Tuyến Xe Cuối Ngày Mang Số 13

Chương 58: Bói đũa tiên




Dịch: Mộ Quân

※Dịch giả chú thích: bói đũa tiên tương tự như bói bút, bói tiền xu, đều là trò chơi cầu quỷ cầu ma về ám lên vật dẫn (đũa, bút, đồng xu). Sau đó người chơi sẽ đặt câu hỏi và chờ vật dẫn di chuyển qua từng chữ cái trên tấm bảng chữ có sẵn để tạo thành câu trả lời. Bói đũa tiên có hơi khác một chút ở chữ tiên, tùy thuộc tấm lòng của người chơi, mà thứ được gọi ra bám lên vật dẫn có thể là tiên hoặc quỷ. Về tính thực tế của trò chơi bói đũa tiên này thì người tin chắc có, người thì ngược lại, dịch giả không lạm bàn.

Chú Sáu chết hay chưa không quan trọng lắm, nhưng việc ông già đấy là người hay quỷ thì lại là chuyện khác. Nó liên quan trực tiếp đến Bạch Phàm.

Tôi nhớ hồi đó lúc Bạch Phàm và chú Sáu gặp nhau trên chuyến xe của tôi, họ đã chào hỏi, trò chuyện với nhau rất thân thiết. Khi tôi hỏi thăm về chú Sáu cô ấy còn kể nhà bọn họ rất gần nhau, có thể nói chú Sáu gần như là nhìn cô ấy lớn lên từng ngày.

Tâm tình của tôi mỗi lúc một tệ.

Cu Sáu thấy tôi đánh rơi giấy tờ lả tả đầy mặt đất, nó lầm bầm càu nhàu mấy tiếng rồi vội vã cúi đầu nhặt nhạnh đám giấy lên.

Cu Sáu còn chưa nhặt xong thì lão Ngô đã từ đằng xa chạy lại, người chưa tới nhưng giọng quát đã sang sảng:

"Cậu làm cái gì thế hả?"

Tiếng gào đột ngột của lão Ngô đã kéo tôi ra khỏi trạng thái hỗn loạn vì ký ức quay cuồng trở về với thực tại.

Lão Ngô vừa chạy tới nơi, liền giằng ngay lấy cái túi vải màu đen trong tay cu Sáu, sau đó khom người nhặt giấy tờ bay vưỡng vãi trên đất một cách khẩn trương vội vàng. Ông ta hỏi bằng giọng điệu khó chịu vô cùng:

"Tại sao cái túi này là ở trong tay mấy cậu?"

Cu Sáu rất thích công việc ở đây, nó cũng rất tôn trọng và kính sợ ngài đội trưởng Ngô này nên lật đật giải thích ngay lập tức:

"Ngô ca, tụi em đụng mặt bác bảo vệ ngoài cổng, ông ấy nhờ bọn em cầm cái túi này gửi lại cho anh. Tụi em đang trên đường mang đến cho anh đó."

Lão Ngô loay hoay một hồi cũng gom lại được toàn bộ đám giấy trên đất nhét cả vào túi. Mặt mày ông ta sưng sỉa trầm giọng gay gắt:

"Những lời tôi nói với cậu sáng nay cậu xem như gió thoảng mây bay hả? Cậu không chõ mũi vào chuyện này thì không được hả?"

Tôi giữ nguyên tắc im lặng là vàng, không đáp lời. Cu Sáu lại tôn thờ chủ nghĩa ồn ào là kim cương nên nó lại tiếp tục liến thoắng giải thích một hơi:

"Ngô ca, đầu óc của Lý Diệu hông được tốt lắm, anh đừng chấp nhất với anh ấy, anh ấy không phải cố tình vứt giấy tờ lung tung xuống đất đâu."

Tôi nhăn mày, hỏi lão Ngô:

"Ba bao hồ sơ ông giấu như mèo giấu cứt, tôi cũng đã xem qua hai bộ rồi. Ông trả lời cho tôi biết đi. Vì sao bên trên giấy tờ ghi chú thông tin của những hành khách gặp nạn lại toàn là người của Hổ Yêu Sơn. Trước đây chả phải trước đây ông cứ ra rả người chết là thôn dân sống ở thôn Đường Oa Tử sao?"

Lão Ngô thở hắt ra một hơi rồi phẩy tay trả lời gọn lỏn:

"Vẫn là câu nói kia thôi. Nếu cậu còn yêu quý tính mạng của mình thì tốt nhất đừng có hỏi."

Ông ta nói xong liền tức tối xách cái túi lên vai, giậm chân đùng đùng đi mất.

Chẳng qua chỉ là ba vụ tai nạn xe cộ đơn giản, tới giờ lại diễn biến càng lúc càng phức tạp, thần bí!

Tôi thất hồn lạc phách đi theo cu Sáu quay về ký túc xá. Đúng lúc này, Bạch Phàm nhắn tin đến cho tôi:

"Anh chàng đẹp trai, lần trước thỉnh ngài đi ăn ngài cũng chẳng thèm nể mặt cho. Ngày mai thế nào hử? Có thời gian không thế?"

Tôi siết điện thoại trong tay, nhìn chằm chằm tin nhắn nửa ngày nhưng vẫn chần chừ không bấm trả lời. Đã nhiều ngày không gặp Bạch Phàm, trong lòng tôi thực sự rất nhớ cô ấy. Nhưng mà lần hẹn hò này, tôi còn muốn đi sao?

Hay là tôi quá nhạy cảm, quá đa nghi rồi?

Người ta không ghét bỏ thanh niên ba không như tôi đã là cmn quá may mắn rồi. Tôi lại còn hoài nghi vớ va vớ vẩn như này có nên không! Ban đầu thì nghi ngờ lão Lưu là người xấu, kết quả cuối cùng lại chứng minh tôi là thằng ngu xuẩn.

※Dịch giả chú thích: thanh niên ba không là không tiền, không nhà, không xe.

Tôi suy nghĩ qua, suy nghĩ lại, rốt cuộc cũng tự thôi miên, thuyết phục thành công chính mình, ngón tay lướt như bay trên bàn phím điện thoại, trả lời tin nhắn của Bạch Phàm:

"Ừm, vậy hẹn lúc bảy giờ rưỡi nhé. Anh mời em đi ăn."

Bấm phím gửi đi xong tôi nghĩ tới nghĩ lui lại nhắn bổ sung thêm một tin:

"Đừng có gọi Thang Nghiêu đấy. Chỉ hai người chúng ta thôi."

Mấy phút sau Bạch Phàm gửi qua một cái mặt quỷ coi như trả lời tin nhắn của tôi, rồi sau đó kết thúc liên lạc.

Tôi ném điện thoại qua một bên, chui vào ổ chăn một cách hạnh phúc mãn nguyện.

Đêm nay là buổi tối tôi cảm thấy an toàn nhất, bình yên nhất, thoải mái nhất trong dạo thời gian gần đây. Không có tiếng ma gào quỷ khóc thê lương ngoài cửa, cũng chẳng còn âm thanh rì rầm nỉ non bên dưới gầm giường.

Tất cả cuối cùng cũng quay về quỹ đạo bình thường. Cu Sáu vẫn y như cũ đã thăng đường...à không thăng giường từ sớm, giờ đang ngáy ầm ầm như xe kéo bên cạnh. Sự thoải mái của đòn bánh tét này khiến tôi cảm giác như mấy vụ nguy hiểm chết người vài ngày trước không hề dính dáng gì đến nó vậy.

Nó vẫn luôn không hiểu rõ nguy cơ chết người khi lái tuyến xe cuối ngày số mười ba này. Mỗi ngày đều vô cùng nghiêm túc, cần mẫn lên ca. Lúc có thời gian còn suy nghĩ đến việc cải tiến chất lượng, đến độ chạy đi tìm lão Ngô đề xuất các ý tưởng mang tính xây dựng.

Nhìn đòn bánh tét tròn quay đang ngủ say sưa, nét mặt không mang chút lo lắng âu sầu của nó, tôi cũng cảm thấy lòng mình trở nên nhẹ nhàng thoải mái.

Lúc nào cu Sáu cũng dùng ánh mắt nhìn thằng đần mà nhìn tôi hết chạy đông lại chạy tây, hoàn toàn không biết tôi đang bận rộn cái gì. Nhưng mỗi lần, cứ hễ tôi nhờ vả là nó lại sẵn sàng giúp đỡ mà không hề oán giận cũng chẳng màng hỏi nguyên cớ, cứ thế nhào lên xung phong.

Làm anh em với nhau không phải chính là dạng quan hệ này sao?!

Như thế này vậy, từ giờ về sau, mớ bòng bòng đang quấn chặt vận mệnh của bọn tôi hãy để tôi gánh vác toàn bộ đi!

Suy nghĩ một hồi tôi bất giác dần dần nương theo nhịp điệu tiếng ngáy phò phò của cu Sáu mà chìm vào giấc ngủ.

Buổi trưa ngày hôm sau, Đầu Viên có công chuyện đến huyện Tân Giang chỗ chúng tôi. Sau khi gã xong việc, cảm thấy rảnh rỗi không có gì làm nên tiện đường chạy đến công ty tìm hai thằng bọn tôi chém gió.

Tôi nhìn thấy Đầu Viên lại nhớ đến tên Bò Cạp nên cũng tiện miệng hỏi thăm tình huống của hắn.

Đầu Viên ngửa mặt lên trời cười ha hả ba tiếng rồi trả lời:

"Bò Cạp ấy hả? Thằng chó đó xong phim rồi. Cái hôm nó xử vị thầy trừ tà họ Hà kia xong muốn kiếm đường chuồn, anh đây đã ngay lập tức thả tin tức cho thằng đệ làm bên cục công an. Thế là thằng chó đó bị tóm. Anh mày còn được cảnh sát thưởng cho 500 đồng đấy!"

Tôi hơi hơi bất an hỏi tiếp:

"Thế lực thằng đó đâu phải nhỏ, sau này nó ra ngoài rồi kiếm anh trả thù thì làm thế nào giờ?"

Đầu Viên khoát khoát tay bộ dạng chẳng để tâm, gã đáp lại:

"Trả thù? Nó không phạm pháp thì anh làm gì có cách hốt được nó chớ! Huống chi lần này lại còn là tội giết người. Anh đã dùng đến quan hệ trong cục cảnh sát, lo lót hết rồi. Nó có bỏ ra bao nhiêu tiền đi chăng nữa cũng đừng hòng tại ngoại được."

Đầu Viên nói xong thấy tâm tình tôi vẫn sa sút. Gã hiểu được tôi cảm thấy không thoải mái vì tôi còn để bụng về cái chết của thầy Hà, gã mở miệng an ủi tôi mấy câu:

"Người anh em, chú cũng không nhất thiết phải quá âu sầu như vậy. Như anh từng nói với chú rồi, chú chỉ bị thằng nhóc học trung học đó lừa đảo thôi. Mặt mày thằng nhãi đó búng ra sữa thế kia thì làm sao có thể là thầy Hà bảy tám chục tuổi nổi danh mà chú cần tìm được."

Người cũng chết rồi, tôi không muốn tranh luận vô nghĩa với Đầu Viên làm gì cho thêm phiền nên cười cợt qua loa bẻ lái sang chuyện khác.

Đầu Viên đề nghị cả bọn tối nay cùng ra ngoài nhậu nhẹt nhưng tôi lại có hẹn với Bạch Phàm nên đành phải từ chối gã.

Đến năm sáu giờ chiều, Đầu Viên và cu Sáu túc tắc dắt nhau ra cửa. Còn tôi thì vội vội vàng vàng chuẩn bị này nọ rồi đi đến chỗ hẹn với Bạch Phàm.

Nội dung trong tập hồ sơ thứ hai đích thực làm tôi cực kỳ kinh ngạc và thắp lên rất nhiều mối nghi ngờ nhưng cuối cùng tôi vẫn chọn cách đè chúng nó xuống và tiếp tục tin tưởng Bạch Phàm.

Hôm nay Bạch Phàm diện một tấm áo màu trắng tinh phối hợp với chiếc quần bò ôm sát tôn lên sự đôi chân thon dài, thẳng tắp. Bộ trang phục này cực kỳ thời thượng, hình như là mô đen mới nhất năm nay trên taobao.

※Dịch giả chú thích: taobao là mạng thương mại điện tử lớn ở Trung Quốc, tương tự Tiki, Shopee ở Việt Nam mình.

Bạch Phàm nhìn thấy tôi tức khắc biểu lộ sự vui sướng, cô líu lo bảo mấy ngày không gặp nhớ tôi chết đi được. Tôi bị cô ấy bắn một tràng đạn bọc đường đến đầu váng mắt hoa, nỗi lo lắng bất an lúc nãy cũng theo đó mà bay biến đi đâu mất.

Trong khi dùng bữa, mấy lần tôi muốn hỏi cô ấy về chuyện chú Sáu nhưng từ ngữ lên đến miệng rồi lại chẳng thể nào thốt ra thành câu.

Ăn tối xong hai chúng tôi tay trong tay tản bộ dọc theo bờ sông, vừa đi vừa tán gẫu đủ thứ chuyện trời nam đất bắc.

Bỗng dưng sau lưng có ai đó lên tiếng gọi rất to:

"Uây uây...trùng hợp quá vậy ta!"

Tôi xoay đầu theo hướng phát ra âm thanh, nhìn thấy đám hai người Đầu Viên và cu Sáu đang đi lại gần.

Đầu Viên trông thấy Bạch Phàm hai mắt liền sáng rỡ như đèn pha, chậc chậc mấy tiếng vỗ vai tôi:

"Phải không đấy chú em? Người đẹp thế này mà lại là bạn gái chú mày sao?"

Tôi thừa biết trong lời nói của gã ám chỉ cái gì nên không trả lời, chỉ trợn mắt trừng gã một cái.

Cu Sáu nhận ra Đầu Viên có ý giễu cợt trêu chọc tôi liền đi tới đẩy gã một cái rồi bảo:

"Đầu Viên ông đừng ở đó coi thường người khác nhá. Tui thấy hai người Lý Diệu và Bạch Phạm xứng đôi hết sẩy á!"

Tôi còn đang thầm nói lời cảm tạ cu Sáu trong lòng, ai dè đòn bánh tét này nói xong, đưa mắt nhìn tôi xong lại ngắm nghía Bạch Phàm rồi đột ngột cười phá lên ha hả.

Tôi quê quê thấy "nực rồi nha" đang tính mở miệng quạt nó mấy câu thì một giọng nữ thình lình vang lên:

"Cậu được lắm đó Bạch Phàm, có kèo cũng không thèm gọi mình một tiếng."

m thanh vừa lọt vô lỗ tai tôi liền thấy sôi máu ngay tắp lự. Tôi hằm hằm quay hẳn cả người lại nhìn, quả nhiên là Thang-Nghiêu-váy-đỏ. Có điều ả ta chỉ khi nào không có người khác ở bên cạnh mới mặc váy đỏ, còn lúc này hiển nhiên ả đang khoác một bộ trang phục hợp mốt trên người.

Bạch Phàm nhìn thấy Thang Nghiêu, cô kinh ngạc hô lên một tiếng rồi chạy tới nắm tay kéo Thang Nghiêu đi qua nhập bọn, vừa đi cô vừa nhẹ nhàng giải thích cả đám gặp mặt chỉ là một sự tình cờ thôi.

Sau khi tôi giới thiệu đơn giản đôi bên với nhau xong, tôi mới phát hiện Đầu Viên gã này từ nãy đến giờ cứ dán mắt nhìn chằm chằm vào Thang Nghiêu, thiếu điều muốn rớt dãi lòng thòng đầy đất.

Thang Nghiêu nhìn thấy mặt tôi chàu quạu, rõ ràng thể hiện không hoan nghênh ả ta nhưng điều này cũng hoàn toàn không hề ảnh hưởng đến tâm tình của ả. Ả vẫn điềm nhiên cười cười nói nói, nhanh chóng hòa nhập cùng đám người.

Ngoại trừ thằng tôi ra thì mọi người ai ai cũng cảm thấy thoải mái vui vẻ. Đầu Viên còn đề nghị tất cả đi cà phê ngồi chém gió cho tiện.

Tôi bị bọn họ hết kéo rồi đẩy mạnh mẽ lôi đi ầm ầm trên đường.

Quán này trang hoàng rất sang trọng hào nhoáng, có thể nói đây là quán cà phê đẳng cấp số một số hai trong thành phố. Đầu Viên và ông chủ chỗ này có quan hệ không tệ, họ sắp xếp cho chúng tôi một gian phòng độc lập riêng biệt.

Tên Đầu Viên này bị sắc đẹp của Thang Nghiêu hớp hồn, gã luôn miệng không ngừng kể chuyện này chuyện kia, chọc cho Bạch Phàm lẫn Thang Nghiêu đều cười giòn giã liên tục.

Gã chém gió một hồi lại chém tới vụ gan to gan nhỏ. Tôi thầm rủa trong lòng "cứ tha hồ phét lác đi, gì mà anh to gan lắm đó, cái gì cũng chả ngán, ma quỷ nào gặp anh cũng chạy"

Thang Nghêu nghe đến đoạn này càng cảm thấy hứng thú, ả đề nghị:

"Tụi mình cứ ngồi nói chuyện không thế này thì chán quá. Anh mới bảo anh can đảm lắm phải không! Hì, hay là chúng ta chơi trò bói đũa tiên đi, được không?"

Tôi vừa nghe đến bói đũa tiên liền giật bắn mình, đổ cả mồ hôi lạnh. Vụ trăm quỷ khóc tang với tiếng rên rỉ hàng đêm dưới gầm giường mới vừa kết thúc, tránh còn không kịp chứ ở đó mà cmn bói với biếc!

Tất nhiên tôi trăm ngàn lần không đồng ý với ý tưởng điên khùng của Thang Nghiêu đồng thời kiếm đủ từ ngữ chửi rủa ả ta một thậm tệ trong lòng.

Đầu Viên ơi là Đầu Viên! Tôi còn lạ lẫm gì con trâu to xác này. Nếu đối phương là người thì không ai hung hăng bằng gã, đảm bảo nói chưa hết câu gã đã vung tay vung chân tặng cho đối phương mấy chục đấm rồi. Có điều nếu đối phương không phải người thì...chậc, gã sẽ ngoan ngoãn biến thành thịt trâu khô mặc cho ai thích nhấm nháp thì nhấm nháp.

Có điều, đang ở trước mặt người đẹp nên gã cố gắng chống đỡ, không muốn để lộ ra mình nhát gan như chuột. Gã lén nuốt mấy ngụm nước bọt rồi cười ha ha trả lời:

"Được! Được đó! Lá gan anh to như thế này, chơi cái quỷ gì cũng được."

Cu Sáu lại tương phản với Đầu Viên, đối với chuyện ma quỷ này nọ, từ đó tới giờ nó tuyệt đối không bao giờ tin tưởng, thế nên nó ngay lập tức gật đầu đồng ý. Về phần Bạch Phàm, tuy gan cô nhỏ một chút nhưng lại khá ham chơi, ưa của lạ, cô thấy mọi người hào hứng như thế cũng nhanh chóng ủng hộ.

Sau đó, tất cả mọi người đồng loạt đổ mắt nhìn về phía tôi.

Gì thì gì chuyện này không thể nhượng bộ, giả sử vì không muốn mất mặt mà gật đầu đáp ứng bừa để rồi sau đó nhận hậu quả thảm khốc thì cmn quá xui xẻo rồi. Tôi lập tức lắc đầu nguầy nguậy:

"Đang yên đang lành chơi cái trò bói đũa tiên vớ vẩn chả thú vị đó làm cái gì. Chúng ta đi hát karaoke đi!"

Thang Nghiêu nghe tôi thoái thác ả nhếch môi cười lạnh lùng, rồi giở giọng châm biếm tôi:

"Ôi Diệu ca à, đã mười bảy năm rồi anh còn dùng Tối huyễn dân tộc phong làm nhạc chuông điện thoại, chúng em làm sao có thể hát chung với anh với được cơ chứ! Mà cả đám ba người đã nói muốn chơi, có mỗi mình anh đánh bài chuồn. Nhát như thỏ đế thế này không sợ Bạch Phàm cười cho thối mũi à?"

Lời lẽ của ả ta cực kỳ chối tai. Tôi khó chịu nhíu mày định há mồm phản pháo, Bạch Phàm ngồi cạnh lại kéo cánh tay tôi nhẹ nhàng năn nỉ:

"Mọi người đều muốn chơi mà, anh cũng chơi cùng đi mà. Dù sao tối nay anh đâu cần phải đi làm đâu. Anh cứ chơi đi, đừng sợ hãi, còn có em bên cạnh anh mà."

Bạch Phàm vừa dứt lời cả đám liền cười ầm ầm lên.

Thế này là mất hết cmn mặt mũi rồi!

Bạch Phàm đã nói đến như thế rồi, nếu tôi còn cứ dùng dằng không đồng ý tham gia, có lẽ sẽ bị mất điểm thậm tệ trong mắt cô ấy mất.

Tôi hít sâu một hơi, tự động viên chính mình rồi gật đầu đáp ứng. Tôi thầm nghĩ chỉ chơi một lúc sau đó đề nghị giải tán đi về vậy.

Thang Nghiêu thấy tôi cuối cùng cũng phải tham gia trò chơi, ả cười cười gọi phục vụ mang lên một cây đũa dài và một tấm khăn trải bàn màu trắng.

Ả trải tấm khăn trải bàn đó lên bàn rồi dùng bút lông vẽ một vòng tròn thật to lên trên, nửa bên trái vòng tròn viết một chữ CÓ, nửa bên phải viết một chữ KHÔNG. Sau cùng ả thả cây đũa lên chính giữa cái bàn.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chúng tôi bắt chước trò bói đũa chiếu trên ti vi vươn ngón trỏ ra ấn lên cái khay.

Tôi chỉ mới chạm ngón tay lên chiếc đũa thôi, nhưng không hiểu sao trái tim đã bắt đầu đập "thình thịch" mỗi lúc một nhanh.

Tôi lẩm nhẩm khấn trong bụng:

"Vái trời vái phật, làm ơn đừng có xảy ra chuyện gì đấy!!"

Tôi lườm Đầu Viên đang ngồi kế bên một cái sắc lẻm, lúc này gã đang căng thẳng đến mức hai con mắt mở trừng trừng không chớp phát nào.

Thang Nghiêu thấy mọi người đã chuẩn bị xong xuôi, ả nhìn chiếc đũa một cách chăm chú rồi dùng giọng nói cực kỳ nghiêm túc niệm lên mấy câu:

"Đũa tiên ơi đũa tiên, cầu xin ngài hiển linh chỉ bảo. Nếu ngài đã lên rồi làm ơn vẽ một vòng tròn."

Cả bọn không hẹn mà cùng nín thở, dán chặt mắt vào chiếc đũa không dám nhúc nhích gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Một phút đồng hồ trôi qua.

Chiếc đũa vẫn nằm yên bất động!

Trái tim như đang bị bóp nghẹt lại của tôi cuối cùng cũng được thả lỏng. Tôi mới vừa định vung tay hô trò chơi này thật vớ vẩn, không chơi nữa.

Ai ngờ đâu, tôi còn chưa kịp giơ tay thì chiếc đũa nãy giờ vẫn đang bị đè dưới ngón trỏ của bốn người chúng tôi bỗng nhiên nhúc nhích một cái!