Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 25: Nhục nhã ở yến tiệc hoàng gia




Ôm chặt Lạc Cơ Nhi trước ngực, hơi thở ấm áp cuồn cuộn lưu động.

Mặc Uyên hơi chau mày lại, thật không ngờ nàng lại nhỏ bé đến vậy. Cả người giống như một con mèo bình thường ngồi trong lòng mình, đầu khẽ cúi xuống chợt thấy khuôn mặt nàng đỏ bừng lên, kề sát vòm ngực trần của hắn, hơi thở ấm áp, lay động lòng người.

Xe ngựa khẽ động, Lạc Cơ Nhi vùi đầu vào ngực hắn càng sâu hơn, kêu lên một tiếng đau đớn, hai tay nhỏ bé vươn lung tung tìm chỗ trụ lại cơ thể, cũng không ngờ chạm vào da thịt trần trụi của hắn, nhiệt độ ấm áp của hắn làm nàng kinh hãi kêu lên một tiếng rồi rút tay về!

Mặc Uyên cười nhẹ, ôm nàng thật chặt trong lòng, khẽ vuốt ve thân thể nhỏ nhắn của nàng.

Trong hơi thở hắn ngập tràn mùi hương của nàng, Mặc Uyên nhắm mắt lại, tạm thời quên đi mục đích hắn vào cung lần này.

Đã bao lâu hắn chưa nhìn thấy người con gái ôn nhu mỹ lệ kia?

Ba tháng trước hắn chỉ huy quân đội tiến lên phía bắc san bằng triệt để tiểu vương quốc Đằng An kia, làm cho toàn bộ thủ đô Lạc Anh kinh sợ tôn sùng hắn là “Uyên Vương” khí phách cùng gan dạ sáng suốt, đáng tiếc là lúc hắn trở về nàng đã gả cho người khác.

Nghĩ đến đây, Mạc Uyên cúi đầu, hung hăng hít thở mùi hương vĩnh viễn vẫn chưa ngửi đủ kia, vuốt ve thân thể mị hoặc kia của nàng.

Từ lúc đó trở đi, toàn bộ Uyên Vương phủ ngày ngày ngập trong ca hát, hắn đắm chìm trong mỹ sắc khắp thiên hạ, hưởng thụ vinh hoa vô tận thu được, bao gồm cả con người bé nhỏ trân quý trong lòng hắn, khiến hắn không thể giải thích lí do muốn chà đạp, muốn trói buộc nàng bên người mình không cho rời đi, khiến tâm trí nàng chỉ có duy nhất hắn.

Ba tháng qua hắn không thèm để ý tới triều chính, hoàng thượng cũng chẳng triệu hắn lại, chỉ nói rằng hắn chinh chiến mệt nhọc cần nghỉ ngơi hồi phục. Thật không ngờ ba tháng sau hắn tiến cung lại là vì chuyện do nàng kia dựng nên.

A.

Mới ba tháng mà đã có cốt nhục hoàng gia, tam cung lục viện chỉ có một mình mình được sủng ái.

Uyển Nhi, ngươi quả thật là người con gái có thể khiến người khác điên đảo đất trời.

“Chi nha —— ” Xe ngựa chậm rãi dừng lại..

Đã tới hoàng cung rồi.

Lạc Cơ Nhi giật mình, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Dọc đường đi nàng suy nghĩ làm thế nào có khả năng đào tẩu, người đàn ông bên cạnh càng lúc càng ôm chặt nàng, giống như muốn đem toàn bộ người nàng tiền nhập thân thể, ngón tay xấu xa lướt qua cánh môi của nàng, qua gáy, xương quai xanh, làm toàn bộ thân thể nàng bốc lên một ngọn lửa nhỏ, khiến lòng nàng trở nên rối loạn!

“Nên xuống xe thôi Nô nhi” Cần cổ ngưa ngứa, hàng mi của Lạc Cơ Nhi chợt trở nên run rẩy, cảm thấy hắn đang cắn khẽ vành tai mình, thấp giọng nói.

Nàng đứng dậy, động tác có chút hoảng loạn, nhưng hai chân nàng vừa chớm di chuyển thì nàng không thể kìm được than nhẹ một tiếng.

Mặc Uyên khẽ nhíu mày, mắt chăm chú nhìn một lát, hàng mày tuấn lãng mang theo vài phần ý cười, chậm rãi buông ra.

“Nô nhi của ta quả nhiên là khối trân bảo, mềm mại trắng nõn giống như hoa, như vậy mới khiến ta luôn cảm thấy chưa đủ, phải không?” Giống như ôm con mèo nhỏ, hắn ôm lấy nàng, hơi thở Mặc Uyên tà mị chạm vào đôi mắt đẹp của nàng, khăng khít thân mật mang nàng cùng nhau xuống xe.

Lời nói trắng trợn đến cực điểm làm hai gò má Lạc Cơ Nhi nóng bừng lên, run run không dám nhìn thẳng vào mọi người.

Cho tới lúc xuống khỏi xe, hai chân chạm đất, nàng mới vô thức mà vùng ra khỏi lòng hắn, mái tóc đen có chút lộn xộn phất phơ ngang má, hắn đem nàng đang e thẹn như hoa với dung nhan tuyệt mĩ càng lúc càng thêm mê người, dẫn tới đại điện trước ánh mắt dòm ngó của tất cả mọi người.

Phía trước chợt có trận cười khe khẽ, bàn tay nhỏ bé của nàng chợt bị nắm lấy, bước chân lảo đảo theo sát người mặc long y bào màu đen tiến về phía trước.

Tiếng đàn sáo, tiếng trống khương minh (*loại trống nhỏ có thể cầm hoặc đeo trên người cùng người diễn), tiếng nhạc khí diễn tấu lọt vào tai nàng từng hồi.

Trước khi đi vào đại điện, có không ít người quay lại, cùng nói chuyện với Mặc Uyên. Đối với vị vương gia trẻ tuổi mà lại vô cùng tà mị tuyệt mĩ này có vô số kẻ trong triều muốn kết giao với hắn, lại mong muốn hơn nữa là đưa nữ nhi của mình trèo lên vị trí chính phi của vị vương gia này, để từ nay về sau được gọi với mỹ danh hoàng thân quốc thích!

Vừa thấy hắn đi vào đại điện, âm thanh đàm tiếu chợt nhỏ đi, biến thành từng đợt tiếng hấp khí…

Trong đại điện đèn đuốc sáng trưng, người đàn ông tuấn mĩ tao nhã, cả người lộ ra một vẻ tà mị, bên môi mang theo nhàn nhạt ý cười, bước vào trong cánh cửa, khiến lòng nữ tử trong thiên hạ thèm muốn, từng bước từng bước một, đều nổi bật bất phàm, phong vận độc tồn (*có một không hai)

Sửng sốt một hồi lâu mới có người cuống quít từ chỗ ngồi đứng dậy quỳ lạy trên mặt đất : “Tham kiến … Uyên Vương điện hạ!”

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều đứng đậy, tiếng đồng thanh giống như sấm sét nổ vang trong đại điện: “Tham kiến … Uyên Vương điện hạ!!!”

Nam tử cười tao nhã, đôi mắt tà mị mang theo sóng gợn lưu chuyển, “Chư vị, đã lâu không gặp. Đứng dậy cả đi.”

Mọi người đều nhao nhao tạ ân, tiếng sấm lại một lần nữa vang vọng trong đại điện.

Ngẩng đầu lên, mọi người mới phát hiện ra người con gái nhỏ nhắn xinh xắn đằng sau hắn, giống như cánh hoa trắng, nở rộ nơi đại điện hoa lệ, tỏa ra một sức quyến rũ đặc biệt, bàn tay nhỏ nhắn mềm mại không xương của nàng bị nắm chặt trong bàn tay của nam tử, cả người lãnh đạm mà kiều mị.

Ngồi xuống vị trí, Mặc Uyên rõ ràng nhìn ra được những ánh mắt đang dõi theo, trong đó không thiếu những đôi mắt tràn ngập lửa nóng, thẳng chiếu vào người tiểu cô nương xinh đẹp đằng sau hắn.

Bên môi hắn chợt có chút cười, dùng ba phần lực đạo khiến Lạc Cơ Nhi cảm thấy dưới chân bất ổn, kinh hãi kêu lên một tiếng rồi rơi vào trong lòng hắn, hơi thở mạnh mẽ trong nháy mắt bao bọc lấy nàng! Lạc Cơ Nhi hoảng hốt đứng dậy, nhưng tay hắn lại khẽ xoa xoa lưng nàng, thở dài bên tai: “Nô nhi, cẩn thận, có rất nhiều người đang nhìn.”

Lạc Cơ Nhi mặt đỏ bừng, bàn tay nhỏ bé bám chặt vào áo bào của hắn, đang muốn giãy dụa, bỗng nghe thấy tiếng the thé chói tai của thái giám : “Hoàng thượng giá lâm……”

Theo thanh âm giảm đi, Mặc Uyên chợt đình chỉ động tác, ý cười bên môi biến mất, trong cặp mắt tối tăm tràn đầy khí giận u ám.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại…

Người đang chậm rãi đi vào chính là đương kim thiên tử đương triều, khoác trên người bộ long y bào màu hoàng kim lộ rõ vẻ cao sang, trên người hắn còn hơn cả Uyên Vương vừa mới tới ở một loại khí phách vương giả mà âm lệ, uy nghiêm không dung xâm phạm, đôi mắt hoàn toàn nghiêm nghị. Hắn – Mặc Húc, chính là vương giả độc nhất vô nhị của toàn bộ Lạc Anh Quốc.

Mặc Uyên ngồi yên vị, nheo con mắt lại nhìn, chậm rãi nâng chén rượu bằng vàng được chạm trổ trên bàn lên.

Mà theo phía sau Mặc Húc là một người con gái ung dung cùng kiều mị như đóa bạch mẫu đơn, nàng mang trên người bộ y bào đỏ rực, da trắng nõn nà, mày như đuôi chim yến, đôi môi đỏ như máu, khí chất tuyệt đẹp.

Kia là hậu cung ba nghìn mà độc sủng – Uyển phi.

Hai người chậm rãi bước vào, Uyển phi có chút khẩn trương, ánh mắt kiều mị đảo qua chỗ mọi người, rốt cuộc quả nhiên thấy được vị trí của nam tử tuấn nhã tà mị kia, trong lòng đột nhiên khẽ động, cước bộ suýt nữa rối loạn!

Thành công giữ được ánh mắt của Uyển phi, bên môi Uyển Vương nhếch lên một nụ cười nhạt khát máu, ngửa đầu uống xong một chén rượu tinh khiết và thơm nồng. Ngay sau đó hắn nâng cằm của tiểu cô nương trong lòng lên, gặp phải ánh mắt bối rối của nàng, hắn bá đạo mà tà mị hôn xuống.

Ôi…………

Lạc Cơ Nhi hoàn toàn trở nên hoảng sợ, chiếc cằm nhỏ nhắn bị những ngón tay của hắn nâng lên, hơi thở nóng hổi của hắn vây quanh nàng, sau một khắc, môi lưỡi của nàng bị bị khiêu mở một cách thô bạo ngang ngược, một dòng chất lỏng cay nồng xâm nhập vào trong cổ họng nàng!!

“Đừng.” Lạc Cơ Nhi run rẩy toàn thân, vô thức bám chặt vào áo hắn.

Hơi thở cay nóng tràn đầy khoang miệng, nàng kịch liệt vùng lên nhưng ngay cả tiếng khù khụ cũng bị hắn nuốt vào trong miệng, khiến cho nàng đang bị giam cầm trong lồng ngực hắn chỉ có thể run rẩy! Tiếng khù khụ càng lúc càng trầm trọng hơn, nước mắt tràn ra, nàng giãy dụa đầy thống khổ.

Hết thảy người trong đại điện đảo hít vào một ngụm khí lạnh. Ánh mắt chăm chú nhìn về phía nơi Uyên Vương đang ngồi!

Thiên tử ở trước mặt, đang ở yến hội hoàng gia!

Hắn tà mị giam cầm tiểu nô trong lòng mà hôn, giống như diễn trò, khiến cho bầu không khí khắp đại điện nhuốm đẫm cảm xúc mãnh liệt và nóng bức, khắp nơi tràn ngập mị hoặc cùng mùi vị dục tình !!

Tất cả mọi người lại không ai chú ý tới, khi nhìn thấy màn như vậy thì khuôn mặt của Uyển phi bỗng chốc trở nên trắng bệch không gì sánh được!

Đùa bỡn chán, Mặc uyên cuối cùng cũng chịu buông cơ thể mềm mại trong lòng ra, Lạc Cơ Nhi vẫn ho sặc sụa, cảm giác từ cổ họng cho tới phế quản cay xè. Rượu trong đôi môi đỏ bừng của nàng đi xuống chưa hết tràn ra ngoài, lưu lại một vài giọt lóng lánh trong suốt trên khóe môi. Mặc Uyên cười khẽ, cúi đầu liếm sạch giọt rượu kia. Nàng kinh hoàng né tránh hắn, tiếng nức nở tràn ra khỏi miệng.

Tốt lắm!

Đây chính là kết quả mà hắn muốn, hắn rất thỏa mãn!

Dường như phớt lờ hành vi không kiềm chế của hắn, bên môi Mặc Húc nở một nụ cười yếu ớt nhàn nhạt đến khó nhận thấy, chậm rãi ngồi xuống long ỷ (*ghế dành cho vua), thản nhiên nói: “Tam đệ vẫn như vậy, coi hoàng cung của trẫm như hoa viên nhà mình a.”

Một câu nghe tưởng như lời trêu đùa nhưng lại khiến tất cả mọi người nghe thấy mà mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Ai cũng biết rằng tuy nói hiện nay bề ngoài Lạc Anh Quốc thoạt nhìn bình thản nhưng bên trong triều đình lại phân tranh đầy sóng gió, vẫn mãi mà chưa chấm dứt. Uyên vương có trong tay binh quyền, cho dù tác phong thường ngày bất kham bất chính, nhưng hoàng thượng cũng hiếm khi trách tội. Người ngoài nhìn vào cho là hoàng thượng trân trọng tình nghĩa huynh đệ, nhưng thực ra hoàng thượng, là không tránh được đứng ở một nơi bí mật gần đó quan sát phong vân biến cố.

“A.“ Cặp mắt dài hẹp tà mị của Mặc Uyên nhìn về phía chính giữa điện, “Hoàng huynh luôn rộng lượng, hiểu rõ tính tình thần đệ, miễn là quân tử không đoạt người yêu của kẻ khác, hoàng huynh tự nhiên sẽ không so đo cái gì, thần đệ nói vậy có đúng không?”

Lời vừa dứt, toàn bộ đại điện hít một hơi lạnh! Uyển Phi nương nương sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, cánh tay nhỏ bé rút vào trong ống tay rất nhanh, như thể Mạc Uyên đã xúc phạm nhiều điều cấm kỵ, khiến bản thân nàng không dám nhìn thẳng!

Người người đều biết ái nữ của thừa tướng – Tâm Uyển – trước khi vào cung từng có một đoạn tình cũ với Uyên Vương nhưng cứ ngỡ Uyển phi vào cung tất cả đều tan thành mây khói, cũng không ngờ là lần đầu gặp lại kể từ khi chiến thắng trở về từ miền Bắc, Uyên vương lại lớn mật khiêu khích thánh thượng vấn đề này.

Mặc Húc nheo mắt lại, chậm rãi quan sát đệ đệ thoạt nhìn như một kẻ bất kham của hắn.

“Hoàng thượng…” Bỗng một thanh âm đánh vỡ sự im lặng, một viên quan giơ chén rượu lên, “Hôm nay thịnh yến, hạ thần vì được hoàng ân của Uyển phi nương nương mà đến đây, nguyện chúc nương nương phúc thể an khang, sinh hạ long tử, nguyện hoàng thượng biến tát ơn trạch (*đại ý là phát triển nòi giống cho hoàng thượng), hoàng thất hưng vượng..”

Toàn bộ đại điện bị nhiễm sự phấn khởi của thanh âm cất cao lên này, hết thảy hạ thần đều giơ chén rượu lên, liên tiếp nói phụ họa theo.

Khoảnh khắc giây phút xấu hổ bị những tiếng hô lớn như vậy che lấp đi, Uyển phi thu hồi xấu hổ đang muốn bưng rượu thị bị Mặc Húc bên cạnh ngăn cản: “Uyển nhi, nàng đang mang thai, lấy nước thay rượu đi.”

Nam tử tuấn lãng cao quý đẹp đẽ gần kề bên người này khiến cho hô hấp của Uyển phi bị kiềm hãm, chậm rãi cúi xuống: “Tạ ơn điển của Hoàng thượng.”

Ngồi phía trước, Mặc Uyên máy mắt, bàn tay không khỏi nhanh chóng cầm lấy chén rượu.