Tuyến Xe Cuối Ngày Mang Số 13

Chương 34: Quan tài giấy bồi táng




Dịch: Mộ Quân

Nhác thấy hai cỗ quan tài giấy nằm trong sân, tôi nghĩ ngay đến gã chủ bán quan tài.

Tôi còn đang ôm cục tức, chưa tính sổ vụ gã đá đểu hồi sáng, giờ gã lại dám đến tận đây kiếm chuyện.

Lão Lưu nhìn thấy quan tài giấy trước cửa, lập tức thay đổi sắc mặt, thể hiện rõ sự khẩn trương.

Tôi theo lão lăn lộn lâu nay, lão luôn luôn giữ một phong thái trời sập xuống cũng kệ mẹ, lần đầu tiên tôi mới thấy vẻ hốt hoảng kinh hãi như thế này của lão.

Tôi ngơ ngác đẩy đẩy lão Lưu hỏi:

“Ông sao thế, hiếm khi thấy ông nhăn nhó như vậy nha.”

Lão Lưu vừa cầm khúc gỗ mục của lão lên chọc chọc hai cỗ quan tài giấy vừa gằn giọng:

“Không nghĩ tới chỗ xó xỉnh này còn có thứ tổn hại âm đức thế này.”

Tôi sửng sốt nhìn lão Lưu:

“Lão Lưu, đây chỉ là hai cái quan tài vừa xấu vừa tã, có quái gì đâu.”

Lão Lưu lườm tôi, trầm giọng bảo:

“Mi thấy ai bán quan tài giấy bao giờ chưa? m khí quấn quanh thân hai cỗ quan tài này cực kỳ dày đặc, giống như chúng từng được bồi táng cùng người chết.”

“Bồi táng?”

Lão Lưu làm tôi giật cả mình, tôi vội hỏi tiếp:

“Ý ông là hai cỗ quan tài giấy này bị móc từ dưới mộ lên?”

Lão Lưu gật đầu:

“Ta cũng ít khi thấy bồi táng quan tài giấy lắm. Thứ này thường được hạ táng cùng với quan tài người chết. Chết càng oan, oán khí càng lớn. Thời gian chôn càng lâu âm khí càng nặng.”

Tôi nghe một hồi da ga da cóc nổi lên, chép miệng:

“Hồi sáng tôi đi với Lý Cương đi mua quan tài, gã chủ bố láo bố lếu quá tôi mới gây nhau mấy câu với gã. Không nghĩ tới gã dám chơi lại.”

Nói xong tôi giơ chân muốn đạp hai cỗ quan tài.

Lão Lưu vội kéo tôi lại.

“Đừng động vào. Thứ này vô cùng ác liệt, có khả năng cắt đứt số mệnh người ta. Không thể tùy tiện vứt là được đâu. ”

Lão Lưu dứt lời, liền bảo tôi vô phòng tìm một miếng vải bố phủ lên, che kín hai cỗ quan tài giấy này.

“Lão Lưu, đậy xong rồi cứ để nguyên trong sân vậy hả? Không có cách nào xử lý chúng nó à?”

“Chỉ có một cách thôi. Thứ này chôn dưới đất không rách không hỏng là do có âm khí nuôi dưỡng. Thế nên cứ để đó, phơi dưới ánh sáng hai ngày nó sẽ tự động nát ra.”

“Thế nếu không giải quyết nó thì sao?”

Lão Lưu nhướn mày, lạnh lẽo trả lời:

“Đồ chơi này âm khí nặng, lại còn có khả năng huỷ diệt số mệnh con người. Mà mấy người không có số mệnh, thì cách cái chết cũng không được xa cho lắm.”

Lão Lưu nói xong liền mang vẻ mặt tâm sự trùng trùng quay người vào phòng.

Vốn ban đầu tưởng làm rõ bí mật của người tên Quan Quân xong rồi hôm sau có thể quay về công ty ngả bài với lão Ngô. Ai dè giữa đường lại rơi xuống hai cỗ quan tài giấy bồi táng, làm bọn tôi muốn rời khỏi đây cũng phải chờ ít nhất hai ngày nữa để chúng rữa nát xong mới đi được.

Trời vừa sáng lão Lưu liền bảo tôi dẫn lão đến nhà gã bán quan tài kia.

Trên đường đi hai chúng tôi gặp đội ngũ đưa ma cho thím Lý.

Hàng người mặc áo xô quấn khăn tang khóc lóc thê lương khiến ai thấy cũng phải chạnh lòng. Lý Cương đi ở hàng đầu, bên cạnh anh ta là một bé gái khoảng 5,6 tuổi.

Đôi mắt cô bé ráo hoảnh, không có lấy một giọt nước. Lúc đi ngang qua chỗ tôi tự dưng nó trừng mắt nhìn tôi chằm chằm. Đoàn người đi xa rồi, nó vẫn cứ không ngừng quay đầu lại phía sau.

Tôi và lão Lưu đi thêm một chốc liền đến nhà bán quan tài ở góc tây của thôn.

Cửa nhà đang mở sẵn, trong sân bày bốn cỗ quan tài sắp hàng chỉnh tề cùng một đám người giấy.

Lão Lưu từ lúc bước vào sân vẫn luôn nhíu chặt chân mày. Tôi lo lắng hỏi lão:

“Ông nhìn ra cái gì à lão Lưu?”

Lão Lưu không trả lời, chỉ rảo bước nhanh hơn vào nhà.

Không gian trong nhà không lớn lắm chất đầy vòng hoa tang, bên trái có một cánh cửa, có lẽ là dẫn đến phòng ngủ của gã chủ.

Hôm qua đến hơi gấp gáp nên tôi không mấy để ý đồ đạc trong nhà. Giờ có thời gian quan sát lại một lần, tôi nhận ra ở góc nhà có đặt một cái quan tài màu đen đang được phủ bạt lên trên.

Cỗ quan tài màu đen này hoàn toàn khác bốn cái còn lại ngoài sân kia. Không những dài hơn tới mười mấy phân mà trên thân quan tài còn vẽ vô số hoa văn hoạ tiết kì quặc.

Tôi vừa định lại gần xem cho rõ thì lão Lưu nắm lấy cánh tay tôi lôi ngược ra sau.

Tôi quay đầu nhìn lão tính nổi quạu, đột nhiên nhận ra gã chủ đang đứng ngay cửa, găm ánh mắt của gã lên người chúng tôi.

“Uầy, không phải anh giai hôm qua đây sao! Thế nào, muốn mua cái gì?”

Gã chủ có gương mặt trời sinh như ăn trộm, mắt la mày lét, lúc nói chuyện lông mày còn nhảy nhảy lên, khiến người ta nhìn ngứa cả mắt.

Tôi khó chịu quăng lại một câu:

“Đến tính sổ. Tối qua là mày mang quan tài giấy đến chỗ bọn tao phải không?”

Gã ta cười hềnh hệch trông vô cùng đểu cáng vô lại:

“Anh giai nói giỡn. Chỗ thằng này toàn là quan tài cho người chết, đào đâu ra quan tài giấy, bán cho ai nằm chứ?”

Tôi nóng máu định há mồm chửi, lão Lưu xua tay, dõi mắt ngắm gã chủ:

“Quan tài giấy bồi táng là thứ vô cùng tổn hại âm đức. Nếu không muốn chết quá thảm thì ngừng tay ở đây đi.”

Nói xong lão Lưu liền nhấc chân ra khỏi nhà.

Thấy lão Lưu đi rồi tôi lật đật chạy theo, ra đến cửa tôi quay đầu tặng cho gã chủ thêm cái trừng mắt. Chính ngay lúc này, tôi nhìn thấy cỗ quan tài màu đen trong góc phòng hình như vừa chuyển động một chút.

Ra khỏi cửa, Lão Lưu cứ cắm cúi đi thẳng một mạch, tôi vừa chạy theo vừa hỏi:

“Lão Lưu, chính là hắn phải không? Quan tài giấy tối qua là của hắn phải không?”

Lão Lưu lắc đầu, trả lời.

“Trên người hắn không có âm khí. Không phải của hắn.”

“Không phải của hắn sao?”

Tôi hoàn toàn không ngờ lão Lưu sẽ trả lời như vậy.

Trên mặt gã chủ ghi rõ rành rành hai chữ người xấu, không phải gã thì còn ai vào đây?

Lão Lưu không giải thích thêm gì cho tôi, chỉ nói có thời gian phải vòng lại đây một chuyến.

Trên đường về nhà thôn trưởng, khi đi ngang gốc liễu lớn nọ, chúng tôi tình cờ gặp lại bà lão họ Quan, người đã cho chúng tôi ở lại đêm đầu tiên đến thôn.

Bà ta cõng một bao tải trên lưng, mặt cúi gằm, bước đi gấp gáp.

Lúc trước tôi còn cảm thấy tội nghiệp trước cảnh bà già neo đơn, cuộc sống lại kham khổ vất vả, nhưng sau khi nghe thôn trưởng giải thích, tôi đã tiêu sạch bách lòng thương cảm đó.

Bà già cứ thế đi đến khúc quanh rồi quẹo về hướng nhà, không hề ngẩng đầu lên nhìn hai chúng tôi.

Thôn trưởng vô cùng mừng rỡ khi nghe bảo bọn tôi ở lại thêm hai ngày rồi sẽ rời khỏi. Tối hôm đó ông ta đặc biệt làm thêm mấy món xào.

Qua mấy vòng rượu, bên ngoài trời cũng tối đen, chúng tôi ngồi trong nhà vừa tán gẫu vừa xem ti vi.

Bỗng ngoài cửa vọng vào tiếng gọi thôn trưởng vô cùng ồn ào, một lát sau một người đàn ông đầu đầy mồ hôi mồ kê bước vào nhà, hớt hải nói:

"Không ổn rồi thôn trưởng, bác Trương ở tây thôn xảy ra chuyện rồi."

Thôn trưởng sững người, chén rượu vừa bưng lên lưng chừng liền tuột tay rơi xuống.

"Xảy ra chuyện gì? Cậu nói cho rõ ràng coi!"

"Hồi tối bác Trương vô nhà kho lấy đồ bị rắn cắn, mới một chút đã tắt thở rồi."

Thôn trưởng nghe xong liền vội vã chạy đến nhà bác Trương.

Bọn tôi đuổi đến nơi, nhìn qua thi thể bác Trương, quả nhiên, giống hệt tình trạng của thím Lý, bên dưới tai phải mười mấy phân là hai lỗ nhỏ nằm chỉnh tề ở đó.

Mọi người trong nhà đang bận rộn lu bù, đột nhiên có một người hô lên:

"Quan tài giấy này ở đâu ra vậy?"

Tôi và lão Lưu vội chạy tới xem. Trên nóc tủ trong nhà kho, đúng là có một cái quan tài nhỏ làm bằng giấy. Và nó cũng giống y chóc cái quan tài giấy bồi táng mà tôi thấy tối hôm qua.

Lý Cương cháu của thím Lý cũng đang có mặt tại đây, anh ta vừa nhìn thấy cái quan tài liền bật ra tiếng kêu hoảng hốt:

"Hôm qua bên trong nhà kho nhà tôi cũng có cái này, tôi cứ tưởng là của ông chủ nhà quàn gửi đến."

Hai vụ án mạng đều xuất hiện quan tài giấy! Tất cả thôn dân đang có mặt bắt đầu bán tán ầm ĩ, ai nấy đều lộ vẻ kinh hãi, hoang mang.

Trời vừa hửng sáng, lão Lưu tự dưng thần thần bí bí đề nghị đến nhà bà già họ Quan ở tây thôn.

Tôi không hỏi nhiều liền đi theo lão.

Ban ngày không giống như ban đêm, gan của tôi cũng mập lên không ít, rón rén chui vào sân, nhoài người vươn đầu dòm qua khe cửa sổ nhìn vào bên trong nhà. Bà già kia vẫn đang nằm ngủ trên giường.

Người già thông thường sinh hoạt khá có quy luật, hiếm thấy ai mà ngủ đến 10 giờ sáng như bà lão này.

Lão Lưu cũng liếc qua cửa sổ nhìn vào trong một cái rồi quay người đi ra. Tôi tò mò hỏi lão:

"Lão Lưu, chỉ là bà già đang ngủ thôi, có gì đâu mà nhìn chứ?"

Lão Lưu trả lời đầy thâm ý:

"Mi không thấy bộ độ bà ta mặc trên người sao! Giờ ta đi đến nhà họ Trương và Lý Cương dạy bọn họ xử lý quan tài giấy. Lát nữa mi nhớ phải quay lại chỗ này một chuyến đấy."

Tôi ngơ ngác gật đầu:

Ăn cơm trưa xong là khoảng 1 giờ chiều, lão Lưu đi "thu phục" quan tài, tôi thì cứ tuân đúng lời lão mà chạy đến nhà bà lão ở phía tây thôn kia một lần nữa.

Bà già ấy vẫn đang nằm ngay đơ cán cuốc! Vô cùng quái dị!

Tôi rầm rì trong bụng: Ngủ cả buổi sáng rồi, bà cụ này mất ngủ cả đêm qua à?

Trên đường quay về tôi bắt gặp không ít người mặt mũi kinh hoảng đang túm tụm với nhau bàn tán cái gì đó, tôi bèn lại gần nghe ngóng một chút.

Tin tức khiến tôi giật bắn người, từ đêm hôm qua đến giờ, đã có năm hộ gia đình trong thôn phát hiện trong nhà chứa quan tài giấy!

Mà hai nhà đầu tiên phát hiện, mỗi nhà đều chết mất một người. Điều này sao có thể không khiến bà con sợ hãi rối loạn cho được!

Không cần nhắc tới lão Lưu, giờ lão đang bù đầu lên, đích thân chạy đến từng nhà trong đó, chỉ đạo biện pháp xử lý cho bọn họ.

Thời gian vùn vụt trôi, lại qua một ngày.

Màn đêm vừa buông xuống, mặc cho cả hai chưa ăn uống gì, lão Lưu đã lôi tôi xềnh xệch ra ngoài.

Tôi đơ ra như khúc gỗ cho lão kéo một lúc rồi lên tiếng:

"Lão Lưu, trước tiên nói rõ đi đâu cái đã nào!"

Lão Lưu banh mặt nhỏ giọng trả lời:

"Nhà bà già."

Đây là lần thứ ba trong ngày đến nhà bà lão, hai lần trước bà ta đều đang ngủ, nên tôi đoán chắc lần này cũng chả có gì thú vị.

Tôi tựa người sau đống rơm ngáp ngắn ngáp dài, đang tính nhắm mắt thăng một phát cho đỡ ghiền thì lão Lưu lại đẩy đẩy tôi, khẽ bảo:

"Mi nhìn đi"

Tôi nhỏm dậy nhìn sang, phát hiện bà lão cuối cùng cũng đẩy cửa ra ngoài rồi.

Bà cụ vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ lúc ban ngày, vác một bao tải trên lưng, vội vội vàng vàng đi về hướng sườn núi phía tây.

Tôi chưa kịp thắc mắc thì lão Lưu đã mở miệng.

"Mi còn nhớ thôn trưởng đã kể bà già này thần trí không tỉnh táo, thường chạy lên núi đào mộ không?"

Tôi trợn to hai mắt gật đầu rồi thì thầm:

"Nhớ chứ. Tôi còn ăn cả thịt mà bà ta hầm đấy. Không lẽ bà ta lại lên núi đào mộ kiếm thịt ăn sao?"

Lão Lưu lắc đầu đáp:

"Ta hỏi thôn trưởng rồi. Gần đây trong thôn chỉ có hai người vừa chết kia thôi. Mà bình thường bà già này vẫn lên núi đều đều, ta không cho rằng bà ta lên núi tìm thịt đâu."

Lúc lão Lưu nói xong, bà lão kia đã vượt qua khúc quanh chỗ gốc liễu lớn.

Hai chúng tôi không dám chậm trễ, ngay lập tức đuổi theo.

Bà lão đi một mạch, cuối cùng dừng lại ở một gò đất đầy rẫy mộ hoang.

Những ngôi mộ ở đây vô cùng giản đơn, có chỗ còn không có cả bia mộ.

Chủ nhân của chúng thì đã sớm về với cát bụi. Bà lão kia nếu không phải đi tìm thịt, thế bà ta đào mấy ngôi mộ này lên làm gì nhỉ?

Tôi và lão Lưu tiếp tục lén lút theo dõi. Một lúc lâu sau, bà lão cuối cùng cũng xuống tay đào một ngôi mộ, cầm ra một thứ gì đó từ bên trong.

Tôi cố gắng banh mắt ra nhìn, muốn coi coi thử nó là cái gì.

Vãi thật, là thứ đồ chơi làm ai cũng khiếp vía mấy hôm nay. Quan tài giấy bồi táng!

Lão Lưu nhìn nhìn rồi gật đầu khẽ nói:

"Đoán không sai!"

Tôi bừng tỉnh, thốt lên:

"Hóa ra thực sự không phải gã chủ bán quan tài giở trò quỷ, mà là do bà già này đào ra. Nhưng vì sao bà ta lại quăng chúng vào mấy gia đình kia?"

Lão Lưu lắc đầu, nói một câu làm tôi chấn động:

"Ngoài bà ta và gã chủ bán quan tài ra, trong thôn còn có một người chuyên môn phụ trách gửi quan tài giấy!"