Tuyết Đen Và Lửa Trắng

Chương 8: Cắm trại




1 giờ sáng mà sân trường nhộn nhịp hơn cả những ngày chào cờ đầu tuần. Những chiếc xe bus sang trọng được đỗ ngay ngắn thành từng hàng dài.

Thầy đẹp trai với tư cách là hướng dẫn viên cho đại đội hỗn loạn học sinh kia đang đổ mồi hôi ướt đẫm cả áo, cổ nổi gân lên từng cục vì phải quát khàn cả cổ mà chả ai chịu chú ý, nhìn bọn trẻ trâu đang nhoi nhoi đó mà muốn tắt thở.

Sau một hồi lăn lộn làm dạ quát tháo thì ông thầy mới ổn định cả đám loạn kia vào từng dãy.

" Các em chú ý tới những gì tôi nói đây, bì đây là lần cuối cùng cho những câu hỏi và câu trả lời cho đến tuần sau đấy" Ông thầy ỉu cìu nói vào cái micro.

"Vâng!!!!!!" Cả đám hí hửng đáp.

"Các em mang đủ đồ dùng chưa?".

"Rồi ạ" bọn chúng đồng thanh.

"Thức ăn cho một tuần thì sao?"

"Oh no!" Cả bọn lại bắt đầu nhao nhao lên như bầy kiến bị chọc.

"Tôi biết tỏng các em đấy!!!" Ông thầy nhíu mày rồi tiếp tục "Nhà trường đã chuẩn bị cho mỗi nhóm một phần thực phẩm khô và nước. Vậy một lớp sẽ có năm phần."

Cả đám thở phào nhẹ nhỏm. Ông thầy tiếp tục tóm tắt về qui luật sinh tồn trong rừng "Chúng ta sẽ có tất cả 7 ngày cho khóa rèn luyện kỹ năng sinh tồn này, trong 7 ngày này thì tất cả các thiết bị điện tử sẽ bị tịch thu, các em sẽ bị cách ly với thế giới bên ngoài, và để phòng trường hợp khẩn cấp mà không có thiết bị liên lạc cho nên nhà trường sẽ phát cho mỗi nhóm một cây pháo phát quang. Nhưng tôi sẽ không mong cách em sẽ xử dụng tới chúng nó đâu."

Thầy tiếp lời " Trong khóa cuối cùng của năm 11 này, tôi mong các bạn sẽ rút ra nhiều kinh nghiệm cho bản thân mình....." Bản tấu kết thúc, cả đám phân lên từng xe ứng với từng lớp, Bảo và nó khác lớp nên tạm thời chia tay nhau tại đây. Nó thở phào nhẹ nhỏm vì đã vứt đi được một cục nợ nhưng... vẫn còn một người.

Nó nhìn Quân bằng ánh mắt sáng ngời ngợi, tỏ ra vẻ mặt của một chú mèo bị bỏ rơi " Cậu nhường cho tớ chỗ này được không?"

"..." Quân khẽ nhíu mày rồi nhìn Huệ Lam đầy tiếc nuối, giọng nói ậm ờ " Ừ. Vậy cậu..." Quân chưa nói hết câu thì đã có một tiếng nói khác đã lấn đi lời của Quân.

"Mày cứ ngồi đấy đi, còn cô nhóc này để tao giải quyết." Hắn kéo cổ áo của nó sang một bên "Em không thấy mình đang làm bóng đèn trong nhà người khác à?"

"Giữ thanh thiên bạch nhật thì họ làm gì được nhau mà tôi đây làm bóng đèn chứ?? Không phải ai cũng như anh đâu, đừng bụng ta suy bụng người!" Nó kinh khỉnh.

Hắn cười gian rồi nhìn nó "Tôi thì làm gì em cơ chứ! Hay bây giờ em muốn tôi làm những gì mà tôi đang nghĩ trong bụng."

Nó nhíu mày "Dẹp đi" nói rồi nó gạt phăng tay của hắn ra toan bước đi về Nhã để xin ở nhờ. Nào ngờ nó bị hắn cưỡng chế tất cả các hoạt động kháng cự và bị hắn ring đi vứt vào một xó bên cạnh hắn.

Nó chịu thua! Đành ngồi yên, kiểu gì thì mỗi người một ghế lo gì đụng độ nhau. Nhưng suy nghĩ của nó quá tầm thường hay là hành động của hắn quá cao siêu đây. Hắn càng ngày càng rút ngắn khoảng cách với nó, nó càng nép vào trong hắn càng nép lại gần nó.

Nó phát cáu "Anh có cần tôi nhường chỗ này luôn không?"

Trong bóng tối hình như nó thấy hắn cười, cười gì thì kệ mịa hắn chứ, liên quan gì nhau. " Tôi đã..."

Xoạt.

Hắn xốc nó dậy, đặt nó lên đùi rồi ôm nó vào lòng. Tim nó cứ đập loạn lên, nó sợ có ai đó sẽ nghe thấy nên vội đẩy hắn ra "Anh... anh làm trò quái gì thế?".

Hắn thản nhiên "Thì ôm em chứ làm gì!"

"Anh có thấy rất kì quái khi hành động như thế không?"

Hắn không nói nhưng chỉ chỉ ra xung quanh, nó nhìn theo ngón tay hắn thì thấy Khang và Nhã Nhã, họ đang rất tình tứ mặn nồng, nhưng họ lúc nào mà không vậy kia chứ.

"Ít nhất họ cũng chẳng hành động kì dị như anh!" Nó cố gắng rời khỏi người hắn bằng mọi thủ đoạn chiêu trò nhưng.... thật ức chế.

Hắn với tay lấy chiếc áo khoác bên cạnh, đôi mắt sâu thẳm khẽ cong lên, hắn khoác chiếc áo qua đầu của nó và hắn, không gian tối mờ bây giờ trở nên tối mịt.

Hơi thở đều đều của nó như nguyện vào hơi thở của hắn, bỗng nó cảm nhận được một thứ mềm mại khẽ chạm vào môi mình rồi có một bàn tay to lớn đẩy đầu nó vào vai hắn.

Nó như đứng hình, cứ như thế mà ngoan ngoãn yên vị trên người hắn.

Đấy là nụ hôn đầu đời của nó, nó không thể tin rằng nụ hôn đầu của nó lại có thể mất đi một cách dễ dàng như vậy. Mất một cách khô tục, không có sự kháng cự. Nó muốn đào một cái mộ rồi chui xuống đấy luôn. Mất mặt quá đi mất. Đường đường là một chị hai có tiếng vậy mà bây giờ... nó muốn đập đầu vào trụ điện để chết đi cho rồi.

"Đồ khốn nạn! Anh nghĩ anh làm vậy là hay lắm chắc" Nó thì thào nhưng vẫn chắc chắn cho hắn nghe được những gì nó nói.

Hắn khẽ mỉm cười trong bóng tối.

6h sáng.

Nó quyết định ngay từ giờ phút này phải tránh xa hắn ít nhất 3 mét. Và sẽ đối cử với hắn giống như một loài động vật quý hiếm cần phải liệt vào danh sách cần bảo tồn vì vậy không nên lại gần và đụng chạm vào.

Nó rời khỏi hắn đứng phắt dậy đi ra chỗ troings nhất, không một ai đứng.

"Chúc các em vượt qua khóa học cuối cùng!" Bác tài sau khi đem tất cả đồ đạt xuống rồi buông một câu ngắn gọn rồi lao mất hút.

Nhóm nó bóc thâm được một vị trí khá hay, gần một con suối nhỏ và cách đó khoảng 2 mét là một cái hồ lớn hình như đổ ra sông lớn. Khing cảnh hữu tình, thơ mộng, rất thích hợp cho các cặp đôi. Nhưng có một người lại không thoải mái cho lắm.

Nó, Huệ Lam, Nhã Nhã thì cùng nhau lôi tất cả các vật dụng thực phẩm mà nhà trường cubg cấp để kiểm tra và kê khai xem bao nhiêu đó sẽ nuôi sống bọn chúng trong bao nhiêu ngày. Bọn con kia thì dựng lều, nhưng nhìn mặt bốn chàng nhà ta thì có vẻ gì đó bất ổn lắm, không bình thường.

Nó thuộc trong dạng đầu óc linh hoạt, tính tính toán khá chuẩn sát và cũng là một thủ quỹ trong lớp, nó nhìn vào đóng hỗn độn trước mắt rồi lẩm nhẩm gì đó.

"Thức ăn chỉ ăn đủ trong bốn ngày."

Câu nói vừa dứt thì tất thảy năm cặp mắt đều đổ dồn vào người nó "Gì cơ chứ? Đùa à!"

Nó vứt đóng đồ xuống, phủi phủi tay vẻ mặt thản nhiên "Chúng ta phải tự lực cánh sinh thôi!"

Cả bọn nhìn nó với vẻ mặt khó tin. Nhưmg mgoaij trừ một người "Nhóm mình đã là may mắn lắm rồi, trước mặt là một cái hồ lớn đổ ra sông, phía sau là rừng thì sợ gì chết đói."

Sau khi nghe được những lời của hắn cơ mặt của cả bọn mới dần dần dãn ra. Vấn đề đầu tiên đã được giải quyết một cách im ắng. Tất cả đã cho nó vào một góc quá khứ như chưa từng xảy ra, ai làm việc đấy. Sau hai giờ đồng hồ thì cũng hoàn thành tất cả các công việc.

"Đi tắm rửa rồi dọn bàn ra ăn đi mấy anh em!" Tuấn Khang hai tay chống hông, mặt mũi nhếch nhát.

"Hahaha nhìn mặt anh này!!!!" Nhã Nhã cười phá lên khi bắt gặp bộ dạng nhem nhuốc của chàng công tử bột nhà mình.

"Tắm táp gì giờ này, lo lên rừng tìm thú hoang rùi săn về đây cho ta" Huệ Lam dùng chất giọng như mấy tên trong phim kiếm hiệp ra lệnh.

"Đúng đúng! Các ngươi hãy mau mau lên kẻo trời muộn" nó cũng góp một phần vào vỡ diễn.

Quân bước lại gần nó choàng qua vai cười gian "Ở đây có ba tên thợ săn và ba con nai rồi thì cần gì mà bắt thợ săn đi xa".

Nó ngước mắt lên nhìn Quân với ánh mắt sắc như dao, giọng rõ đanh thép "Xin lỗi! Đại tẩu đây là cáo từ một nghìn năm trước rồi và chắc hai con kia đã hóa thành hồ ly tinh rồi, bác thợ săn ạ".

Quân bỏ tay ra khỏi vai nó rồi lùi về sau vài bước, bỗng một cơn gió từ ngoài hồ thổi vào làm cho Quân rùng cả người.

"Oh!" Chất giọng trầm ấm đặc biệt khẽ vang lên, nó vẫn cuối đầu vào túi đồ của mình nhưng vẫn nhận ra đấy là giọng nói của ai "Em là cáo từ hồi nào mà anh không biết vậy?"

"Việc tôi anh quản được?" Không hiểu sao mà nó ghét cái người này quá đi mất.

"Tại sao không?" Giọng nói vẫn đều đều trên một cung bậc cảm xúc làm người nghe muón nổi đóa lên.

"Anh thôi đi cái điệu bọi đó giùm tôi được không?" Nó gắt.

...

Cuộc cãi vã như thường ngày lại diễn ra. Những lời nói nhẹ tựa lông hồng của hắn phát ra nhẹ một cách nhẹ nhàng, những lời cáu gắt của nó phát ra trong một cảm xúc bất ổn. Những cảm xúc đối lập nhau vẫn cứ đan xen hòa quyện lẫn nhau và cuối cùng...

Chụt....

Hắn khẽ hôn vào môi nó. Nó ngay ngốc. Không phải nó đứng ngay người ra đó vì ngạc nhiên, càng không phải đứng đó vì cảm giác sung sướng khi được một anh chàng đẹp trai mà bao người mơ ước hôn mà nó đứng ngay ngốc đấy chỉ đơn giản là để nghĩ ra một cách thật độc ác và xấu xa để trừng trị tên này cho chừa cái tật.

Khóe miệng nó khẽ nhếch lên "Coi bộ anh thích hôn lắm chứ gì", chưa để hắn hiểu kịp câu nói thì nó lặp tức túm lấy cổ áo của hắn kéo mạnh xuống... Phập.... một dòng máu tanh nồng chảy dài từ khóe môi hắn xuống.

Cả đám trố mắt ra nhìn nó, rồi nhìn hắn. Xung quanh hắn tỏa ra đầy hắc khí sặc mùi nguy hiểm. Hai chàng gà nhà ta nuốt khan kéo tay hai cô bạn gái mình chạy đi tị nạn.

Bọn chúng biết, hắn lạnh lùng, độc đoán, hóng hách, khó gần và cực kì nguy hiểm. Đã là bạn của nhau trên 10 năm nhưng chưa một lần Quân và Khang dám chọc cho hắn giận vì họ sợ hậu quả mà họ phải nhận lấy. Nhưng từ khi Lục Băng xuất hiện thì hắn như một người khác, nói nhiều hơn, nhẫn nại nhiều hơn, bao dung nhiều hơn, nhưng....tính nguy hiểm lại càng tăng gấp bội.

Và bọn chúng biết hắn thật sự yêu nó. Nhưng như vậy thì không đồng nghĩa là hắn có thể giữ bình tĩnh hay kiềm chế sự nóng giận của mình một cách tốt nhất để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho cô gái nhỏ bé đấy. Khi cô gái ấy lại luôn cứ thích trêu ngươi hắn một cách đi quá giới hạn cho phép như thế.

Hắn dùng ngón tay chạm vào chỗ đang tuông máu ra như nước đấy, mặt sa sầm lại "Em làm tôi... đau đấy" nói một chữ hắn tiến về nó một bước. Theo phản xạ nó lùi về sau để tránh xa hắn. Và cứ thế hắn tiến một bước thì nó lùi hai bước và rồi...

Xoạt!!!!!

Nó vấp phải thanh chắn ngay phía ra vào của căn lều và ngã ra phía sau, trong khoảng khắc tim hắn như ngừng đập. Không một suy nghĩ hắn lao đến ôm lấy nó.

Ầm!!!!

Cả hai đổ rập xuống nền đất thô cứng. Nó hoảng loạn nhắm tịch mắt, tưởng đâu sẽ được một vé đi về đoàn tụ ông bà cố rồi nhưng khi ngã xuống thì nó có cảm giác như được ai bao bọc che chở. Nỗi bàng hoàng vơi vài phần, nó choàng mở mắt ra khi nghe thấy tiếng thở nặng nhọc đang phà vào tai nó.

"Này... này... anh làm sao đấy?" Nó hoảng khi thấy mặt hắn trắng bệt, cắt không còn giọt máu.

Hắn nằm đè trên người nó mắt nhắm tịch lại, hai đường chân mày cứ bám chặt vào nhau một cách khó nhọc. Nó hốt hoảng, kêu la thất thanh nhưng vẫn không có một câu trả lời nào từ đám bạn.

Nó khó khăn lật hắn ra khỏi người, ngồi bật dậy "Tĩnh Phong Tĩnh Phong anh làm anh làm sao thế" nó nhìn khắp người hắn thì thấy cánh tay trái của hắn nằm yên bất động một cách bất thường.

Cánh tay đã sưng tấy lên "Hay hay là gãy tay?" Nó phỏng đoán. "Nhưng chỉ ngã một cú đơn giản như vậy mà sao lại..." nó lắc đầu xua đi ý nghĩ, nhanh chóng đi tìm đám bạn " Anh nằm đây chờ chút, tôi đi tìm mọi người" nó đứng phắt dậy chạy đi.

Bộp!!!

"Đừng...." hắn khẽ khàn.

"Nhưng" nó tính nói gì đó nhưng sau khi nhìn nét mặt hắn thì lại ngồi xuống.

Những cái nhíu mày của hắn làm tim nó như quặn lại, đau lòng đến mức nước mắt như chực trào ra, nó vẫn để bàn tay mình trong lòng bàn tay hắn. Nó nhìn mặt hắn rồi lại nhìn bàn tay mình, mọi khứ như nhòe đi, cảnh vật chợt nhạt nhòa "Cảm giác tội lỗi...." nó đang cố gắng tĩnh tâm mình lại.

....


"