Tuyến Xe Cuối Ngày Mang Số 13

Chương 36: Mở quan tài




Dịch: Mộ Quân

Quan tài dán người giấy lên đủ làm người ta thấy phản cảm rồi, đằng này còn dám ghi tên người sống lên trên thì đúng là quá sức chịu đựng.

Tôi không thèm nghĩ nhiều, đưa tay lột ngay cái hình người xuống rồi ra tuyệt chiêu chia năm xẻ bảy xé nó tan nát.

Người đàn bà kia vẫn ở ngoài sân không ngừng kêu réo.

"Thằng ăn trộm kia mày còn không chịu ra hả, dám ở trước mặt bà mà chôm quan tài hả?"

Tôi điên tiết đứng dậy, chửi ầm lên:

"Mụ béo kia, mụ không lo hái nấm của mụ đi, cứ bám đít ông đây làm gì?"

Ả ta nghe tôi gọi ả là mụ béo, cũng bắt đầu lồng lộn, giơ ngón tay thô to không khác móng heo lên chỉ thẳng mặt tôi mà tru tréo:

"Mày nói ai béo, mày ngon thì ra đây, ra đây mau."

Tôi vốn đinh ninh lần này lẻn vào sẽ tìm hiểu được thêm một ít sự tình, ngờ đâu lại bị mụ béo kia phá đám. Ôm một bụng tức không để đâu cho hết, tôi vượt tường leo ra định làm ra ngô ra khoai với mụ. Chỉ là người tính không bằng trời tính, tiếng xe máy "brừm brừm" từ phía xa truyền lại đã phá tan ảo tưởng của tôi.

Gã chủ về mẹ nó rồi!

Chung quy mò vô nhà người khác lúc người ta vắng nhà đã là tôi không đúng rồi, giờ lại thêm con mụ nhiều chuyện này, tốt nhất vẫn nên nhanh chóng biến thôi. Nghĩ đến đây tôi không muốn tiếp tục dây dưa với mụ, quay người chạy luôn.

Trên đường tôi cứ lăn tăn chuyện gã chủ sao lại về nhanh như thế, thường phóng xe máy ra ngoài là hay đi mấy chỗ xa xa mới đúng chứ. Cớ gì tôi cứ mới lẻn vào được mấy phút là gã lại rồ xe quay về.

Rồi tôi nghĩ tiếp đến chuyện hai cái quan tài trong sân. Ban đầu vốn đặt năm cỗ, giờ chỉ còn hai. Mà trên hai cỗ quan tài này lại dán tên tôi với lão Lưu mới chết. Đây chả phải gọi là nguyền rủa sao!

Vừa nghĩ đến đây tôi sực nhớ ra, rủa một tiếng.

"Bỏ mẹ, tiêu táng đường rồi!". Vừa nãy bị mụ béo kia làm cho bối rối, tôi mới chỉ kịp xé cái ghi tên mình, quên phứt đi còn cái ghi tên lão Lưu nữa. Giờ về kể lại cho lão ấy, thì lão sẽ nghĩ tôi như thế nào?

Nhưng giờ sự đã rồi, quay về cũng không kịp, chỉ đành có sao nói vậy mà thành thật báo cáo với lão thôi.

Lúc đi ngang gốc liễu to đầu thôn, tôi nhìn thấy năm sáu đứa nhỏ đang chạy vòng vòng đùa giỡn, tiếng cười của chúng vang vọng khắp nơi, trông thực vui vẻ.

Nhưng bên cạnh đường lại có một bé gái chỉ im lặng bó gối ngồi nhìn, hình ảnh đối lập tương phản vô cùng nổi bật. Tôi thấy cô bé này có vẻ quen quen, hình như giống đứa nhỏ nhìn chằm chằm tôi trong lúc đưa tang thím của Lý Cương,

Tôi đi qua chào hỏi con bé:

"Em gái, sao em không ra chơi với các bạn?"

Cô bé ngẩng đầu nhìn tôi đáp gọn lỏn:

"Quá nhiều người!"

Tôi quay đầu nhìn lại mấy đứa nhỏ dưới gốc liễu:

"Có nhiều đâu, chỗ rộng thế này mới chỉ có năm sáu bạn thôi mà."

Cô bé ngẩng đầu xem xét tôi một lúc mới trả lời lại:

"Là mười lăm mười sáu đứa."

Cô bé này trông khá dễ thương xinh xắn, đôi mắt trong veo như hai giọt nước, không giống kiểu trẻ con bướng bỉnh thích nói dối.

Nhưng câu "mười lăm mười sáu đứa" là chuyện gì đây! Tôi quay đầu một lần nữa, đếm tỉ mỉ số lượng trẻ con dưới gốc liễu.

Sáu đứa!

Hay là cô bé này chưa từng đi học?

Còn chưa đợi tôi mở miệng hỏi, cô bé đã giơ tay chỉ một chỗ bên cạnh đám trẻ:

"Ở đó, một mớ đang đứng kia kìa."

Tôi nhìn theo ngón tay cô bé, cái lưng lâu nay khô ráo lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh rồi.

Đất trống!!

Chỗ đó không phải chỉ là đất trống thôi sao, một bóng người cũng không có! Sao cô nhỏ này bảo đâu ra một mớ?

Tôi cảm giác mình và cô bé này chắc không nói cùng hệ ngôn ngữ. Không muốn tốn thời gian ở đây nên tôi quay người chuẩn bị đi về.

Con bé lại níu lấy góc áo tôi, giương đôi mắt ngây thơ lên hỏi:

"Anh ơi, sao anh cứ đi cùng một ông lão cháy đen thế ạ?"

Ban nãy con bé nói xạo tí cho vui cũng được thôi, giờ lại hỏi một câu tréo ngoe thế này!

Ông lão cháy đen?! Nó đang ám chỉ lão Lưu sao?

Mấy ngày trước tại gốc liễu này, tôi gặp một ông cụ râu tóc bạc phơ, tôi coi như ông ấy già lẩm cẩm, nói linh tinh.

Còn cô bé ngây thơ chất phác trước mắt này không thù không oán với tôi, lời nói của nó khiến tôi cực kì kinh hãi!

Ông cụ tóc bạc nói lão Lưu là quỷ chết cháy, bé gái gọi lão Lưu là ông lão cháy đen.

Trùng hợp?

Đều dính dáng đến lửa. Nhưng trong trận cháy ở số 2386 mười năm trước, người thiêu chết là Lưu Vân Ba mà.

Tôi đờ đẫn bước đi, trong lòng nhộn nhạo cảm xúc. Trải qua thời gian cùng lão Lưu vào sinh ra tử ở Hổ Yêu Sơn, tôi đã tin tưởng lão từ tận đáy lòng.

Nhưng tôi cũng từng nghe nói về chuyện ánh mắt trong trẻo của trẻ con có thể thể nhìn thấy những thứ mà người lớn không thấy được.

Tôi hít sâu một hơi thầm động viên bản thân, bất kể nói thế nào, bọn tôi quen biết lâu như vậy, lão tuy có đôi chút lạnh lùng nhưng lão chưa hề làm hại tôi.

Nghĩ đến đây, tôi chọn lựa tin vào trực giác của mình, lão Lưu nhất định không phải quỷ.

Về đến nhà thôn trưởng, lúc này đang trong trạng thái vườn không nhà trống. Mấy ngày gần đây thường có thôn dân phát hiện trong nhà có quan tài giấy, nên lão Lưu và thôn trưởng cứ chạy ngược chạy xuôi khắp thôn để xử lý.

Lão Lưu nói quan tài giấy này chôn được ít nhất mười năm, đến giờ bà lão họ Quan mới đào lên, lại còn một người chuyên môn vận chuyển gửi đi.

Nói như thế có nghĩa là ngoài bà già đó thì tối thiểu còn hai người đồng lõa đang lẫn trong đám thôn dân nhìn có vẻ hiền lành chất phác kia!

Tôi đứng trong sân châm một điếu thuốc, nhớ đến một câu rất hay treo trên cửa miệng của nhiều người. Gì mà sống đơn giản cho đời thanh thản. Mày tin hả? Vậy sống đơn giản đi, đến lúc mày bị bọn nó chơi chết mày mới phát hiện ra "hồi đó bọn tao nhỡ mồm"!

Quan hệ giữa người với người đúng là phức tạp!

Màn đêm buông xuống, lão Lưu cùng thôn trưởng về tới nhà. Tôi kể lại toàn bộ những gì gặp phải ở tiệm bán quan tài với lão Lưu.

Lão nghe xong cũng không bực bội gì cả, chỉ cười lạnh:

"Không ngại. Gã không đủ trình để rủa chết được ta đâu."

Kì thực, chuyện gặp cô bé dưới gốc liễu đã leo lên đến mép rồi nhưng tôi cứ do dự mãi, cuối cùng quyết định không kể ra.

Mấy nay lão Lưu chạy đôn chạy đáo thực sự rất mệt mỏi, lão chưa nói được mấy câu đã nằm xuống.

Tôi hỏi lão:

"Bà già họ Quan kia tối ngày đi đào quan tài giấy như vậy, chúng ta không định làm gì sao?"

Lão Lưu lim dim khẽ trả lời:

"Giờ mi mới nghĩ tới hả? Ta đã bảo thôn trưởng phái người theo dõi bà ta từ khuya rồi. Chỉ là bà già này không phải mới đào ngày một ngày hai, khả năng có một đống quan tài giấy đang cất giấu ở đâu đó, nên chúng ta vẫn phải tìm cho ra kẻ gửi chúng tới các nhà."

Đúng thật. Người đào thì tìm được rồi nhưng người chôn với người gửi vẫn là ẩn số, chưa có đầu mối.

"Nói gì thì nói, gã chủ tiệm bán quan tài chắc chắn có vấn đề. Tôi đoán, gã không phải người chôn thì cũng là người gửi."

Lão Lưu trở người, đáp:

"Mi cứ ở đó đoán bừa có tác dụng gì. Tên gửi quan tài giấy toàn đi ban đêm lúc người ta ngủ hết rồi. Thay vì giờ mi tưởng tượng gán ghép linh tinh thì nửa đêm nay đi dạo một vòng quanh thôn chả phải biết ngay sao!"

"Mình tôi? Dạo một vòng? Mới chết một đám đã đủ kinh dị rồi, nếu ông đi cùng tôi thì may ra còn được."

Tôi đang chờ lão Lưu trả lời, ai dè đáp lại là một tràng tiếng ngáy như sấm.

Tôi thở dài, không trách được, trong thôn xuất hiện quái sự như thế, lão Lưu lại có bản lĩnh, bị hành cho hết hơi là phải.

Tôi nằm trằn trọc mãi không ngủ được, trong lòng thầm nghĩ muốn quay về tìm lão Ngô ngả bài ngay lập tức, rồi ép ông ta nhả ra biện pháp thoát khỏi tuyến xe 13. Nhưng bây giờ thôn Đường Oa Tử đang có mấy vụ án mạng, lòng người hoang mang, chuyện chưa đâu vào đâu, nếu tôi quăng lão Lưu ở lại một mình cân hết thì thực sự tôi không đành lòng.

Nói chung việc gì cũng phải có người gánh lấy thôi. Nghĩ đến đây tôi phồng má quyết định, "12 giờ đêm nay, ông đây sẽ đi dạo, tìm cho ra thằng gửi quan tài kia."

Nằm thả hồn bay bổng thêm một lúc đã đến nửa đêm, tôi xoa xoa má hòng tiếp thêm can đảm cho bản thân rồi đứng dậy ra ngoài.

Ban đêm ở nông thôn cực kỳ yên tĩnh, nhưng im lặng kiểu chết chóc thế này đúng thật rất khó mà tưởng tượng được!

Tôi lang thang không có mục đích khắp thôn, phát hiện nhà ai nấy cũng thắp đèn trong ngoài sáng trưng, có lẽ bọn họ sợ hãi có người lén lút nhét quan tài giấy vào nhà trong lúc họ đang ngủ.

Tôi thấy đèn đuốc bừng bừng, vỗ vỗ ngực tự động viên mình:

"Lý Diệu, thân xử nam, không sợ quỷ!!"

Đi đến tận ngã ba gốc liễu vẫn không phát hiện gì lạ thường, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tôi dừng chân nhìn thời gian, đã hơn 1 giờ sáng rồi, nghĩ bụng chắc hôm nay tên đó không đi gửi quan tài.

Đột nhiên cửa lớn của một căn nhà cách chỗ tôi không xa "két" một tiếng mở ra.

Tôi nhanh nhẹn lăn qua một bên ẩn nấp, một bóng người cõng bao tải đi từ trong nhà ra.

Tôi khẽ thì thầm:

"Tên gửi quan tài cuối cùng cũng lộ diện rồi!!"

Người này cõng gì đó trên lưng, trái nghiêng phải ngó, thấy phía sau không có động tĩnh gì hắn mới quẹo vào một con đường khác.

Tôi vốn muốn lại gần xem hắn đi ra từ căn nhà nào, nhưng tên này đi quá nhanh, tôi sợ mất dấu nên đành từ bỏ ý định, chỉ tập trung bám theo hắn.

Hắn đi đường vô cùng cẩn thận, cứ chốc chốc lại dừng chân ngó bên trái nhìn bên phải.

Tôi cố gắng hết sức để giữ một khoảng cách theo dõi mà hắn không thể phát hiện được. Cứ thế chừng 10 phút sau, hắn đứng lại cạnh tường một ngôi nhà.

Trông dáng vẻ của hắn như đang chờ đợi ai đó. Tôi giật mình, không lẽ người gửi quan tài không chỉ có một tên?

Không lâu sau, quả nhiên có bóng người đi từ một ngõ khác ra.

Hai người này châu đầu ghé tai to nhỏ gì đấy rồi một trước một sau đi tiếp.

Lúc bọn hắn đi ngang qua một nhà mở đèn ngoài sân, ánh sáng hắt lên bóng người vác bao tải khiến tôi sửng sốt.

Dáng người mập mạp, đi đứng cứ đong đưa cái mông qua lại, còn ai ngoài mụ béo nhà họ Quan lợp ngói lưu ly kia!!

Tôi chợt vỡ lẽ.

Thảo nào mỗi lần tôi đột nhập vào tiệm quan tài, gã chủ cũng kịp thời quay về. Chắc chắn con mụ này báo tin cho gã.

Không cần nói cũng biết, tên còn lại đang đi cùng mụ kia hẳn là gã chủ tiệm bán quan tài.

Đêm nay biết được người gửi quan tài là ai cũng đã đủ rồi..

Tôi nghĩ vậy liền ngừng việc theo đuôi bọn hắn, nhanh chóng chuyển hướng đi đến tiệm quan tài.

Tôi luôn thắc mắc trong cái quan tài đen mà đến lão Lưu cũng hứng thú kia, rốt cuộc chứa cái quỷ gì bên trong?

Sẵn dịp bọn hắn cùng nhau đi đêm, tôi phải tranh thủ điều tra một phen.

Lần thứ tư đến tiệm quan tài, cửa nẻo hiển nhiên vẫn khóa kín mít.

Tôi cứ theo lối cũ qua cửa sổ mà mò vào. Bật đèn pin trên điện thoại soi quanh một vòng, tôi thở dài, đến bao nhiêu lần nhưng vẫn cứ thấy ghê ghê khi thấy một đống đồ dành cho người chết bao quanh mình.

Tôi nhấc chân bước tránh đồ vật đặt đầy trên mặt đất, lách đến góc tường nơi đặt cỗ quan tài đen.

Hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý xong xuôi, tôi từ từ đẩy nắp quan tài qua một bên.

Thứ bên trong nó hoàn toàn phô bày trước mắt tôi.

Vạn lần không ngờ đến!!

Tôi hét lên sợ hãi, ngồi phịch xuống đất.