Túy Mộng

Chương 4




*Cảnh báo: có H

================================

“Văn Thanh Dương! Văn Thanh Dương!”

Ta lớn giọng gọi, buộc phải gọi cho hắn tỉnh nếu không muốn đem cái tấm thân bạc nhược của mình ra đùa. Đôi mắt của hắn đen đặc lại như thể một hồ nước tối, khẽ nhíu chặt, trong một khắc ta đã nghĩ hắn tỉnh lại rồi nhưng hành động tiếp theo của hắn lại làm ta sợ đến ngây người. Bàn tay hắn trực tiếp với vào trong vạt áo, đi xuống, khẽ chạm đến khí quan vì sợ hãi mà mềm nhũn của ta.

“Văn Thanh Dương! Tỉnh lại… tỉnh! Nhìn cho rõ, ta là Cao Văn. Ta là nam nh…”

Những lời cuối cùng đã không thể thoát ra được mắc kẹt trong cổ họng.

Hắn… cư nhiên lại hôn ta.

Môi và lưỡi của hắn đều rất linh hoạt, dù say đã thành dạng này nhưng vẫn rất xảo quyệt ở trong miệng của ta mà liếm lộng, đảo qua răng, qua khoang hàm, rồi quấn lấy lưỡi của ta, một bàn tay giữ chặt lấy sau gáy, nắm lấy tóc ta đến đau. Cả ta và hắn đều đủ kinh nghiệm chốn phong hoa tuyết nguyệt, hôn môi với nữ nhân đã chán đến chẳng còn tư vị gì, thế nhưng cảm nhận mùi vị của một người nam nhân khác ở trong miệng của mình thật làm cho ta muốn nôn. Theo bản năng mà cắn lấy thứ đang không ngừng động đậy ở trong miệng ta kia.

Văn Thanh Dương thoáng ngừng lại, kéo ra một khoảng cách, trên khóe miệng còn vương theo tơ máu. Ta oán hận, rất hận, một tay giáng cho tên kia một cái bạt tai, một tay ra sức chùi miệng mình, thân thể ngay lập tức lùi về phía sau, dùng cả tứ chi mà trốn đi, thầm nghĩ phải cách xa hắn xa nhất có thể.

Thế nhưng ngay sau đó ta liền hối hận. Văn Thanh Dương là người nào, ta tát được hắn một cái thì ngay lập tức sẽ nhận lại đầy đủ. Ta vừa trở mình lết xuống giường, chưa kịp trốn đi, cũng chẳng còn đường trốn, đã bị hắn nắm lấy mắt cá chân kéo trở về, đôi mắt hắn ngày càng thâm trầm, càng tàn tác cùng độc địa, nhìn đến mà sợ đến run người. Hắn đánh ta một quyền ngay mạng sườn phải, đau đến mức như lục phủ ngũ tạng đều muốn vỡ nát. Không ngừng lại, hắn giáng thêm cho ta một bạt tai, đau đến mức phải rên lên những tiếng ư ư nhỏ vụn, nước mắt cũng trào ra, cảm nhận rõ ràng một bên má đã sưng lên rồi. Cái này để trả đủ cho cái bạt tai lúc nãy.

Con mẹ nó! Quá tàn độc rồi!

Ta vì sự bộc phát của Văn Thanh Dương mà khiếp sợ. Hắn như dã thú xé rách toàn bộ y phục trên người ta, để lộ ra lớp da vì thiếu nắng mà nhợt nhạt, cả người ta không có chỗ nào không run rẩy. Đã vào giữa mùa đông, trong phòng đặt noãn sưởi cũng rất ấm áp, thế nhưng tầng tầng lớp lớp da thịt tiếp xúc với không khí đều lạnh băng, ngay dưới sự vuốt ve đụng chạm của Văn Thanh Dương cũng không thể ấm hơn được. Hắn dùng một tay, thuần thục dùng mảnh áo vừa xé được trói hai tay của ta lên đỉnh đầu. Một tay khác đã giải khai y phục trên người hắn xuống để lộ ra nước da màu tiểu mạch cùng cơ bắp khiến tất cả các nữ nhân phải phát cuồng. Ngay khi nhìn thấy khí quan kia, ta không nhịn được mà đánh rùng mình, kinh hồn táng đảm. Ta làm sao có thể chứa nổi thứ đó.

“Không được… Văn.. Văn Thanh Dương… Dừng!… dừng lại…”

Văn Thanh Dương cười đến thâm độc, mắt đã phủ một tầng dục vọng, ta tự biết ngày hôm nay quả thực sẽ không thoát, nhưng thứ kia lớn như vậy, có thể nào đem ta giết chết không!?

Một lần nữa, Văn Thanh Dương lại đưa môi của mình lên phủ kín đôi môi ta. Ta tận lực thả lỏng, còn hùa theo cái hôn của hắn, nhằm để cho bản thân mình đừng nghĩ đến những gì sắp diễn ra. Vào giữa chừng nụ hôn, Văn Thanh Dương đem cái kia cắm vào.

Không có dạo đầu, không có gì cả, chỉ trực tiếp đâm vào. Ta hét thảm lên một tiếng, cảm thấy bản thân đã bị xé ra làm đôi. Văn Thanh Dương đi vào cũng khó khăn, chỉ chưa được một nửa, hàng lông mày nhíu chặt lại như không hiểu tại sao, cả ta và hắn đều đổ ra một tầng mồ hôi, phủ kín người, ngay giây phút đó, ta bấu chặt vào bả vai hắn, móng tay miết vào thịt đến bật máu. Ta đau đến thế nào, ngươi cũng cảm nhận một chút đi.

“Thiếu gia! Ngũ thiếu gia! Có chuyện gì?”

Ngoài cửa, A Phúc sốt ruột hỏi. Ta thấy bản thân mình cả người như con cá mắc cạn nằm dưới thân của Văn Thanh Dương, đã phủ kín một tầng mồ hôi, y phục hỗn độn mà mặc hắn bài trí, dưới cái chỗ đáng xấu hổ kia còn nhét vật của hắn. Bộ dạng này nói có bao nhiêu chật vật thì bấy nhiêu chật vật. Ta hoảng hồn, giật mình, cố sức lắp bắp nói.

“Không... không có chuyện gì… Mau trở về trước đi.”

“Thiếu gia có sao không? Tôi nghe giọng cậu có vẻ không ổn lắm, có cần tôi tiến vào?”

Ngoài cửa, tiếng A Phúc vẫn dồn dập không dứt, mà ta chưa bao giờ ghét sự lo lắng của hắn như lúc này, không thể nhẫn lại được nữa mà hét lớn.

“Ngươi điếc à? Ta bảo ngươi về thì cút ngay về, đừng xen vào chuyện của ta!”

Giọng ngoài cửa thoáng ngập ngừng.

“Vậy nô tài về trước.”

Ta loáng thoáng nghe được tiếng bước chân của hắn đi xa dần, thoáng tuyệt vọng, có lẽ ta vừa bỏ lỡ cơ hội duy nhất đem mình thoát ra khỏi tình huống này. Thế nhưng da mặt ta vốn mỏng, bộ dạng chật vật đến vậy có chết ta cũng không muốn để người khác nhìn được.

“Sao nào? Không muốn gọi người vào cứu?”

Ta bỗng nghe được giọng nói khàn khàn của Văn Thanh Dương, nhiễm thêm một tầng hơi rượu, phả trên mặt mình.

“Ngươi… ngươi đã tỉnh.”

Đúng lúc tiếng bước chân của A Phúc khuất hẳn, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cũng chưa kịp chất vấn người đang đè lên mình thì vật trong cơ thể tôi bắt đầu động, điên cuồng động…

Ngày đó, tại Nghênh Hương lầu, Văn Thanh Dương uống rượu đến say mềm mà cưỡng gian ta, bất kể đến việc ta ở dưới thân có thể thừa nhận được hắn hay không, vẫn điên cuồng làm, rút ra rồi lại đâm vào tưởng chừng đến vô cùng vô tận. Ta đau đến mất cảm giác, nằm ngửa người, tầm mắt mơ hồ nhìn đến hoa văn chạm khắc tinh xảo cùng rèm lụa nơi đỉnh màn. Rèm lụa bay phấp phới thật chướng mắt. Ta rốt cuộc là tại sao lại phải rơi vào tình cảnh thảm bại này.

Khi ta trở lại Cao phủ thì đã là quá nửa đêm, ta cũng không biết là làm thế nào mà trở về được. Chỉ nhớ là hôm đấy Văn Thanh Dương cũng chỉ phát tiết đúng một lần, đó là điều may mắn duy nhất, vì quá say mà sau khi bắn được vào trong huyệt khẩu của ta đã ngủ mất. Chỉ có ta là vẫn không tài nào ngủ được, dù cơ thể có mệt mỏi rã rời đến thế nào thì mắt vẫn mở trừng trừng nhìn lên đỉnh màn, trong cơ thể còn lưu lại thứ kia làm ta khó chịu không thôi.

Văn Thanh Dương! Văn Thanh Dương!

Ta nằm ngay sát cạnh hắn, tay nắm chặt thanh đoản đao lẫn trong đống y phục của hắn mà phẫn hận, ý định đâm chết hắn cũng có. Nhưng ta nào có lá gan đó, lúc đó rất tỉnh táo mà nghĩ rằng mình cần phải rời khỏi. Tránh xa cái tên này ngay lập tức, càng xa càng tốt. Bằng không có khi nào tỉnh dậy, phát hiện ra người mình vừa phát tiết không phải là một tiểu cô nương xinh đẹp của Nghênh Hương lầu, mà lại là một nam nhân, hắn có tức giận mà giết ta không.

Vậy nên, ta run rẩy trở về.

Nghe nói hôm đó ta ngất xỉu ở sau hậu viện của Văn phủ, một lão bá quét rác phát hiện ra ta còn tưởng là tên lang thang nào đó chết ở đây, còn muốn hô hoán người đem cái xác là ta khiêng đi. Lúc đó bộ dạng ta chắc là rất dọa người, toàn thân đều là vết bầm tím, quần áo te tua rách nát, lại bẩn thỉu.

Tất cả mọi người trong Cao phủ đều nghĩ rằng ta lại gây sự, đánh nhau với Văn Thanh Dương như lần trước, kì thực, tình cảnh lần này còn thảm hơn. Ta cũng chẳng giải thích lời nào. Đơn giản là để cho A Phúc dìu mình vào trong phòng. Đến tận lúc được A Phúc cẩn thận đặt đặt nằm xuống giường, trong người ta vẫn chứa đầy thứ dịch của tên Văn Thanh Dương kia, theo hai bắp đùi mà chảy xuống, khiến cho ta càng thêm phẫn hận.

Ta nằm bẹp xuống, động cũng không muốn động, đến cả đại phu cũng không muốn mời. Cả người ta lúc này, chỉ cần nhìn qua thôi cũng đã đủ biết những chuyện phát sinh. Đương nhiên, ta làm sao mà để cho người ta biết được.

Thế là ngày qua ngày, những ngày tiếp theo ta đều chọn biện pháp ngủ vùi trong phòng. Động một ngón tay cũng khiến cho cả người đau đớn. A Phúc vẫn đúng bữa ngày trôi qua ngày mang đồ ăn vào cho ta, duy trì được cái mạng tàn. Đối với việc ta không mang hắn ra ngoài uống rượu thưởng hoa, A Phúc này vô cùng bất mãn. Cha ta như thế nào lại tìm được về cho ta một thị đồng cực phẩm, cùng một giuộc với ta thế này, uống rượu, phiêu kĩ, đánh bạc, những thứ ta từng dạy hắn không thứ gì là hắn không dính vào, lại còn lắm lời như gà mẹ.

“Thiếu gia, đáng ra hôm đó không nên đuổi ta về! Nếu bị đánh ta cũng có thể ôm thiếu gia mà chạy”

“Thiếu gia tốt nhất đừng nên giao du với cái tên Văn Thanh Dương, người yếu như vậy, bị đánh nhiều không tốt.”

“Sau này thiếu gia khỏe lại ta sẽ dẫn người đi Vạn Hoa lầu, còn hay hơn Nghênh Hương lầu nữa.”

Ta không nói gì, chỉ im lặng dựa vào tường, hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ. Cây mai ngoài viện đang nở hoa rất đẹp, trong tuyết trắng xóa mà còn trắng hơn cả tuyết, thật là chướng mắt. Ngày mai có khi nào cho người đem chặt đi.

Suy cho cùng ta cũng chẳng phải nữ nhân, cũng chẳng có trinh tiết ngàn vàng. Tính ra, nếu không phải Văn Thanh Dương làm đến quá độc địa thì ta coi như cũng chẳng lỗ gì. Ta sau khi nghĩ đi nghĩ lại thì cho ra một kết quả như vậy. Thế nên, giống như nữ nhân mà oán hận, đòi sống đòi chết, ưu sầu phiền muộn mãi thì cũng chẳng ra làm sao. Sau khi bị Văn Thanh Dương cưỡng gian ba ngày, cái nơi tư mật kia dần dần tốt hơn, vết bầm trên mặt cùng trên người cũng tan, tay chân cũng chẳng có vấn đề gì, ta liền ngay lập tức xuống giường.

So với lần trước phải tĩnh dưỡng một tháng thì lần này cũng chẳng tính là gì đúng không.