Tuyệt Đối Dịu Dàng

Chương 17: Hôn




“Tri Tri……”

Thời Ngộ tiến lên phía trước một bước, nắm lấy hai cánh tay đang run rẩy kia, ôm cả người vào lòng, nhẹ nhàng ôm xoa dịu cảm xúc của cô, “Anh thật sự rất thích em.”

Nước mắt ngưng tự nơi khóe mắt cô kết thành chuỗi, đột nhiên lăn xuống, đôi mắt ướt át chợt hiện lên ý cười.

Cô đã không đặt cược sai!

Vòng hai tay qua eo anh, Hạ Sí ôm người càng chặt hơn. Thời Ngộ cũng không đẩy ra, để cho cô ôm tùy ý, đến khi tiếng khóc nức nở dừng lại.

“Được rồi Tri Tri, khóc nữa mắt sẽ đau.” Anh nhẹ nhàng kéo hai cánh tay đang ôm lấy eo mình ra, nắm tay cô rồi đưa cô đến mép giường ngồi xuống.

Sau đó đứng dậy rời đi.

Hạ Sí hoảng sợ bắt lấy tay anh, ánh mắt hỏi anh muốn đi đâu?

Thời Ngộ chỉ cần nhìn đã hiểu ý cô, giải thích nói: “Đi lấy khăn lông cho em, chỉ một chút thôi sẽ quay lại.”

Bởi vì cô đã rơi rất nhiều nước mắt, Thời Ngộ bưng một chậu nước ấm đến, dùng khăn lông ướt lau mặt cho cô, rồi lại vắt khô đắp lên mắt cô, thật sự chăm sóc vô cùng cẩn thận và tỉ mỉ.

Có đôi khi Hạ Sí cũng cảm thấy mình là một phiền toái, nhưng Thời Ngộ lại chưa từng xem cô là phiền toái. Xử lý xong hết tất cả những chuyện này, bất giác lại tiêu tốn hết nửa tiếng đồng hồ.

“Nghỉ ngơi sớm một chút.”

Thời Ngộ đứng ở mép giường, cùng chúc ngủ ngon với cô.

Ánh mắt Hạ Sí mờ mịt.

Anh, không có lời nào khác muốn nói sao?

Cô đã bày tỏ lòng mình, Thời Ngộ cũng đã thẳng thắn đáp lại, nhưng sau đó, lại không có bất kỳ biểu hiện gì hết?

Hạ Sí vội vàng gọi, “A Ngộ!”

Anh dừng ở tại chỗ, nhưng cùng không xoay người lại.

Cô thiếu chút nữa lại muốn chạy đến chặn cửa, nhưng lần này nhịn xuống, chỉ đặt hai tay ở mép giường dùng sức nắm chặt chăn, “Anh không có lời nào khác, muốn nói với em sao?”

Trong căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại tiếng hít thở của hai người, Thời Ngộ trầm mặc một lúc, chậm rãi mở miệng nói: “Vậy anh hỏi em, nếu chuyện năm đó lại phát sinh một lần nữa, em cũng sẽ đưa ra lựa chọn tương tự như vậy sao?”

“Nhưng mà……” Trong lòng Hạ Sí căng thẳng, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, giọng nói nhỏ dần, “Em đã khỏe rồi.”

Dường như đã sớm đoán trước được câu trả lời của cô, Thời Ngộ lạnh nhạt tiếp nhận. Sau một lúc lâu im lặng, mới nói tiếp: “Em nhìn xem, câu trả lời của em vẫn không thay đổi, nếu chuyện này vẫn xảy ra một lần nữa, em vẫn sẽ rời đi.”

Thời Ngộ thừa nhận thích cô, vẫn đối xử với cô tốt như trước đây, nhưng Hạ Sí cảm nhận được, có cái gì đó khác lạ. Ánh mắt của anh rất dịu dàng, lại bị ngăn cách bởi một tầng cảm xúc làm cho cô có nhìn bao nhiêu lần cũng không thể hiểu được.

Hạ Sí suy nghĩ rất lâu, đột nhiên giật mình phát hiện, trong đôi mắt kia, đã không còn có tình yêu nóng bỏng như lúc trước……

Đêm nay, Hạ Sí ngủ không yên, một đêm tỉnh dậy rất nhiều lần, nhưng trên thực tế căn bản là không ngủ.

Trong lúc mơ màng, hình như cô còn nghe thấy một giọng nói cứ văng vẳng ở bên tai, “Không phải cứ thích nhau, thì nhất định phải ở bên nhau.”

Giọng nam và giọng nữ đan xen nhau, cô không phân biệt được rõ ràng lắm, người nói chuyện rốt cuộc là mình 5 năm trước, hay là Thời Ngộ  5 năm sau.

Trong một căn phòng khác.

Cuối cùng Thời Ngộ cũng tháo xuống chiếc đồng hồ thông minh đang nhấp nháy kia xuống, làm nó không có cách nào giám sát được bất kỳ số liệu nào nữa.

Trong góc phòng có đặt một chiếc tủ gỗ màu nâu, anh mở khóa tủ ra, mở chính xác một ngăn kéo, từ trong đó lấy ra một chiếc hộp nhỏ.

Ở trong đó là một chiếc đồng hồ đeo tay cũ kỹ, mặt đồng hồ bị vỡ tung với những dấu vết ngang dọc đan xen nhau, kim đồng hồ bên trong đã ngừng hoạt động.

Tuổi thọ của chiếc đồng hồ này, đã ngừng hẳn vào 5 năm trước, chính là ngày Hạ Sí rời đi.



Ngày hôm sau.

Thời Ngộ thức dậy rất sớm, lúc đi ngang qua phòng dành cho khách, bước chân dừng lại khoảng một giây, rồi lại tiếp tục đi về phía trước. Có lẽ anh cũng đoán được, tối hôm qua Hạ Sí ngủ không ngon.

Thời Ngộ bắt đầu chuẩn bị bữa sáng, kết hợp thực phẩm bổ dưỡng và lành mạnh, cùng với một ly sữa bò nóng.

Dường như Hạ Sí đã tính toán thời gian rất chuẩn xác, dịu mắt đi từ trên cầu thang xuống, khóe mắt quả nhiên còn lưu lại dấu vết thiếu ngủ.

Cô trộm đánh giá Thời Ngộ, tinh thần và vẻ ngoài của người nọ vẫn như thường ngày, Hạ Sí không khỏi có chút nghẹn lòng.

Dường như anh, cũng không bị ảnh hưởng gì.

Nhưng mà khi Hạ Sí nhận được ly sữa bò trắng từ tay Thời Ngộ, tâm tình lại tốt lên lại nháy mắt.

Người nắm tay Thời Ngộ là cô, người ôm là cô, người mà anh tự tay đưa sữa nóng cũng là cô, người Thời Ngộ thích, cũng là cô.

Nghĩ đến điều này, tâm trạng cô bỗng trở nên rất tuyệt vời.

Vị trí ngồi ăn sáng, Hạ Sí chọn ở bên cạnh Thời Ngộ. Cô không thích ngồi đối diện với Thời Ngộ, bởi vì cô cảm thấy, khi ngồi cùng nhau thì khoảng cách sẽ càng gần hơn.

Thời Ngộ không có quản chuyện cô sắp xếp chỗ ngồi như thế nào, tùy theo chuyển khay đồ ăn cùng ly sữa bò sang cùng phía với mình.

Trong lúc ăn rất yên tĩnh.

Nhìn chằm chằm ly sữa bò một lúc, một tay Hạ Sí đặt ở thành ly, một tay kia nâng đáy ly lên, hé môi ra, miệng ly bóng loáng nhẹ nhàng đè lên cánh môi hồng nhạt, nhấp vài ngụm, đoán chừng còn cố ý làm chi sữa bò dây ra ở khóe miệng.

Thời Ngộ chú ý đến cô, rút hai tờ khăn giấy sạch sẽ ra đưa cho cô, “Lau miệng đi.”

Nghe được âm thanh, Hạ Sí trực tiếp quay đầu về phía anh, không nói một lời nghiêng người về phía trước, tiến tới gần anh.

Ý đồ của hành động lần này không thể rõ ràng hơn được nữa, Thời Ngộ thở dài một hơn, cầm khăn giấy lau khóe miệng giúp cô, “Giống như trẻ con vậy.”

Khăn giấy mềm mại áp sát vào bờ môi, Hạ Sí phát hiện ra, cách lớp khăn giấy mình cũng có thể cảm nhận được độ ấm từ ngón tay của Thời Ngộ.

*

Lễ Giáng Sinh đang đến gần, trong thành phố có rất nhiều doanh nghiệp đang bắt đầu rục rịch chuẩn bị các hoạt động dành cho lễ Giáng Sinh để thu lấy lợi nhuận.

Trong khoảng thời gian này, cô có liên lạc với Từ nữ sĩ vài lần, nhưng phần lớn đều là vì em trai cô nói nhớ cô, luôn luôn hỏi khi nào cô sẽ trở lại.

Trở về……

Kể từ khi Từ nữ sĩ đưa em trai ra nước ngoài định cư, em trai vẫn còn nhỏ tuổi, đối với cậu bé mà nói nơi đó mới là nhà. Nhưng nhà của Hạ Sí không ở đất nước xa xôi đó, con người có thể xuất hiện ở bất cứ nơi đâu, nhưng trái tim thì lại không thể phiêu bạc không nơi nương tựa.

Thái độ của Từ nữ sĩ đối với chuyện cô về nước để theo đuổi tình yêu vẫn không thay đổi, mỗi lần đều không tránh khói chen vào thêm một vài câu: “Nhân lúc còn sớm nhận thức rõ được hiện thực, kịp thời ngăn chặn tổn thất.”

Ở trong mắt Từ nữ sĩ, chỉ có tiền tài mới có thể ở bên cạnh mình.

Rất nhiều năm trước, lúc bố mẹ ly hôn cô vẫn không biết được nguyên nhân, nhưng sau đó mới hiểu được, là bởi vì bố làm ăn thất bại, Từ nữ sĩ không thể chịu đựng được cuộc sống bình thường trong một thời gian dài nên mới nhẫn tâm rời đi.

Rồi sau đó, người chồng thứ hai của Từ nữ sĩ qua đời, Từ nữ sĩ và con trai nhận được một nửa gia sản, liền dẫn theo con trai di dân ra nước ngoài. Mấy năm nay, về phương diện vật chất Từ nữ sĩ chưa bao giờ bạc đãi cô, lúc trước ra nước ngoài cũng muốn dẫn theo cô cùng đi.

Không phải là bà không yêu con cái của mình, chẳng qua là bà càng yêu bản thân của mình hơn.



Hạ Sí nhận được thông báo yêu cầu gọi điện video thứ hai từ nước ngoài, là một nam một nữ.

Người đàn ông trẻ tuổi với mái tóc ngắn được nhuộm nâu, con ngươi màu hổ phách thâm thúy tỏa sáng, ngũ quan anh tuấn xuất hiện ở trước màn hình điện thoại không bỏ sót một chút nào.

Đó là một trong những người bạn mà cô quen biết khi cô đi học ở nước ngoài.

Sau khi ra nước ngoài được một năm, cô mới thật sự bước chân vào khuôn viên trường học. Người ngoài nước không giống bọn họ, màu da, màu tóc, cách ăn mặc trang điểm, Hạ Sí không thể tìm thấy được cảm giác quen thuộc.

Cô cũng không sợ hãi với hoàn cảnh lạ lẫm, nhưng mỗi lần ở trong hoàn cảnh như vậy, trong lòng vẫn luôn cảm thấy trống vắng, luôn muốn tìm kiếm đến một cái gì đó.

Cho đến một ngày, lúc đi qua con đường nhỏ trong khuôn viên trường, gặp được một cậu thiếu niên mặc chiếc áo sơ mi trắng tóc đen, anh ta dựa vào một thân cây lớn, trong tay cầm sách vở, một màn này đập vào trong mắt Hạ Sí, trong nháy mắt hấp dẫn tất cả lực chú ý của cô.

Mà khi người nọ quay đầu lại lộ ra nụ cười tươi tắn xán lạn, Hạ Sí không khỏi nhíu mày lại.

Là anh, nhưng cũng không giống anh.

Thời Ngộ sẽ không lộ ra nụ cười tươi tắn như vậy.

Không lâu sau đó, cô được mời tham gia vào một buổi tụ tập của người Trung Quốc trong trường.

Ở nơi đó, cuối cùng cô cũng bắt đầu kết bạn.

Nam sinh đó tên là Mục Minh Viễn, anh ta vẫn mặc một chiếc áo sơ mi trắng, nhưng lại không có khí chất thư sinh, hiền lành. Anh ta nói, mặc áo sơ mi trắng là bởi vì lúc mặc lên nó càng phù hợp hình tượng nam thần vườn trường hơn, ngày ấy đứng ở dưới gốc cây đọc sách cũng chỉ là vì để chụp ảnh.

Tính cách Mục Minh Viễn cởi mở nên rất được hoan nghênh, rất nhanh chóng đã đồng được với mọi người.

Mà ngoại hình nổi bật của Hạ Sí cũng không cho phép cô khiêm tốn, trong buổi tụ tập kia, bọn họ xem như đã rất quen thuộc với nhau.

“Hạ Hạ, cậu về nước thể mà cũng không thèm nói cho tôi biết.” Khoảng thời gian trước Mục Minh Viễn chạy đến những nơi xa xôi du lịch, lúc trở về không liên lạc được với Hạ Sí, cho rằng cô đã bay đến những nước khác biểu diễn, cách đây không lâu mới biết được, cô  thế mà lặng lẽ về nước.

“Về nước mà thôi, cũng không phải là chuyện gì to tát.” Cô về nước, cùng với về nhà thì có cái gì khác nhau đâu, với lại cũng không cần phải thông báo với người khác.

Mục Minh Viễn mất mát thở dài, “Nơi này thật náo nhiệt, đáng tiếc cậu không có ở đây.”

Hạ Sí cười cười, cô cũng không cảm thấy đáng tiếc ở chỗ nào.

“Tôi vẫn thích Tết Âm Lịch hơn.” Điều khiến cô nhớ nhất, chính là khi còn bé trải qua đêm giao thừa cùng người nhà…… Và hai cái Tết Âm Lịch mà cô đã trải qua cùng Thời Ngộ.

“Vậy cậu trở về đi, cùng chúng ta cùng nhau đón Tết Âm Lịch.” Mục Ninh Viễn thuận thế tiếp lời.

Hạ Sí nhún vai, lại hỏi: “An Lan đâu?”

“Đây nè!” Có một người phụ nữ xuất hiện trong màn hình điện thoại đẩy Mục Minh Viễn đi chỗ khác.

An Lan là người phương Đông điển hình, khuôn mặt trứng ngỗng, mái tóc dài đen thẳng, đặc điểm ngoại hình rõ ràng.

Lúc hạ Hạ Sí vừa sang nước ngoài, trạng thái cũng không tốt lắm, Từ nữ sĩ đã bỏ tiền ra thuê người chăm sóc cô. Trong số rất nhiều người có kinh nghiệm, cô đã cố tình chọn An Lan trẻ tuổi.

Vào thời điểm đó, cô quá khao khát được tiếp xúc với cuộc sống tươi sống.

Sự thật chứng minh cô đã không chọn sai người, sau đó An Lan vẫn luôn đi theo cô, trở thành trợ lý trong công việc và cuộc sống của cô, cũng coi như là bạn bè đã quen biết nhiều năm.

Lúc cô về nước, đã cho An Lan nghỉ phép dài hạn, nhưng không cho phép cô ấy chủ động thông báo tin tức của cô cho những người khác biết. Ngược lại cũng không hiểu được, vì sao hôm nay An Lan và Mục Minh Viễn lại xuất hiện ở trong cùng một video.

An Lan giải thích, “Mục Minh Viễn không tìm thấy em, nên mới đi tìm chị.”

“Tìm em làm gì? Có việc gì sao?” Hạ Sí thuận miệng hỏi.

“Tìm cậu đi chơi đó.” Mục Minh Viễn lại chen vào màn hình, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Hạ Sí xua tay ngăn cản, “Xin lỗi, tôi không thể đi cùng cậu đâu.”

Trong video An Lan nhắc đến chuyện công việc, “Hạ Hạ, rốt cuộc em còn định cho chị nghỉ bao lâu nữa đây?”

“Như thế nào, cho chị nghỉ phép có lương không tốt sao?” Hạ Sí hỏi lại cô ấy.

An Lan đeo găng tay cọ cọ vào lỗ tai, “Tốt thì có tốt, nhưng là nhận tiền lương mà không làm việc, trong lòng chị cảm thấy rất có lỗi.”

Hạ Sí bị vẻ mặt của cô ấy chọc cười, “Vậy bây giờ chị bay sang đây? Tiếp tục làm việc cho em?”

“Thật sao? Để chị đi xem vé máy bay gần nhất là khi nào.” An Lan đã cầm lấy điện thoại di động.

Thấy cô ấy làm thật, Hạ Sí vội vàng cắt ngang nói, “Em trêu chị thôi.” Bây giờ cô không cần trợ lý cuộc sống cũng không cần trợ lý công việc.

Lúc gọi video với bạn bè, Hạ Sí vẫn luôn ở xoa xoa chú mèo ở trong lòng, Pho Mát thoải mái kêu “meo” một tiếng, Hạ Sí cúi đầu nhìn, nâng cánh tay lên, để cho Pho Mát nằm sấp trong khuỷu tay mình.

Pho Mát xuất hiện ở trước màn hình điện thoại với bộ lông tơ trắng như tuyết, An Lan có chút kinh ngạc nói, “Hạ Hạ, em nuôi mèo à?”

“Không, là của bạn.”

Gần đây Thời Ngộ luôn là rất bận rộn, thời gian ở bệnh viện còn nhiều hơn thời gian về nhà, cho nên cô dứt khoát mang Pho Mát sang đây với mình, như vậy mỗi ngày Thời Ngộ đều sẽ đến tìm cô.

Nhìn thấy Pho Mát, cô sẽ liên tưởng đến chủ nhân của nó, tâm tình sẽ ngay lập tức trở nên tốt hơn.

An Lan trưng ra vẻ mặt đã đoán trước được, “Chị đã nói rồi, em ngay cả bản thân mình còn không thể chăm sóc tốt được, sao lại có tâm tư nuôi mèo được chứ.”

Lời này cũng không chỉ có một người nói với cô, Hạ Sí có chút không phục nói, “Sao mọi người đều cảm thấy em không thể tự chăm sóc cho bản thân mình được vậy, em sẽ kiếm tiền sẽ biết nấu cơm, sẽ làm một chuyện rất tốt!”

“Em biết kiếm tiền, nhưng em nấu cơm, cũng không biết là được ăn no hay là đói chết. Ra ngoài thì không nhớ xem thời tiết, có thể vì quên mang theo ô mà dầm mưa, có thể sau khi ra ngoài mới phát hiện hôm nay nhiệt độ đã hạ xuống thấy mặc không đủ ấm áp, cũng sẽ bởi vì sợ phiền toái mà lười mặc thêm quần áo……” An Lan không nhanh không chậm kể ra một vài ví dụ.

Đã chăm sóc Hạ Sí được 4-5 năm, đương nhiên hiểu biết thói quen bất cẩn trong sinh hoạt thường ngày của cô. Hạ Sí ở trong miệng An Lan, quả thật chính là một đứa trẻ không thể rời khỏi người khác.

“Gần đây em đều……” Hạ Sí đang muốn phản bác, ngẩng đầu lên nhìn thấy chiếc ô treo ở trên vách tường, bỗng nhiên nhớ tới, dự báo thời tiết nhắc nhở hôm nay trời có mưa, Thời Ngộ còn cố ý gọi điện thoại nhắc nhở cô nhớ mang theo ô.

Mà những gia vị phong phú và nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp, cũng đều là Thời Ngộ chuẩn bị sẵn sàng hết tất cả.

Lúc này lại để lộ ra nụ cười vui vẻ hài lòng, tự nhiên sửa miệng nói: “Em cảm thấy, không biết tự chăm sóc bản thân cũng rất tốt.”

Nếu không phải bởi vì sự bất cẩn của cô, Thời Ngộ làm gì có cơ hội chăm sóc cô chứ.

“Đúng đúng đúng, một cô gái xinh đẹp như Hạ Hạ của chúng ta nên nhận được sự chăm sóc từ người khác.” Mục Minh Viễn lại lần nữa xuất hiện trên màn hình, lần này anh ta và An Lan mỗi người chiếm một nửa màn hình.

“Đúng vậy! Không sai!” Hạ Sí gật đầu đồng ý, phụ họa với anh ta, khoảnh khắc đó biểu tình đặc biệt nghiêm túc.

“Hai người cách màn hình cũng có thể cùng nhau phản bác lại tôi nữa.” An Lan nhìn màn hình vỗ tay hai lần rồi nói, “Cuối cùng tôi mới là người dư thừa.”

Sau khi video kết thúc, đột nhiên Mục Minh Viễn nhắc đến với An Lan, “Cảm lacs Hạ Hạ có chút kỳ quái.”

“Kỳ quái chỗ nào?” An Lan thuận miệng hỏi lại.

“Vừa rồi ở trong video, cô ấy đã cười rất nhiều lần!” Mục Minh Viễn nhớ lại những hình ảnh lúc gọi video, đó không phải là nụ cười giả tạo cho có lệ, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được tâm tình của Hạ Sí rất tốt.

Cô ở trong nước, thật sự rất vui vẻ sao?

“Hạ Hạ vẫn luôn rất mong chờ đến ngày được về nước……” Đột nhiên An Lan nghĩ đến nguyên nhân Hạ Sí về nước, nhưng không dám chắc chắn, bởi vì trước khi Hạ Sí cho cô ấy nghỉ, chỉ nói muốn nghỉ ngơi một thời gian.

Mục Minh Viễn đi ở phía trước, hai tay đưa lên vỗ vào sau đầu, giả vờ như lơ đãng nói: “Tết Âm Lịch cũng sắp đến rồi, không bằng năm nay, trở về đón năm mới đi.”

*

Hạ Sí rất mong chờ đến lễ Giáng Sinh, cũng không phải là chờ đợi ngày lễ đó, cô nhớ đến tập đoàn Lam Khoa có hoạt động tổ chức một bữa tiệc mừng Giáng Sinh và kỷ niệm, bởi vì cô và Thời Ngộ đều có được thư mời giống nhau!

Về hoạt động lần này, Thời Ngộ vẫn không thể cho cô câu trả lời chính xác được, không biết ngày ấy có thời gian rảnh hay không. Cho đến trước lễ Giáng Sinh một ngày, Hạ Sí cố ý nhắc mãi bên tai anh, anh mới đồng ý: “Tối mai sẽ đi.”

Cũng chính là tối hôm nay.

Hạ Sí đã xin nghỉ ở lớp dạy múa, cố ý để dành ra thời gian rảnh rỗi cả ngày.

Tuy rằng hoạt động chính thức bắt đầu từ buổi tối, nhưng cô đã bắt đầu mặc quần áo trang điểm từ rất sớm, trang điểm tỉ mỉ xinh đẹp, dùng máy uốn tóc tạo thành những lọn tóc xoăn dài, lấy dây buộc tóc đơn giản buộc mái tóc đã tết lại, sau đó kẹp hai kẹp tóc hình sừng tuần lộc xinh đẹp, nhưng rất phù hợp với không khí lễ Giáng Sinh.

Nhìn trái nhìn phải chính mình trong gương, hàng lông mày đối xứng, từng lớp phấn mắt rõ ràng, lông mi dài uốn cong, từng chi tiết đều rất hoàn hảo. Căn cứ lớp trang điểm hôm nay, Hạ Sí chọn một thỏi son môi màu cam, sau khi bôi lên môi, đôi môi trở nên căng bóng, ngay cả dáng môi cũng cực kỳ đẹp mắt.

Đã rất lâu rồi cô không tự mình trang điểm và lựa chọn quần áo nghiêm túc như vậy.

Lúc lên sân khấu biểu diễn đều có chuyên gia trang điểm chuyên nghiệp, bình thường cô kiểu người lười làm những loại chuyện này, ngại trang điểm phiền phức, tẩy trang càng phiền phức hơn. Nhưng hôm nay thì khác, như thế nào, xem như là lần hẹn hò thật sự đầu tiên của cô sau khi gặp lại Thời Ngộ?

Lỡ như có thể chơi thật sự vui vẻ, cô sẽ trực tiếp dỗ dành Thời Ngộ tái hợp lại thì sao!

Thay quần áo xong, Hạ Sí lại đứng ở trước gương toàn thân đánh giá lại trang phục của mình một lần nữa, bỗng nhiên nhớ đến cái gì đó, chạy về phòng, lấy từ trong hộp trang sức ra hai cái kẹp chữ màu vàng, kẹp lên trên tóc.

Một chiếc kẹp chữ được cô giấu vào trong tóc, chỉ có một chữ cái lộ ra bên ngoài sừng tuần lộc, không nhìn kỹ sẽ không thể phát hiện ra, nhưng đối với cô mà nói, nó lại có đặc biệt có ý nghĩa.

Hạ Sí muốn vì sự thông minh của mình mà cho một like!



Hạ Sí đã chuẩn bị sẵn sàng xuất phát, cuối cùng cũng đợi được cuộc điện thoại của Thời Ngộ.

“A Ngộ! Anh đã tan tầm rồi sao? Em đến tìm anh hay là anh về nhà trước?” Hạ Sí tràn ngập mong chờ.

Người ở đầy bên kia điện thoại im lặng một lúc,truyền vào tai cũng không phải tin tức tốt gì, giọng nói của Thời Ngộ nghiêm túc hơn nhiều so với ngày thường, “Xin lỗi Tri Tri, bệnh viện nhận được một ca cấp cứu phải phẫu thuật, trong thời gian ngắn anh không có cách nào rời đi được.”

Mạng người quan trọng, anh thậm chí còn không có quá nhiều thời gian để dỗ dành cô không nên tức giận.

Cô không biết nên làm thế nào để nói ra câu không sao đâu, chỉ có thể dùng giọng điệu đông cứng trả lời một câu: “Em biết rồi.”

Trên thực tế, nếu sức lực của cô đủ lớn, chiếc điện thoại di động cũng có thể bị cô bóp đến mức biến dạng. Cô không thể tùy hứng làm trò cáu kỉnh ở trước mặt Thời Ngộ, nhưng cũng không có nghĩa là không hề có khúc mắc và tiếp nhận thông tin này một cách vui vẻ.

Giọng nói lạnh lẽo hắt đi sự chờ mong nhiệt tình trong lòng cô, Hạ Sí có chút phiền não, nhìn chính mình trong gương, bỗng nhiên cảm thấy mê mang, không biết mình nên làm cái gì.

Thời Ngộ là mục đích duy nhất để cô đi đến nơi này, ngoại trừ cái này ra, cô còn lại cái gì đây?

Tiếng chuông điện thoại đánh vỡ sự yên tĩnh.

Bạch Phỉ gọi điện thoại tới, hỏi cô và Thời Ngộ chuẩn bị hẹn hò như thế nào rồi?

“Tớ và Nam Châu cũng định đi đến đó, muốn hỏi một chút xem các cậu có đi không? Đến lúc đó có thể đi chơi cùng nhau.”

“Anh ấy không đến được.”

“Vậy cậu đến đây đi, tớ và Đỗ Nam Châu cũng định đi góp vui một chút, nghe nói có hoạt động rút thăm trúng thưởng nữa đó.” Dưới lời mời nhiệt tình của Bạch Phỉ, cuối cùng Hạ Sí vẫn đi.

Lúc ăn cơm không cảm thấy có gì lạ, nhưng mà rất nhanh cô liền phát hiện ra, mình quả thật chính là một cái bóng đèn biết đi. Bạch Phỉ khoác tay Đỗ Nam Châu, chỉ trỏ cái này cái nọ, Bạch Phỉ kéo tay cô, thì lại lạnh nhạt với bạn trai.

Ba người đi cùng một chỗ luôn không được tự nhiên, mặc dù Bạch Phỉ không thấy ngại, nhưng cô cũng thấy ngại vì đã quấy rầy buổi hẹn hò của người ta.



Tập đoàn Lam Khoa không hổ danh là tập đoàn kinh doanh bất động sản nổi tiếng nhất ở trong nước, nguyện ý bỏ ra một khoản tiền khổng lồ để tổ chức một buổi lễ kỷ niệm. Hội trường chia làm hai phần là trong nhà và ngoài trời, những người có thư mời có thể đi vào bên trong nhà hưởng thụ đãi ngộ dành cho VIP, hoặc là, có thể tự do lựa chọn vui chơi ở ngoài trời, ở trong đám đông xem biểu diễn, xem náo nhiệt, cảm nhận bầu không khí của ngày lễ hội.

Địa điểm ban đầu vốn là một công viên, bên trong có một vài trò chơi giải trí, trong thời gian hoạt động có thể chơi đùa miễn phí, nhưng giới hạn một người chỉ có một lần.

Từ ghế bay xoay tròn cho đến vòng xoay ngựa gỗ, mỗi cái chỗ đều có rất nhiều người tụ tập. Trong hoàn cảnh náo nhiệt này, Hạ Sí không có cách nào cảm nhận được hơi thở của không khí vui vẻ.

Đột nhiên có một đứa bé chạy ngang qua thiếu chút nữa đâm vào đùi cô, Hạ Sí đỡ một cái, chậm rãi rời khỏi đám người.

Thư mời trong tay thư mời cuối cùng cũng có thể phát huy tác dụng, Hạ Sí cầm nó thuận lợi tiến vào nơi dành cho khách VIP, từ lối vào đến trong nơi tổ chức, mỗi một đoạn đường đều có sắp xếp nhân viên phục vụ, tùy thời chờ khách quý sai bảo.

Đột nhiên nhớ đến lần trước Thời Ngộ có nhắc tới lương của người quản lý bất động sản…… Phục vụ tỉ mỉ như vậy, xem ra tiền lương quản lý bất động sản quả thật không phải là số tiền nhỏ.

Rượu ngon và các món ăn ngon cần cái gì có cái đó, phòng nghỉ tách biệt với đại sảnh, những người đàn ông và phụ nữ mặc quần áo hoa lệ tinh tế bước đi xuyên qua đám đông, xem đây là cơ hội để làm quen.

Trong nhà ấm áp, Hạ Sí cởi áo khoác ra, chỉ mặc một cái áo trong cùng một chiếc áo len màu vàng cam vừa vặn thích hợp.

Hạ Sí lang thang không mục đích đi dạo ở trong nhà, bỗng nhiên nghe được một cái tên quen thuộc.

“Hạ sư muội?”

Hạ Sí quay đầu lại, nhìn thấy Lăng Nguyên đang đi đến trước mặt.

Từ sau khi gặp mặt ở nhà cô Liêu, Hạ Sí chưa từng gặp lại Lăng Nguyên lần nào nữa, lần đó Lăng Nguyên đi đón cháu gái lớp dạy múa cũng chỉ là trùng hợp.

Lăng Nguyên lơ đãng nhìn xung quanh, xác định không có bóng dáng của Thời Ngộ.

“Em đến đây một mình?”

“Nghe nói chỗ này rất náo nhiệt, đến xem thử.” Hạ Sí khéo léo tìm đề tài nói chuyện.

Cho dù là cô có đến một mình, cũng không muốn để lộ ra vẻ cô đơn của mình, cảm giác bị bỏ lại rất khó chịu.

Nhưng Lăng Nguyên tinh tế khéo léo đưa đẩy, nghe được ra ý nghĩa trong đó.

Người phụ nữ xinh đẹp nhưng chỉ có một mình, Lăng Nguyên nhân cơ hội này đưa ra lời mời, “Vậy thật đúng lúc, bọn anh cũng đến đây xem thử, không bằng em đi cùng bọn anh luôn?”

Bên cạnh Lăng Nguyên còn có một vài người bạn, nhưng mọi người cũng không ngại có thêm một người phụ nữ xinh đẹp nữa đi cùng.

Hạ Sí bày ra nụ cười, “Em còn có chuyện khác phải làm, vẫn không nên quấy rầy sự hứng thú của sư huynh và bạn bè của anh, tạm biệt.”

Nói xong, nói xong cô liền lui sang bên cạnh, uyển chuyển dùng lời nói và hành động trực tiếp từ chối lời mời của anh ta.

Lăng Nguyên đành phải từ bỏ.

Tuy rằng cơ sở vật chất ở đây đều là đồ cao cấp, nhưng Hạ Sí cũng không phải là cô gái chưa từng thấy qua thế giới, nhìn qua vài lần rồi cũng không còn cảm thấy có gì hứng thú nữa. Cô không cần phải giống như những người đó hao hết tâm tư đi làm quen mới ai đó, vì thế tìm một gian phòng nghỉ có thể chơi đùa.

Không phải là phòng nghỉ một người, nhưng mỗi một phòng đều có giới hạn về số lương. Mọi người đến đây cũng không phải là thật sự vì nghỉ ngơi, nam nữ tính vẫn chưa qua ngày hôm sau.

Bên cạnh có chỗ sạc điện thoại di động, cũng sẽ cung cấp hoa quả, đồ ăn và đồ uống, Hạ Sí mở điện thoại di động ra hết lần này đến lần khác, cũng chưa đợi được cuộc điện thoại mà mình muốn.

Từ buổi chiều đến bây giờ đã gần năm tiếng đồng hồ, công việc của anh, tại sao còn chưa kết thúc cơ chứ.

9 giờ.

Nếu như trước 9 giờ Thời Ngộ còn không cho gọi điện thoại cho cô, cô sẽ về nhà.

Những người khác đang bận rộn nói chuyện với nhau, chỉ có cô ở trong phòng nghỉ VIP chơi các trò chơi để giết thời gian.

“Ôi……” Cô thật sự đã mang tất cả sự kiên nhẫn đời này của mình đều dành hết cho Thời Ngộ.

Nếu là người khác, cô sẽ không thèm chờ đợi!

*

Bệnh viện.

Sau khi Thời Ngộ ra khỏi phòng phẫu thuật, sắp xếp cho bệnh nhân xong liền thay áo blouse trắng ra ngay lập tức.

Sầm Khải đang trực ban nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của anh, còn nói giỡn ngăn cản một lúc nói, “Này mới ra khỏi phòng phẫu thuật, cậu cũng không nghỉ ngơi một chút đi.”

Sau một ngày làm việc lại liên tục ở trong phòng phẫu thuật năm tiếng đồng hồ, cho dù có là máy móc thì cũng cần phải được ngủ đông, huống chi là con người.

“Tôi có việc.” Thời Ngộ nói.

“Sao vậy? Vội vàng chạy đi hẹn hò à?” Sầm Khải cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới, không nghĩ tới thật sự chọc trúng tim đen của Thời Ngộ, ngay lập tức nhíu mi lại, “Làm phiền nhường đường một chút.”

Bác sĩ Thời trước đến nay luôn giữ vẻ mặt ôn hoà, đẩy tay anh ta ra, lập tức rời đi.

Vừa ra khỏi bệnh viện đã gọi điện thoại cho Hạ Sí, tiếng chuông vang lên một lúc lâu mới bắt máy.

“Tri Tri, ở đâu?”

“Anh còn biết gọi điện thoại cho em à……” Cô gái oán giận nhưng cũng giống như làm nũng hơn.

“Xin lỗi, mới hoàn thành xong cuộc phẫu thuật.”

Sau khi nghe được những lời này, dường như Hạ Sí cảm nhận được sự mệt mỏi trong giọng nói của anh, cũng không muốn làm loạn với anh qua điện thoại nữa, nói cho anh biết địa điểm.

Thời Ngộ bắt taxi đến đó cũng chỉ hơn mười phút, Hạ Sí chờ đến khi nhận được cuộc điện thoại thứ hai thì ngay lập tức chạy ra bên ngoài. Bên ngoài nhiều người như vậy, nhưng cô chỉ cần liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy Thời Ngộ độc nhất vô nhị.

“A Ngộ.”

Nhìn thấy anh, sự khó chịu trong lòng liền trở thành hư không.

Tầm mắt của Thời Ngộ tập trung vào chiếc áo len mỏng manh trên người cô, “Sao lại mặc ít như vậy?”

“…… Em để quên áo khoác ở trong phòng nghỉ.” Quả nhiên là cô sẽ không thể tự chăm sóc chính mình, ngay cả lỗi tối thiểu như vậy mà cũng có thể phạm phải, trên đường đi ra ngoài không phát giác được, chỉ lo đi ra ngoài tìm anh.

Thời Ngộ nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, “Không có việc gì, bây giờ trở về lấy.”

Hai người đang định bước vào trong nhà một lần nữa, bên trong có một bóng người quen thuộc đi ra từ trong đó, trên tay Lăng Nguyên đang ôm một chiếc áo khoác nữ màu cà phê, đưa đến trước mặt Hạ Sí, “Sư muội, em quên cầm áo khoác đi.”

Đúng là áo khoác của cô, Hạ Sí duỗi tay ra nhận lấy, “Cảm ơn sư huynh.”

“Không có việc gì, dù sao vừa rồi ở bên trong……” Lăng Nguyên nói được một nửa rồi cố ý dừng lại, ánh mắt đảo qua trên người Thời Ngộ, lưu lại một nụ cười đặc biệt thâm ý, “Đã có người đi cùng em, vậy anh đi vào trước.”

“Được.” Giờ phút này lực chú ý của Hạ Sí chỉ đặt trên quần áo.

Người đàn ông bên cạnh hơi híp mắt lại, tự nhiên cầm lấy áo khoác trong tay cô, cho cô mặc vào, ngay cả cúc áo sừng dê trước áo cũng gài lại theo thứ tự.

Hạ Sí không cảm thấy có  chỗ nào không đúng, phối hợp duỗi tay ra, mặc áo khoác vào, cả người ấm lên trong nháy mắt.

Thời Ngộ cẩn thận giúp cô sửa sang lại quần áo mũ, thuận miệng dặn dò, “Về sau phải nhớ mang những đồ vật tùy thân của mình theo bên người, không được tùy ý…… Để cho những người khác đụng vào, không an toàn.”

“Trong áo khoác của em cũng chỉ có khăn giấy, những đồ vật đáng giá đều ở trên tay em cả.” Cô giơ điện thoại di động lên, vẫn chưa bắt được trọng điểm trong đó.

Thời Ngộ hơi mỉm cười, dùng giọng điệu bình thường hỏi: “Vừa rồi ở bên trong chơi rất vui vẻ sao?”

“Rất nhàm chán.” Căn bản không có tâm tư chơi.

“Đúng không.” Nhưng thật ra anh rất hài lòng với câu trả lời này.

Lúc đến đây nhìn thấy xung quanh rất náo nhiệt, cách thời gian kết thúc còn chưa đến hai tiếng đồng hồ nữa, còn có thể ở lại thêm một lúc nữa, Thời Ngộ liền đưa ra đề nghị muốn bồi thường, “Còn muốn chơi cái gì không? Anh đi cùng em.”

“Không muốn chơi cái gì.” Hạ Sí liếc mắt một cái.

Giọng điệu không đúng, Thời Ngộ nghe được ra được.

“Tức giận?”

Hạ Sí lắc đầu, “Em vốn cũng có chút tức giận, nhưng anh cũng không sai.”

Công việc của bác sĩ, cứu người chết và chữa lành vết thương, có lẽ anh dùng thời gian ngắn ngủi mấy tiếng đồng hồ là có thể kéo dài sinh mệnh của người khác nhiều hơn vài năm, bản chất lựa chọn này không có bất kỳ lỗi lầm gì.

Tâm tư của cô gái không được tự nhiên, Thời Ngộ nhìn hiểu được.

Anh không vạch trần, chỉ thay đổi cách nói, từng bước một dụ dỗ cô, “Vậy xem như em nể tình anh hiếm khi được nghỉ phép, Tri Tri lại chơi cùng anh một chút, được không?”

“Cái này sao……” Cô ra vẻ chần chừ, tròng mắt đảo hai vòng, “Ngược lại cũng có thể.”

9 giờ, bọn họ tình cờ gặp phỉ vòng cuối cùng của một trò chơi.

“Tiếp theo, chúng tôi sẽ mời một trăm người đứng trên sân khấu lớn của chúng tôi, đeo mặt nạ nửa mặt khác nhau, từ đó tìm kiếm bạn đồng hành của mình và hoàn thành nhiệm vụ.”

“Mỗi một thí sinh dự thi sẽ đeo vòng tay kỹ thuật số theo thứ tự 1-50 ở trên cổ tay, 10 cặp thí sinh đầu tiên tìm được bạn đồng hành của mình sẽ rút ra hai thẻ nhiệm vụ, lần lượt là thẻ nhiệm vụ bạn bè và thẻ nhiệm vụ cặp đôi, khác nhau ở chỗ, nhiệm vụ cặp đôi sẽ đơn giản hơn so với nhiệm vụ bạn bè!”

Nhưng mà, các cặp đôi có thể làm thẻ nhiệm vụ của bạn bè, còn bạn bè lại không thể làm những điều giữa các cặp đôi, ở một mức độ nào đó có thể gia tăng thêm sự thú vị.

Đột nhiên Hạ Sí có hứng thú, lôi kéo Thời Ngộ đi đăng ký.

“Em muốn chơi cái này.”

“…… Được.”

Ánh đèn trên sân khấu mờ đi, vị trí của những thí sinh dự sẽ bị xáo trộn, chỉ có sau khi tìm được nhau, những con số trên vòng tay trùng khớp với nhau mới có thể chứng minh bọn họ là một đôi.

Hạ Sí không sợ bóng tối, cô mong chờ mình có thể tìm được Thời Ngộ trong một trăm người này. Nhưng rất nhanh, cô đã phát hiện ra những nhược điểm của trò chơi này, bởi vì có thể bị người xa lạ đụng vào. Trên sân đã có năm đội nắm tay nhau, tâm tình Hạ Sí dần dần trở nên bực bội.

Sáu, bảy, tám, chín……

Bàn tay lạnh lẽo bỗng nhiên bị ai đó nắm lấy, trong nháy mắt Thời Ngộ đến gần, cô liền cảm nhận được hơi thở của đối phương.

“A Ngộ?”

“Anh ở đây.”

Trong nháy mắt, trái tim Hạ Sí rơi xuống đất.

Nhân viên kiểm tra đối chiếu số trên vòng tay, sau khi xác định đúng được mười cặp, để cho bọn họ tự do lựa chọn “thẻ nhiệm vụ bạn bè” và “thẻ nhiệm vụ cặp đôi”, đến lượt Hạ Sí và Thời Ngộ, cô đã giành trước lấy đi tấm thẻ màu hồng nhạt.

Tương đương với, họ chọn thẻ nhiệm vụ cặp đôi.

Sau khi thống kê xong, phát hiện trong số 10 cặp thí sinh tại hiện trường có 7 cặp đôi chọn thẻ nhiệm vụ cặp đôi. Người dẫn chương trình khéo léo sử dụng ngôn ngữ để làm bầu không khí sinh động hơn, thu hút một làn sóng khán giả lớn, sau đó bắt đầu thực hiện nhiệm vụ.

Cửa thứ nhất là đoạt đáp, mười đến tám.

Cửa thứ hai là khiêu chiến ăn ý, tám đến năm.

Chuyện bí ẩn nhất đã xảy ra, còn lại năm đội đều là người yêu, dưới sân khấu khán giả cổ vũ hết mình.

“Trò chơi của chúng ta cuối cùng cũng tiến vào vòng chung kết, vòng này năm đội đều là người yêu, rốt cuộc hai đội nào có thể giành được chiến thắng cuối cùng đây?”

Trên sân khấu bày ra dụng cụ, người dẫn chương trình bắt đầu giảng giải quy tắc trò chơi, “Nhà trai làm một động tác với nhà gái, kiểm tra giá trị rung động của từng cặp đôi bằng cách đo nhịp tim, bắt đầu đếm thời gian từ khi đạt đến điểm cao nhất của chỉ số rung động, cặp đôi nào giữ được thời gian dài nhất sẽ là người chiến người!”

Các cặp đôi thân mật ở bên nhau sẽ rung động, nhưng số liệu kiểm tra sẽ có cao có thấp, hơn nữa trên mặt còn đeo mặt nạ sẽ ngăn cản biểu tình khiến người ta rung động.

Người dẫn chương trình cho mọi người thời gian một phút để thảo luận về thời gian, sau đó bắt đầu đếm ngược.

“Đếm ngược, 3…2…1…”

“Bắt đầu!”

Một số người chọn những cái ôm kín đáo, một số người chọn hôn môi nồng nhiệt, một số người tăng chỉ số nhịp tim thông qua các tương tác thân mật khác nhau. Thông qua một số động tác trong nháy mắt đạt đến điểm cao nhất nhưng lại đột nhiên hạ xuống thấp, thời gian không dài, huống hồ một nửa mặt nạ cũng sẽ tạo ra sự ảnh hưởng đối với một số hành động nhất định.

Nhưng mà Hạ Sí về Thời Ngộ, toàn bộ quá trình đều không nói với nhau câu nào……

Cô chọn thẻ nhiệm vụ cặp đôi, hai cửa trước vượt qua rất thuận lợi, không nghĩ tới cuối cùng phải do nhà trai chủ động.

Nhịp tim của cô có thay đổi, nhưng đó là do căng thẳng và thấp thỏm, hoàn toàn không đủ.

Chỉ số nhịp tim những người khác không ngừng lên xuống, chỉ có duy nhất Hạ Sí bên này dao động rất nhỏ, người xem thậm chí còn nghi ngờ hai người người nhận nhầm thẻ nhiệm vụ.

Trước mặt mọi người, Thời Ngộ cũng làm không ra được loại hành động khoa trương như những người khác, anh vươn tay ra, thử ôm.

Có chút thay đổi, nhưng không đủ, ngay cả người dẫn chương trình cũng nhấn riêng vào chỉ số nhịp tim của một mình bọn họ.

Trong lòng Hạ Sí chảy máu, vì sao cứ phải cố tình muốn nhà trai chủ động còn đo chỉ số nhịp tim của nhà gái, có thể đổi vị trí được không, cô có thể trêu chọc Thời Ngộ đến nở hoa đó!!!

Ngoại trừ ôm ra, Thời Ngộ chậm chạp không có thêm hành động nào tiếp theo, Hạ Sí bĩu môi nói, “Chúng ta phải thua mất.”

“Không sao, chỉ là trò chơi.”

“……” Nghe thấy giọng điệu đó của anh, Hạ Sí rầu rĩ không vui cúi đầu xuống, chỉ số nhịp tim dần dần giảm xuống.

Khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào lồng ngực, lúc gặp vốn định trấn an cô, nhưng khi cúi đầu giật mình. Ánh mắt chạm tới giữa tóc, hai cái kẹp tóc được xếp cùng một chỗ với nhau, chữ cái màu vàng đập vào mắt Thời Ngộ phát ra ánh sáng vừa độc đáo vừa chói mắt.

“S” và “Y”

Nếu như trò chơi kiểm tra giá trị rung động chính là nhà trai, có lẽ hiện tại anh đã đạt đến điểm cao nhất.

Trò chơi bắt đầu đếm ngược, Hạ Sí không những không rung động, mà ngược lại cảm xúc còn sa sút.

“Tri Tri, rất muốn thắng sao?”

Bên tai truyền đến giọng nói của Thời Ngộ.

Hạ Sí chậm rãi ngẩng đầu, đột nhiên không kịp phòng ngừa giác đụng phải ánh mắt sâu thẳm kia.

Trong lúc cô đang phân vân, Thời Ngộ đã nâng lên tay trái, lòng bàn tay xoay người đỡ lấy má trái của cô, hơi nghiêng sang bên phải một chút. Thời Ngộ cúi đầu xuống tiến đến gần, nụ hôn ướt át, rơi vào vành tai cô.

Đột nhiên Hạ Sí mở to hai mắt, con số trên dụng cụ phía sau tăng lên một cách nhanh chóng.

——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Tri Tri: Đúng là… Không chịu nổi nữa.