Tuyết Đoạt Hồn

Chương 40: Không thể công phá




Chương 40: Không thể công phá

Tiền sảnh im ắng, tôi cũng nghe thấy từ trên gác vọng xuống những tiếng rít kéo dài buồn bã tựa như tiếng mèo rên rỉ.

“Linh miêu! Linh miêu sập bẫy!” Giản Tự Viễn phấn chấn. Anh ta và Cốc Y Dương đã đặt gần ô cửa gỗ trên nóc gian gác một cái bẫy đan bằng dây thép, linh miêu hễ nhảy xuống “cửa trời” thì lập tức sa bẫy; Giản Tự Viễn còn mắc thêm các móc thép nhọn, linh miêu giãy giụa thì sẽ bị đau kinh khủng.

Tiếng linh miêu kêu khiến tôi bủn rủn. Thật đáng sợ, nếu không có biện pháp phòng ngự kia thì có lẽ chúng tôi đã gục trong vũng máu rồi.

Cả ba chúng tôi đứng lên trong không gian tối om. Giản Tự Viễn khẽ nhắc: “Tuyệt đối không bật đèn pin!” Rồi một tiếng “tách”, súng mở chốt an toàn. “Các chiến hữu! Đây là giờ phút quyết định, hãy cầm vũ khí, hết sức cảnh giác!”

Bọn linh miêu đã xuất hiện, chắc chắn chủ nhân của chúng cũng ở gần đây thôi. Tôi cầm ngay con dao phay trên bàn.

“Ư… oa...” Một tiếng kêu thảm thiết từ ngoài ngôi nhà vọng vào, có vẻ như từ hướng cửa sổ phòng của Lê Vận Chi, lối chúng tôi hôm qua xuất phát đế chạy trốn.

“Xem ra có kẻ gặp vận xui, giẫm phải bẫy kẹp dã thú của chúng ta rồi! Y Dương và tôi hì hục cả buổi chiều thật bõ công!” Giản Tự Viễn giơ cái máy ảnh lên, nhòm qua ống ngắm quan sát phía xa xa ngoài cửa sổ. Khỏi phải bàn, đây là máy ảnh “nhà nghề” có chức năng nhìn ban đêm bằng tia hồng ngoại. “Từ bây giờ phải hết sức chú ý, kẻ địch có thể tấn công từ bất cứ hướng nào.”

Điều có thể tương đối yên tâm là Giản Tự Viễn và Cốc Y Dương đã đặt các bẫy đơn giản ở những cửa ngõ có thể “bị tấn công”.

Cốc Y Dương đi về phía căn phòng của Lê Vận Chi. “Hai người phải để ý cửa chính, đừng nôn nóng để lộ mình. Tôi đi xem sao, và sẽ để cho chúng tin rằng ở đây chỉ có mình tôi.”

“Thế thì không công bằng.” Tôi bước theo anh.

“Lúc này đừng bàn chuyện công bằng hay không.” Cốc Y Dương nắm tay tôi. “Em đi nhìn qua loa, cũng được. Lúc này cần sinh tồn, em và Tự Viễn phải cố giữ cho thật kín đáo.”

Tôi đi theo anh vào phòng Lê Vận Chi. Anh mở hé cửa sổ, nhét cái đèn pin vào, bật sáng. Quầng sáng hắt đúng vào một bóng người bên dưới cửa sổ, hắn kinh hãi ngẩng đầu lên. Một khuôn mặt quen thuộc.

“Vạn Tiểu Lôi!” Cốc Y Dương giận dữ quát to. “Thằng khốn, mày thả linh miêu vào! Mày đã giết Trương Cầm!’ Vạn Tiểu Lôi kêu lên: “Cốc Y Dương đừng giở ngón này! Mày giết Trương Cầm thì có! Ngay từ đầu mày đặt thuê ngôi nhà này, đã là tự mày tìm đến cái chết. Mày chết đã đành, mày còn khiến bao người chết theo! Trương Cầm vì muốn cứu mày, nó không nỡ để tao giết bọn mày, nên nó mới mất mạng!”

Cốc Y Dương lớn tiếng: “Mày nói cho rõ xem, tại sao lại như thế?”

“Tại sao à? Mày biết quá rõ còn gì! Mày đến đây ở, vì mày muốn làm rõ cái chết của An Hiểu và của Thạch Vi. Nỗi băn khoăn của mày đáng để cho ai xem? Mày ngu lắm, hai đứa chúng nó chết rồi, mày vẫn không hiểu à? Có những chuyện không nên biết thì mày nên giả mù giả điếc mới phải chứ! Bây giờ thì hay ho quá rồi. Mày nghe nói về truyền thuyết “bắt người thế mạng” chưa? Những ai chết treo thì âm hồn không tan, không thể đầu thai kiếp sau, họ chờ những người tốt bụng lò dò đến để chết thay, họ sẽ có hy vọng được tái sinh. An Hiểu chết thay Thạch Vi, mày và cả lũ ngốc trong nhà này nữa là ma chết thay cho An Hiểu! Mày mau ra đây tháo cái bẫy sắt này cho tao, băng bó cho tao, tao sẽ tha chết cho!”

Cốc Y Dương đấm mạnh vào tường, rõ ràng anh đang cố nén cơn giận. “Mày nói rõ xem họ chết như thế nào, tại sao lại chết... thì tao có thể tha cho mày. Nếu không tao ra đập chết mày luôn!”

“Mày sẽ không làm thế, mày không có gan, không nhẫn tâm, nếu không, lúc đầu tao đã tìm đến mày để hai ta cùng phát tài rồi!” Vạn Tiểu Lôi cúi xuống loay hoay gỡ những cái kẹp sắt bập vào chân.

Cốc Y Dương bỗng quay phát lại đi về phía tiền sảnh, đến trước mặt Giản Tự Viễn nói: “Anh đưa tôi mượn khẩu súng!”

Giản Tự Viễn ngạc nhiên, nhưng hiểu ra ngay: “Cậu ép cung hắn à?” Anh ta rụt rè đưa khẩu súng cho Cốc Y Dương. “Đưa cậu, tức là tôi vi phạm kỷ luật. Cậu biết sử dụng không?”

Cốc Y Dương giật lấy khẩu súng, lẳng lặng quay lại phòng Lê Vận Chi. Tôi đi phía sau, hỏi: “Anh làm thế này có nên không?”

Cốc Y Dương lại bật đèn pin, gọi to: “Vạn Tiểu Lôi, từ lúc này cấm mày nhúc nhích, và trả lời câu hỏi của tao.”

“Cẩn thận!” Tôi kêu lên, đẩy Cốc Y Dương một cái. Súng nổ, vỡ tan cửa kính. Đạn bắn ra từ phía Vạn Tiểu Lôi, suýt trúng Cốc Y Dương.

Giản Tự Viễn chạy đến: “Chuyện gì thế? Hắn có súng à? Khỏi cần hỏi cung nữa, thằng khốn ấy bắn cảnh sát, tội đáng chết!”

Cốc Y Dương chưa bước đến cửa sổ thì Giản Tự Viễn đã chạy đến giằng lại khẩu súng, chĩa vào bóng đen bên dưới cửa sổ.

Đúng lúc Giản Tự Viễn mở chốt an toàn thì một bóng đen từ trên trời rơi xuống chui qua cửa sổ bổ nhào vào anh ta.

Một tiếng súng nổ, nhưng chẳng rõ đạn bay đi đâu, Giản Tự Viễn kêu thét lên. Tôi một tay cầm dao phay tay kia bật đèn pin. Một con thú đang cắn vào vai Giản Tự Viễn. Tôi đâm một nhát, nó trượt xuống dưới cắn vào chỗ hiểm dưới bụng anh ta. Súng lại nổ lần nữa, tiếng thét lại vang lên, là con linh miêu kêu.

Ánh đèn pin soi rõ, dưới đất, con linh miêu đau đớn giãy giụa, Giản Tự Viễn bồi thêm phát đạn nữa. Con vật nằm bất động.

Tôi chiếu đèn lên Giản Tự Viễn, máu ở vai và bắp đùi loang ra áo quần, vết thương khá nặng. Tôi gọi: “Mau ngồi tựa vào giường, tôi băng bó cho!” Rồi lại gọi Cốc Y Dương: “Y Dương mặc xác thằng Tiểu Lôi, nó không chạy được đâu! Anh lấy máy ảnh của Giản Tự Viễn nhòm xem có kẻ nào khác mò đến không.” Tôi tìm thấy hộp thuốc của Lê Vận Chi, lấy ra hai lọ cồn i-ốt để trong bao chân không, sát trùng vết thương cho Giản Tự Viễn. Vết cắn trên vai thật kinh khủng, gần như ngập đến xương! Vết thương trên đùi cũng rất khiếp, máu đang túa ra. Tôi lục đám quần áo của Lê Vận Chi bề bộn trên giường, tìm được chiếc áo sơ-mi, lấy dao rạch thành các mảnh vải băng bó cho Giản Tự Viễn, nhưng máu lại lập tức thấm ra.

Cốc Y Dương đã đi quan sát một vòng, trở lại, giọng run run: “Ít nhất có bốn tên nữa từ các hướng tiến lại. Chắc là chúng nghe thấy tiếng súng... có lẽ Tiểu Lôi chỉ là tên thăm dò, bọn đi sau bám theo.”

Giản Tự Viễn ho mạnh mấy tiếng, nguyền rủa: “Tôi cứ tưởng chỉ có chúng ta bị vây khốn trên núi, thì ra vẫn còn một đống người! Có lẽ phải lên tiếng là công an mới xong!”

Tôi nói: “Vô ích thôi! Bọn chúng chỉ muốn trừ khử chúng ta, còn chúng ta lại không biết mình đã mắc sai lầm gì.”

“Dù là gì đi nữa nhưng rõ ràng có liên quan đến cái chết của An Hiểu và Thạch Vi.” Cốc Y Dương đi đi lại lại đầy lo lắng. Anh bỗng dừng lại nói: “Nếu cứ đứng đây tức là chờ chết. Muốn sống thì phải trốn ra ngoài.”

Tôi cũng nghĩ thế: “Và ta nên chạy mỗi người một ngả thì mới phân tán được binh lực của chúng.”

Cốc Y Dương đặt máy ảnh của Giản Tự Viễn vào tay tôi, nói: “Thế này đi: ta cơ bản đã biết phương hướng chúng tiến vào, tôi sẽ ra giả vờ lượn mấy vòng để thu hút chúng, tôi ra rồi thì hai người rời khỏi đây. Có lẽ ra theo lối của sổ thì sẽ không chạm trán chúng. Hai người ra rồi thì đi về phía núi phía sau, tức là tìm đến hai gian nhà chứa đồ khác. Cứ tiến về phía núi, vòng sang bên kia, đi một lúc sẽ gặp đường cái chạy đến thị trấn Hổ Cương. Đồn công an thị trấn Hổ Cương có anh Triệu Sảng là bạn học cũ của tôi. Na Lan cứ tìm anh ta. Nhớ là nếu trời tối thì đừng đi vòng qua núi, sẽ rất nguy hiểm, khi không thấy rừng cây nữa thì đường rất khó đi, lại có vực sâu...”

“Không!” Tôi kêu lên. “Anh chạy ra tức là tìm đến cái chết!”

Cốc Y Dương bỗng ôm chặt lấy tôi, tôi định vùng ra nhưng rồi lại thôi. Anh thì thào bên tai tôi: “Na Lan, em phải nhớ rằng chúng ta đang gắng để sinh tồn. Nếu chúng ta gặp lại nhau thì tốt nhất, nếu không thể thì mong em hiểu cho lòng anh. Bây giờ anh sẽ nói thật với em: anh gọi em đi cùng lần này vì anh muốn trở lại bên em.”

Thật không đúng lúc tý nào, nước mắt tôi trào ra, mắt tôi và đầu óc đều nhòa đi.

Cốc Y Dương sải bước ra khỏi phòng khách, có lẽ anh ra để thay giày trượt tuyết. Tôi bỗng nảy ra một ý, vội gọi ngay: “Anh biết lái xe đi tuyết, đúng không?”

“Đúng!”

“Thế thì anh cầm chìa khóa này, nếu có cơ hội thì anh lái nó.” Tôi đưa anh chiếc chìa khóa xe đi tuyết mà tôi đã lấy được từ ví Hân Nghi. Cốc Y Dương hơi do dự, rồi cũng cầm lấy nhét vào túi áo. Anh nhanh chóng thay giày trượt tuyết, ôm bộ ván trượt bước ra cửa. Anh dừng lại ở cửa ngoảnh đầu nói: “Xem xem duyên phận chúng ta còn được đến đâu, có thể gặp lại nhau không.”

Tim tôi thắt lại, sống mũi cay cay, bóng Cốc Y Dương đã tan biến vào trời tuyết vô tận trong màn đêm.