Túy Tỉnh Mại Thân

Chương 11




Ngủ thẳng đến nửa đêm, vừa xoay người đã chạm đến một vật thể ấm áp, mượn ánh trăng xuyên qua cửa sổ, phát hiện vật thể không rõ cũng không phải ai xa lạ, chính là cái tên người gặp người thích hoa gặp hoa nở duy chỉ có Phương nhị thiếu gia lại không định gặp – Phong lão gia – Nhược Trần công tử!

Phương Kính Tai nhấc chân muốn đem y đạp xuống dưới, nhưng vừa nghĩ trên mặt đất ẩm ướt có khả năng đối với vết thương của y không tốt lắm, thế là lại thôi.

Trong lúc đó Phong Nhược Trần vẫn ngủ yên ổn, Phương Kính Tai sợ làm y thức dậy nên cẩn thận dịch vào bên trong một chút, hở ra một khoảng trống lớn, sau đó quay mặt vào tường tiếp tục ngủ.

Nhưng mà đang ngủ, lại cảm thấy có gì không đúng…

Cảm giác ấm áp phía sau không ngừng quấn quýt bên tai, Phương Kính Tai dịch một chút vào bên trong, mãi đến khi chóp mũi dán thẳng vào vách tường…

Không chỗ có thể trốn, người nọ phía sau toàn bộ đều dính vào, hô hấp đều đều, giống như ngủ say.

Trên người Phong Nhược Trần không ít vết thương lớn nhỏ, lúc đến nhà tranh vẫn còn đang sốt nhẹ, đêm trong rừng vô cùng lạnh, chắc là y thấy lạnh nên cứ nhằm chỗ nào ấm áp thì chui vào.

Vừa nghĩ như thế, Phương Kính Tai cũng không lui vào trong nữa, tùy ý Phong Nhược Trần dán dính vào mình sưởi ấm, chỉ là một thoáng sau, hắn bắt đầu hối hận.

Nếu như cái này gọi là được voi đòi tiên, như vậy Phong Nhược Trần quả thực đem điều này từ thuyết minh tăng lên trình độ cực cao!

Tay y không hề an phận!

Đầu tiên là phủ lên hai cánh tay của hắn, một tí lại một tí, cuối cùng cuốn quanh người hắn luôn.

Tay lần mò điểm nổi lên trước ngực sau lớp quần áo, thân thể Phương Kính Tai hơi nơi lỏng, cách y phục mà bị vuốt ve, hắn không thể nói rõ có gì kỳ quái.

“Này! Ngươi tỉnh đúng không?”

Phương kính tai nhịn không được lên tiếng, nhưng đổi lại là một mảnh tĩnh lặng.

“Họ Phong, ngươi có tin ta một cước đá ngươi ra ngoài cho chết rét luôn không?”

Chủ nhân bàn tay bị uy hiếp cuối cùng an phận buông ra, nhưng vẫn như trước giữ nguyên tư thế ôm hắn từ phía sau.

Phương Kính Tai thở hắt, ôm ôm ấp ấp, dù sao mấy chuyện không nên làm bọn họ cũng đã làm rồi, việc này thì sợ cái gì, lúc này hắn bị vây khốn muốn chết, cũng không quan tâm được nhiều như thế.

Chỉ là cái tay kia ngoan ngoãn không được bao lâu liền bắt đầu bậy bạ, vả lại càng thêm quá trớn, đơn giản dò được vào trong vạt áo hắn.

Ngón tay nắn bóp thứ nổi lên trước ngực, như thưởng thức cái gì đó thú vị lắm, xoa đi xoa lại rồi vuốt nhẹ, kẹp lại đè xuống, thậm chí độc ác đến mức còn lấy móng tay gẩy qua!

Cảm giác khác thường như sóng đập tới, Phương Kính Tai cho rằng dục vọng của mình dần dần đứng lên.

“Phong Nhược Trần! Ngươi… Khốn nạn!”

Phương Kính Tai nghiến răng nghiến lợi mắng, nói một câu cũng mang mùi vị tình dục, không thể nghi ngờ đối với tên kia chính là xúi giục, thế là bàn tay nọ càng làm càn, theo ngực bụng một đường tuột xuống, cuối cùng chạm đến phân thân đang cố gắng gượng.

“Ngươi chạm vào đâu… A!”

Vô lực kháng nghị cuối cùng hóa thành tiếng than nhẹ.

Phương Kính Tai ở bên vách tường nghĩ muốn y dừng lại, rồi lại không thể chống nổi nhu cầu nguyên thủy nhất của thân thể, hai luồng ý thức cùng ý chí của hắn dây dưa với trêu chọc của đối phương, sau đó nhào nặn, tất cả cảm giác đều tập trung trên dục vọng sắp sửa bạo phát, Phương Kính Tai hé miệng như cá chết chìm từng ngụm từng ngụm thở dốc.

“Tiếng quá lớn, sẽ bị nghe thấy…”

Người phía sau có lòng tốt nhắc nhở, ghé vào bên gáy gặm cắn ráy tai hắn, Phương Kính Tai run lên bần bật, lập tức đưa tay bịt kín miệng mình.

Quay lưng về phía Phong Nhược Trần nên giờ khắc này không nhìn thấy được biểu cảm của y, thế nhưng Phương Kính Tai đoán được y nhất định đang cười rất đắc ý, bởi vì hắn bị trêu đùa, y sẽ có cảm giác đến nỗi mình ngay cả phản kháng cũng không được liền trực tiếp sa vào dục vọng của y. Hận cái thứ không chịu thua kém kia của mình, Phương Kính Tai há mồm hung hăng tự cắn ngón tay.

Chất lỏng tanh mặn tràn ngập trong miệng, giống như khoan một lỗ khiến cho hắn đang chìm đắm trong dục vọng giật mình tỉnh giấc, Phương Kính Tai chợt ngồi dậy cố sức đẩy Phong Nhược Trần, cho y một cái tát.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống, Phương Kính Tai núp ở cuối giường ánh mắt hung tợn trừng Phong Nhược Trần, cảm giác giống như con thú bị thương.

Ngược sáng nên không thấy rõ vẻ mặt Phong Nhược Trần, tức giận trong lòng Phương Kính Tai còn chưa hết, thấy đối phương sắp sửa đưa tay ra liền nhào tới áp y ngã xuống giường, ắt gao đè nặng cái chân bị thương làm y đau đến mức trực tiếp hút khí.

“Mẹ nó!”

Phương Kính Tai thấp giọng mắng, nếu không phải là bởi vì muốn lấy lại ‘khế ước bán thân’, hắn sẽ không trốn nợ tới tận Giang Ninh, cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh này, nghĩ đến đó là trong lòng nổi giận!

Phong Nhược Trần bị siết đến mức không thở nổi, khom cái chân không bị thương thúc vào bụng Phương Kính Tai, hắn đau quá buông tay, tức giận lùi qua một bên.

Phong Nhược Trần ngồi dậy, bốn phía tối om, thế nhưng Phương Kính Tai vẫn cản giác được y đang nhìn mình, một lúc lâu, đối phương mới chậm rãi nhàn nhạt mở miệng, thanh âm có chút khàn khàn:

“Ta không làm khó ngươi, thế nhưng… Ngươi xác định bây giờ cứ như vậy sẽ không vấn đề gì?”

Phương Kính Tai sửng sốt một chút, sau mới hiểu được ám chỉ trong lời nói của đối phương, mới vừa rồi bị khơi mào dục vọng, lăn qua lăn lại lại tựa hồ không có hứng thú.

Phương Kính Tai quyết định đi ra ngoài dội nước lạnh, tuy rằng trong phòng rất tối, nhưng hắn không muốn ở trước mặt tên kia động thủ giải quyết, mà mang theo dục hỏa đi vào giấc ngủ lại càng không thể nào.

“Do ta gây nên, đương nhiên do ta giải quyết, coi như xin lỗi…”

Lời còn chưa dứt, Phong Nhược Trần đã đưa tay kéo Phương Kính Tai còn chưa kịp rời giường, tay kia của y xoa nắn dục vọng đã đứng thẳng, khẽ xoa vuốt.

Bên trong yên lặng chỉ nghe được tiếng thở dốc, ham muốn mạnh mẽ bị che đậy ở trong bóng tối, chỉ có trên dưới bàn tay đang bọc lấy một lần lại một lần kích thích, vô cùng rõ ràng.

Tình dục xông lên não, Phương Kính Tai thần trí không rõ hai tay lần sờ trong không khí, trong lúc vô ý đụng phải ngực Phong Nhược Trần, chạm vào một mảnh trơn nhẵn, vạt áo Phong Nhược Trần từ lúc dây dưa đã mở ra. Đầu của đối phương rũ xuống đầu vai hắn, lực đạo trên tay càng tăng thêm:

“Kính Tai, cũng sờ… sờ ta…”

Giống như bị đầu độc, hai tay Phương Kính Tai di chuyển xuống cần phân thân của y, Phong Nhược Trần dán lên gò má tinh tế của hắn vuốt nhè nhẹ, ngày nào đó ở khách điếm từng cảm nhận được cảm giác kỳ dị, lạnh nhạt ở dưới đáy lòng mở ra, đó là cái gì, Phương Kính Tai cũng bất chấp không suy nghĩ nữa.

Hai bên an ủi, giống như dã thú gào thét, sau đó dục vọng tiết ra như hồng thủy, rồi sau đó lại như thủy triều thối lui, tất cả lại trở lại như lúc ban đầu.