Tùy Thân Không Gian Ở Thế Giới Ma Pháp

Chương 27: Về thành




Barron mới mặc kệ lời này của Lâm Hoài là thật hay giả, sờ sờ cằm, hãy còn vui tươi hớn hở nở nụ cười, ánh mắt dời đến Hoang Nguyên bát ngát, động tác trong tay cũng dừng lại, nói: "Không nói chuyện này nữa, lần này cự bọ cánh cứng biến dị thật sự rất kỳ quái, hay là ——" Barron mày càng mặt nhăn càng chặt, "Nếu thật sự chỉ là may mắn đánh được 1 trận xuất sắc thì tốt bằng không thì chính là chuyện lớn rồi."

"Ông nghĩ đến cái gì?" Lâm Hoài hỏi.

"Còn không phải là nguyên tố bạo động sao." Barron lời này nói ra, lại nhìn đến biểu tình ngơ ngác của hai người, có chút buồn cười, "Đây là thường thức mà? Ta tưởng 2 đứa đã sớm nghĩ đến."

Nhưng mà bọn hắn quả thật không biết, hơn nữa hoàn toàn chưa từng nghe qua.

"Hê hê, bộ dạng 2 đứa hiện giờ ngu y chang lúc mới tới đây!" Barron chỉ vào Lâm Hoài cùng Frey, vui, một lúc lâu sau mới lại thấy chỉ có bản thân tự đắc vui vẻ ở đây, lấy tay vuốt vuốt lại mặt cười có chút đơ, giải thích nói, "Vậy 2 đứa có biết ngoài khối đại lục này ra kỳ thật vẫn còn có một khối đại lục nữa không?"

"Còn có một khối đại lục nữa, có ý gì?" Frey cùng Lâm Hoài liếc nhau, đây là vấn đề họ quan tâm nhất, vốn định đến thư viện lớn nhất đại lục để tra tư liệu, nhưng nghe giọng điệu của Barron thì đó là thường thức sao? Đáp án đến có chút dễ dàng, hai người đều có chút kinh ngạc.

"Nói đúng hơn thì nơi này của chúng ta cùng với khối đại lục kia từng là 1 cộng đồng, 2 bên cách nhau 1 mảnh đại dương mênh mông, từng có quan hệ thân thiện, cũng thường có thuyền đến tiến hành mậu dịch. Nhưng hiện giờ 2 khối bị phong ấn khóa lại rồi nên không thể tiếp tục tương thông." Barron ngẫm lại có chút thở dài.

Sự tình gì lại có thể liên lụy đến nỗi phải phong ấn một mảnh đại lục lớn như vậy, chỉ sợ không phải việc ma pháp sư bình thường có thể làm được, chẳng lẽ có liên quan đến lần biến dị này của cự bọ cánh cứng? Lâm Hoài cẩn thận nghe lời Barron nói, trong lòng tự hỏi.

"Năm đó từ núi Vian đại lục Karlia của chúng ta lần đầu tiên xuất hiện nguyên tố bạo động, ma thú trong núi Vian tập thể thăng cấp, xuất hiện năm sáu con ma thú cấp 10, ba mươi mấy con ma thú cấp 9, mới đầu là nội chiến ma thú tranh vương đoạt bá, về sau chúng mở rộng tàn sát ra bên ngoài, công kích đến cuộc sống tụ cư của nhân loại. Đến cùng đường, mấy đại đế quốc phải kêu gọi các cao thủ đến đối phó với ma thú nhưng vẫn không giành được chiến thắng. Lúc này đã có loại ma thú biết bay, ma thú người cá bắt đầu thăng cấp, đại lục Eisleymen vì để bảo vệ chính mình đã kêu gọi cộng đồng Pháp thánh 8 hệ ma pháp chế tạo ra phong ấn." Barron nói.

"Ý của ông là, phong ấn là do liên thủ pháp thánh của đại lục kia làm ra?" Frey trong lòng rùng mình. Hắn thì ra chỉ biết một ít về chuyện phong ấn đại lục nhưng tư liệu quá ít, mới nghĩ rằng người bên này cũng như vậy (thiếu hiểu biết). Đại khái hắn có thể hiểu được sự thật đã bị đại lục Eisleymen giấu diếm.

Phong ấn cũng giống đại cấm chú, đều là những người cấp Pháp Thánh mới có thể tiếp xúc đến nhưng một ít đạo lí đơn giản thì hắn vẫn biết. Phong ấn như 1 cánh cửa, khóa từ bên ngoài, người ở bên trong trừ phi cưỡng chế đột phá nếu không sẽ không có biện pháp ra ngoài, mà bên ngoài có thể thông qua ổ khóa mà đưa người vào bên trong. Khối đá kì quái ở núi ma thú kia chính là ổ khóa.

Nhưng mà phong ấn do ma pháp sư 8 hệ làm ra đâu có đột phá đơn giản như vậy, bằng không cũng sẽ không dưới tình huống không rõ ma thú cấp 10 tồn tại mà kiên quyết mạo hiểm 8 vị thánh pháp 1 đoạn thời gian sau cũng chưa thể chiến đấu mà nguy hiểm triển khai phong ấn.

Nghĩ như vậy, 1 tia may mắn trở về vẫn đang ôm ấp liền tiêu biến, chuyện này khó càng thêm khó.

"Nhiều năm như vậy trôi qua, độ dày nguyên tố so với trước đã cao hơn nhiều, nguyên tố bạo động đã không còn tồn tại trên diện tích lớn nữa nhưng loại bạo động nhỏ như thế này vẫn sẽ ngẫu nhiên phát sinh. Đương nhiên, nguyên tố biến mất hoàn toàn cũng sẽ có khi phát sinh, giống như núi Vian là nơi đầu tiên phát sinh bạo động nguyên tố giờ 1 chút nguyên tố cũng không còn, nơi đó đã trở thành bãi tha ma của ma thú cùng chiến sĩ."

Barron nói mà rùng mình.

"Tôi có cái vấn đề không nghĩ ra, chú nói dưới đất Hoang Nguyên đã xảy ra bạo động nguyên tố, cự bọ cánh cứng cũng sinh sống dưới đất, vì sao chúng nó không trực tiếp công kích theo lòng đất vào thành?" Lâm Hoài nhớ lại lúc mình dùng tinh thần lực gạt bỏ con cự bọ cánh cứng kia. Chúng nó rõ ràng có khả năng độn thổ mà lại không làm như vậy, thật sự rất kỳ quái .

"Dưới đất có phòng ngự trận rất lớn, là bắt chước theo nguyên lí nguyên tố biến mất mà thiết kế. Vào 1 năm lũ cự bọ cánh cứng càn rỡ nhất, liên tục công hãm năm sáu thành trì, thì đã thành lập phòng ngự trận ngay dưới những thành bị công hãm." Barron nói, "Ta nhớ rõ lúc đánh nhau vừa rồi có con độn thổ nha ——" Barron ánh mắt nheo lại đến, nghiêm túc tự hỏi.

Lâm Hoài căng thẳng rồi lại nghĩ, nhất định sẽ không liên hệ gì đến mình, không cần khẩn trương.

Barron hai tay đập vào nhau cái bộp, nói: "Khẳng định là nó phá phòng ngự trận dùng khí lực quá lớn, chỉ còn 1 hơi cuối cùng nên nhất thời bị mất mạng !"

Quả nhiên là một lời giải thích tốt. Lâm Hoài càng thêm yên tâm, "Vậy còn phải đem phòng ngự trận tu sửa một lần."

"Tất nhiên rồi, mỗi một lần đều phải gia cố. Vết xe đổ a!" Barron cảm thán nói.

Trong thành phóng khởi pháo hoa, muôn hồng nghìn tía hoa lửa nở rộ trong không trung, đã tới giữa trưa, khói lửa ánh sáng hiện không rõ nhưng tiếng vang hoan hô phảng phất không ngừng thì báo hiệu —— chiến đấu đã xong rồi.

Lâm Hoài tinh thần lực cạn kiệt, biết hết thảy đã chấm dứt, toàn thân thả lỏng, suýt nữa thì đứng không nổi. Frey một phen đỡ lấy cậu, Lâm Hoài định đứng dậy thì Frey đã đem đầu cậu dựa lên vai, chỉ nói: "Tôi dìu cậu, đi thôi."

Lâm Hoài đem phần lớn sức nặng tựa vào Frey, hiếm thấy an tâm như thế, đi chưa được mấy bước đã ngủ thiếp đi.

Trong thành một mảnh tiếng hoan hô tiếng cười, thập phần náo nhiệt.

Rất nhiều hoa tươi được tung lên trời. Corina là biên thành, đất để trồng hoa nơi này rất xa xỉ, phần lớn hoa tươi là từ bên ngoài mang vào, vì thế, để biểu đạt nội tâm vui sướng của mình, mọi người bắt đầu tung 1 ít rau dưa trái cây. Trên ngã tư đường ngoại trừ tàn thi của lũ cự bọ cánh cứng chưa được rửa sạch thì còn thêm đống dau dưa hoa quả, trông không khác gì bãi rác trong chợ cả.

Thành Corina lần đầu tiên thắng 1 trận đẹp mắt như vậy. Có 3 đội ngũ ngoài thành tranh thủ thời gian, trong thành có thể chính xác thu thập được 1 phần tư liệu về cự bọ cánh cứng, cũng nhanh chóng điều chỉnh lại cạm bẫy ma pháp cho phù hợp. Frey dẫn dắt đội ngũ thứ 3, cũng chính là công thần lớn nhất, bọn họ vừa tiến vào thành đã được hoan nghênh nhiệt liệt.

Frey che chở Lâm Hoài trong lòng, cũng không để ý mọi người nhiệt tình, lạnh lùng liếc 1 cái, chung quanh lập tức tản ra vòng tròn đường kính 1 thước, thẳng đem Lâm Hoài về nhà.

Frey giúp Lâm Hoài cởi áo khoác, đắp chăn, nhìn cậu ngủ an ổn mới yên tâm rời đi.

Bên ngoài đang ăn mừng lại thiếu đội trưởng thì không tốt.

Cơm nước xong, Frey không yên lòng. Uống rượu giống như uống nước, ai đến cũng không cự tuyệt.

Barron nhìn một màn này, kề sát vào hỏi: "Còn đang lo lắng cho em trai cậu hả? Em cậu thể chất quá kém, rõ ràng không bị thương mà lại ngất đi. Nhìn thấy không, đây là sự khác nhau giữa người của y sư nghiệp đoàn và người của hộ vệ đội chúng ta."

Frey ánh mắt lạnh lẽo nhìn Barron, Barron phẫn nộ câm miệng. 2 anh em nhà này, đứa nào cũng không dễ chọc. Thằng nhóc Lâm Hoài kia nhìn qua tưởng vô hại nhưng sau lưng quỷ tâm tư không biết bao nhiêu mà lần. Ông còn nhớ rõ lần trước bị thương, bị buộc nuốt vào cái thứ thuốc gì mà hương vị kia quả thực vẫn là kí ức mới mẻ cả đời khó quên nha.

Frey rốt cục ngồi không nổi nữa, nói thanh "Xin lỗi", quả quyết đứng dậy rời đi.

Lâm Hoài còn đang ngủ, ánh mắt nhắm chặt, lông mày nhăn thành hình chữ xuyên, ngủ không an ổn. Frey lấy tay xoa trán cậu, phát giác độ ấm bình thường nhưng vẫn lo lắng. Hắn đem hội trưởng Janette từ y sư nghiệp đoàn đến, nghe chính miệng bà nói không đáng ngại mới không lo lắng lung tung  nữa.

Tiễn bước hội trưởng Janette, hắn ngồi ở bên giường nhìn Lâm Hoài mà sợ run.

Trải qua nhiểu năm như vậy, hắn rất ít khi chân chính để ý chuyện gì. Trước đây một lòng nghĩ chỉ cần có thể sống sót, sau lại vào ma pháp học viện, lại phòng bị thân phận ma pháp sư vong linh của mình bị phát hiện, ngẫu nhiên cũng sẽ hâm mộ những người có thiên phú ma pháp, cảm thấy bọn họ là cỡ nào vô tư vô lự mà sống.

Nhưng mà cuộc sống vốn không theo ý người, có một số việc đã sớm định, ai cũng không thay đổi được. Tựa như hắn nhất định nhất định phải trở về, có rất nhiều chuyện chưa có làm, lại giống như hắn nhất định cùng Berger là địch, cái gọi là hữu nghị từ đầu cũng chỉ là giả vờ, căn bản không có khả năng tồn tại.

Lâm Hoài là ngoài ý muốn. Tuy hắn chưa bao giờ nói nhưng trên thực tế vẫn cảm thấy may mắn có cái ngoài ý muốn này. Bôn tẩu 1 mình chung quy là cô độc, không ai lại hi vọng chỉ có 1 mình trong 1 cuộc hành trình xa lạ, thời gian tịch mịch rất dài làm sao qua. Hắn cứ tưởng mình không cần, nhưng thực ra…cảm giác những vậy cũng rất tốt —— có chút ấm áp, tín nhiệm cùng ỷ lại lẫn nhau.

Lời của Barron đã nhắc nhở hắn, hắn đã không giống với lúc trước nữa rồi. Lâm Hoài ở trong lòng hắn tuyệt đối không phải có cũng được mà không có cũng không sao, nếu thật sự mất đi phân cảm tình lần đầu tiên khúc mắc cũng không biết sẽ ra sao này, hắn cũng không biết chính mình sẽ làm ra điều gì.

Tự giễu cười, suy nghĩ miên man không phải phong cách của hắn. Huống chi, cảm tình đối với hắn quá mức xa xỉ. Về sau có bao nhiêu khả năng, hắn không thể xác định.