Cơ Trường Tín, Thượng Quan Ngâm Không cũng không khỏi không tin phục. Về phần Âm Chiêu Dương thì càng không cần phải nói. Âm Triêu Dương đối với bà ta mà nói, người anh này không khác nào như cha vậy. Mặc dù tuổi tác bà ta cũng không còn nhỏ nữa, nhưng ở trước mặt đại ca, bà ta luôn luôn giống như là một bé con vậy, tự nhiên là không hề làm trái ý của Âm Triêu Dương.
Tam đại Chí Tôn Cường Giả chậm rãi lui về phía sau, liền chỉ còn lại có một mình Âm Triêu Dương đứng đó đối diện cùng với hai vị Thủy Hệ Chí Tôn Cường Giả. Hơn nữa vào lúc này hắn cũng không có Hỏa Long Vương trợ giúp. Gặp lại đứa con đã thất lạc nhiều năm, trong lòng Hỏa Long Vương đã không để ý đến bất cứ thứ gì nữa. Hai vị Thủy Hệ Chí Tôn Cường Giả, Thần Hậu Miện Hạ Thủy Minh Nguyệt, Đăng Minh Miện Hạ Lãnh Phong Vân, mỗi người phân biệt cưỡi trên Băng Tuyết Cự Long và Hàn Băng Cự Long, đối mặt với Thắng Quan Miện Hạ Âm Triêu Dương không có ma thú tọa kỵ, từ bất cứ góc độ nào mà nói, thì bọn họ hẳn là phải chiếm thượng phong tuyệt đối mới đúng.
Nhưng mà, dưới tình huống như thế, bọn họ lại căn bản không có nửa phần cảm giác áp chế đối thủ. Âm Triêu Dương chỉ là đơn giản đứng ở nơi đó, nhưng lại khiến cho bọn họ có cảm giác thượng thiên hạ địa duy ngã độc tôn vậy.
Dương Miện màu vàng kim chói chang lặng yên xuất hiện trên đỉnh đầu của Âm Triêu Dương. Dấu vết kim sắc hỏa diễm Cửu Quan giống như sống lại vậy, không ngừng bốc lên cao. Trên Miện Hoàn, ba khỏa rưỡi Miện Tinh thể hiện ma lực hắn đã tăng lên đến chín mươi bảy cấp khủng bố. Cũng không hề có uy áp do Cực Hạn Dương Hỏa sinh ra, cái mà hắn gây cho Thủy Minh Nguyệt, Lãnh Phong Vân cùng với hai đầu Thập Giai Cự Long kia hoàn toàn là linh hồn áp bách.
Đúng lúc này, Cơ Động đang đứng ở phía sau, cũng bị một màn trước mắt này thu hút, chợt trong tai hắn chợt nghe được thanh âm của Âm Triêu Dương:
- Nhìn cho kỹ, phương thức chiến đấu của Cửu Quan ma sư là như thế nào. Đối với ngươi sẽ có tác dụng rất nhiều đó.
Trong lòng Cơ Động hoảng sợ. Chẳng lẽ là, Sư tổ định lấy sức mạnh của một người khiêu chiến cả hai vị Chí Tôn Cường Giả, hơn nữa còn lại là hai vị Thủy Hệ Chí Tôn Cường Giả có thuộc tính tương khắc với hắn nữa? Âm Dương Song Thủy kết hợp, thực lực của đối phơpng sẽ tăng lên biết bao nhiêu lần a!
Câu nói kế tiếp của Âm Triêu Dương, lại khiến cho mỗi người ở đây hoàn toàn rung động, bình tĩnh nhìn chăm chú vào Thủy Minh Nguyệt và Lãnh Phong Vân, thanh âm của hắn vẫn như trước vô cùng đạm mạc, bình thản, nhưng mỗi một lời, mỗi một chữ do hắn nói ra, lại như là long trời lở đất:
- Hai người các ngươi cùng lên đi.
Cho dù là Cơ Trường Tín, thực lực gần với Âm Triêu Dương nhất, lúc này trong mắt cũng không khỏi toát ra vẻ hoảng sợ. Hắn nói thế nào cũng không nghĩ ra, Âm Triêu Dương thế nhưng lại lấy thực lực bản thân đi khiêu chiến với hai vị Thủy Hệ Chí Tôn Cường Giả như thế. Hắn càng không rõ vì cái gì Âm Chiêu Dương lại làm như vậy. Ma Kỹ Công Hội đã bị đánh bại, Thủy Minh Nguyệt và Lãnh Phong Vân cũng đã thừa nhận thất bại trong trận chiến này, thật sự có cần thiết phải làm vậy không?

Thủy Minh Nguyệt và Lãnh Phong Vân liếc nhìn nhau, hai người đều thấy được trong ánh mắt đối phương toát ra vẻ khuất nhục. Thân là Cửu Quan Chí Tôn Cường Giả, bọn họ có bao giờ thừa nhận sự vũ nhục như vậy chứ? Cơ hồ đồng thời gầm lên một tiếng nổi giận, từng người từ trên lưng ma thú tọa kỵ của mình bay vút lên, đánh thẳng về phía Âm Triêu Dương đang đứng ở nơi đó. Bọn họ dù sao cũng là Cửu Quan Cường Giả, lấy hai đối với một, đúng là vẫn không có lợi dụng tọa kỵ của mình. Đây là vấn đề về tôn nghiêm. Mà trên thực tế, cho dù là lấy hai đấu với một, bọn họ có thắng cũng sẽ không có bất cứ hưng phấn gì.
Hai vị Thủy Hệ Chí Tôn Cường Giả vừa phát động, Cơ Động ở xa xa liền phát hiện ra vấn đề. Bởi vì hắn phát hiện ra, bất luận là Âm Triêu Dương hay là Thủy Minh Nguyệt, Lãnh Phong Vân, trên người đều không có tản mát ra bất cứ ma lực thuộc tính ba động mãnh liệt nào cả. Cảm giác như là, bọn họ chỉ là những ma sư Nhất Quan cơ bản nhất, căn bản là không thể đem ma lực của mình phóng thích ra ngoài. Nhưng mà, phát ra quang mang rực rỡ trên đỉnh đầu của bọn họ lại hoàn toàn thể hiện ra thực lực Cửu Quan khủng bố của bọn họ.
Đây là nguyên nhân gì? Cơ Động cũng không rõ, mà lúc này Lãnh Phong Vân cùng với Thủy Minh Nguyệt đã giống như hai đạo thiểm điện, từng người phóng đến trước mặt của Âm Triêu Dương.
Cũng không cần bất cứ trao đổi nào cả, duy chỉ có máu tươi mới có thể rửa sạch sự sỉ nhục của bọn họ. Ma Kỹ Công Hội bị đánh bại, lại bị Âm Triêu Dương lấy một địch hai khiêu khích, khiến cho thực lực bản thân của hai vị Thủy Hệ Chí Tôn Cường Giả kích phát tăng lên đến cực hạn.
Thân thể của Thủy Minh Nguyệt, trên không trung giống như là một con quay đang xoay tròn kịch liệt, tốc độ cực nhanh, căn bản làm người ta nhìn không rõ được thân ảnh của hắn. Tuy rằng không có bất cứ ma lực ba động nào phóng xuất ra, nhưng Cơ Động lại có thể cảm giác được rõ ràng, lúc này Thủy Minh Nguyệt giống như một luồng lốc xoáy khổng lồ, có thể thôn phệ hết tất cả.
Lãnh Phong Vân bay lên không trung, thân thể cả người cũng đã ngửa về phía sau, tay trái đặt ở sau lưng, bàn tay phải đẩy thẳng lên, giờ cao lên trên đỉnh đầu, cả người giống như là một thanh chiến phủ cực lớn vậy, từ trên không chém thẳng xuống. Mà tay phải bà ta nâng lên, lại giống như là lưỡi của thanh chiến phủ vậy.
Một cái đơn giản, một cái phức tạp, công kích của hai Thủy Hệ Chí Tôn Cường Giả, có thể phối hợp xảo diệu đến cùng cực. Hai người công kích, hoàn toàn là trong lúc nhất thời đã tới, phân biệt tấn công về phía hai bên thân thể của Âm Triêu Dương.