Túy Nhược Thành Hoan

Quyển 1 - Chương 17




Tiểu Liễu vừa dứt lời, Dục Trăn cơ hồ là theo phản xạ mà “hừ” một tiếng, dọa Tiểu Liễu nhảy dựng lên, nhìn hắn khó hiểu, một lát sau mới thấy Dục Trăn phục hồi tinh thần, cười cười xin lỗi.

“Đại ca?”.

Dục Trăn lắc đầu: “Không có gì, chỉ là cảm thấy buồn cười”.

“Buồn cười?”. Tiểu Liễu không hiểu: “Đệ nói có gì buồn cười sao?”.

Dục Trăn vẫn lắc đầu, ôn nhu nói: “Không phải đệ. Chẳng qua là cảm thấy có người thực sự rất buồn cười. Đã hạ lệnh rồi vẫn không an lòng, muốn phải đích thân xem xét mới bỏ qua được”.

“Đại ca nói là…Hoàng thượng?”. Tiểu Liễu nghe ra được mấu chốt.

Dục Trăn không trả lời, chỉ hỏi: “Tiểu Liễu, nếu có một ngày, đại ca có thể sẽ uy hiếp đệ, đệ sẽ giết đại ca sao?”.

“Đương nhiên sẽ không! Đại ca một ngày là đại ca của Tiểu Liễu, thì vĩnh viễn là đại ca của Tiểu Liễu, dù cho đại ca muốn mạng của Tiểu Liễu, Tiểu Liễu cũng sẽ không làm thương tổn đại ca”. Tiểu Liễu không chút nghĩ ngợi nói, hiển nhiên là bị câu hỏi của Dục Trăn dọa sợ, một lúc sau mới cẩn thận hỏi: “Tại sao đại ca lại hỏi như vậy?”.

“Không có gì, đệ nghỉ ngơi đi”. Dục Trăn cười vỗ vỗ đầu Tiểu Liễu: “Chỉ là có người, lại nhẫn tâm như vậy”.

Tiểu Liễu há miệng, muốn hỏi lại, ngẩng đầu lên lại thấy đáy mắt Dục Trăn xẹt qua một tia thất vọng, trong lòng cả kinh, ho khan hai tiếng, liền ngừng lại.

Dục Trăn lại như không thấy sự khác thường của Tiểu Liễu, ngồi yên một lúc, đột nhiên đứng phắt dậy.

“Đại ca?”. Tiểu Liễu sửng sốt.

Dục Trăn khôi phục lại tinh thần, cười cười che giấu, nhìn Tiểu Liễu một lát mới mở miệng: “Tiểu Liễu, mấy ngày nay đại ca có khả năng phải đi xa một thời gian, những chuyện trong phủ đã giao phó xong, đệ có cần gì, cứ việc phân phó hạ nhân, nếu có việc gấp, cũng có thể để quản gia truyền tin cho ta. Còn nữa, nhớ kỹ thân thể khó chịu nhất định phải nói, thuốc nhất định phải uống, biết không?”.

Tiểu Liễu nghe hắn nói xong, không nhịn được cười thành tiếng: “Đã biết. Đại ca huynh yên tâm đi, Tiểu Liễu sẽ chiếu cố chính mình. Huynh không cần lo lắng”. Chần chờ một lúc, Tiểu Liễu cuối cùng không nhịn được mà nói thêm một câu: “Cũng đừng xung đột với Hoàng thượng… Y, dù sao cũng là Hoàng thượng”.

Dục Trăn quẫn bách, chỉ làm như không nghe thấy, vội ho một tiếng xoay người đi chỗ khác: “Vậy đệ nghỉ ngơi cho tốt”. Dứt lời, cũng không quay đầu lại mà bước ra khỏi phòng.

Dục Trăn cũng không thể nói rõ trong lòng mình đang suy nghĩ cái gì, rõ ràng ngày hôm đó Phượng Thương đã nói rất rõ ràng.

Bởi vì y là Hoàng đế, vô luận thế nào, dư nghiệt Phượng Lâm ở Hoài Châu không giết không được. Dù cho Liên Canh có ở đâu cũng giống vậy.

Bởi vì y là Hoàng đế, cũng có thể tuyệt tình nhẫn tâm, cả mạng của ca ca mình cũng không quan tâm. Cho dù thiên hạ này là ca ca y liều mạng đem về.

Còn có, vì y đố kỵ.

Rõ ràng Phượng Thương đã nói rõ như vậy, Dục Trăn cũng một lần lại một lần nói với mình, ngươi kia ngoan tuyệt như vậy, dù hạ lệnh rồi cũng không cam lòng, phải tự đi xem, tự mình xử lý mới cam tâm.

Trong ngực Dục Trăn lại có một sự bất an không thể gạt đi được.

Hoài Châu ở phía nam, cách Thịnh kinh ngàn dặm, Dục Trăn lại chỉ dùng ba ngày, đổi hai con ngựa, ngày đêm đi gấp chạy tới.

Tri phủ Hoài Châu nghe thấy ý đồ của hắn khi đến đây, sợ đến mức té xuống đất. Thiên tử vi phục xuất hành đến Hoài Châu, theo tính toán lộ trình thì cũng đến được ba ngày rồi, hắn lại không biết gì hết, sau này nếu truy cứu…

Dục Trăn vừa nhìn thấy vậy, liền biết Phượng Thương không ở trong châu phủ.

Hắn còn nhớ rõ trong mật chỉ kia của Phượng Thương, chỉ biết là giao đến phủ Hoài Châu, nên vừa vào thành hắn liền đến châu phủ, nào biết rằng suy đoán của mình là sai, nhất thời hắn cũng chỉ biết sững sờ trong sân.

“Vương, Vương gia?”. Tri phủ Hoài Châu thấy hắn đứng yên không nói gì, cho là hắn tức giận, càng sợ hãi hơn, run rẩy gọi một câu.

Dục Trăn khoát tay, chỉ đứng yên ở đó, sau một lúc, đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Hoài Châu đóng quân, không phải do ngươi quản sao?”.

Tri phủ Hoài Châu ngạc nhiên một lúc, chỉ gật đầu: “Vốn là do châu phủ quản, thế nhưng từ lúc Hoàng thượng đăng cơ tới nay, liền do Hoàng thượng phái người tới chưởng quản, hơn nửa năm qua, đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ cùng châu phủ”.

Dục Trăn thở phào nhẹ nhõm bật cười. Không tồi, chưa bị mất manh mối.

Ban đầu quân đội Hoài Châu là do châu phủ chưởng quản, tri phủ Hoài Châu bị hãm hại, là Liên Canh cứu trở về, bởi vậy có thể thấy được, trong quân Hoài Châu, nhất định là thân tín của Phượng Thương. Hắn vốn tưởng rằng là tri phủ Hoài Châu, nào ngờ lại là người khác.

“Vương gia?”. Thấy Dục Trăn thở phào nhẹ nhõm, lo sợ bất an của tri phủ Hoài Châu tự nhiên cũng hết, thở phào nhẹ nhõm, hỏi một tiếng.

Dục Trăn phất tay: “Ngươi trở về đi, coi như hôm nay bản vương chưa tới, an phận làm tốt chuyện của mình là đủ rồi. Hoàng thượng ở nơi nào cũng không cần suy đoán, không phải là hướng về ngươi, ngươi không làm việc gì khuất tất, tất nhiên sẽ không trừng phạt ngươi”.

“Vâng, vâng, Vương gia nói phải”. Tri phủ Hoài Châu liên tục gật đầu, thấy Dục Trăn nhanh chóng quay đầu ngựa chạy đi, nhanh chóng không thấy tăm hơi, mới chậm rãi đứng lên, lau mồ hôi lạnh trên trán.

Từ xưa tới giờ Hoài Châu đều là yếu địa, quân đội Hoài Châu trú quân ở phía nam là lá chắn quan trọng, hiện tại thiên hạ thống nhất, lá chắn này tất nhiên không có tác dụng, thế nhưng đây cũng là một địa phương nhạy cảm, nếu giải tán quân đội đóng quân ở đây cũng đủ để làm rối loạn dân tâm, vì vậy Phượng Thương đăng cơ hai năm, quân Hoài Châu vẫn giữ lại, nhưng mà đã phân nhiều người đi khai hoang mở đất, hoặc giúp đỡ châu phủ, cũng từng bước cắt giảm nhân lực, đến năm nay, chỉ còn lại khoảng năm nghìn binh tướng.

Thủ lĩnh trú quân tên là An Nhiên, là tướng lĩnh trẻ, trên dưới ba mươi tuổi, vẻ mặt trầm ổn, là Phượng Thương tự mình phái tới Hoài Châu, trước khi hắn nhận mệnh, người trong triều không biết có người tên An Nhiên này tồn tại.

Đối với vị Tĩnh vương đêm hôm khuya khoắt xuất hiện trong quân doanh, An Nhiên lại không hề có chút ngoài ý, thậm chí loại kinh hoàng thất thố của tri phủ Hoài Châu cũng không có, chỉ hơi nhíu mày, nghiêm chỉnh chào một cái, liền phân phó hạ nhân an bài chỗ ở cho Dục Trăn.

“An tướng quân, việc sắp xếp tạm thời không vội, bản vương có chuyện muốn hỏi ngươi”.

An Nhiên không nghe theo, vẫn sai bảo hạ nhân chuẩn bị, ung dung nói: “Vương gia đừng nóng vội, có chuyện gì đợi dàn xếp xong rồi hỏi cũng được, dù sao Vương gia cũng đã chậm rồi, thêm một khắc hay nửa khắc nữa cũng như nhau”.

Trong lòng Dục Trăn chấn động: “Lời của An tướng quân là có ý tứ gì?”.

“Vương gia phong trần mệt mỏi đi tới Hoài Châu, có thể thấy được là có việc gấp, gần đây trong triều yên ổn, có thể có chuyện gì làm cho Vương gia gấp như vậy? Nghĩ tới nghĩ lui, sợ rằng chỉ có việc Hoàng thượng vi phục xuất hành thôi?”. An Nhiên nhàn nhạt trả lời: “Chỉ là mạt tướng không rõ, Vương gia nếu biết Hoàng thượng là cải trang ra khỏi cung, vì sao còn xa xôi ngàn dặm đuổi theo tới đây?”.

An Nhiên nói một câu, làm Dục Trăn sững sờ, tại sao lại đuổi theo?

Hắn không yên lòng, sợ Liên Canh thật sự ở Hoài Châu, sợ Phượng Thương thực sự ngoan tâm giết ca ca mình.

Đây vốn là chuyện đương nhiên, nhưng mà ý nghĩ này hiện lên trong lòng hắn, hắn theo bản năng liền nghĩ là sai. Luôn có một sự bất an tràn đầy trong lòng, làm cho hắn không thể yên lòng.

“Vương gia?”. An Nhiên tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn.

Dục Trăn lập tức hồi phục lại tinh thần, chỉ nói: “An tướng quân không cần quản bản vương vì sao lại đến đây, nghe ý của An tướng quân, xem ra đúng là Hoàng thượng ở nơi này?”.

An Nhiên thở dài nói: “Hai canh giờ trước đúng là ở đây”.

Dục Trăn cả kinh, liền hỏi: “Vậy bây giờ thì sao? Đã trở về?”.

An Nhiên lắc đầu, cuối cùng thở dài, nhỏ giọng nói: “Là An Nhiên vô dụng, không ngăn cản được Hoàng thượng”.

“Nói cho rõ ràng!”.

An Nhiên hít một hơi nói: “Từ khi Hoàng thượng đăng cơ tới nay, quân đội Hoài Châu vẫn luôn âm thầm tìm kiếm dư nghiệt tiền triều ẩn nấp, khoảng hai tháng trước, Hoàng thượng có ý chỉ, nói Hoài Châu có dư nghiệt của Phượng Lâm, phải lục soát chặt chẽ, chúng ta tìm hơn một tháng, mới tìm được nơi đối phương ẩn nấp, vậy nên đưa thư báo cho Hoàng thượng. Vốn ý định trước kia của Hoàng thượng là giết chết tại chỗ, thế nhưng trước khi hành động Hoàng thượng lại đưa tới một công văn khẩn cấp, nói sẽ đích thân đến đây một chuyến, bảo chúng ta tạm thời không nên hành động. Kết quả…”.

“Kết quả?”.

“Kết quả Hoàng thượng vừa đến Hoài Châu, đã đem ‘giết chết’ đổi thành ‘chiêu hàng’ “. An Nhiên lắc đầu liên tục: “Hoàng thượng từ trước tới giờ tuyệt đối không mềm lòng như vậy”.

Kết quả Hoàng thượng vừa đến Hoài Châu, đã đem ‘giết chết’ đổi thành ‘chiêu hàng’.

Hoàng thượng từ trước tới giờ tuyệt đối không mềm lòng như vậy.

Dục Trăn ngồi ở đó, không thể diễn tả được cảm giác trong lòng.

An Nhiên tất nhiên không hiểu, thế nhưng, Dục Trăn rất rõ.

Phượng Thương là vì hắn mới đổi ý. Theo cách nhìn của Dục Trăn, Phượng Thương là quá mức nhẫn tâm, thế nhưng theo cách nhìn của Phượng Thương, theo những cân nhắc của Hoàng đế, Phượng Thương chưa từng làm gì sai.

“Vậy…”. Một lúc sau, Dục Trăn mới miễn cưỡng hỏi: “Hoàng thượng hiện đang ở đâu?”.

Ánh mắt An Nhiên tối sầm lại: “Hoàng thượng tự mình đi chiêu hàng rồi”.

Dục Trăn đập bàn đứng lên, không thể tin được nhìn An Nhiên: “Ngươi, sao có thể để y đi như vậy!”.

An Nhiên biến sắc, trầm giọng nói: “Hoàng thượng kiên trì muốn đi, chỉ dẫn theo hai trăm người, ra lệnh không ai được tự ý đi theo, nếu không phải như vậy, Vương gia cho rằng An Nhiên nguyện ý ở nơi này chờ đợi sao? Nơi này là Hoài Châu, nếu Hoàng thượng xảy ra chuyện gì, chịu tội nhất định là quân Hoài Châu, cho dù không liên quan đến việc này, Vĩnh Minh Thái tử trước kia có ân cứu mạng An Nhiên, An Nhiên đã thề rằng cuộc đời này sẽ thần phục Hoàng thượng, cúc cung tận tụy, chết cũng không từ, hôm nay Hoàng thượng gặp nguy hiểm, Vương gia cho rằng An Nhiên bị ép phải ở lại nơi này, trong lòng thoải mái sao?”. An Nhiên nói một hơi dài, một lát sau mới thu liễm lại, bất mãn nói một câu: “An Nhiên vượt quá khuôn phép, mong Vương gia tha tội”.

Dục Trăn nhìn hắn, một lát sau mới cứng đờ nói một câu: “Là bản vương quá kích động. Vậy… những người Hoàng thượng mang đi là…”.

“Đều là tinh anh trong quân”. An Nhiên trực tiếp nói: “Hơn nữa, nhân số đối phương không nhiều lắm, Hoàng thượng thân thủ không tồi, nếu thực sự có xung đột, cũng nhất định không có chuyện gì. Hoàng thượng là chân long thiên tử, sẽ có trời cao che chở, nhất định không có chuyện gì, Vương gia yên tâm”. Thanh âm của An Nhiên nhỏ dần, trong sảnh một mảnh tĩnh mịch, những câu nói an ủi Dục Trăn, cũng như là an ủi chính hắn.

Dục Trăn không nói gì, cầm chén trà trong tay, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.

“Tướng, tướng quân! Hoàng thượng đã trở về!”. Không biết qua bao lâu, bên ngoài đột nhiên có người chạy vào, vẻ mặt vui mừng kêu lên.

An Nhiên và Dục Trăn cùng đứng lên, nhìn ra ngoài cửa, người báo tin vui mừng hớn hở chạy ra ngoài, chỉ chốc lát, bên ngoài cửa có tiếng ồn ào, có người từ bên ngoài bước vào, một thân cẩm y, mi mục như họa, mắt tựa ngọc lưu ly, chính là Phượng Thương.

“Hoàng thượng… Người, Người…”. An Nhiên “bụp” một tiếng quỳ xuống, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Người cuối cùng cũng bình an trở về!”.

“Hoàng thượng”. Dục Trăn cũng bước lên một bước, chần chừ một lát, mới thấp giọng gọi một tiếng.

Phượng Thương làm như không nhìn thấy Dục Trăn, chỉ cười nhạt, nâng An Nhiên đứng dậy: “Làm An tướng quân lo lắng như vậy, là Trẫm quá tùy hứng rồi”.

An Nhiên càng kích động, đứng lên, cầm chặt tay Phượng Thương không chịu buông, luôn miệng nói: “Không phải không phải, Hoàng thượng Người trở về bình an là tốt rồi, bình an là tốt rồi”.

“An tướng quân”. Thấy An Nhiên dường như không có dấu hiệu bình tĩnh lại, Phượng Thương kêu lên một câu, lãnh đạm rút tay về, thấy An Nhiên cuối cùng cũng bình tĩnh lại, mới chậm rãi phân phó: “An Nhiên, phản tặc gian ngoan, không chịu quy thuận, Trẫm cũng không đủ nhẫn nại để hao phí cho bọn chúng nữa. Nhớ kỹ, giết chết bất luận tội, một tên cũng không lưu!”. Câu cuối cùng, giọng nói lạnh lẽo, từng chữ đều rất mạnh mẽ, làm người ta không khỏi phát lạnh.

An Nhiên chấn động, sau đó mới cất giọng nói: “An Nhiên tuân chỉ!”. Dứt lời, vội vã thi lễ, bước nhanh ra ngoài, từ xa vọng lại tiếng thét triệu tập binh lính của hắn.

Chờ thanh âm của An Nhiên xa rồi, Dục Trăn mới đi đến bên người Phượng Thương, nhẹ giọng gọi một câu: “Cẩn”.

Phượng Thương quay đầu lại, nhàn nhạt đảo qua Dục Trăn, lát sau cười lạnh một tiếng: “Tĩnh vương sao lại tới đây?”.

Trong lòng Dục Trăn căng thẳng: “Cẩn?”.

“A, Trẫm quên mất”. Phượng Thương dường như nhớ tới chuyện gì đó, bất đắc dĩ cười: “Tĩnh vương tới Hoài Châu, đương nhiên là lo lắng Trẫm giết ca ca, đúng không?”.

“Cẩn, ta…”.

Không đợi Dục Trăn nói xong, Phượng Thương liền cắt đứt lời của hắn: “Vậy Trẫm sẽ nói rõ ràng cho Tĩnh vương biết. Lạc vương đúng là ở trong tay phản tặc, phản tặc định dùng chúng để áp chế Trẫm, vì vậy Trẫm sai An Nhiên đưa nhân mã đến giết toàn bộ. Tĩnh vương nếu đủ tàn độc, có thể đến giúp đỡ An Nhiên, nếu không”, y hơi ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Dục Trăn, lạnh lùng cười: “Nếu không, bây giờ ngươi quay về Thịnh kinh đi, Trẫm không muốn gặp ngươi!”.

“Ngươi nói cái gì…”. Dục Trăn vốn định giải thích vài câu, lại nghe Phượng Thương nói vậy, căn bản không còn kịp suy nghĩ gì nữa, chỉ theo bản năng tóm lấy vai Phượng Thương: “Ngươi nhìn thấy Liên Nhi? Liên Nhi còn chưa chết?”.

Phượng Thương cắn răng muốn giãy giụa, đè nén thanh âm gầm nhẹ: “Đúng, ta đã thấy, cũng bởi vì thấy huynh ấy, ta mới để An Nhiên giết bọn họ, ta chính là muốn giết ca ca, ngươi nghe rõ ràng chưa? Nghe rõ rồi thì cút ra ngoài cho ta! Cút ra ngoài!”.

“Sao có thể giết hắn, sao ngươi có thể như vậy chứ! Hắn là ca ca ngươi! Hắn ở đâu? Những người đó ở đâu? Ngươi nói, ngươi nói đi, gọi An Nhiên trở về, ngươi không thể giết Liên Nhi! Ngươi không thể giết hắn! Ngươi…”. Phượng Thương nói mấy câu, làm cho Dục Trăn không còn để ý đến gì nữa, trong đầu chỉ còn lại Phượng Thương nói rằng muốn An Nhiên giết Liên Canh, Dục Trăn kích động đến độ mắt cũng đỏ lên, gắt gao cầm chặt vai Phượng Thương liều mạng lắc, làm cho người trước mắt thu hồi toàn bộ những gì muốn nói.

Thanh âm của Phượng Thương càng lúc càng nhỏ, đến cuối cùng, trong sảnh chỉ còn lại thanh âm của Dục Trăn, Phượng Thương mở to mắt nhìn Dục Trăn, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng, bên môi xuất hiện một nụ cười yếu ớt, Dục Trăn cảm thấy không thích hợp mà buông lỏng tay, thân thể y liền ngã xuống.