Tuyệt Ái Nô Phi

Chương 29: Ngạo cốt của nàng




Hành lang quanh co, các cung điện nối nhau liên miên.

Dường như toàn bộ thế giới chỉ còn lại có tiếng hít thở của một mình nàng, nàng không biết chính mình đã đi qua bao nhiêu con đường, xuyên qua bao nhiêu đình đài, chỉ là cây cối xung quanh luôn luôn xanh um tươi tốt , vô số cung điện cùng lầu các, khiến nàng đi tới đi lui như thế nào cũng không thoát ra được.

Hoàng cung này thật lớn!

Trên chóp mũi Lạc Cơ Nhi thấm đẫm mồ hôi, bàn tay nhỏ bé giữ chặt lấy quần áo rách rưới, thỉnh thoảng xuyên qua hành lang dài gặp được cung nữ thái giám thì chột dạ cúi đầu. Nàng muốn chạy, muốn thoát khỏi chỗ này, nhưng vô luận như thế nào đều không thấy rõ đường ra, nàng không khỏi một trận chua xót. Nhớ tới hồi nhỏ khi chạy loạn trong cung Đằng An, vô luận chạy đến đâu nhất định sẽ có người mang nàng an toàn trở về, đơn giản là không ai lại không nhận biết cô công chúa nhỏ nhắn xinh xắn mỹ lệ nhất của Đằng An quốc, còn bây giờ thì…

Trong đầu hiện lên nụ cười tà mị của người đàn ông kia, Lạc Cơ Nhi không khỏi rùng mình một cái, ngay lập tức dưới chân lại càng chạy không ngừng không nghỉ.

Không thể lại bị bắt trở về được!

Màn đêm chậm rãi buông xuống từng chút từng chút một, đèn trong cung đình được thắp sáng hơn một chút.

“Trước đó không lâu tướng quân ở biên ải phía nam có báo, nói Hồ Duệ tộc phía nam thường xuyên quấy nhiễu, tướng quân muốn xin ý chỉ Hoàng Thượng có được xuất binh hay không, nhưng nghĩ đến trong thành đa số quyền lệnh điều binh đều trong tay Uyên Vương điện hạ, lại có chút do dự, cho nên…” Thái giám tổng quản một tay mang theo đèn lồng ở phía trước chiếu sáng, vừa cung kính cúi mình với nam tử mặc long bào màu kim hoàng cao quý ở đằng sau, thấp giọng nói, “Hoàng Thượng, ngài đi đường cẩn thận , đi bên này.”

Đã đêm rồi sao?

Cặp mắt u tối của Mặc Húc có chút mơ hồ nhìn về phía đình đài lầu các trong cung, hàng mày tuấn dật hơi nhếch lên phảng phất chút tức giận, tỏa ra hương vị khiến người ta nhìn không hiểu. Lúc này, một thân ảnh nhanh nhẹn màu trắng lảo đảo chạy tới từ hành lang dài bên kia, thu hút ánh mắt của hắn ——

Dáng người duyên dáng, thoạt nhìn là một nữ tử, trên người mặc không phải là cung trang, quần áo bằng lụa sa tầm thường, mờ ảo lộ ra làn da trắng muốt, bởi vì chạy mà mái tóc đen dày bay loạn theo gió, càng giống như một con thú nhỏ bị thương đang kinh hoàng.

Nàng là ai?

Thái giám tổng quản thấy Hoàng Thượng dừng bước, cũng vội vàng ngừng lại, nhìn theo ánh mắt hoàng thượng, cũng thấy được thân ảnh kia.

Vào canh giờ này, cung phi trong cung không phải đang dùng bữa và nghe hát sao, nữ tử này xuất hiện từ nơi nào, dám can đảm hốt hoảng như vậy quấy nhiễu thánh giá? Sắc mặt hắn trầm xuống, ngón tay cái chỉ vào thân ảnh kia định quát to, lại bị một bàn tay đột nhiên ngăn trở ——

Mặc Húc giơ tay trái lên, ý bảo hắn đừng lên tiếng.

Thái giám tổng quản hoảng hốt hiểu ý, vội vàng lùi sang một bên.

“Oành——!”

“A” Lạc Cơ Nhi chỉ lo hoảng hốt nhìn đằng sau, mà không thấy được phía trước còn có người, nặng nề đụng phải người đi tới, dưới chân cũng đã mềm nhũn, ngã ngồi phịch xuống mặt đất. Nàng vội vàng lấy tay chống đỡ, nhưng một trận đau đớn vẫn truyền đến.

“Lớn mật ——” Thái giám tổng quản rốt cục nhịn không được quát một tiếng chói tai, ngón tay tức giận đến run run mà chỉ vào nữ tử phía dưới, thanh âm cao vút mà sắc nhọn, “Ngươi là nha hoàn ở cung nào? ! Dám to gan đụng vào Thánh Thượng, ngươi không muốn sống nữa có phải không?”

Thánh thượng.

Hai chữ này xẹt qua trong đầu, Lạc Cơ Nhi cả người như bị sét đánh, hơi run rẩy đưa mắt nhìn, dịu dàng nhìn thân ảnh nam tử cao lớn trong hành lang dài kia, từ dưới hướng lên trên, cả người hắn tỏa ra khí vương giả làm cho cả người nàng phát run!

Mặc Húc đảo mắt một cái, bên môi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt đến nhìn không ra.

—— Đã nhìn thấy rõ hình dáng của nàng.

Sợ tóc ẩm ướt dán lên sườn khuôn mặt trắng nõn, miệng nàng hơi sưng, hồng giống như quả anh đào, dường như là từng bị nam nhân hung hăng hôn. Tay áo bị xé rách đã chứng minh sự thật này, cánh tay nàng dài nhỏ mà trắng nõn như ẩn như hiện trong làn sa mỏng.

“Nhìn thấy Hoàng Thượng, ngươi lại còn không quỳ xuống?!” Thái giám tổng quản quả thực đã tức nước vỡ bờ, trong lòng sợ hãi cùng phẫn nộ đan xen, lan hoa chỉ* chỉ loạn trong không trung, “Người đâu! Người đâu! Lão nô hôm nay không thể không thay Hoàng Thượng dạy bảo tiểu nha đầu ngươi một trận.” (*ngón tay để theo kiểu điệu đàng như đang cầm bông hoa)

Quỳ?

Lạc Cơ Nhi nhìn vị công công đang giậm chân kia, lại nhìn nam tử tao nhã mang theo vẻ uy nghiêm khiếp người, trong lòng dường như dâng lên một cảm giác hoang liêu.

Vì sao ta phải quỳ lạy?

Nơi này không phải là quốc thổ của ta, người đàn ông này lại càng không là Thánh Thượng của ta, dựa vào cái gì mà ta phải lạy?

Những khuất nhục đan xen cùng hận thù lớn dần như giấc ngủ đông kéo dài đồng thời kéo đến, khiến hai mắt nàng lập tức ẩm ướt. Lạc Cơ Nhi cố nén nước mắt và suy nghĩ, từ mặt đất chậm rãi đứng lên, thân thể suy nhược trong gió đêm tạo thành một loại dáng vẻ kiên cường làm người ta thương tiếc.

“Nếu như ta không quỳ thì sao?”